Vương thị sợ tới mức liên tục lui về phía sau, vẻ mặt uất ức, không ngừng xua tay nói: “Tam gia a, ngài đừng nghe nha đầu kia nói bậy nói bạ, nhà chúng ta chưa có phân gia! Nếu phân gia rồi sao người trong thôn không biết được chứ?”
Lý Tam nhướn mày, lại nhìn về phía Phượng Chỉ U: “Nha đầu thối, ngươi dám đùa bỡn ta?!”
Phượng Chỉ U chỉ lắc đầu nói: “Việc này sao ta có thể dám đùa bỡn với Lý đại ca ngài vậy, ta chỉ là một nông nữ nhỏ sao có thể làm được như vậy? Nhưng nương ta thì khác, vì bạc chuyện gì bà ta cũng có thể làm được, cũng không phải ngươi chưa từng lĩnh giáo qua.”
Vương thị tức giận chửi ầm lên: “Cái đồ đê tiện nhà ngươi, muốn hại chết ta à? Đồ tạp chủng vô lương tâm nhà ngươi, ta cho ngươi ăn nuôi ngươi nhiều năm như vậy, không có công lao, cũng có khổ lao đi?…”
Lý Tam không kiên nhẫn chỉ vào mặt Vương thị, rống lên: “Lão bà tử nhà bà câm miệng cho ta!”
Phượng Chỉ U cười lạnh trong lòng, trên mặt còn ra vẻ đơn thuần, lập tức bừng tỉnh đại ngộ vỗ vỗ đầu: “Sao ta lại ngốc như vậy chứ, rõ ràng là ta đã ký văn tự phân gia rồi mà, Lý đại ca đợi chút ta lấy cho ngươi xem.”
Lý Tam nhìn Phượng Chỉ U đi ra đưa tới bản văn tự phân gia đã được ký kết, tức giận bùng nổ, hắn ta nhìn về Vương thị vung mạnh một cái bạt tai: “Chưa phân gia thì bản văn tự này là gì hả?”
Hai chân Vương thị mềm nhũn, ngã ngồi dưới đất, không ngừng kêu rên……
Mà lúc này, Túc Tử Thần đã từ trên núi đốn củi trở về, Ngô Lệ Lệ đứng ở cửa thôn đợi thật lâu cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng Túc Tử Thần đi tới, vẻ mặt mừng thầm, cản Túc Tử Thần lại, thẹn thùng nói: “Công tử huynh rốt cục cũng đã trở lại, có mệt không a?”
Ngô Lệ Lệ nói xong làm động tác giơ khăn tay lên muốn lau mồ hôi cho Túc Tử Thần.
Khí tức trên người Túc Tử Thần chợt trở nên lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng lên người Ngô Lệ Lệ: “Cút!”
Ngô Lệ Lệ sợ tới mức lảo đảo lui về phía sau, Túc Tử Thần cũng không nhìn mặt nàng ta lấy một cái, trực tiếp rời đi.
Qua một lúc lâu, Ngô Lệ Lệ giống như mới lấy lại tinh thần, nàng ta tức giận dậm chân lẩm bẩm: “Phượng Chỉ U, đó là nam nhân của tôi! Cô đừng hòng cướp được! Bây giờ tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô, để cho công tử nhìn rõ cô!”
Dưới tàng cây dương liễu lớn ở giữa thôn, bảy tám phụ nhân hay buôn chuyện trong thôn đang ngồi ở chỗ đó khô khan vô vị không còn chuyện gì mới để nói.
Ngô Lệ Lệ bước nhanh tới, đi thẳng vào vấn đề chính: “Các vị đại thẩm, các thẩm đã biết chuyện gì chưa?”
Các phụ nhân vốn chưa tìm ra được chuyện gì mới để nói, vừa nghe có tin bát quái, lập tức hỏi: “Chuyện gì? Nói nghe một chút xem.”
Ngô Lệ Lệ ra vẻ thần bí: “Cháu vừa thấy Phượng Chỉ U dẫn một nam nhân hoang dã về nhà, cái này thật đúng là làm cho thôn chúng ta mất hết mặt mũi rồi.”
Hàn Vạn Hương kiêu ngạo ngang ngược bĩu môi: “Một tiểu cô nương biết cái gì mà nói, quan hệ của Phượng Chỉ U và Lý Tam đã thế kia rồi, mặt hàng đó nào có nam nhân nào muốn nữa? Cũng đừng có dát vàng lên mặt cô ta thế chứ.”
Lúc này Ngô Lệ Lệ không vui nói: “Không tin cháu dẫn mọi người đi xem, nam nhân hoang dã kia giờ đang ở nhà cô ta đó!”
Mọi người vừa nghe thế, dĩ nhiên tin là thật, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi một lúc nói: “Nam nhân kia hẳn là không phải người của thôn chúng ta đi?”
Ngô Lệ Lệ gật đầu: “Đúng vậy, nhưng nam nhân kia vô cùng ưu tú, sao có thể để tiện nhân kia làm hại được.”
Mọi người càng tò mò, dạng nam nhân nào lại có thể coi trọng Phượng Chỉ U?
Lòng hiếu kỳ của Hàn Vạn Hương cũng bị gợi lên, tức khắc đứng dậy: “Được, đi xem xem.”
Đương nhiên, nàng ta còn có một mục đích khác, chính là xem kịch.
Túc Tử Thần trở lại sân, thấy vài người làm hắnchán ghét, lập tức nhíu mày, khí lạnh lơ đãng phóng ra.