Mật Mật chưa bao giờ hận chính mình không biết cố gắng như hôm nay, cô không biết rốt cuộc là Lăng Nhiễm có ham mê gì, mà nhất định phải chọn một nơi đông người qua lại như vật để nói vào tai cô những lời lưu manh.
Nhưng thân thể của cô, xác xác thật thật ăn cái dạng này.
Đặc biệt là khi ngón tay Lăng Nhiễm đưa đẩy theo tiết tấu ở bên trong âm huyệt cô, Mật Mật rất nhanh đã cảm nhận được cao trào.
Cô nhắm chặt mắt, hơi mấp máy môi, nghiêng đầu sang một bên, mái tóc xoăn nhẹ che đi nửa khuôn mặt của cô.
Nhìn từ ngoài cửa sổ xe, thật giống như đang ngủ.
Nhưng chỉ có Lăng Nhiễm biết, hô hấp của cô có bao nhiêu dồn dập, cô đang đạt đến cao trào, cơ thể đã căng chặt không sao chịu được, toàn thân co rút từng chút một ở trên ghế lái phụ.
Cực kỳ đáng yêu.
Dục vọng trong cơ thể Mật Mật dần biến mất, cô dần dần phục hồi tinh thần lại, thân thể bắt đầu thả lỏng một chút.
Môi Lăng Nhiễm lại lần nữa ghé sát tai cô, anh ở bên tai cô hỏi:
“Vừa lên đến cao trào? Hửm?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Mật Mật đỏ bừng, cô giơ tay lên, đấm Lăng Nhiễm một cái, không cho anh hỏi nữa.
Cô cảm thấy mình giống như một người phụ nữ dâm đãng.
“Cao trào cũng không phải chuyện xấu gì, có thể bị ngón tay chồng đưa lên đến cao trào, chứng tỏ kỹ thuật của chồng em tốt.”
Lăng Nhiễm nghiêm trang mà nói với Mật Mật, như thể một học giả đang thảo luận về các vấn đề khoa học tự nhiên, Mật Mật thậm chí còn có thể nhìn thấy một chút nghiêm cẩn từ thái độ của anh.
Đang lúc Mật Mật cho rằng Lăng Nhiễm còn muốn nói ra mấy lời lưu manh kinh thế hãi tục(*) gì nữa, anh đã rút ngón tay ra khỏi âm đ*o Mật Mật, nghiêm túc nói:
(*) kinh thế hãi tục: việc đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi
“Vợ à, em đừng dụ dỗ anh nữa, mẹ bảo chúng ta đi mua đồ ăn, lát nữa về còn phải nấu ăn nữa, chồng không có thời gian đâu.”
Cái… người đàn ông xấu xa này.
Hiện tại ngược lại trả đũa, nói Mật Mật dụ dỗ anh?
Mật Mật nghẹn họng, trố mắt nhìn Lăng Nhiễm không chút để ý lấy khăn giấy ra, lau sạch dịch nhầy của cô trên ngón tay anh, sau đó sờ đũng quần mình, đàng hoàng nhét dương v*t đã sưng to vào trong đũng quần anh, rồi dùng vạt áo sơ mi che nơi sưng to của mình lại.
Sau đó, Lăng Nhiễm xuống xe, đi vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phụ ra, để cho Mật Mật xuống xe.
Thái độ chính trực này của Lăng Nhiễm khiến cho Mật Mật cảm thấy xấu hổ vô cùng, hận không thể trực tiếp cắn lưỡi tự sát tại chỗ.
Sao vừa rồi cô lại không biết cố gắng như vậy chứ, lại bị ngón tay của Lăng Nhiễm đưa đến cao trào?
Lăng Nhiễm rõ ràng cũng động dục, thứ đồ kia của anh đều đã phồng lên thành cái dạng gì rồi, lại còn có thể mặt người dạ thú giữ nguyên sắc mặt mà ra vẻ đứng đắn như vậy.
Có hơi tức giận.
…
Hai người nắm tay nhau chậm rãi đi dạo trong siêu thị, Lăng Nhiễm đẩy xe hàng đi theo Mật Mật xem cô mua sắm, thỉnh thoảng Mật Mật cũng sẽ so sánh giá của hai sản phẩm, nhưng tốc độ mua đồ của cô luôn nhanh hơn Trang Liễu.
Bởi vì cho dù cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể đạt được trình độ tính toán chi li như Trang Liễu được.
Hoặc có thể nói, Mật Mật không đủ tỉnh táo bằng Trang Liễu, cô vẫn luôn không rõ ràng lắm cùng một số tiền thì mua bao nhiêu hàng hóa sẽ tiết kiệm hơn, cho nên cô thường xuyên thuận tay lấy những thứ mà cô cho là rẻ và tiết kiệm hơn rồi cho vào xe hàng.
Chẳng hạn như giá khi mua 500g sẽ khác với 1000g, nhưng sau khi chuyển đổi 1000g sẽ tiết kiệm hơn, nhưng với tiền đề là có cùng kích thước gói, Mật Mật chỉ cho rằng giá 500g là tương đối thấp.
Cứ theo nguyên tắc này, sản phẩm Mật Mật có thể lựa chọn sẽ ít hơn, tốc độ mua sắm cũng nhanh hơn nhiều.