Tiểu Lâm thấy Thẩm Phong không nhúc nhích liền quay lại hỏi: “Sếp?”
“Cậu có nghe thấy một giọng nói rất quen không?”
“Hả?” Tiểu Lâm sửng sốt.
Bí thư thôn gọi to: “Ông chủ Thẩm?”
Tiểu Lâm phì cười, Lữ Lạc cũng nói: “Danh xưng này rất hợp với khí chất của đàn anh đó.”
Bí thư thôn không biết có chuyện gì giữa họ nên gãi đầu cười lớn, để che đậy sự xấu hổ của mình, ông đã gọi mọi người nhanh về thôn.
Thẩm Phong nhìn túp lều tranh phía bên kia, một bà già gầy gò vội vàng chạy vào, hình như là lang y, đám đông tránh đường cho ông lão. Anh thấy một khuôn mặt phụ nữ tròn trịa với làn da đen nhẻm, vì vậy vội quay bước đi.
***
Đi được chừng mười phút, Lữ Lạc thấy một cụ bà đứng vịn vào lan can nhìn xuống, buột miệng hỏi: “Bà cụ đó là Y Muội đúng không?”
Bí thư thôn nói: “Đúng vậy.”
Lữ Lạc cảm thán: “Trông bà ấy già lắm rồi, chắc cuộc sống cũng khó khăn.”
Bí thư thôn nói: “Đúng vậy, bà ấy may mắn trốn khỏi trại Miêu Hỏa, không kết hôn nên cũng không có con trai để truyền nghề, nhưng bà ấy có nhận nuôi một đứa cháu gái, chỉ không biết bà ấy có chịu truyền nghề cho cháu gái hay không.”
Cả nhóm nhìn nhau bối rối, Lữ Lạc giải thích: “Miêu tộc có nhiều nhánh, Bạch Miêu, Hắc Miêu, vân vân, nhưng nhìn chung có thể chia làm hai loại, một nhánh là những người sẵn sáng kết giao với người ngoài tộc, chịu tương tác với thế giới bên ngoài, nhánh còn lại là những người không có giao tiếp với xã hội, chỉ quanh quẩn sinh hoạt với người trong tộc.”
Có người khen: “Nhà văn có khác, hiểu biết rất rộng.”
Lữ Lạc cười: “Ăn may thôi, trước đây tôi từng dạy học ở đây nên cũng biết nhiều tập tục.”
“Tấm lòng của cô Lữ quả thật đáng khâm phục, điều kiện sống ở đây hẳn là rất kém?”
“Quen rồi thì cũng không còn thấy vất vả nữa”
“Chúng tôi không có loại tình cảm đơn thuần như vậy,” Lộ Đào nói, “đúng không giám đốc Thẩm?”
Thẩm Phong nói: “Người làm ăn chỉ biết đến tiền, đương nhiên không bằng nhà văn tao nhã.”
Lộ Đào cười đắc ý, Lữ Lạc cúi đầu đi theo.
Tiểu Lâm cau mày nghĩ, những lời này nghe thật quen tai. À, có lần trên xe, ông chủ và Doãn Tang bàn về quà cưới của một người họ hàng, cuối cùng Doãn Tang thắng, cô nói: “Anh đúng loại người không biết gì ngoài tiền, nhà văn dù sao cũng có phông văn hoá rất tốt.”
Thẩm Phong ngẩng đầu không nói gì.
Đến cửa, bà cụ đang định đi xuống lầu chào hỏi thì Thẩm Phong nói to: “Bà không cần xuống đâu ạ, để tụi cháu đi lên đó được rồi.”
Bà cụ đứng ở phía trên mỉm cười, có chút xấu hổ.
Mấy người lên tới nơi, bà lão liền mời vào nhà. Nhà gỗ quanh năm hun khói nên bốn phía khá ảm đạm, đèn trong nhà cũng không quá sáng, Thẩm Phong nhanh tay đỡ bà cụ ngồi.
“Cám ơn”
Có người nói: “Một cụ già Miêu tộc nói được tiếng phổ thông thực sự rất hiếm.”
Bí thư thôn cho biết: “Tất cả là nhờ cháu gái của bà ấy. Con bé giỏi lắm, đi học và làm việc ở Bắc Kinh, Y Muội học tiếng phổ thông cũng từ cháu gái đấy.”
“Thật sự là hiếm gặp, người trẻ trên núi muốn sống ở đô thị cũng không dễ dàng.”
Bí thư thôn dùng Miêu ngữ hỏi: “Y Muội, A Tang đâu?”
“Con bé đi giã bánh gạo.” Bà nói.
“Này, tôi vừa nghe tin có người bị dập tay, có phải A Tang nhà bà không?”
Bà lo lắng nói: “Vậy tôi phải đi xem xem.”
“Không cần gấp, tôi đã gọi bác sĩ rồi, cũng không chắc có phải A Tang gặp nạn hay không. Bà ở đây tiếp khách đi, tôi ra ngoài đó xem tình hình.” Bí thư thôn nói.
Thẩm Phong nhìn quanh phòng thì thấy gỗ đã rất cũ nhưng không bị đóng màng nhện, nội thất đầy đủ, có vẻ như chiếc tủ lạnh nhỏ và máy tính không được sử dụng thường xuyên. Chiếc tivi LCD được phủ vải im lìm. Anh ngồi xuống cạnh Y Muội, bàn tay vẫn bị bà cụ nắm.
Thẩm Phong cũng không cố rút tay về.
Bí thư thôn đứng lên, nói: “Tôi đi xem thử xem cháu gái Y Muội có ổn không, bên kia xảy ra tai nạn nên bà ấy rất lo lắng.”
Mọi người đều nói ông nhanh đi, đỡ để bà cụ lo lắng.
Đầu tiên mọi người chào hỏi bà cụ, giới thiệu sơ qua tình hình, cũng hỏi thăm xã giao chuyện trong nhà Y Muội. Ông cụ Thẩm là người già duy nhất Thẩm Phong thường xuyên tiếp xúc, lúc này anh cũng chân tình hỏi thăm bà cụ. Anh nhìn bà cụ, bởi vì hàm răng đã rụng gần hết nên nụ cười rất ngây thơ và đáng yêu, khóe miệng anh không khỏi nhếch lên.
Lữ Lạc cười nói: “Trông kìa, bà cụ thích anh đến mức không nỡ buông tay.”
Thẩm Phong hiếm hoi nở nụ cười: “Thật vinh hạnh.”
Bà cụ quay đầu nhìn Thẩm Phong: “Cao quá, Đạt Hanh cao quá.”
Lữ Lạc biết một số từ đơn giản nên giải thích: “Đạt Hanh có nghĩa là chàng trai trẻ khôi ngô.”
Mọi người trong nhà bật cười, Lộ Đào nói: “Giám đốc Thẩm, già trẻ lớn bé gì cũng thích anh, thật khiến tôi ganh tỵ.”
Bọn họ ngồi đợi bí thư thôn về để phiên dịch vì bà cụ không thể nói những chuyện phức tạp bằng tiếng phổ thông. Còn đang suy nghĩ thì bà cụ nói: “Tôi đang pha trà dầu, để tôi đi xem.”
Lữ Lạc nói: “Hèn chi mùi thơm như vậy, bà khách sáo quá, để cháu đi giúp một tay.”
Hai người lần lượt vào bếp, Lữ Lạc bưng cơm rang và ấm trà lên, đầu tiên đưa cho Thẩm Phong, thổi nguội rồi nói: “Cẩn thận kẻo phỏng đấy.”
Bà cụ mỉm cười đến gần Lữ Lạc, hỏi: “Người đàn ông của cháu à?” Bà ra dấu.
Má Lữ Lạc đỏ bừng, bà cụ hiểu ra: “Được rồi, rất đẹp trai!”
Mấy người doanh nhân cũng chỉ khách sáo nếm thử món trà dầu, không ai tỏ ra hứng thú.
Mọi người hỏi đến cháu gái của bà cụ, Y Muội liền vui vẻ nói: “Cháu gái tôi xinh xắn lắm, so với Đạt Phối này cũng không kém đâu.”
“Con bé đang ở Bắc Kinh.” Bà không giấu được vẻ tự hào trong giọng nói, nhìn Thẩm Phong lẩm bẩm bằng giọng Miêu ngữ: “Nếu cháu rể tôi cũng cao ráo và đẹp trai như này thì tốt quá.”
Dù không hiểu nhưng mọi người vẫn đoán được điều gì đó từ ánh mắt và giọng nói của bà.
Đang trò chuyện vui vẻ, Thẩm Phong chợt cau mày, vỗ nhẹ vào tay bà cụ, đứng dậy nói: “Xin lỗi, tôi đi một lát.”
Trước khi có người kịp phản ứng, anh đã biến mất ở cửa đại sảnh, truyền đến bên trong là tiếng bước chân gấp gáp.
Tiểu Lâm dựa vào lan can hét lớn: “Sếp!”
Thẩm Phong nói vọng lên: “Cậu ở lại đây, tôi sẽ gọi cậu sau.”
…
“Giám đốc Thẩm có chuyện gì vậy?”
Lữ Lạc cũng lắc đầu, “Không biết.” Vừa rồi có ai nói gì với anh sao?
Y Muội cũng chỉ vừa kể chuyện đứa cháu gái đang làm việc ở Bắc Kinh, mà việc này thì bí thư đã nói với họ từ đầu.
Thẩm Phong chạy vào làng, bọn trẻ con thấy có người lạ liền chạy theo. Trên đường đi, anh gặp bí thư đang quay trở về.
“Giám đốc Thẩm có việc gấp à?”
Doãn Tang chưa bao giờ nói cô có người thân. Thẩm Phong chỉ biết cô có bà ngoại nhưng đã qua đời, cha mẹ đều đã mất nên không rõ Y Muội này có phải là bà nội của cô hay không.
Ra khỏi núi quả thực rất khó, nhưng anh dám chắc trong vòng mười dặm xung quanh, Doãn Tang không phải là người duy nhất đi học ở Bắc Kinh, dù vậy, trực giác của anh vẫn cho rằng người nhà Y Muội là cô.
Thẩm Phong không nhạy cảm với âm thanh, nhưng không biết tại sao khi nghe tiếng kêu đau đớn kia, anh cảm giác được trái tim mình như bị mắc kẹt.
Ít nhất anh cũng nên đi xem thử hiện trường.
***
Doãn Tang tỉnh dậy, trong mũi là mùi hương quen thuộc, bà nội thường dùng loại cỏ này để đánh thức cô.
Đã lâu không ngửi, trong lòng cô có cảm giác hoài niệm.
Các ngón tay đã được băng bó, nhìn như khúc lạp xưởng. Trên núi không có vải y tế thông thường nên dùng tạm tấm vải sặc sỡ do chính tay bà dệt.
“Cám ơn bà, trông đẹp lắm ạ.”
Y bà dở khóc dở cười, dù đã từng thấy rất nhiều người bị thươg khi giã bánh gạo, nhưng bị đau đến mức ngất đi thì bà mới thấy lần đầu. Đạt Phối làm Doãn Tang bị dập tay ở bên cạnh, áy náy nói: “Em còn đau không? Xin lỗi, chỉ tại mải chú ý người đàn ông đẹp trai kia…”
Mọi người cười lớn, y bà nói: “Đứng dậy đi theo tôi lấy thuốc.”
“Tang Tang!” Một giọng nam ấm áp vang lên.
Thẩm Phong rẽ đám đông sang một bên, nhìn thấy Doãn Tang ngồi trên mặt đất, bên cạnh là cô gái mặt tròn mà lúc nãy anh thoáng thấy.
Trước khi ngất đi, trong đầu Doãn Tang thoáng nghe giọng nói quen thuộc, có lẽ nào là giọng của Lữ Lạc?
Anh ngồi xổm xuống, nắm lấy tay cô, nhìn xung quanh, “Ai gây ra chuyện này?”
Giọng điệu khẩn trương, đám đông vẫn im lặng không ai lên tiếng, mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh.
Anh nhìn quanh thì thấy một Đạt Phối đang lo lắng ôm ngực. Anh lại nhìn chằm chằm Doãn Tang: “Là ai làm vậy?”
Đầu óc Doãn Tang đã hoàn toàn tỉnh táo, cảm thấy thế giới này thật nhỏ.
Doãn Tang nói: “Không nói được không?”
Anh nhìn quanh, “Vải có hợp vệ sinh không? Đã tiệt trùng chưa? Có đủ thoáng khí không? Máu có thể lưu thông không?”
Doãn Tang hơi khó chịu, y bà này là người giỏi nhất ở thôn cô, anh không thể cao giọng với bà ấy như vậy. Cô ngả người ra sau, giữ khoảng cách với anh hơn một chút, nói một cách bình tĩnh: “Anh thì biết cái gì.”
Trong đám đông có tiếng hít một hơi dài.
Lông mày Thẩm Phong gần như nhíu lại, quay người hỏi: “Bệnh viện gần nhất cách đây bao xa?”
Có người nhẹ giọng nói: “Trong trấn có một trạm xá, cách đây hơn mười cây số.”
Thẩm Phong nhấc điện thoại gọi cho Tiểu Lâm: “Xuống đưa chìa khóa xe cho tôi”, cuối cùng còn nói thêm: “Đừng để mọi người chú ý.”
Người già thường lo lắng thái quá.
Doãn Tang lặng lẽ nhìn anh đang cất điện thoại vào túi, liếc nhìn Đạt Phối đang đỡ Doãn Tang, anh nói: “Để tôi làm.”
“A? À, được.” Nói xong, cô ấy chợt ngập ngừng, “Nhưng cho tôi hỏi, anh là ai vậy?”
Văn hoá người Miêu rất khắt khe trong chuyện nam nữ, mặc dù người đàn ông này trông có vẻ tử tế, nhưng cô ấy vẫn phải bảo vệ chị em mình.
Thẩm Phong dở khóc dở cười: “Tôi là chồng cô ấy.”
Đạt Phối kia lập tức rút tay ra, Doãn Tang suýt ngã xuống đất. Thẩm Phong nhanh tay đỡ lấy cô. Đạt Phối nhận ra sơ sót, liên tục xin lỗi.
Thẩm Phong bế cô bước ra khỏi lều, những người vây quanh cô tản ra, tất cả đều nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thẩm Phong.
“Anh ta cao đến mức phải cúi đầu mới bước được qua cửa.”
“Doãn Tang thực sự đã kết hôn rồi à?”
“Người đàn ông đó đẹp trai thật.”
“Doãn Tang nhà chúng ta cũng rất đẹp mà.”
“Ừ, hai người họ xứng đôi quá, đều là người thành thị.”
Doãn Tang chăm chú nhìn vào cằm Thẩm Phong: “Bệnh xá ở đây chưa chắc giỏi bằng y bà ở làng chúng ta đâu.”
“Doãn Tang, em đừng nói nữa, còn nữa, em thấy máu thì sợ đến bất tỉnh vậy mà còn nói không sao à?”
Sau sự cố huyết ngải, Doãn Tang rất nhạy cảm mỗi khi thấy máu, thường sợ đến mức bất tỉnh. “Sao anh biết?” Cô buột miệng hỏi.
“Anh còn biết nhiều thứ mà em không biết đấy.”
Anh nhại lại lời cô đã nói với anh, dường như muốn tranh thủ trả đũa cô một chút. Lúc này, Tiểu Lâm thở hổn hển chạy tới.
“Bà chủ?”
“Mở cửa đi.” Thẩm Phong nói.
Tiểu Lâm phản ứng rất nhanh: “Vâng”
Bế cô ngồi vào ghế phụ, Thẩm Phong nói: “Tiểu Lâm, cậu trở về xem tình hình trong nhà, nếu có chuyện không giải quyết được thì gọi tôi.”
Một đám người làm nghệ thuật kết hợp với một đám doanh nhân, hẳn là không dễ dàng gì để bà cụ một mình đối phó với họ.
Tiểu Lâm nói: “Được ạ”
Trước khi xe rời đi, Doãn Tang vỗ nhẹ tay anh: “Nghe em đi, đây là quê em, em rất hiểu việc ở nơi này, vết thương của em…”
“Doãn Tang,” anh ngắt lời, “Anh đã nói rồi.”
Cô cau mày.
“Anh là chồng em.”
“Ừm, đúng vậy.”
“Vậy nói lại lần nữa.”
Doãn Tang quay lại nhìn anh: “Anh sao thế?”
Thẩm Phong nói: “Nếu em không muốn đến bệnh viện, lát nữa anh đến chỗ y bà lấy thuốc cho em.”
“Vậy thì xuống xe thôi, bánh nếp còn chưa giã xong, sợ là gạo đã cứng mất rồi.”
Thẩm Phong quay người, ánh mắt nghiêm túc: “Anh đưa em vào xe là để có chỗ yên tĩnh dạy dỗ em đấy.”
Không xong rồi, Doãn Tang thầm nghĩ.