Thẩm Phong đã say lắm rồi, nhưng tư thế này khiến Doãn Tang không chủ động được. Cô không thích kiểu hôn này nên cố đẩy anh ra.
Cô không biết máy sấy tóc ngừng hoạt động từ khi nào, nhưng sau khi đẩy anh ra, phòng tắm rất yên tĩnh.
Thẩm Phong nhìn thẳng vào mắt cô: “Sao lại đi tìm anh?”
Anh rất cố chấp có được câu trả lời.
Ngồi trước Thẩm Phong, Doãn Tang gần như không có sức chống cự. Có lẽ nơi chốn quen thuộc và khung cảnh quen thuộc khiến cơ thể cô bị điều khiển bởi trái tim chứ không phải lý trí, vì vậy não cô không thể tìm ra câu trả lời vì sao cô lại đến tìm anh.
“Không có lý do, chỉ là muốn đến tìm anh thôi.”
Đây là sự thật.
Nhưng đó không phải là điều Thẩm Phong muốn nghe.
“Bỏ lại hai người đàn ông trong phòng rồi chạy đến đây tìm anh, chắc là trong thời gian ngắn không tìm được ai tốt hơn chồng em đúng không?”
Doãn Tang bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy tức giận: “Làm sao anh biết?”
“Em về phòng đi!”
Cô muốn nghe câu trả lời nhưng lại vô tình thừa nhận những gì Thẩm Phong nói là đúng, vừa định nói thêm gì đó, cô bắt gặp ánh mắt nửa say nửa tỉnh của Thẩm Phong nên dừng lại.
Dựa theo lời của anh, “tốt hơn” không có nghĩa là tốt hơn về mặt tính cách hay ngoại hình, mà hẳn là những “tài nguyên” mà Thịnh Nhạc cho cô.
Không thể tìm thấy ai tốt hơn?
Thẩm Phong nói: “Tưởng có người đến nhà sấy tóc cho em rồi, không ngờ em lại đến đây.”
Lần này Doãn Tang hiểu ý: anh lên lầu tìm cô vì lo cô không chịu sấy tóc.
Doãn Tang bỗng nhiên ngẩng đầu lên mỉm cười.
Thẩm Phong chợt thấy ngượng ngùng trước nụ cười này.
Tiếng chuông cửa vang lên đúng lúc, cứu vãn sự bối rối trong im lặng.
Anh ném máy sấy tóc xuống và ra mở cửa, Doãn Tang nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng: “Thưa anh, tôi là phục vụ phòng, xin vui lòng ký vào đây.”
Thì ra anh mở cửa vì tưởng cô là phục vụ phòng, nếu không, với thái độ như khi nghe điện thoại thì có khi anh sẽ không mở cửa nếu biết là cô đến.
Doãn Tang hít một hơi, nhảy xuống khỏi bồn rửa mặt.
Mở cửa, cô nhìn thấy hai chai rượu trên bàn cà phê.
Doãn Tang: “Anh gọi bao nhiêu rượu rồi? Em tò mò không biết anh uống được tối đa bao nhiêu đấy.”
Thẩm Phong nhẹ nhàng nhìn cô: “Có cần phải biết không?”
Nếu đã không phải là người muốn gắn bó trọn đời thì cần gì phải biết những chuyện nhỏ nhặt này.
“Coi như em chưa hỏi đi.”
Cô ngồi cạnh sofa, anh đưa ly cho cô, cô xua tay từ chối, anh không ép, tự mình uống hết, sau đó rót thêm một ly nữa, mắt vẫn nhìn điện thoại, không hề lên tiếng, cũng không tiễn khách.
Cô không thể hiểu được anh đang nghĩ gì.
Điện thoại cô reo lên, là Thịnh Nhạc. Cô vô thức muốn cúp máy, nhưng thấy anh cũng không thèm nhìn mình, cô lại chậm rãi nhấc máy.
“Đàn em, em đang ở đâu vậy?”
“Tôi có việc riêng cần giải quyết.”
Thịnh Nhạc không hỏi thêm: “Bọn tôi về phòng trước đây. Em có muốn chừa lại phần bún kia cho em không?”
Doãn Tang: “Không, cám ơn anh.”
Thịnh Nhạc: “Được rồi, tôi sẽ dọn dẹp, nói trước là phòng em đầy mùi thức ăn đấy.”
Doãn Tang: “Không sao đâu.”
Thịnh Nhạc: “Được rồi, vậy thì…”
Doãn Tang: “Được, ngủ ngon.”
Anh ta còn chưa nói xong, cô đã muốn ngắt cuộc gọi. Thịnh Nhạc dừng lại, không nói thêm nữa, im lặng nửa giây mới nói: “Cúp máy nhé, khi nào về sẽ nhắn tin cho em.”
“Ừm.”
Sau khi cúp điện thoại, cô vô thức quay lại nhìn anh, chạm vào đôi mắt thờ ơ của anh, sự căng thẳng cuối cùng đứt gãy.
Doãn Tang đứng dậy, đi về phía cửa mà không ngoảnh lại.
Khi cô chuẩn bị bước ra ngoài thì nghe tiếng gọi: “Tang Tang.”
Vì say rượu nên giọng anh khàn khàn, cô dừng chân nhưng không nhìn lại, giống như lần trước anh làm với cô.
Thẩm Phong nói: “Là do anh nên chúng ta mới xa cách mấy năm, bây giờ anh đáng bị đối xử như vậy. Nhưng mà Doãn Tang, em có bao giờ thật sự mong anh trở về không?”
Dừng một giây
“Đừng suy nghĩ đắn đo nữa. Đám cưới đi, anh sẽ cho em những điều tốt nhất trên đời.”
Doãn Tang lao ra khỏi cửa, nghiến răng nghiến lợi chạy về phòng.
Xa cách hai năm, bây giờ anh đóng vai người chồng biết quan tâm để làm gì, cô cũng không phải con vật nhỏ cần người khác chăm sóc. Nếu đối phương không muốn thì sự chăm sóc có ý nghĩa gì, thậm chí là thấy phiền, nhưng đối với câu hỏi của Thẩm Phong, Doãn Tang hơi chột dạ.
“Em có bao giờ thật sự mong anh trở về không?”
Cô có không?
Mong chờ anh
Trở lại
Bỏ đi, toàn những chuyện vô nghĩa, nghĩ thêm cũng chẳng có lợi gì.
Nhưng mà, Doãn Tang thật sự suy nghĩ về chuyện “vô nghĩa” này suốt đêm, chỉ lơ mơ ngủ khi trời bắt đầu sáng.
Ngày hôm sau, cô dậy sớm để kịp chuyến bay, không hề ngạc nhiên khi gặp Thẩm Phong ở sảnh, tinh thần anh rất tốt, không có vẻ gì là say xỉn suốt đêm.
Doãn Tang đang ngồi trên ghế sofa, nhìn anh đi ngang qua quầy lễ tân, theo sau là một nhóm người.
Khi thấy cô, Tiểu Lâm có chút kinh ngạc, vẫy tay từ xa, quay người nói gì đó với Thẩm Phong nhưng anh vẫn bước thẳng về phía cửa hotel.
Tiểu Lâm nghi hoặc nhìn Doãn Tang, nở nụ cười chân thành.
Thịnh Nhạc cũng vừa thấy Doãn Tang, đến gần hỏi cô ngủ ngon không.
Doãn Tang mỉm cười: “Ngủ rất ngon trong căn phòng đầy mùi bún ốc.”
Quách Dũ và mọi người trong nhóm bật cười.
Thịnh Nhạc: “Hôm nay tâm tình có vẻ tốt, đúng là ngủ rất ngon.”
Doãn Tang hiếm khi trả lời câu hỏi xã giao: “Quả thực, tôi cảm thấy tinh thần rất sảng khoái.”
Sau đó mọi người “phỏng vấn” Quách Dũ về trải nghiệm lần đầu ăn bún ốc, vui vẻ trò chuyện suốt chặng đường ra sân bay.
Xuống máy bay, Quách Dũ ngỡ ngàng trước lãnh thổ rộng lớn của quê hương. Buổi sáng anh ta vẫn mặc áo len mỏng nhưng khi đến Bắc Kinh vào buổi trưa, anh ta phải khoác thêm áo khoác ngoài.
Thịnh Nhạc đãi Quách Dũ ăn trưa với tư cách chủ nhà, hỏi Doãn Tang có muốn đi cùng không nhưng cô suy nghĩ một lúc rồi từ chối: “Tôi không đi đâu, không có người ngoài, hai người tha hồ hàn huyên chuyện cũ.”
Quách Dũ nói không ngại, cố gắng mời Doãn Tang đi cùng.
Doãn Tang nói: “Tôi có hẹn rồi.”
Quách Dũ nghe vậy tiếc nuối gật đầu, vỗ nhẹ lên vai Thịnh Nhạc.
Sắc mặt Thịnh Nhạc vẫn bình thường, dừng lại một chút, nói: “Vậy chúng ta đưa đàn em về trước đi.”
“Không cần, cảm ơn, sẽ có người đến đón tôi nhanh thôi.”
Thịnh Nhạc giật mình, câu trả lời làm anh ta nhớ đến người đàn ông lần trước anh ta gặp ở khách sạn Radisson, Thẩm Phong. Rõ ràng không có sự giao nhau, không có quen biết trước, không có sự giao thoa gì về sau, nhưng anh ta lại có ấn tượng rất rõ.
Thịnh Nhạc nói: “Được rồi, về tới nhà thì báo cho chúng tôi.”
Doãn Tang mỉm cười: “Được.”
Sau khi mọi người rời đi, Doãn Tang chậm rãi thu dọn hành lý, đi ra cửa và gọi điện thoại.
Điện thoại của Thẩm Phong đã tắt nên cô gọi cho Tiểu Lâm.
“Bà chủ?”
“Thẩm Phong đang ở đâu?”
Điện thoại nhanh chóng có tiếng người khác trả lời, Doãn Tang đi thẳng vào vấn đề: “Xe của anh đâu? Em mới ra…”
“Đang ở trạm thu phí.” Thẩm Phong ngắt lời cô.
Trạm thu phí?
“Ra khỏi sân bay rồi?”
“Ừm.”
…
…
“Được.” Anh lợi hại lắm.
“Ừm.” Thẩm Phong cúp điện thoại trước.
Doãn Tang nhìn giao diện hiển thị kết thúc cuộc gọi, cảm thấy một hơi thở nghẹn lại trong cổ họng.
Khí phách không tệ.
Mang theo chiếc vali cồng kềnh, cô bắt taxi trở về Ngũ Đào Doanh.
Trên đường đi, cô suy nghĩ kỹ về tất cả những thứ Thẩm Phong để lại trong nhà mình, chỉ muốn nhanh chóng gói ghém và quăng chúng đi.
Đến tiệm, cô đưa hành lý cho Mễ Thụy, không hề chào hỏi mà lao thẳng ra sân sau, tranh thủ lúc còn chưa mệt mỏi nhanh chóng làm cho xong việc muốn làm.
“Sếp…” Mễ Thụy cố ngăn cô lại.
Cô dừng lại ở lối vào sân.
Thứ cô nhìn thấy trước mặt không phải là khoảng sân nhỏ mà cô quen thuộc.
Khoảng sân rộng ba mươi mét vuông được chia thành bốn ô đã được cải tạo. Phía đông sân vườn được trồng thêm nhiều cây xanh, một cây cổ thụ có bóng mát, phía dưới là một chiếc ghế mây có thể ngồi đọc sách và một chiếc bàn nhỏ.
Cánh phía Tây đã được mở rộng ra sân trong, kết cấu là các cột gỗ và cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, có thể nhìn toàn cảnh khiến cả sân trông rộng hơn diện tích thật.
Từ vị trí của Doãn Tang có thề nhìn thấy bên trong, là một căn bếp mở, dụng cụ nhà bếp được đặt ngay ngắn, bàn ăn trong góc được trải khăn màu trắng xám cùng với bốn chiếc ghế gỗ.
Các dụng cụ trong nhà cũng đồng bộ bằng gỗ, khá giống với trang trí của quán cà phê.
“Sếp, chị về rồi,” Mễ Thụy kéo vali đuổi theo, “Em vừa định nói với là có một bất ngờ dành cho chị nhưng không kịp.”
“Em cứ tưởng tứ hợp viện phải có vẻ cổ kính, nhưng không ngờ sự kết hợp này lại đẹp bất ngờ.”
Doãn Tang lùi lại một bước, trầm giọng hỏi: “Là ai làm?”
“Có vẻ như là ý tưởng của mẹ chồng chị, là bà ấy tìm kiến trúc sư đến đo đạc, hàng ngày còn đến giám sát công việc, nhưng thiết kế chắc hẳn là ý tưởng của ông chủ Thẩm. Em nghe nói họ dùng toàn vật liệu cao cấp, cửa kiếng kia không phải thuỷ tinh mà là pha lê…” Sau khi Mễ Thụy nói xong, cô bé nhận ra sắc mặt Doãn Tang không được tốt lắm, giọng điệu cũng nhỏ lại.
Doãn Tang quay người rời đi.
Mễ Thụy ngăn cô lại: “Bà chủ, chị đi đâu vậy, còn để hành lý này em để ở đâu?”
Doãn Tang quay người ôm lấy hành lý: “Chị không sống ở đây nữa.”
Mễ Thụy nghe giọng nói, đoán rằng cô đang có tâm trạng không tốt, nhanh chóng nói thêm: “Vật liệu sử dụng đều thân thiện với môi trường, chị có thể vào ở ngay mà.”
Doãn Tang nói mà không quay đầu lại: “Em trông coi cửa hàng cẩn thận.”
Câu trả lời này giống như lời dặn dò trước khi chia tay, Mễ Thụy có chút hoảng hốt.
Doãn Tang lên xe nhưng không biết mình sẽ đi đâu.
“Cứ đi nơi nào mà anh muốn.”
Tài xế do dự: “Chuyện này…” Thấy tâm tình cô không tốt, anh ta cũng không hỏi thêm nữa, đi dọc theo con phố đông đúc.
Doãn Tang nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng nhớ lại Bắc Kinh trông như thế nào khi cô mới đến đây.
Dường như không có gì thay đổi, vẫn là những tòa nhà cao tầng, nhưng lại giống như mọi thứ đều đã thay đổi. Những tòa nhà cao tầng hồi đó không phải là những tòa nhà cao tầng bây giờ, khi đó cô cảm thấy nơi này thật kỳ diệu, bây giờ cô chỉ cảm thấy buồn chán.
Về phần nhà họ Thẩm, dường như không có gì thay đổi, vẫn là những con người đó, vẫn là không khí đó, nhưng dường như mọi thứ đều không còn như cũ, từng gương mặt mơ hồ hiện lên trong trí nhớ của cô.
Những hình ảnh cô sống chung với mẹ Thẩm không ngừng hiện lên trong đầu.
Cô hỏi xem bà muốn cô gọi là mẹ hay dì, bà nói gọi như nào cũng được, thế là Doãn Tang mỉm cười gọi bà một tiếng mẹ.
Bà mua quần áo cho cô nhưng lại nhớ nhầm kích cỡ, hỏi cô có muốn đổi lại hay không nhưng Doãn Tang nói chờ lớn thêm một chút là có thể mặc vừa.
Bà hỏi cô có muốn đăng ký lớp học khiêu vũ hay thư pháp để giải trí không; Doãn Tang nói rằng cả hai đều được.
Bà nói cô nên học chuyên ngành kinh tế vì ở Bắc Kinh sẽ có nhiều cơ hội phát triển hơn; Doãn Tang đồng ý.
Bà nói nếu cô không muốn cưới Thẩm Phong thì bà sẽ tìm cách giúp cô.
…
Bà làm tất cả những gì một người mẹ nên làm, hỏi ý kiến cô về mọi việc, cho cô cơ hội lựa chọn nhưng không bao giờ cho Doãn Tang quyền từ chối.
Bà kiểm soát sự phát triển của Doãn Tang bằng thái độ rộng lượng.
Khi tài xế đang bối rối không biết đi đâu thì Doãn Tang mới mở miệng nói địa chỉ.
Doãn Tang gõ cửa, mẹ Thẩm ra mở cửa, thấy cô xách vali, vẻ mặt ngạc nhiên: “Tang Tang về rồi à?”
“Thẩm Phong không về cùng con sao?”
“Mau vào đi, sao con ăn mặc mỏng manh vậy? Có muốn tắm nước nóng không?”
Doãn Tang bình tĩnh nhìn cô và gọi: “Mẹ.”
“Chuyện gì vậy?”
Doãn Tang nhìn vào mắt bà, chợt không biết phải nói gì.
Mẹ Thẩm kéo cô vào, nhanh chóng đóng cửa lại, nhỏ giọng nói: “Thẩm Phong là đứa hay gây chuyện, cả ngày chạy rông bên ngoài, chỉ có con gái là hiếu thảo hiểu chuyện.” Bà vừa nói vừa gọi người làm, “cất hành lý rồi pha cho tôi tách trà nóng.”
Doãn Tang thay giày bước vào, từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Mẹ Thẩm đang uống trà, “Con thích trà hoa thì mẹ sẽ mua nhiều thêm chút, tới mùa đông khan hiếm rất khó mua.”
Doãn Tang thổi một ngụm, nói: “Mẹ, đây là thứ mẹ thích uống.”
Mẹ Thẩm giật mình.
Doãn Tang nói: “Đây là thứ mẹ thích uống. Con không thích trà, con thích cà phê.”
“Chuyện này, nhiều năm nay con không nói nên mẹ vẫn tưởng con thích uống trà, nhưng cà phê quả thật không tốt cho sức khoẻ đâu. Con mang ít trà về, tốt cho sức khoẻ mà lại dưỡng da rất hiệu quả.”
“Cám ơn mẹ đã quan tâm.”
Mẹ Thẩm gật đầu, “Con nói gì vậy, người nhà với nhau thì nên vậy. À, con chưa về Ngũ Đào Doanh phải không? Mẹ quên nói, mẹ tìm người sửa lại nhà cho con, nhất là căn bếp, từ giờ trở đi…”
“Mẹ,” Doãn Tang ngắt lời bà, “Sao mẹ làm vậy?”
Giọng điệu của cô có chút gay gắt, người làm cũng ngạc nhiên nhìn cô.
Mẹ Thẩm sửng sốt, “Con bận công việc, mẹ lại rất rảnh rỗi, những việc nhỏ này mẹ có thể làm giúp hai đứa.”
Doãn Tang đặt tách trà xuống bàn, cố ý không phát ra âm thanh giận dữ, nhưng trong bầu không khí hiện tại nó vẫn mang theo ẩn ý không thể gọi tên.
Hầu như mọi người đều nhận ra Doãn Tang đang mất bình tĩnh.
Đây là điều chưa từng có.
Mẹ Thẩm sắc mặt cũng tối sầm, đặt tách trà lên bàn phát ra tiếng động nghèn nghẹn, cả phòng khách im lặng.
“Hay là con quay lại xem trước. Nếu không hài lòng thì chúng ta sửa lại.”
Giọng điệu không còn mềm mại.
“Đó là nhà của con mà mẹ.” Giọng Doãn Tang nhẹ như hơi thở, nhưng trong không gian im lặng vẫn nghe rõ ràng, mang theo cảm giác nhẫn nại.
“Cám ơn mẹ đã nghĩ đến việc này, nhưng mẹ từng nghĩ đến việc con thích tình trạng nguyên bản của căn nhà nên không muốn sửa lại chưa?”
Mẹ Thẩm giật mình, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc: “Có gì mà từ chối? Con đã có gia đình rồi, nhà ở phải có bếp đúng không? Tuy con chưa từng nghĩ tới, nhưng là một người mẹ, mẹ có nghĩa vụ phải tính chuyện giúp con.”
Doãn Tang đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, hối hận vì đã đến đây. Đã định trước là không thể thay đổi, vậy tại sao còn mạo hiểm tháo bỏ mặt nạ làm gì.
Sự bất lực và nhẫn nại trong mắt cô chạm đến đáy lòng mẹ Thẩm, “Con có thái độ như vậy với mẹ chỉ vì một chuyện tầm thường như này sao? Tang Tang, đã đến lúc con phải đối mặt với vấn đề của chính mình. Mẹ biết, ở nhà con rất ngoan ngoãn, ra đường thì lại không như thế, mọi người bên ngoài còn tưởng nhà mình bạo hành tinh thần nên con mới trở nên như thế.”
Nói xong, bà thở dài, có vẻ không muốn nhìn Doãn Tang, nàng cầm chén trà lên, nhấp một ngụm, thấp giọng nói: “Nếu con không muốn uống trà, sao lại không nói với mẹ sớm hơn?”
Đúng vậy, tại sao cô không nói sớm hơn? Doãn Tang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của bà, đăm chiêu suy nghĩ.
Bà thường nói “người nhà họ Thẩm chúng ta” nhưng cô biết “chúng ta” đó không bao gồm cô.
Thế thì tại sao? Tại sao cô không thể sống theo ý mình muốn?
“Con gọi mẹ là mẹ, nhà họ Thẩm cũng đã nuôi con nhiều năm như vậy…”
Lại im lặng. Hai người nhìn nhau, không ai chịu nhượng bộ. Hai người phụ nữ, một già một trẻ, hai bàn tay đều đang nắm chặt.
“Tại sao,” cô hỏi Thẩm Phong, anh nói, vì anh là chồng cô.
Hôm nay mẹ Thẩm lại nói, vì nhà họ đã nuôi nấng cô rất nhiều năm.
Đúng, chính vì điều này mà cô nao núng, chịu đựng hết lần này đến lần khác, sợ không báo đáp đủ ân tình của họ. Công bằng mà nói, nhà họ Thẩm đối xử với cô không có chỗ nào để chê. Những gì cô cần, họ đều đáp ứng, thậm chí thứ cô không cần họ vẫn sẵn sàng cho cô.
Doãn Tang đứng dậy, không nói nữa, xoay người rời đi.
Mẹ Thẩm lại đặt tách trà lên bàn, lần này âm thanh to hơn, nước trà tràn ra ngoài. Bà ngước nhìn Doãn Tang: “Thái độ của con là có ý gì?”
Doãn Tang quay người, cúi đầu chào bà, xoay người xách vali rời đi mà không nhìn lại mẹ Thẩm.