Kể từ hôm đó, hai người không còn liên lạc gì nữa. Doãn Tang cũng tiện tay ném thùng đồ của anh vào một xó. Tuy nhiên, vì Thẩm Phong là nhà đầu tư của công ty nên cô vẫn nghe được lịch trình của anh từ Lộ Đào.
Lộ Đào thích nói, Tống Vũ Phỉ thì thích tám chuyện, thế là Doãn Tang cũng biết được Thẩm Phong đã đi công tác ở Thuỵ Sỹ hơn nửa tháng nay, không biết khi nào mới về.
Cô vẫn chưa hình dung được cụ thể anh đang làm gì. Ở trong nước đang gấp rút chạy dự án điện ảnh, vậy mà anh lại bận rộn làm gì đó bên Châu Âu.
Doãn Tang chợt nhận ra, trước đây mình cũng bận rộn xoay vòng như thế. Gần đây thi cử đã xong, cô có nhiều thời gian nghỉ ngơi mới nhận ra mình bị quá tải, lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi.
Hôm nay không phải đến lớp nên cô quyết định quay lại quán cà phê để kiểm tra công việc kinh doanh. Mễ Thụy nhìn thấy cô lái xe đến liền trầm trồ khen ngợi.
Doãn Tang nói: “Làm việc ngoan ngoãn đi, có dịp chị sẽ chở em đi chơi.”
“Chị mới mua xe à?”
Doãn Tang gật đầu, “Tất nhiên.”
“Chị tự mình mua?”
Doãn Tang nghiêng đầu, “Nếu không thì sao?”
Mễ Thụy: “Em tưởng là xe mới của ông chủ Thẩm.”
Doãn Tang nhìn cô bé, Mễ Thụy nhanh chóng ngừng nói, tự mình sửa lời, “một người phụ nữ xinh đẹp trên một con xe địa hình, quá ngầu!”
Doãn Tang lườm Mễ Thụy tỏ vẻ khinh thường.
Người phụ nữ xinh đẹp?
Nghe quá chói tai.
Mễ Thụy không dám hỏi mấy ngày nay Doãn Tang ở đâu, cô bé cảm thấy hôm nay tâm tình bà chủ không tốt nên chỉ báo cáo một số chi phí lớn cùng với tình hình của các nhân viên và Đậu Hũ Trúc.
“Nó vẫn ăn ba bữa một ngày, ít ăn vặt về khuya hơn trước. Không có chị, Đậu Hũ Trúc hình như buồn chán nên ngủ suốt ngày”.
“Nó đâu rồi?”
“Đang ở sân sau.”
Doãn Tang miễn cưỡng đi vào, cửa đang mở, Đậu Hũ Trúc thấy cô thì chạy tới. Doãn Tang cạ mặt vào bộ lông mềm mại: “Hình như nhẹ hơn trước rồi.”
“Không hẳn,” Mễ Thụy lưỡng lự một lúc rồi nói: “Nhưng mà, khi nào thì chị dọn về lại ạ?”
Doãn Tang không trả lời, ôm con mèo vào quán cà phê ngồi. Lúc này, cửa tiệm từ bên ngoài mở ra, có người đi vào.
“Anh Thiệu,” Mễ Thụy nói, “Lâu rồi anh không đến quán.”
Thiệu Quân mỉm cười nói: “Vậy à, rất vui khi còn có người nhớ đến tôi đấy.”
Doãn Tang cũng đứng dậy, vẫy tay: “Anh Thiệu, lại gặp mặt rồi.”
Thiệu Quân: “Ừ, trùng hợp quá. Tôi mời cô một tách cà phê nhé?”
“Hôm đó là anh giúp tôi, để tôi mời mới đúng.”
“Chỉ là tiện đường thôi, không đáng kể.”
“Vậy thì lấy tư cách chủ nhà mời khách được không?” Doãn Tang nhấn mạnh.
“Vậy thì tôi không khách sáo nữa.” Thiệu Quân nói.
Doãn Tang và Thiệu Quân ngồi ở góc bàn quen thuộc, lần lượt gọi một ly expresso và một ly Americano.
Khi người phục vụ mang bánh chocolate muffin lên, Doãn Tang thắc mắc: “Có nhầm lẫn không? Chúng tôi không gọi món này.”
Bị bà chủ hỏi, người phục vụ mới có chút lo lắng, may thay, Thiệu Quân giải thích: “Là tôi gọi”.
Doãn Tang rất ngạc nhiên.
“Trưa rồi, uống cà phê đậm quá không tốt, ăn chút đồ ngọt cho cân bằng.”
“Cảm ơn.”
“Không có gì, dù sao người trả tiền là cô mà.”
Doãn Tang phì cười.
“Hôm đó thấy cô xách hành lý, là vừa đi công tác về à?”
“Về quê ít ngày thôi”
“Tôi hiểu rồi, cũng sắp Tết nguyên đán, chắc là cô sẽ phải về quê chuyến nữa.”
Đây là nghệ thuật giao tiếp, không cần trực tiếp đặt câu hỏi mà vẫn có câu trả lời.
“Lần đó tôi về là để ăn Tết.”
“Vậy à? Tôi nghe nói một số dân tộc thiểu số tính ngày khác với người ở thành phố. Cô là người dân tộc à?”
Rất khéo léo gợi đề tài
Doãn Tang ngạc nhiên, “Vâng, anh Thiệu quả là hiểu biết rộng.”
Thiệu Quân: “Không hẳn, vì nhìn cô cũng không hoàn toàn giống người Hán.”
Doãn Tang: “Thật sao?”
Thiệu Quân: “Giống như xương gò má, và…”
Hai người trò chuyện qua lại, trong vô thức cà phê đã chạm đáy ly.
“Anh Thiệu, tôi quả thật rất tò mò về công việc của anh. Tôi không phải người thích nói chuyện phiếm, nhưng luôn cảm thấy thoải mái khi trò chuyện cùng anh.”
“Tôi xem đây là một lời khen. Đúng là cô không nói nhiều, nhưng cũng không phải là người khó bắt chuyện.”
Anh không trả lời câu hỏi của cô, nhưng cô cũng không để tâm lắm.
Thiệu Quân thay đổi chủ đề, “Gần đây cô có chuyện gì không vui à?”
Đề tài thay đổi đột ngột, Doãn Tang chợt giật mình, nhếch miệng cười: “Không biết anh có từng trải qua cảm giác này không, giống như những thứ quen thuộc đột nhiên trở nên xa lạ, làm người ta ngột ngạt thở không nổi. Tóm lại, tôi cũng không biết phải diễn tả cụ thể như nào…”
Hầu hết mọi người thường cảm thán về sự thay đổi của con người, nhưng Doãn Tang dường như có một nỗi ám ảnh sâu sắc hơn với sự vật.
“Con người đều sẽ thay đổi. Chúng ta hiểu đặc điểm này nên dường như không có quá nhiều cảm xúc trước những thay đổi của con người. Nhưng vì sự vật có thời gian tồn tại dài hơn, vì vậy sự thay đổi sẽ khó chấp nhận hơn.”
Doãn Tang chợt mỉm cười. Thiệu Quân đưa ra một lý do mà cô thậm chí không nghĩ đến.
Điểm mấu chốt trong một cuộc trò chuyện trị liệu tâm lý là làm cho người khác cảm thấy rằng người đó không đơn độc, những suy nghĩ và ý tưởng của họ hoàn toàn bình thường.
“Thật ra, dù bạn là ai thì sự tồn tại của người xung quanh luôn quan trọng hơn sự tồn tại của sự vật. Nó giống như việc ngủ quen giường vậy. Nói là đổi giường lạ nên mất ngủ, vậy nếu giữ lại chiếc giường cũ nhưng đổi người nằm cạnh thì có dễ ngủ không?”
Hầu hết những người mắc chứng rối loạn nhân cách đều có sự ám ảnh về một sự vật cụ thể. Họ nghĩ rằng đồ vật đó là thứ duy nhất giúp họ thoát khỏi lo lắng, vì vậy họ đặt tâm tư lên nó, muốn giữ nó ở bên cạnh cả đời.
Cũng giống như mảnh sân đổ nát và dãy phòng phía Tây của Doãn Tang.
Sau khi lời ra khỏi miệng, giữa hai người im lặng một lúc lâu. Chiếc máy hát đĩa nhựa ở góc quán cà phê phát ra âm thanh êm dịu, nhưng nếu nghe kỹ có thể nhận ra tiếng kim cọ xào xạc trên bàn xoay.
Doãn Tang nâng cằm: “Nhạc ở quán tôi có hay không?”
Chủ đề thay đổi đột ngột, nhưng Thiệu Quân không hề bị bất ngờ, “Tôi không am hiểu lắm, nhưng tôi có một người bạn rất thích loại này.”
“Tôi cũng là người ngoại đạo,” Doãn Tang nói, “nhưng chồng tôi thích nó, vì vậy tôi cũng thích.”
Thiệu Quân mỉm cười: “Vậy thì tốt.”
Mặt trời dần dần nghiêng về phía Tây, bóng chiều bao phủ.
Cô tiễn Thiệu Quân ra tận cửa: “Lần sau gặp lại”
Thiệu Quân gật đầu.
Doãn Tang bước vào sân, quan sát kỹ, đúng là phải bỏ rất nhiều công sức mới cải tạo được nơi này như bây giờ.
Nhà bếp phía Tây được bọc trong kính pha lê, trông giống như một hộp trang sức trong vắt. Cô bước đến cánh cửa của gian phòng phía Tây, đưa ngón tay gõ nhẹ vào lớp kính.
Doãn Tang từng nói rằng cô không biết nấu ăn, nhưng Thẩm Phong nói anh có thể nấu. Sau đó còn nói thêm, nếu không ngủ được thì tìm chuyện khác để làm.
Anh nói sự chia cách của hai người là do lỗi của anh, nhưng Doãn Tang biết cô cũng không phải không có lỗi trong chuyện này.
Anh hỏi cô có bao giờ mong chờ anh trở về không.
“Thẩm Phong”
Cô không dám hỏi, cũng không dám mong ngày anh trở về.
Nhưng mà lúc này, cô thừa nhận mình đang rất nhớ Thẩm Phong.
***
Doãn Tang quay lại cho Đậu Hũ Trúc ăn, dặn dò Mễ Thuỵ những việc cần thiết, sau đó lái xe rời đi. Cô muốn đến nơi nào đó sôi động hơn chỗ này. Nhớ ra gần đây Tống Vũ Phỉ nhắc đến món bún huyết vịt ở phố ăn vặt, cô liền nhấc điện thoại gọi cho cô ấy.
Gần đây cô sống khá ẩn dật vì vậy Tống Vũ Phỉ biết điều không làm phiền cô, chỉ thỉnh thoảng gọi đồ ăn cho cả hai.
Mùa đông, trời tối sớm, vào giờ cao điểm, các quầy hàng ở lối vào phía sau của Đại học Quốc gia đã lên đèn, rất đông sinh viên đi thành từng nhóm cùng nhau.
Đường quá nhỏ, lái xe rất bất tiện, vì vậy cô tìm chỗ đậu xe rồi đi bộ. Mùi thức ăn làm cô cảm thấy đói cồn cào.
Phố đi bộ này rất nổi tiếng, đặc biệt trong giới sinh viên. Nơi này có rất nhiều quán ăn ngon, đếm không xuể. Với riêng Tống Vũ Phỉ, món bún huyết vịt ở con đường này là tuyệt phẩm nhân gian.
Khi cô đến, Tống Vũ Phỉ đã đang ngồi tại quán chờ đợi, dù không biết chỗ này có bảo đảm an toàn vệ sinh thực phẩm hay không nhưng hai cô gái vẫn vui vẻ ăn ngon lành.
“Tôi cảm thấy mình như một bà dì về thăm lại chốn cũ.”
Được bao quanh bởi những sinh viên đang ở trong thời kỳ thanh xuân trẻ trung, Tống Vũ Phỉ lại diện một chiếc áo len mỏng, chân váy và giày cao gót.
“Này, tôi thấy mình đang già đi quá nhanh…” Cô ấy nhìn xung quanh và thở dài, “thật sự ghen tị với sự hăng hái của bọn họ.”
“Khi ở đại học, cô với Lộ Đào cũng từng là cặp đôi ngọt ngào còn gì.”
Tống Vũ Phỉ lườm cô: “Nếu còn đề cập đến tên khốn đó thì chúng ta không làm bạn bè được nữa.”
Doãn Tang phá lên cười.
Tống Vũ Phỉ nói: “Này, nói chuyện của cô đi. Một bông hoa sơn dã như cô, tôi không tin không có ai ngưỡng mộ. Còn không yêu đương hẹn hò thì cô sẽ thành bà thím đấy.”
Doãn Tang vẫn không trả lời, chỉ tiếp tục ăn.
Tống Vũ Phỉ khẽ đẩy cô, “Tôi chỉ là một trường hợp cá biệt, ngoài kia còn hàng tá những cặp đôi có kết thúc đẹp mà.”
Doãn Tang ngẩng đầu lên và nói: “Bà dì, phụ nữ đã kết hôn sao lại bàn chuyện hẹn hò ở giảng đường được đây?”
“Được rồi, được rồi, cô không cần phải đùa dai với tôi đâu.”
Doãn Tang cúi đầu tập trung vào việc ăn uống, không quan tâm cô ấy có tin hay không.
“Tối nay tôi định về nhà mình.”
Tống Vũ Phỉ giật mình: “À, được, rốt cuộc cũng để tôi được yên rồi.”
Hai người vừa trò chuyện vừa thưởng thức đồ ăn ở các quán trong phố ẩm thực, cuối cùng câu chuyện quay về đề tài công việc.
Chính xác là nói về Lữ Lạc.
Vì hạn chế về vốn đầu tư nên các kế hoạch cuối năm đều được giao cho Lữ Lạc. Tuy nhiên, Lữ Lạc không biết là vì lòng tốt hay còn lý do nào khác, lại nhường suất đầu tư ấy cho Doãn Tang.
Mặc dù cuối năm là mùa sách bán rất chậm, nhưng với một tác giả ăn khách như Lữ Lạc, chuyện doanh thu không phải vấn đề. Vì vậy, Tống Vũ Phỉ cảm thấy bối rối khi nghe tin này nhưng công văn đã được thông báo.
“Trước tám giờ tối mai cô phải gửi lời tựa sách cho tôi. Công ty cũng sẽ đưa ra một thông báo chính thức tối nay, cô nhớ chia sẻ về trang cá nhân đấy.”
Doãn Tang dù cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn gật đầu: “Được”
Về đến nhà Tống Vũ Phỉ, Doãn Tang bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Tống Vũ Phỉ khoác vai cô, nói: “Này, hay cô ở lại đây luôn đi, hai bà thím già ở với nhau cũng đỡ cô đơn.”
Doãn Tang liếc mắt: “Ai muốn chết già ở đây với cô chứ?”
“Wow, khí phách quá.”
Doãn Tang thu dọn xong, kéo vali ra cửa.
Tống Vũ Phỉ: “Thật lòng mà nói, tôi thực sự không quen với việc cô đột nhiên dọn đi như này. Sao cô đi gấp vậy?”
“Tôi về nhà chờ chồng.”
“…”
Tống Vũ Phỉ trừng mắt nhìn cô, xua tay không ngăn cản nữa.
Sau khi Doãn Tang đi rồi, Tống Vũ Phỉ đứng ngơ ngác một lúc, tìm quần áo đi tắm và chuẩn bị xem phim. Khi Doãn Tang ở đây, để không làm phiền, cô ấy cũng nhịn xem tivi, để cho Doãn Tang được nghỉ ngơi.
Cô đang tắm thì nghe thấy tiếng chuông cửa, “Ai vậy?”
Người bên ngoài dường như không nghe, vẫn tiếp tục bấm chuông. Tống Vũ Phỉ nghĩ, hẳn là Doãn Tang bỏ quên đồ nên quay lại. Cô nhanh chóng tắm rửa xong đội khăn trùm đầu rồi đi ra mở cửa: “Tôi vừa nói không muốn cô đi thì cô…”
Cửa mở, Tống Vũ Phỉ nghẹn lời.
Người đàn ông cao lớn trước mặt đang cau mày, có chút khó hiểu nhìn cô.
Cô nhìn anh với vẻ bối rối tương tự: “Giám đốc Thẩm?”
Cô biết anh, nhưng hình như anh không biết cô, vậy anh đến đây vào giờ này để làm gì?
“Xin chào, tôi đến tìm Doãn Tang.”
“Ờ… à?”
“Tôi là chồng cô ấy, Thẩm Phong.”
…
Tống Vũ Phỉ mất một lúc mới có thể trả lời: “Cô ấy vừa đi rồi.”
“Cô ấy đi đâu vậy?”
“Dọn đi rồi, dọn về nhà cô ấy.”
“Cảm ơn.”
Bóng dáng Thẩm Phong biến mất ở lối vào thang máy.
Tống Vũ Phỉ cứng đờ.
Thẩm Phong là chồng Doãn Tăng.
“Cái gì vừa xảy ra vậy? Doãn Tang giấu chuyện kết hôn quá kín kẽ. Đồ xấu xa…”
Đang nói nửa chừng, cô liền dừng lại.
Doãn Tang không giấu giếm, thậm chí còn nhấn mạnh nhiều lần rằng mình đã có chồng, bây giờ nghĩ lại thì Doãn Tang đã nói với vẻ rất nghiêm túc
Nhưng chính Tống Vũ Phỉ không coi chuyện đó là thật.
Doãn Tang thực sự không mang theo cảm giác của một người phụ nữ đã có gia đình, chỉ riêng việc cô còn đi học cũng đủ khiến người ta hoài nghi. Nhớ lại việc Doãn Tang ở nhà cô thời gian vừa qua, hình như mối quan hệ của hai vợ chồng cũng không suôn sẻ.
Nhưng vừa rồi khi Thẩm Phong hỏi thăm về Doãn Tang, cảm giác dịu dàng ấy không thể là giả được.
“Thật là, chuyện nam nữ hồng trần quá phức tạp.”