Doãn Tang bước xuống ghế, đi vòng qua Thẩm Phong, dựa vào lưng anh, nghiêng đầu hỏi: “Đây là cánh gà ướp à?”
Cô cố ý kéo dài chữ “gà,” còn cọ vào lưng anh, lúc thì áp vào, lúc thì lùi lại, hết lần này đến lần khác, tay cô cũng phối hợp, nắm lấy khóa thắt lưng của anh, cả người cô treo lơ lửng trên lưng anh.
Khi anh lấy đồ gia vị, vì di chuyển quá nhiều, bàn tay của cô trượt xuống và rơi vào đứa “em trai “không vâng lời của Thẩm Phong.
“Tang Tang… “
Doãn Tang nghe thấy âm sắc giọng nói của anh đã thay đổi, sự cứng rắn trong tay cũng vô cùng chân thật.
Được rồi, ngừng tại đây thôi.
“Anh có mua sữa chua không? Để em xem anh mua loại nào.” Nói rồi cô bước về phía tủ lạnh, vừa mở cửa tủ ra thì cô đã bị ôm từ phía sau, vật đàn ông của anh chống lên người cô.
Anh thổi vào tai cô: “Em thích hương vị gì?”
Doãn Tang lướt đầu ngón tay trên mấy hộp sữa chua, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh đào.”
“Dâu tây được không?”
“Không được.”
“Tang Tang, không được cũng phải được…”
Chưa kịp nói xong cả người cô đã bị quay lại, bị đẩy lùi về phía cửa tủ lạnh. Sau lưng cô vang lên tiếng cửa đóng sầm. Môi anh vội vã áp xuống, tay anh cũng thiếu kiên nhẫn tìm kiếm. Anh quá hiểu cơ thể cô.
Anh vừa đẩy vừa hôn cô. Khi hai người đến bàn bếp, Doãn Tang không còn đường nào để lùi, cô ngả người ra sau để chịu đựng sự kích thích của anh. Thẩm Phong dùng một tay vuốt ve cơ thể cô, một tay khác mò mẫm chiếc túi mua sắm còn đang nằm trên bàn.
Tay anh nắm lấy tay cô, chạm vào khóa thắt lưng, “Không phải em muốn cởi nó à, bây giờ cởi đi.”
Anh áp chế cô, cô ngước lên, tất cả những gì cô có thể nhìn thấy là bầu trời đêm đầy sao, lưng anh được in trên tấm kính phía trên đầu cô. Doãn Tang cảm thấy bất an, nhận ra xung quanh hai người chỉ là những tấm kính trong suốt.
Cô không nhúc nhích, Thẩm Phong thấp giọng nói: “Cửa khóa rồi.”
Sẽ không có ai đi vào.
Nhưng mà…
“Ôm chặt anh,” Thẩm Phong nói.
Trên trán anh lấm tấm những giọt mồ hôi.
Doãn Tang vuốt ve lưng anh.
Giây tiếp theo, Thẩm Phong nắm lấy tay cô, cởi khoá quần, dùng răng xé toạc bao cao su ra. Cô còn chưa kịp chuẩn bị thì cảm giác đau nhức và căng trướng đã ập đến. Thẩm Phong dừng một chút, chờ cô thích nghi rồi đặt tay lên eo cô, quay lại cắn dái tai cô, “Cánh gà ướp, là em cố ý đúng không?”
Doãn Tang hối hận vì đã đùa với lửa.
Anh đi chuyển rất chậm, cố ý đẩy tới một chút, rồi lại lùi ra một chút. Doãn Tang bắt đầu cáu kỉnh: “Anh bị yếu sinh lý à?”
“Không phải, chỉ muốn để em cảm nhận mùi dâu tây thôi”
Khoảnh khắc anh xé gói, cô đã ngửi thấy mùi dâu tây thoang thoảng trong không khí.
“Dâu tây ngon không?” Anh đẩy vào một chút.
“Hả?” Anh lại lui ra một chút
…
“Có ngon không?” Tiếp tục lui ra
Xúc cảm quá tuyệt vời, Doãn Tang cảm giác như không thể thở được. Cô buồn bực gằn giọng: “Ngon, ngon lắm, rất ngon.”
Giọng nói ẩn chứa dục vọng lẫn bất mãn.
Cùng lúc đó, Thẩm Phong thẳng lưng, eo Doãn Tang đập vào bàn bếp.
Âm thanh nghẹn ngào bật ra khỏi cổ họng, Doãn Tang cảm thấy trong mắt mình là một dải tinh tú lấp lánh.
Cô buông giáp đầu hàng.
***
Thẩm Phong nấu cơm xong đã gần mười giờ, anh gõ cửa mấy lần, quả nhiên không có tiếng trả lời.
Anh đẩy cửa bước vào.
Doãn Tang nằm trên giường, liếc nhìn anh rồi lại nhắm mắt lại.
Anh đến bên giường hôn nhẹ lên miệng cô: “Ăn chút gì đi, không được để bụng đói đi ngủ.”
Cô quay người ngủ tiếp, không trả lời.
“Ngoan nào, đợi nữa đồ ăn sẽ lạnh.” Anh nằm xuống vuốt ve mặt cô.
Má cô ngứa ngáy, cô quay đầu nhìn anh, anh nhướng mày: “Dậy nhé?”
Doãn Tang đứng dậy, xỏ dép vào rồi đi ra bếp.
Bàn bếp đã được dọn sạch, trên bàn chỉ còn lại từng dĩa thức ăn dưới ánh đèn ấm áp.
“Muộn rồi, đừng ăn quá no.” Thẩm Phong bưng cho cô chén canh.
Doãn Tang nhận lấy, cúi đầu uống một ngụm, liền đưa chén lại cho anh: “Em muốn thêm.”
Miệng cô bóng loáng nước súp, trên mặt nở nụ cười như đứa trẻ đang xin kẹo. Thẩm Phong sững sờ một lúc..
“Uống ít thôi.”
“Cho em thêm một chút xíu cũng được.”
“Được rồi, được rồi.”
Thẩm Phong đứng dậy lấy thêm canh trong nồi, cô ngồi ở phía bên kia bàn ăn, chống cằm lên nhìn anh, như thể có chuyện muốn nói.
“Làm sao?”
“Anh đang làm gì…” Cô nói xong, ngập ngừng một chút mới nói tiếp, “trong mấy ngày này…”
Cô ngẩng đầu, dưới ánh sáng dịu nhẹ, trông cô không còn sắc bén nữa, trở nên vô cùng mềm mại.
Đầu ngón tay anh xoa xoa má cô, “Anh đi công tác.”
“Bận lắm à?” Cô nắm lấy tay anh, vuốt ve đầu ngón tay anh, “ nghe nói anh đã bỏ rất nhiều công để cải tạo căn bếp này.”
Cô không thắc mắc về chuyến công tác, không muốn đi quá sâu vào công việc riêng của anh.
Thẩm Phong gật đầu: “Là ý của anh”
Doãn Tang: “Mẹ chỉ làm theo chỉ đạo của anh?”
Thẩm Phong tiếp tục gật đầu.
Doãn Tang: “Tại sao anh làm mà không hỏi qua ý của em?”
Giọng điệu của cô bình tĩnh, không giống như một câu hỏi, chỉ là muốn biết câu trả lời.
Thẩm Phong múc canh ra, một tay cầm chén, tay kia kéo cô ngồi xuống.
Vừa nhìn cô uống canh, anh vừa hỏi: “Chuyện tới nước này, em còn muốn một mình trốn trong góc an toàn của bản thân à?”
Doãn Tang đáp: “Em không phải trốn tránh…”
“Ừm, nhìn bên ngoài thì có vẻ em không hề trốn tránh.”
Người khoác mặt nạ đi xã giao và người trốn trong một xó xỉnh tránh né giao tiếp, về cơ bản là cùng một loại người.
Doãn Tang ủ rũ uống canh.
Bao năm qua, cô cho rằng mình đã hành xử một cách hoàn hảo, tìm hiểu kỹ mọi người xung quanh và có cách ứng xử riêng. Với ông nội, cô là người ân cần và hiếu thảo; với Thẩm Phong, cô cố gắng hết sức để lấy lòng anh…
Nhưng việc đeo nhiều lớp mặt nạ này khiến Doãn Tang mắc kẹt.
Thẩm Phong nói đúng. Cô chỉ giả vờ, trên thực tế, cô chưa từng thật lòng muốn gần gũi thân thiết với ai.
Đối với ông nội, cô chưa bao giờ làm nũng hay nói về những lo lắng trong công việc.
Đối với mẹ Thẩm, cô chưa bao giờ thực sự để tâm đến những lời dạy của bà, chưa bao giờ nói về những điều nhỏ nhặt thường ngày chứ đừng nói những trăn trở trong cuộc sống của cô.
Đối với Thẩm Phong, cô chưa bao giờ hỏi han ân cần, mùa đông không hỏi anh có bị lạnh không, mùa hè không quan tâm anh có nóng không.
Hôm đó mẹ Thẩm quả thật đã đánh rớt mặt nạ của Doãn Tang.
Thẩm Phong thấy sắc mặt cô tối sầm, nắm lấy tay cô mới phát hiện nó lạnh buốt.
Anh dùng lòng bàn tay sưởi ấm tay cô, chậm rãi nói: “Từ ngày em cưới anh, chúng ta đã trở thành một thân thể, gặp phải bất hạnh em không cần phải gánh chịu một mình, cũng không cần một mình buồn bã khi gặp chuyện không vui. Bây giờ, mỗi ngày, dù trời nắng hay mưa, trong xanh hay u ám, anh cũng sẽ trải qua cùng em.”
“Cũng vậy, những gì anh có đều thuộc về em, ngược lại, anh có quyền đòi hỏi được chia sẻ những gì em sở hữu.”
“Đã lâu như vậy rồi mà em vẫn chưa nhận ra điểm này, nhưng đó là lỗi của anh, anh nên nói với em sớm hơn. Từ lâu rồi, em không phải chỉ có một mình. Bây giờ em muốn đi đâu, anh đi cùng em.”
Lời nói của Thẩm Phong vô cùng chậm rãi, nhẹ nhàng và thận trọng.
Sau khi anh về Trung Quốc, mấy tháng nay cô giống như đang đi tàu lượn siêu tốc, lúc nhẹ nhàng êm ái, lúc lại như có một cơn cuồng phong lướt qua.
Họ là vợ chồng, mọi việc anh làm đều có lý, chen vào cuộc sống của cô, thậm chí thay đổi quỹ đạo cuộc đời cô. Từ góc độ một mối quan hệ vợ chồng bình thường, xa cách lâu ngày rồi gặp lại, hai người nên có khoảng thời gian ngọt ngào vui vẻ. Việc cô từ chối hàng loạt sự thân cận của anh, ngay cả bây giờ nhìn lại, cô cũng cảm thấy hành vi của mình rất quá đáng.
Vấn đề bắt đầu từ đâu? Tại sao cô và Thẩm Phong lại đi đến bước này?
Truy tìm nguyên nhân sâu xa, chính là vì cô sợ hôn nhân. Cô sợ gặp bất lợi trong một mối quan hệ. Nếu vậy, một khi Thẩm Phong đã quay về, cố gắng hoà nhập với cuộc sống của cô, tại sao cô lại trốn tránh?
Doãn Tang cắt ngang dòng suy nghĩ của chính mình bằng rất nhiều câu hỏi.
Tại sao anh quay lại?
Tại sao anh lại thể hiện sự kiên nhẫn và tình cảm chưa từng có đối với cô?
Tại sao trước đây mọi tình cảm của anh không rõ ràng như bây giờ?
Cô ngẩng đầu lên, cuối cùng nói: “Anh không có tư cách nói lời này. Suốt những năm qua, anh đã đối xử với em thế nào?”
Hơn hai năm xa cách không phải là vết cắt dễ hàn gắn. Mà sau những cuộc chia ly, đau đớn nhất không phải là người ra đi mà là người ở lại. Người đi rồi, tự do như chim sổ lồng, như cá gặp nước. Người ở lại, mỗi ngày đối mặt với cảnh cũ, giống như bị giam trong cái lồng ký ức, không thể thoát ra.
Bây giờ anh quay về, muốn hai người sống tốt cùng nhau thì cô liền phải đáp ứng?
Vậy những ngày dài một mình cô phải đối mặt trong hai năm qua thì sao?
Còn đang suy nghĩ thì cơ thể cô rơi vào một cái ôm ấm áp.
Anh thì thầm vào tai cô.
“Xin lỗi, do anh chậm trễ, do anh về muộn, nhưng may mắn là vẫn còn kịp.”
Doãn Tang bất động một lúc lâu, sau đó đẩy anh ra: “Thẩm Phong, xin lỗi, em không hiểu, cũng không muốn nghe lời giải thích từ anh. Em bảo lưu cách sống của chính mình.”
Thẩm Phong buông cô ra, ôm mặt cô, nhẹ nhàng thở dài: “Anh nói rồi, là do anh, nên anh sẽ chờ.”
***
Kỳ nghỉ của Doãn Tang bắt đầu bằng cuộc đối thoại này của hai người.
Cái gọi là “chờ đợi,” theo hiểu biết của cô, Thẩm Phong sẽ đóng vai người chồng có hiếu với vợ, gọi là đến, đuổi là đi. Nhưng khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cô đã nhận được một nụ hôn chào buổi sáng cùng lời thông báo: “Anh đi Thượng Hải công tác, cuối tuần sẽ về.”
Lại đi công tác?
Nói mới nhớ, đêm qua khi đang lơ mơ ngủ, cô nghe anh nói điện thoại với mẹ Thẩm rằng sẽ đi công tác, khi đó quá mệt nên cô cũng không để ý.
“Anh vừa trở về, chưa kịp hết jet lag, lại còn…”
Thẩm Phong mặc áo khoác vào tiến lại gần cô: “Còn gì nữa?”
“Buông thả quá mức.”
Anh gãi mũi cô: “Yêu tinh.”
Anh bước tới cửa xong nhanh chân quay lại, hôn lên trán cô và nói: “Anh sẽ cố gắng về sớm.”
Doãn Tang bĩu môi: “Chồng em vất vả quá rồi.”
Tiểu Lâm gọi điện nhắc nhở, Thẩm Phong trả lời điện thoại rồi xách vali rời đi.
Doãn Tang nằm trên giường, suy ngẫm về những gì anh vừa nói.
“Nếu anh muốn đưa em đi cùng, trước tiên phải đảm bảo trời nắng đẹp, không sợ sẽ bị bệnh vì mắc mưa.”
Thẩm Phong đã nói như vậy.
Doãn Tang nheo mắt, nhà văn như cô mà còn phải động não vì mấy lời hoa mỹ của anh, sao không nói thẳng là anh muốn làm việc chăm chỉ để hai người có một cuộc sống tốt đẹp hơn trong tương lai.
Cô thở dài: “Quá sến sẩm” rồi quay người lại và tiếp tục ngủ, tận hưởng ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ, nhưng thần tài của cô lại gõ cửa, không muốn cô ngủ nướng.
Thịnh Nhạc gọi điện nói đã thỏa thuận chi tiết chuyện hợp tác, sẽ gửi hợp đồng cho cô xem xét, nếu không có vấn đề gì thì hai bên nhanh chóng ký kết.
Kiếm tiền là điều quan trọng hàng đầu nên cô đứng dậy và kiểm tra hộp thư. Việc hợp tác này cô giao toàn bộ cho Thịnh Nhạc, hiệu quả khá cao nên cô hy vọng sẽ hoàn tất trước năm mới.
Doãn Tang luôn đọc kỹ hợp đồng, vì vậy cô cảm thấy choáng váng, vội vàng nhắn cho Thịnh Nhạc.
“Anh có chắc là mình không ghi thêm hai số 0 vào mục thanh toán không?”
Thịnh Nhạc trả lời ngay: “Em kiểm tra lượng hàng chưa? Hợp đồng pháp lý sao có thể sai sót được.”
Doãn Tang: “Thấy rồi, tôi vẫn hơi hoang mang khi nhìn số lượng hàng và số tiền thanh toán.”
Thịnh Nhạc: “Đúng vậy, điều kiện của Quách Dũ không nhiều, họ chỉ yêu cầu được trở thành nhà phân phối duy nhất ở Châu Âu.”
“Việc này không được.” Doãn Tang lập tức phản đối.
“Tại sao?”
Doãn Tang: “Việc này là muốn độc quyền phân phối.”
Thịnh Nhạc không ngờ Doãn Tang lại phản đối. Xưởng gia công của cô còn chưa tạo dựng được hình ảnh thương hiệu ổn định, mà việc kinh doanh nhỏ như cô, một khi được xuất khẩu sang Châu Âu sẽ tạo đà phát triển rất lớn.
Thịnh Nhạc: “Em có ý kiến gì khác không?”
Doãn Tang: “Chưa kể, các sản phẩm đều gia công bằng tay nên không thể nhận đơn hàng lớn như vậy được.”
“Theo tôi tính toán thì thấy hiệu quả hiện tại của xưởng quả thực không tốt, nhưng sau năm mới sẽ có thợ thêu tập sự tham gia, số lượng thợ thêu sẽ tăng gần gấp đôi. Nếu hiệu suất đảm bảo thì có thể đáp ứng được lượng hàng này.”
Doãn Tang: “Không thể được. Chúng ta còn phải nhận những đơn hàng nhỏ lẻ, việc thiết kế và vẽ mất rất nhiều thời gian. Đơn hàng lớn như này sẽ làm ảnh hưởng đến đầu ra của các đơn hàng khác.”
Thịnh Nhạc: “Nhiều hợp đồng nhỏ cũng sẽ hết hạn vào đầu năm sau, chỉ cần em không gia hạn là được.”
Doãn Tang: “Ý anh là, chúng ta chỉ cần bán sản phẩm ở nước ngoài, bỏ qua thị trường trong nước à?”
Vì giao tiếp bằng tin nhắn nên Thịnh Nhạc không nhận ra câu nói của Doãn Tang là một câu hỏi tu từ.
Anh ta trả lời: “Không có vấn đề gì cả. Vốn dĩ, thị trường cho những thứ này ở nước ngoài rộng hơn ở trong nước.”
Những gì anh ta nói đều đúng, người Trung Quốc không quá coi trọng những món đồ thủ công này, trong khi khách nước ngoài lại rất thích.
Tuy nhiên, Doãn Tang lại trả lời: “Tôi không có lý do gì cụ thể nhưng em không đồng ý. Anh nói với anh ấy rằng toi chỉ có thể cung cấp một nửa số lượng yêu cầu, độc quyền thì không được, cùng lắm là độc quyền phân phối ở Paris trong vòng 5 năm thôi.”
Cô nói thêm: “Nếu anh không nói được thì tôi sẽ trực tiếp nói.”
Thịnh Nhạc tỏ vẻ khó xử: “Được rồi, lần đầu tiên anh thấy bên cung cấp muốn giảm số lượng đơn hàng đấy.”
“Đàn em, tôi nhận ra, có phải em có dã tâm mang sản phẩm phân phối toàn cầu không?”
Doãn Tang trả lời: *hình một nàng tiên đang vỗ cánh*
Thịnh Nhạc: *hình một cô gái nhỏ đáng yêu*
Cuộc trò chuyện kết thúc bằng hai biểu tượng cảm xúc ngộ nghĩnh, Doãn Tang không thể ngủ được nữa, đứng dậy làm việc và thông báo cho ban quản lý xưởng thêu tổ chức họp video. Sau đó cô mới biết rằng Vinh Thải, thợ thêu ở xưởng đã vượt qua buổi thử vai và tham gia đóng phim. Vai diễn cụ thể còn chưa rõ lắm, nhưng gần đây đều đang tăng tốc học diễn xuất. Xưởng thêu cũng ký hợp đồng với công ty điện ảnh để sản xuất và cố vấn về trang phục. Đây là điều tốt cho xưởng thêu, nhưng cá nhân Doãn Tang lại không muốn dính líu đến dự án này. Thứ nhất là do Thẩm Phong đầu tư, thứ hai là vì Lữ Lạc viết kịch bản.
Cô giao toàn quyền cho người bên dưới giải quyết, nếu không có vấn đề gì lớn thì không cần báo cáo với cô.
Cuộc họp sắp kết thúc, cô một mình nói chuyện với người quản lý: “Gửi cho tôi tất cả những món đồ thêu chưa hoàn thành trong tủ ở văn phòng của tôi, kèm theo chỉ thêu nữa. Cám ơn anh”
“Cô định thêu món gì?”
Doãn Tang: “Váy cưới.”
Quản lý: “A Tang, cô thêu váy cưới cho chính mình à?”
“Không được sao?”
Quản lý: “Tôi tưởng cô ở Bắc Kinh lâu như vậy, khi kết hôn sẽ làm theo quy chuẩn của người ở thành phố.”
Doãn Tang: “Lễ cưới truyền thống của chúng ta có gì không tốt?”
Quản lý: “Không có gì không tốt, ngược lại, tôi thấy váy cưới của chúng ta rất đẹp, rất độc đáo, không nơi nào có được. Vả lại, đám cưới người Miêu sẽ kéo dài ba ngày ba đêm, uống rượu nhảy múa, rất náo nhiệt.”
“Được rồi, đóng gói và gửi đi giùm tôi.”
“Được ạ,” người quản lý mỉm cười, thấy tâm tình cô hôm nay rất tốt liền nói thêm: “A Tang, cô sắp kết hôn à?”
Doãn Tang mỉm cười: “Vẫn còn sớm.”