“Nhìn xem, bộ sườn xám Tang Tang mua cho mẹ có đẹp hay không?” Mẹ Thẩm quay lại, “Con bé tự thiết kế đấy, chỉ mình mẹ mới có.”
Thẩm Phong gật đầu tán thành: “Rất hợp với mẹ.”
“Này, nói đến mới nhớ, có một đứa con trai vô lương tâm đã lâu rồi không mua quà cho mẹ già đấy.”
Thẩm Phong cười: “Được rồi được rồi, là do con trai mẹ sơ suất, lần sau về nhất định có quà cho mẹ.”
Mẹ Thẩm cười rạng rỡ, Doãn Tang cũng ngước mắt nhìn anh.
Thẩm Phong nói: “Ngày mai con đi công tác, hai ngày nữa sẽ về.”
Mẹ Thẩm tỏ vẻ không vui: “Hai ngày nữa là đến Tết rồi, bố con cũng mới về được mấy ngày, hôm nay công ty con cũng vừa nghỉ lễ, vậy mà còn phải đi công tác?”
Thẩm Phong tiến lên một bước, vuốt ve vai mẹ Thẩm, cúi đầu dỗ dành bà: “Mẹ, lúc trước con không bận thì mẹ lại lo con ham chơi, giờ con bận việc thì mẹ lại không vui thế này.”
Anh nhẹ nhàng nói: “Hai ngày nữa con sẽ quay lại.”
Doãn Tang nói đỡ: “Mẹ, năm đầu tiên thành lập công ty lúc nào cũng rất bận.”
“Thằng nhóc này,” bà quay qua ôm vai Doãn Tang, “đừng chiều nó quá, không nghiêm khắc sẽ khiến nó tưởng nhà mình là khách sạn đấy.”
Thẩm Phong cười: “Con biết rồi mẹ.”
Doãn Tang im lặng. Mấy năm gần đây e rằng nhà cô còn không bằng khách sạn đối với anh.
Mẹ Thẩm nói thêm vài chuyện rồi trở về phòng, Thẩm Phong cởi cà vạt và áo khoác ném lên giường, tìm quần áo để đi tắm. Anh thậm chí còn không nhìn cô. Mẹ Thẩm không nhận ra, nhưng cô biết từ đầu đến cuối ánh mắt hai người chưa từng chạm nhau.
Doãn Tang không phải là người dễ nói chuyện, cô ném áo khoác và cà vạt của anh lên chiếc ghế cạnh giường rồi đi ngủ.
Tuy nhiên, có người không chịu cho cô ngủ, điện thoại Thẩm Phong reo liên tục, cô cố phớt lờ nhưng người ở đầu dây bên kia rất kiên trì, gọi liên tiếp ba lần.
Doãn Tang bực bội ngồi dậy, xuống giường lục túi áo khoác của anh.
Là một dãy số lạ.
Muốn mở nhỏ âm lượng, nhưng vì điện thoại của Thẩm Phong khác hãng với cô, vì vậy lại vô tình bấm nhầm nút từ chối cuộc gọi.
Cuộc gọi kết thúc.
Doãn Tang còn đang lo lắng không biết mình có vô tình từ chối cuộc gọi của đối tác kinh doanh hay không thì một tin nhắn xuất hiện.
“Đàn anh, thật xin lỗi, dù cho em có tâm tư gì thì cũng là chuyện của quá khứ rồi, bây giờ giữa chúng ta chỉ là đối tác trong công việc.”
Tin nhắn từ số lạ vừa nãy.
Doãn Tang nhướng mày, trong lòng khinh thường chính mình ngu ngốc, muộn như này làm gì còn đối tác quan trọng nào gọi. Cô đặt điện thoại lại chỗ cũ, nhưng ngón tay lại chạm phải thứ gì đó làm bằng nhung.
Doãn Tang chưa bao giờ tự ý lục lọi đồ của Thẩm Phong, mí mắt giật giật.
Hộp nhung bật mở.
“Đừng bước xuống giường bằng chân trần.”
Giọng Thẩm Phong từ phía sau vang lên, Doãn Tang còn chưa kịp nhìn rõ người thì thế giới đã quay cuồng, chân cô bị nhấc khỏi mặt đất. Má cô áp vào khuôn ngực trần của anh, vì mới tắm xong nên cơ thể anh rất ấm.
Thẩm Phong bế cô lên giường, từ trên cao nhìn cô chăm chú rồi quay sang lau tóc cho cô.
Hơi nước lảng vảng trong không khí.
Doãn Tang vẫn cầm chiếc hộp nhung trong tay, nhìn chằm chằm vào vòng eo gợi cảm, bờ vai rộng, cánh tay rắn chắc và chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh. Khi cô muốn nhìn rõ kiểu dáng của nó thì anh đã quay người đi mặc quần áo.
Trong hộp có một chiếc nhẫn nữ, nhìn có vẻ quen quen nhưng lại không phải chiếc nhẫn trong ký ức của cô.
Thẩm Phong nửa nằm nửa người ở bên kia giường, hơi nhíu mày nhìn điện thoại di động.
“Chiếc nhẫn này…”
“Em vừa cúp điện thoại…”
Hai người gần như đồng thời nói, xong đồng thời dừng lại.
Thẩm Phong liếc nhìn chiếc hộp trong tay cô, bình tĩnh nói: “Giữ hoặc vứt đi thì tuỳ em, đã cầm rồi thì đừng trả cho anh.”
Doãn Tang nói: “Cái này không phải cái trước kia. Anh mua nhẫn mới à?”
Thẩm Phong đặt điện thoại xuống, chăm chú nhìn cô hồi lâu: “Doãn Tang, cả đời anh chỉ kết hôn một lần, đương nhiên cũng chỉ có một đôi nhẫn, chưa từng thay đổi.”
Giọng điệu của anh không tốt, giơ tay trái ra trước mặt cô, vẫn là chiếc nhẫn trước đây, đơn giản nhưng tinh tế. Chiếc nhẫn nữ trong hộp, từ hoa văn đến kiểu dáng kim cương, rõ ràng là một cặp với nhẫn của anh.
Doãn Tang mở hộp, lấy chiếc nhẫn ra và đeo vào ngón áp út của mình.
Kích thước vừa vặn.
Cô giơ ngón tay lên nhìn: “Viên kim cương này khá được.”
Thẩm Phong im lặng, Doãn Tang cũng nhìn anh chằm chằm, ánh mắt bất động.
“Ngủ đi, ngày mai anh phải đi sớm, em cứ ngủ thêm, không cần dậy tiễn anh.”
“Anh đi đâu?”
“Bắt đầu khai máy, anh cũng phải đi chào đoàn phim.”
“À.”
Khi đèn vừa tắt, hai người kéo chăn lên, mỗi người quay mặt về một phía.
Doãn Tang nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình dưới ánh sáng mờ ảo trong đêm. Hai năm sau khi kết hôn, hai người cuối cùng đã có một cặp nhẫn hoàn chỉnh.
Chiếc nhẫn cô đánh mất trong bữa tiệc hai năm trước bây giờ ở đâu, Doãn Tang không muốn hỏi tới.
Đêm đã khuya, cô vừa mơ màng ngủ thì cảm thấy bên kia giường, Thẩm Phong quay về phía mình, mép gối lún xuống, Thẩm Phong đang chống tay. Trên mặt anh phả ra hơi thở ấm áp.
Không mở mắt nhưng cô biết Thẩm Phong đang chăm chú nhìn cô trong đêm.
Thấy cô không có phản ứng, Tẩm Phong đưa tay qua gáy cô, choàng qua vai cô, nhẹ nhàng ôm cô. Doãn Tang nương theo, khẽ xoay người không để lại dấu vết.
Cô rơi vào vòng tay Thẩm Phong, anh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô, cằm anh tựa vào đầu cô, hơi thở dần trở nên đều đều.
Thẩm Phong ôm cô vào lòng mà ngủ.
Tay Doãn Tang chạm nhẹ vào ngực anh, cô đếm nhịp tim anh rồi lại từ từ chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy, Thẩm Phong đã không còn bên cạnh, Doãn Tang xuống nhà ăn sáng thì nghe dì giúp việc nói Thẩm Phong đã rời đi để đáp chuyến bay lúc bốn giờ sáng. Cô nhớ tối qua anh ấy có nói sẽ tham gia lễ khai máy ở Quảng Tây.
Doãn Tang định đến quán cà phê để thưởng cho nhân viên, sau đó đóng cửa tiệm rồi cùng nhau ăn tối. Vì vậy, vào buổi chiều, Doãn Tang rút tiền mặt và đến Ngũ Đào Doanh. Tết nguyên đán sắp đến, trong tiệm không có khách, đám nhân viên đang rảnh rỗi ngồi chơi điện thoại.
Khi thấy Doãn Tang, mọi người vội chạy ra chào cô. Doãn Tang nói vài lời chúc may mắn rồi phát bao lì xì.
“Nặng tay quá, cảm ơn bà chủ.”
Doãn Tang nói: “Cảm ơn mọi người đã làm việc chăm chỉ. Năm sau hy vọng sẽ còn tốt hơn nữa. Bây giờ dọn dẹp đóng cửa tiệm, tôi mời mọi người ăn tối. Mễ Thuỵ sẽ nhắn địa chỉ vào nhóm chat nhé.”
Sau vài tiếng cười đùa, các nhân viên giải tán. Mễ Thụy ở lại bên cạnh, hỏi: “Chị, em sẽ ở lại đến đêm giao thừa, nhà em cũng không xa lắm.”
Nhà Mễ Thụy ở nông thôn Hà Bắc, muốn đi cũng phải bắt mấy chuyến xe buýt mới tới. Doãn Tăng vỗ nhẹ tay cô bé, nói: “Hiếm khi thấy em chu đáo như vậy, nhưng tối nay chị cũng về rồi. Em ở đây với ma à?”
Mễ Thụy ngạc nhiên nói: “Chị, năm nay chị về sớm thế?”
Những năm trước, Doãn Tang thường lái xe về vào đêm giao thừa, lấy lý do như vậy sẽ bớt kẹt xe.
Doãn Tang cười nói: “Ừ, ở đây một mình chán lắm. Em về tắm rửa thay đồ nhanh đi, buổi tối chị đưa em đi chơi.”
“À, bà chủ của em tốt nhất!” Sau khi ôm Doãn Tang, Mễ Thụy phấn khích rời đi.
Lúc đi ra ngoài,cô bé thấy Doãn Tang nhét Đậu Hũ Trúc vào túi mèo rồi nói: “Con béo quá, túi sắp rách rồi. Cẩn thận, bà nội sẽ ghét con đấy!”
Bà nội trong miệng Doãn Tang chính là nói đến mẹ Thẩm.
Mễ Thụy cảm thấy Doãn Tang đã thay đổi, nhưng cô không thể nói cụ thể là có gì thay đổi. Bình thường cô luôn nói chuyện rất hoà nhã với nhân viên, chưa từng la mắng trách móc gì nặng lời.
Hôm nay cũng vậy, nhưng lại vẫn không giống trong quá khứ.
Bây giờ, sự dịu dàng của Doãn Tang dường như tản ra từ trong xương cốt chứ không phải vì cô đang cố hành xử một cách dịu dàng.
Là sự dịu dàng được biểu hiện một cách rất tự nhiên.
Nếu bây giờ quay lại nhà lớn thì sẽ phải mất thời gian lái xe về lại tiệm, vì vậy Doãn Tang quyết định ở lại chờ mọi người sắp xếp xong rồi cùng đi ăn. Đọc sách một lúc cảm thấy nhàm chán, cô mở Weibo. Không có nhiều tin tức mới, vừa kéo xuống đã thấy Lữ Lạc đang chia sẻ video buổi lễ khai máy.
Tiêu đề là buổi họp báo ra khai máy phim “Ngôi làng Nghê Hồng.” Ảnh bìa là poster phim, hình ảnh các diễn viên cũng được giới thiệu tuỳ theo vai diễn của họ. Ánh mắt Doãn Tang nhìn thấy một gương mặt quen thuộc ở góc poster: Vinh Thải, nhân viên xưởng thêu của cô.
Hình ảnh đã được xử lý một cách nghệ thuật, có lẽ do thỏa thuận bảo mật nên hãng phim không cho biết Vinh Thải đóng vai gì, nhưng có vẻ sẽ vào vai một cô gái Miêu, coi như cô ấy diễn lại chính bản thân mình.
Doãn Tăng nhấn vào link của video.
Âm thanh ồn ào khiến cô phải giảm bớt âm lượng.
Khung cảnh buổi họp báo trông quen quen, Doãn Tang nhìn kỹ một lúc mới phát hiện ra đó là Lô Sênh Bình của làng mình.
Bọn họ thực sự chọn làng của cô làm bối cảnh chính.
Đầu tiên là phần phát biểu của đạo diễn và những người của công ty sản xuất. Doãn Tang không có hứng thú nghe họ nói, kéo nhanh đến đoạn phát biểu của nhà đầu tư: “Không thể từ chối sự hiếu khách của mọi người, tôi chỉ có thể nói vài lời cảm ơn. Năm mới gần đến, hy vọng đoàn phim không làm phiền sinh hoạt của mọi người. Cám ơn mọi người đã tiếp đón nồng hậu.”
So với những bài phát biểu dài trước đó, anh thực sự chỉ nói vài câu.
Tiếng ồn vốn đã vãn đi bây giờ lại tăng lên.
“Tôi tưởng anh ấy là diễn viên.”
“Nhà đầu tư quá đẹp trai rồi.”
“Tên anh ấy là gì vậy, không thấy giới thiệu.”
Đạo diễn nói thêm: “Tôi chọn quay vào dịp Tết Nguyên Đán vì muốn thể hiện đầy đủ văn hoá Miêu tộc chân thực nhất trong phim”.
Quả thực, phim sẽ quay rất nhiều đại cảnh, chỉ dịp Tết này, những người của làng Miêu ra ngoài làm ăn mới có dịp về quê, khi đó những cảnh cần nhiều diễn viên quần chúng cũng sẽ dễ thực hiện hơn. Ngoài ra, mùa xuân, cảnh sắc núi rừng nơi này cũng đặc sắc hơn nhiều. Dù sao ngành sản xuất phim ảnh cũng không có ngày nghỉ.
Khi đến lượt biên kịch phát biểu, Lữ Lạc chỉ vẫy tay cười, lắc đầu. Người dẫn chương trình mỉm cười nói rằng biên kịch thực sự rất ngại đám đông.
Người hâm mộ của Lữ Lạc liền bảo vệ cô ta.
“Dễ thương quá!”
“Dưới ống kính độ phân giải cao mà vẫn thấy dễ thương.”
Camera lại hướng về phía khán đài, Lữ Lạc và Thẩm Phong cách nhau một người, nhưng cô ta không quên liếc nhìn anh, trong mắt có vẻ ngượng ngùng, khiến cô ta càng thêm quyến rũ
“Tôi có phải là người duy nhất nghĩ rằng hai người họ mập mờ không?”
“+1”
Doãn Tang uể oải đóng giao diện lại, quay lại trang chủ của Lữ Lạc, mới để ý rằng chú thích mà cô ta chia sẻ là: “Có quá nhiều đại nhân vật, vì vậy tôi chỉ có thể giấu diếm giọng nói của mình, không dám khoe khoang. Làng của người Miêu rất đẹp, tôi hy vọng bộ phim sẽ mang đến cái nhìn đặc sắc cho mọi người. Bộ tiểu thuyết cùng tên cũng sẽ được phát hành vào năm sau, mong mọi người ủng hộ.”
Hóa ra cô ta định phát hành tiểu thuyết cùng tên với bộ phim đang quay, nếu tác phẩm không thành công nó sẽ ảnh hưởng đến bộ phim rất lớn, nhưng có vẻ Lữ Lạc không quan tâm.
Chỉ có một khả năng duy nhất, Lữ Lạc tự tin có thể biến tiểu thuyết thành một bộ phim chuyển thể thành công vang dội.
Ẩn bớt