Doãn Tang ký sách liên tục từ ba giờ đến chín giờ tối. Độc giả cuối cùng nhờ cô ký tặng hẳn mười cuốn sách, sau đó còn xin được ôm cô một lần, hai mắt rưng rưng vì xúc động. Khi đứng dậy, cô cảm thấy hơi choáng váng. Nhóm nhân viên cũng lên chụp hình cùng Doãn Tang. Lớp trang điểm của cô không còn hoàn hảo nhưng nụ cười lại rất chân thành. Trời đã sẩm tối, trong hội trường vẫn còn một số độc giả đang chờ để chụp hình lưu niệm với Doãn Tang. Dù mệt đến mức mí mắt sưng húp nhưng cô vẫn không từ chối một ai.
Sau khi mọi người rời đi, nhân viên hậu trường bắt đầu dọn dẹp, đa phần đèn trong tòa nhà văn phòng đã tắt. Dưới bầu trời đêm, hơn chục chiếc máy sưởi được bật lên, chiếu sáng cả hội trường giống như một dải ngân hà sáng chói..
Trở lại văn phòng, cô nằm dài trên ghế sô pha, trợ lý đưa cho cô một ly nước, cô vừa định nhận lấy thì người trợ lý lại nói: “Chắc bây giờ tay cô không cầm nổi ly nước luôn rồi, để tôi cầm cho cô uống.”
Cô nhìn bàn tay phải rũ xuống của mình, các đốt ngón tay vẫn còn đang run rẩy. Cô giơ tay trái lên, cười nói: “Tay trái còn ổn, tôi tự lo được. Cô về nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay vất vả quá rồi.”
Cô trợ lý nhỏ có vẻ lưỡng lự, đợi đến khi Doãn Tang nắm chắc rồi mới từ từ thở ra: “Không ngờ cô lại dễ gần như vậy.”
Doãn Tang không nhịn được cười: “Trông tôi hung dữ lắm à?”
“Không phải.” Trợ lý lắc đầu.
Chỉ là cảm giác rất khó gần.
Doãn Tang giục cô bé nhanh chóng thu dọn đồ đạc và tan làm. Người trợ lý chào Tống Vũ Phỉ, sau khi được phép mới dám rời đi.
Tống Vũ Phỉ có sức làm việc bền bỉ như sắt thép, dù bận rộn cả ngày, đến giờ vẫn đang ngồi trên ghế xem những bức ảnh hôm nay rồi lẩm bẩm: “Đúng là nữ thần, ống kính HD như vậy mà không tìm thấy góc chết. Hôm nay cô ký bao nhiêu bản?” Không đợi câu trả lời, cô ấy lại thở dài, “Hơn 5.000 người, 10.800 bản, đây là kỷ lục mới của công ty rồi, tôi rất muốn đến xem bản mặt táo bón của Lộ Đào khi nghe tin này.”
Doãn Tang cũng cảm thấy kỳ quái: “Không phải cô nói chỉ có 1.000 vé đặt trước sao?”
“Lần này là bên truyền thông tính sai, may mắn không có vấn đề gì lớn, nếu không hậu quả không thể lường được. Một phần là do chúng ta chủ quan, thời gian gấp rút nên không nghĩ có nhiều độc giả tham dự như vậy.”
Tống Vũ Phỉ nhìn Doãn Tang với ánh mắt ranh mãnh, “Vậy còn vấn đề khác, chính là lỗ hổng về phương thức đặt chỗ. Như nhóm Lữ Lạc làm, độc giả phải theo dõi Weibo, sau đó mới được đặt chỗ, đối tượng khán giả của cô ta thường còn rất trẻ, rất tích cực trong việc tương tác.”
“Độc giả của cô thì khác, hầu hết đều ở độ tuổi lao động, nhân viên văn phòng, thậm chí có rất đông độc giả nam giới. Những người này không muốn tiết lộ thông tin cá nhân, cũng không quan tâm mấy món quà tặng nhỏ, vì vậy trực tiếp đến mà không thèm đăng ký.”
Doãn Tang nói: “Đúng là không nhiều lắm.”
Tống Vũ Phỉ đứng dậy trợn mắt: “Vậy thì chắc phải cảm ơn giám đốc Thẩm giàu có của cô rồi. Trời lạnh nên nhiều người không chịu xếp hàng nên lúc đầu chỉ có khoảng ba ngàn độc giả. Sau đó có lẽ thấy bài đăng trên Weibo nên độc giả ùn ùn kéo đến, tôi vừa kiểm tra, đúng là có một khán giả nữ chụp ảnh hiện trường với mấy chục máy sưởi khoe trên mạng.”
Doãn Tang giơ bàn tay phải còn đang run rẩy lên: “Làm vậy để đòi mạng tôi đúng không?”
Tống Vũ Phỉ vỗ mạnh vào vai cô: “Này, cái giá như vậy là quá rẻ rồi, mau về nhà nghỉ ngơi đi.”
Doãn Tang liếc mắt: “Muộn lắm rồi, cô cũng nên về nghỉ ngơi đi, ở đây bắt taxi dễ lắm, tôi tự về được.”
“Không sao đâu, tôi còn phải chọn ảnh và chỉnh sửa nữa. Tối nay sẽ đăng luôn cho nóng. Chở cô về rồi tôi sẽ quay lại làm thêm giờ, cô nhớ đừng dùng sức nhiều quá, nên để tay nghỉ ngơi vài ngày.”
Doãn Tang gật đầu, đi đến thang máy, quay lại nói: “Cảm ơn cô vì đã làm việc vô cùng tận tâm.”
Tống Vũ Phỉ hơi giật mình, nhìn bóng lưng cô biến mất, nhớ lại hôm nay Doãn Tang rất dịu dàng trên sân khấu. Tống Vũ Phỉ lúc đó cảm thấy có lẽ Doãn Tang đang “diễn” trước công chúng nhưng bây giờ Tống Vũ Phỉ cảm thấy có lẽ Doãn Tang đã thực sự thay đổi.
Doãn Tang ngủ quên trên taxi, khi đến trước cổng Ngũ Đào Doanh, người tài xế taxi phải đánh thức cô dậy. Doãn Tang mơ màng trả một trăm tệ rồi xuống xe mà quên cả lấy tiền thối lại.
Ông chú lái taxi ngăn cô lại, bảo cô đợi lấy tiền thừa: “Cô gái, cháu may mắn đấy, tôi làm nghề này nhiều năm rồi, gặp tài xế trẻ manh động không biết chừng đã chở cô đi mất rồi.”
Doãn Tang cầm lấy tiền, nói: “Cám ơn chú.” Sau đó quay người đi vào ngõ sâu.
Lúc đó đã gần mười một giờ, hầu như tất cả các cửa hàng xung quanh đều đã đóng cửa.
Doãn Đường cuối cùng cũng thò đầu ra khỏi cái nón hoodie, thấy gương mặt quen thuộc, ông cụ đầu hẻm nói: “Muộn thế này rồi, con mau về nhà nhanh đi.” Giọng nói có pha chút trách móc khi thấy con cháu mình về nhà quá muộn.
Doãn Tang nói lời cảm ơn rồi nhanh chân bước đi.
Quán cà phê của cô vẫn sáng đèn, Doãn Tang mở cửa bước vào, bên trong không có khách, tiếng nhạc cũng đã tắt. Dưới ngọn đèn vàng vọt, Mễ Thụy nằm trên bàn ngủ thiếp đi, nghe tiếng mở cửa mới giật mình, dụi mắt: “Chị về rồi ạ?”
“Không phải em nói đóng cửa sớm vì không có khách sao? Sao giờ còn chưa tan làm?”
“Khi nào chị về em mới yên tâm.” Mễ Thụy đứng dậy thu dọn đồ đạc, “Sợ chị quay lại sẽ bị sợ bóng tối.”
Doãn Tang cứng người, nói: “Cám ơn em.”
“Chị nói gì vậy, em đi đây, chị ngủ ngon nhé.” Mễ Thụy mở cửa..
Doãn Tang xách đồ vào nhà. Đậu Hũ Trúc cũng ngoan ngoãn đi ngủ sớm, không muốn ăn đêm.
Sau một ngày hối hả, sự im lặng lúc này làm tâm trạng cô bất an. Khi ngủ thiếp trong taxi, cô mơ thấy Thẩm Phong, anh đưa cho cô một ly nước, cẩn thận đút cho cô uống, nắm lấy ngón tay cô bóp nhẹ, bế cô đi tắm…
Cô đã mệt mỏi cả ngày, lúc này được tận hưởng sự chăm sóc của anh trong giấc mơ nên không muốn tỉnh dậy.
Trên thế giới này có rất nhiều sự ấm áp, từ cô bé trợ lý, từ Tống Vũ Phỉ, từ người tài xế taxi, từ ông cụ hàng xóm, từ Mễ Thụy, và cả từ Đậu Hũ Trúc…
Nhưng sau một ngày dài mệt mỏi, cô chỉ muốn được ở trong vòng tay Thẩm Phong.
Doãn Tang cảm thấy mình vô cùng nhớ Thẩm Phong. Cô mở Wechat, gõ vài chữ, xóa đi, nghĩ ngợi, gõ thêm một dòng nữa, lại xóa, cuối cùng đành bỏ cuộc…
Còn lại trong đầu cô chỉ là sự lo lắng.
Doãn Tang không tắm, cũng không thay quần áo, cuộn người trong chăn rồi ngủ.
Lúc này, ở bên kia thành phố, Thẩm Phong đang ngồi dựa người trên giường trong căn hộ của mình, xem qua những bức ảnh mới nhận. Trong ảnh, Doãn Tang có khi ngồi cũng có khi đứng, lúc mỉm cười dịu dàng, lúc lại nhíu mày mệt mỏi, nhưng tấm nào cũng rất xinh đẹp.
Đã qua nửa đêm, một ngày nữa đã trôi qua mà anh vẫn chưa nghe được một lời nào từ Doãn Tang, đúng như dự đoán nhưng vẫn không khỏi thất vọng.
Ngày hôm đó, anh không đi Mỹ ngay mà đổi vé bay sáng hôm sau, cả đêm anh ngồi trò chuyện với Thiệu Quân.
Hiếm khi Thiệu Quân thức khuya như vậy, anh ở nhà uống rượu một mình. Khi Thẩm Phong đến, hai người uống rượu cùng nhau.
“Muốn gì thì cứ hỏi,” Thiệu Quân nói.
Thẩm Phong: “Thật là không có gì qua mắt được bác sĩ tâm lý.”
Thiệu Quân cười nói: “Bác sĩ cũng không phải thần thánh, chỉ là logic thôi. Đêm khuya như vậy cậu tới cửa nhà tôi chẳng lẽ chỉ để uống rượu?”
Thẩm Phong đi thẳng vào vấn đề: “Việc viết lời tựa sách là thế nào?”
Thiệu Quân: “Chỉ là tiện tay thôi.”
Thẩm Phong: “Từ khi nào chú út lại nhàn rỗi như vậy?”
Mỗi khi anh gọi anh ta bằng “chú út” nghĩa là sự việc trở nên rất nghiêm túc. Thiệu Quân quay đầu lại bắt gặp ánh mắt dò xét của Thẩm Phong: “Giữa bạn bè với nhau, đây quả thực chỉ là việc nhỏ.”
“Hai người trở thành bạn bè từ khi nào?”
“Vô tình hay cố ý trở thành bạn bè thôi.”
Anh ta vừa dứt lời thì tâm trạng Thẩm Phong trở nên hỗn loạn, vung tay đấm thằng vào mặt Thiệu Quân làm anh ta rớt khỏi ghế: “Anh đã vượt quá giới hạn rồi.”
Trong đại viện, Thẩm Phong là đứa có khả năng đánh đấm nhất, một cú vừa rồi đã đủ làm khoé miệng Thiệu Quân chảy máu. Anh ta nằm trên sàn, nhìn trần nhà khẽ cười: “Được rồi, cuối cùng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm rồi.”
Thẩm Phong gằn từng chữ một: “Anh có ý gì?”
Thiệu Quân nhìn anh: “Anh hiểu tôi nói gì mà.”
Thẩm Phong: “Tôi còn từng gọi anh là chú út.”
“Phong Tử,” Thiệu Quân gọi anh, giọng không lớn, nghe có vẻ nặng nề, “vậy thì phải nghe lời chú út, đối xử với cô ấy thật tốt, yêu thương cô ấy thật tốt, những việc khác đừng chấp nhặt nữa.”
Thẩm Phong nhìn Thiệu Quân hồi lâu, đá văng cái chai bên cạnh, xoay người bước đi, đến cửa thì dừng lại nói: “Phí tư vấn tôi sẽ trả đầy đủ, ngoài ra, rất cảm ơn anh.”
Anh chưa bao giờ nghi ngờ về sức hấp dẫn của Doãn Tang, nhưng bao năm qua, ngoài Thịnh Nhạc không hề che giấu tâm ý, Thiệu Quân là người đầu tiên anh tận mắt chứng kiến. Doãn Tang không cho người khác bước vào thế giới của mình, cô đóng chặt cánh cửa nội tâm nên không ai có thể phá vỡ.
Vì vậy, Thiệu Quân yêu cô là vì cô cho anh ta cơ hội yêu cô.
Hoặc ít nhất, hai người họ cũng từng rất thân thiết.
Điều này khiến Thẩm Phong lo lắng đến phát điên, hay nói cách khác là anh đang ghen. Sau khi nhanh chóng xử lý sự việc ở Mỹ, anh liền vội vàng quay lại nhà, nhưng vừa vào cửa anh đã nhắc bản thân phải tỉnh táo.
Nếu anh vào nhà, hai người sẽ điên cuồng hôn nhau, sau đó là làm tình. Nhưng kế tiếp thì sao?
Hai người vẫn ở trong trạng thái ngọt ngào giả tạo. Họ sẽ luôn giữ quá khứ trong lòng, cô không bao giờ có thể thoát ra được, còn anh thì không bao giờ có thể bước vào, hai vợ chồng sẽ tiếp tục cãi vã và chiến tranh lạnh.
Mọi chuyện vẫn sẽ bế tắc, một vòng luẩn quẩn không có lối thoát nhưng đây không phải là điều anh muốn, cũng không phải thứ anh muốn mang đến cho cô.
Thẩm Phong đôi khi căm ghét lý trí của chính mình, điều đó khiến anh phải chịu sự bào mòn và dày vò của sự nhớ nhung.
***
Doãn Tang bắt đầu đi ký tặng sách khắp đất nước. Hai tháng đầu tiên sau khi ra mắt cuốn sách mới là giai đoạn quan trọng nhất, cô phải tận dụng để quảng bá sản phẩm, mỗi tuần cô đến một thành phố khác nhau. Phản hồi trên Weibo sau sự kiện ở Bắc Kinh khả quan đến mức nhiều blogger bắt đầu viết bài khen ngợi và bình chọn, Doãn Tang nghiễm nhiên đứng đầu danh sách, trở thành “nữ thần văn học” mới của giới trẻ.
Tay của Doãn Tang cũng chịu tổn thương do cầm bút quá lâu nên hình thức của buổi ký tặng được thay đổi thành hai giờ ký tặng và nửa giờ chơi game giao lưu. Lịch trình bận rộn không kịp thở.
Ưu điểm duy nhất của việc bận rộn là khiến đầu óc và cơ thể hoạt động hết công sức, không còn sức lực để suy nghĩ về việc khác. Thời điểm duy nhất Doãn Tang nghĩ đến Thẩm Phong là khi những bó hoa được đều đặn giao đến trước mỗi buổi ký tặng.
Anh không ngừng gửi hoa cho cô, ở mỗi địa điểm đều kèm một tấm thiệp với cùng một câu chúc tốt đẹp. Tuy nhiên, anh chưa bao giờ trực tiếp xuất hiện.
Doãn Tang biết anh đã trở lại Bắc Kinh. Gần đây bên công ty anh có rất nhiều biến động lớn. Việc hợp tác với gã khổng lồ mảng thương mại điện tử một lần nữa đã đẩy anh lên đầu sóng trong giới. Nhiều người cho rằng mảng thương mại điện tử đã bão hoà, quyết định này của anh sẽ thất bại. Số khác lại cho rằng từng bước đi của AI Trust đã được anh tính toán kỹ càng và có phương án dự phòng, chắc chắn sẽ tạo được đột phá.
Trong khoảng thời gian này, anh cũng đã hai lần đến thăm đoàn làm phim “Làng Nghê Hồng” với tư cách là nhà đầu tư, được biết, cả hai lần anh đều ở một mình với một nữ diễn viên và ở cùng nhau suốt mấy tiếng đồng hồ.
Diễn viên này không xa lạ gì với Doãn Tăng, chính là Vinh Thải, người từng làm việc ở xưởng thêu của cô. Vinh Thải trở nên nổi tiếng trước cả khi tác phẩm ra mắt, chưa kể cô ấy đã truyền cảm hứng cho rất nhiều người, từ một thiếu nữ dân tộc trong núi trở thành một diễn viên phụ trong một bộ phim kinh phí lớn, bây giờ lại còn qua lại Thẩm Phong, nhà đầu tư chính của bộ phim.
Doãn Tang biết tất cả những điều này qua tạp chí và Weibo, anh dường như đã biến mất khỏi cuộc đời cô, ngay cả Mễ Thụy cũng bám riết hỏi tại sao anh không về nhà.
Căn hộ của Thẩm Phong đã bị bán từ lâu, anh cũng không về nhà lớn. Nghĩ tới đây, Doãn Tang tự cười mình lo xa, dù không về Ngũ Đào Doanh thì Thẩm Phong cũng sẽ không phải ngủ gầm cầu như người vô gia cư được. Vậy có lẽ những bó hoa được gửi đến là do anh đặt từ buổi ký tặng đầu tiên, sau đó có lẽ anh quên nhờ trợ lý huỷ bỏ đơn hàng.
Buổi ký tặng cuối cùng được tổ chức tại Quảng Tây. Sau khi xong việc, Doãn Tang tách đoàn, bắt xe về thăm bà nội.
Khắp nơi trong làng đều bừa bộn dàn đèn, máy quay, trường quay tạm thời của đoàn làm phim được dựng khắp nơi, còn có xe của đoàn phim và xe riêng của từng diễn viên. Ban đêm họ không ngủ, nấu nướng ăn khuya, khá ồn ào.
Doãn Tang gần như cả đêm không ngủ được. Khi đứng dậy đi xuống lầu, cô nhìn thấy bà nội đang cặm cụi thêu dưới đèn.
“Mễ Lạc, khuya thế này mà bà còn thêu thùa ạ?”
Bà nội nói: “Bà không ngủ được nên tìm viễ gì đó để làm.”
Doãn Tang thắc mắc: “Lúc nào thôn mình cũng ồn ào thế này ạ?”
“Không hẳn, có lẽ là ba ngày một lần. Khi không ồn ào, Lô Sênh Bình cũng có rất nhiều đèn, giống như ban ngày, bà cũng không ngủ được.”
Doãn Tang: “Ngày mai con sẽ xuống hỏi người quản lý, việc này ảnh hưởng không tốt đến cuộc sống của người dân ở đây.”
“Vĩnh Phân không sợ phiền toái nhưng đi hỏi cũng không có tác dụng. Người phụ trách ở đó nói họ không quan tâm vì vậy việc vẫn không được giải quyết.” Bà nội thở dài, cúi đầu tiếp tục thêu thùa, có lẽ là đã quen rồi.
Doãn Tang: “Chúng ta không thể cùng nhau đuổi họ à, con thấy nhiều người trẻ vẫn còn ở trong làng mà.”
“Hợp đồng ký rồi, tiền cũng đã nhận một nửa, sang năm còn phải làm đường,” bà nội nói. “Đám trẻ trong làng cũng làm việc cho đoàn phim, có thu nhập khá ổn định nên cũng không ai phản đối gì.”
Ngày hôm sau, Doãn Tang xuống Lô Sênh Bình tìm người quản lý.
Đối phương nhìn thấy cô nói giọng Bắc Kinh trôi chảy thì hơi do dự: “Chúng tôi có đến mấy đạo diễn, cô đang tìm ai?”
Doãn Tang nói: “Giám đốc của đoàn.”
“Giám đốc đã trở về thành phố rồi.”
“Còn người chịu trách nhiệm sản xuất thì sao?” Doãn Tang nói thêm, “Giám đốc sản xuất.”
“Là giám đốc Kim, để tôi đi tìm giúp cô,” người đàn ông nhìn chung quanh một lúc rồi chỉ vào một cái cây cách đó không xa, “Giám đốc Kim đang ở bên đó.”
Doãn Tang nhìn sang, dưới gốc cây, một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ đang cầm kịch bản, dường như đang thảo luận.
Người phụ nữ đó không ai khác chính là Lữ Lạc.