Doãn Tang ngừng nói, trợn mắt nhìn anh. Đi đến cửa phòng, cô nghe thấy giọng nói của cha Thẩm, hẳn là đang nói chuyện với ông cụ ở bên trong, cô xoay người rời đi, nhưng khi nghe thấy tên của mình, cô dừng lại.
“Con biết bố muốn bảo vệ Tang Tang, nhưng nếu con bé không muốn sinh con, chẳng nhẽ nhà chúng ta đành chịu tuyệt tự ạ.”
“Tuyệt tự? Không có bà của Tang Tang, anh làm gì có mặt ở đây mà chất vấn tôi, làm gì có ông già này ngồi đây che chở cho anh bước vào quân đội? Ân tình của bà ấy không thể nào nói được qua vài lời, chỉ cần tôi còn sống, nhà họ Thẩm còn tồn tại, thì chúng ta sẽ tuyệt đối không lấy oán báo ơn.”
“Nhưng bố, chúng ta đã đối xử rất tốt với con bé rồi, bên ngoài nhìn vào còn tưởng nó là cháu ruột của bố đấy.”
“Vớ vẩn, tôi ngu đến mức cho cháu trai và cháu gái ruột kết hôn với nhau à?”
Thẩm Kiến Bân im lặng, ông lão chậm rãi nói: “Cứ về quân đội đi, chuyện này con không cần lo lắng.”
Một lúc sau, cha Thẩm mở cửa đi ra, bên ngoài không có ai, Doãn Tang dựa vào sau cửa phòng khách, theo thói quen sờ sờ túi quần áo của mình, không có thuốc lá, cô nhẹ nhàng thở ra, tâm trạng hơi túng quẫn.
Mọi người đều nhắc nhở cô nên có con. Từ ngày cô thỏa hiệp và đồng ý làm giấy kết hôn, cô đã lường được ngày này sẽ tới. Bây giờ Thẩm Phong trở về, hai người sẽ sinh họat cùng một chỗ, ngủ chung một giường, việc lớn việc nhỏ đều phải hỏi ý nhau, kể cả việc sinh con.
Thật là đau đầu.
Tiếng bước chân của cha Thẩm xa dần, Doãn Tang đi ra gõ cửa, ông cụ đang đọc bản chép phạt của Thẩm Phong: “Mấy năm nay viết bằng viết mực, nói tiếng nước ngoài, thư pháp như này coi như còn chấp nhận được.”
Nói như vậy chẳng khác nào khen ngợi thư pháp của Thẩm Phong quả thực rất tốt, Doãn Tang thầm cười trong lòng. Đột nhiên, ông cụ kéo kính xuống, nhìn cô: “Tang Tang, con đứng đó làm gì?”
Doãn Tang suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không có gì, ông nội, kể từ bây giờ con sẽ cố gắng qua thăm ông mỗi cuối tuần.”
“Có lòng với ông như vậy à.” Thẩm Quốc Xương trêu chọc nói: “Con muốn đến thăm ông già này, nhưng thằng nhãi kia thì chưa chắc, nó còn muốn tránh ông càng xa càng tốt đấy.”
Doãn Tang nói: “Nếu anh ấy không đến thì con sẽ đi một mình.” Ngoài việc đến thăm ông cụ thường xuyên, cô không biết phải bày tỏ tình cảm của mình như thế nào nữa.
“Tang Tang, mặc dù bây giờ không còn phải là thời phong kiến, xuất giá phải tòng phu, nhưng vợ chồng sống với nhau cả đời, hai đứa nên ở bên cạnh nhau nhiều hơn.”
Doãn Tang cúi đầu, hồi lâu nói: “Ông nội, tuần sau chúng con sẽ tới gặp ông.”
Thẩm Quốc Xương cười nói: “Trở về nghỉ ngơi đi, đã muộn rồi.”
Doãn Tang đóng cửa đi ra ngoài.
Không phải cô chưa từng sống chung với Thẩm Phong, họ đã ở dưới một mái nhà suốt hai năm, nhưng sau khi sự việc kia xảy ra, cô bắt đầu kháng cự mọi sự tiếp cận từ bên ngoài.
Bất kể ai xâm phạm lãnh thổ của cô, cô sẽ cảm thấy khó chịu.
**
Trên đường về, Thẩm Phong lái xe đến trung tâm thương mại mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày, anh đẩy xe, Doãn Tang chậm rãi đi theo phía sau, cúi đầu xem Weibo.
Độ phổ biến của các ca khúc cổ vẫn rất lớn. Bài đăng trên Weibo của Thịnh Nhạc đã được chia sẻ hơn 50.000 lượt. Nhiều người ở phần bình luận tỏ ra tò mò về giọng nữ trong trẻo trong phần điệp khúc. Thậm chí, một nhà sản xuất nổi tiếng cũng bày tỏ mong muốn được liên hệ với nữ ca sĩ này, nhưng Thịnh Nhạc không trả lời.
Doãn Tang bấm vào nút thích, ngẫm nghĩ rồi chuyển tiếp bình luận của nhà sản xuất, gõ vài chữ rồi gửi đi.
Vừa định cất điện thoại thì va vào lưng Thẩm Phong, sống mũi bị va chạm khiến Doãn Tang hơi đau, ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Phong quay lại.
“Anh mua xong chưa?”
Thẩm Phong gật đầu: “Gần xong rồi, em có muốn mua cái này không?”
Doãn Tang nhìn theo tầm mắt của anh, trên kệ có những chiếc hộp nhỏ đủ màu sắc, cô sờ mũi, quét mắt lên xuống, trái phải, rồi bỏ vài hộp vào xe đẩy.
Anh nhướng mày: “Nhiều như vậy?”
Một tay cô cầm xe đẩy hàng: “Anh nghĩ vậy à, dù sao cũng có phải mua cho em xài đâu.”
Thẩm Phong: “Đúng vậy, dù sao cũng phải có sẵn dự trữ trong trường hợp gấp gáp nhỉ.”
Nói xong, anh kéo xe đẩy quay lại. Doãn Tang loạng choạng nhìn về phía sau, cau mày, có phải anh đang nói đến mấy cái hộp nhỏ kia không. Dù sao, như vậy cũng tốt, có còn hơn không.
Lúc này Doãn Tang mới nhớ ra đồ ăn vặt của Đậu Hũ Trúc đã gần hết, cô muốn mua một ít nên quay lại tìm, hỏi thăm nhân viên, chỉ nói chung chung là “ở đằng kia.” Vốn dĩ cô không phải người giỏi xác định phương hướng, đi một vòng thì lạc mất giữa các gian hàng.
Vừa định nhấc điện thoại gọi thì loa phát ra thông báo.
“Cô Doãn, 24 tuổi, chồng cô đang đợi cô ở quầy thu ngân, nghe được thông báo này xin hãy ra ngoài lập tức.”
…
Biển hiệu quầy tính tiền khá rõ ràng. Doãn Tang bước nhanh như gió. Siêu thị sắp đóng cửa, xung quanh không có nhiều người, cô đặt đồ đạc lên quầy, sờ vào túi và cau mày.
Khi xuống xe, cô chỉ mang theo điện thoại di động: “Thanh toán bằng Alipay ạ.”
“Được, thưa quý khách.”
Điện thoại cô hết pin.
Doãn Tang ngượng ngùng nhìn vào đôi mắt của cô gái và nói: “Xin lỗi, tôi không mua…”.
“Chồng em còn đang ở đây.”
Cô quay đầu lại, Thẩm Phong ở phía sau, đưa tiền mặt cho cô gái, nhét đồ vào túi mua hàng, lấy tiền lẻ nhét vào túi, nắm tay cô, nói: “Em có chắc mình thích hợp sống một mình không?”
Cuối cùng Doãn Tang bị Thẩm Phong kéo đi, cô gái thu ngân mỉm cười nhìn hai vợ chồng trẻ.
Trở lại Ngũ Đào Viên, Doãn Tang cho Đậu Hũ Trúc ăn. Sau đó, cô tìm quần áo đi tắm, ra khỏi bồn thì đi xông hơi, đắp mặt nạ rồi bắt đầu bôi kem dưỡng da, từng lớp từng lớp, rất kiên nhẫn, dường như không thèm chú ý đến một người khác trong nhà.
Thẩm Phong đang ngồi trên ghế sofa nhìn cô bận rộn, sau khi cô bôi lớp cuối cùng, anh đứng dậy vỗ nhẹ vào mặt cô, sau đó quay đầu đi tắm.
Khi anh bước ra thì không thấy cô đâu, chỉ còn Đậu Hũ Trúc đang nằm cạnh cửa kêu meo meo. Thẩm Phong mở cửa, quả nhiên anh nhìn thấy cô đang ngồi xổm bên ngoài hút thuốc, ánh lửa đỏ lập loè phản chiếu bộ áo ngủ màu trắng trên người cô.
Khuôn mặt của cô mờ ảo trong bóng tối.
Điếu thuốc trên ngón tay của Doãn Tang bị lấy đi, Thẩm Phong cúi người bế cô lên, lấy chân đóng cửa.
Đêm rất yên tĩnh, từng hơi thở của Thẩm Phong trên người cô càng trở nên rõ ràng. Kỳ lạ thay, Đậu Hũ Trúc không hề làm ồn. Ý thức của Doãn Tang từ trạng thái tỉnh táo chuyển sang mơ hồ. Lần này cô thực sự mệt mỏi và kiệt sức, chỉ sau vài tư thế, Thẩm Phong đã ngừng lại, anh bế cô đi tắm, sau đó quấn cô trong chăn, đặt cô lên giường. Doãn Tang nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, Doãn Tang lật mình, kéo theo một góc chăn. Dần dần, cảm giác ngột ngạt đó lại xuất hiện, lần này không phải là bóng tối vô tận, ở cuối bóng tối, có một giọng nói gọi cô: “Tang Tang, thả em ra.”
Âm thanh dần dần đến gần, trong bóng tối hiện lên một màu đỏ tươi như máu.
Trong mớ hỗn độn ấy dần hiện lên khuôn mặt của một đứa bé, tứ chi không rõ ràng của nó đang lắc lư, tiến đến gần cô rồi ôm chặt cổ cô, dù có cố gắng giãy giụa thế nào đi chăng nữa, cảm giác nghẹt thở khiến cô cảm thấy bất lực. Doãn Tang sắp không thở nổi.
Sau đó, cô mơ hồ nghe thấy giọng ai đó gọi cô.
“Tang Tang, Tang Tang, thả em ra.”
Doãn Tang bật ngồi dậy, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, căn phòng của cô trắng tinh khiết, không có màu đen hay máu. Cô thở dốc, vén tóc ra khỏi trán, thất thần.
Khi cô nằm xuống lần nữa, cô thấy người bên cạnh mình, Thẩm Phong, đang nhấc nửa người nhìn cô trong bóng tối.
Anh không động đậy, chỉ im lặng nhìn cô.
Doãn Tang đắp chăn lên người, Thẩm Phong đưa tay luồn dưới gáy cô, nhẹ nhàng áp mặt cô vào ngực anh. Anh không an ủi cô, như thể anh không hề biết cô gặp ác mộng.
Khi Doãn Tang còn nhỏ, cô biết mặt dây chuyền cô đeo trên ngực không phải là vật trang trí. Bà cô nói với cô rằng đó là em gái cô, bà muốn cô và em gái luôn ở cùng nhau.
Doãn Tang biết, bà cô là một bà đồng của làng, có người còn gọi là Cổ Bà, đúng như tên gọi, bà là người nuôi ngải. Những người như vậy trong làng có địa vị rất tế nhị, không ai dám xúc phạm bà, cũng không ai dám đến gần. Đối với cô, bà là một người rất kỳ lạ, gương mặt không bao giờ biểu lộ cảm xúc, đôi mắt sâu như đáy giếng, xương gò má cao hơn người bình thường. Người trong làng cho rằng đó là hậu quả của việc nuôi ngải.
Doãn Tang chưa bao giờ gặp cha mình, bà ngoại kể rằng sau khi cô sinh ra, bố cô đã đi làm xa nhưng ông không bao giờ trở về nữa. Việc có một bà mẹ vợ nuôi ngải và cô con gái như cô đã khiến ông ấy sợ hãi.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm kiếm ông ấy, giữa bọn họ chẳng có chút liên hệ máu mủ nào nữa.
Cô lớn lên dưới sự dạy dỗ của bà ngoại, bà nuôi sống cô bằng nghề bán thảo dược trong núi, dân làng sợ hãi, xa lánh hai bà cháu, nhưng cô rất yêu thương bà, luôn nghe lời bà.
Bà nói cô mang theo em gái, bù đắp cho em gái, vì vậy cô luôn đeo mặt dây chuyền kia, không bao giờ tháo xuống.
Nhưng nhiều năm trôi qua, có ai đến bù đắp cho cô hay không?
Doãn Tang thức trắng đêm.