Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 13: 13: Nếu Chúng Tôi Không Đi Thì Sao



Ninh Long bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, Dương thư kí chưa kịp nói gì, ông ta lập tức nhìn Ninh Lan với vẻ mặt vừa tức giận vừa khẩn cầu, trong giọng nói chứa tiếng nức nở: “Chị, chị làm gì vậy, đó chính là thư kí Dương đấy!”
“Chị muốn hại chết em à?” Ninh Long dậm chân.

Ninh Lan trợn mắt nhìn Ninh Long, quát to với vẻ mặt chính nghĩa: “Người nhà họ Ninh chúng ta làm việc, chỉ cần để trời đất chứng giám là được, mắc mớ gì phải nhìn sắc mặt người khác!”
Ninh Long sắp khóc, đây là chị ruột của mình sao?
Dương Thụy không để ý đến Ninh Lan, chỉ lạnh lùng nhìn Ninh Long: “Trưởng phòng Ninh, đây là câu trả lời của ông sao?”
Ninh Long vội vàng giải thích: “Thư kí Dương cậu nghe tôi nói đã, đầu óc chị tôi có hơi không tỉnh táo, cậu đừng nghe chị tôi nói bậy.

Tôi sẽ dẫn mọi người rời đi ngay lập tức rồi nhường phòng cho cậu!”
Nói xong, Ninh Long dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tôn Đại Hải.

ông ta cũng khuyên: “Chị, coi như em xin chị, chị đừng quan tâm đến chuyện này được không?”
Ninh Lan tức giận nói: “Do họ không nói lý trước mà, chúng ta đang ăn cơm, mắc gì đuổi chúng ta đi! Em cũng không phải không trả tiền, dù sao cũng phải có thứ tự trước sau chứ!”
“Em bớt nói vài câu đi, em muốn em trai em thất nghiệp à?” Tôn Đại Hải nói với vẻ mặt bất đắc dĩ, kết hôn nhiều năm như vậy, tật xấu thích nói thẳng này của Ninh Lan vẫn không sửa được.

“Mẹ, đây là chuyện của cậu, mẹ nên tôn trọng lựa chọn của cậu!” Tôn Mạc khuyên nhủ.

“Đúng vậy, Lan à, con để Long tự lựa chọn đi!” Ba của Ninh Lan cũng khuyên nhủ.

Ninh Lan tức giận trợn mắt nhìn mọi người, bà ta cảm thấy những người này đều không có chút nguyên tắc nào.

Nhưng bà cũng không thể đắc tội với nhiều người nhà vì nguyên tắc như vậy!

Bất đắc dĩ, Ninh Lan đành phải nổi giận đùng đùng chuyển hướng đi nơi khác, không nói chuyện nữa.

Lúc này sắc mặt thư kí Dương mới hòa hoãn, dáng vẻ ông rất thức thời: “Quyết định xong rồi thì đi thôi!”
Cả gia đình vốn sôi nổi bây giờ đã lặng ngắt như tờ, chưa ăn xong đã bị đuổi ra khỏi phòng, ai cũng cảm thấy khó chịu.

“Chờ đã, ai nói chúng tôi phải đi?” Một giọng nói đột nhiên vang lên không đúng lúc, vô cùng chói tai trong căn phòng yên tĩnh.

Ánh mắt mọi người lập tức truy tìm chủ nhân của giọng nói.

Lúc nhìn thấy người nói là Trình Kiêu, phổi Ninh Long như sắp nổ tung.

Chắc chắn thằng nhãi ranh này đang nhân cơ hội trả thù mình!
“Câm miệng, nhiều người lớn ở đây như vậy, làm gì đến lượt một thằng nhãi như mày xen miệng vào!” Ninh Long chỉ vào Trình Kiêu gầm lên.

“Nhóc con, mau ngồi xuống đi, không biết trời cao đất dày!” Người bạn của Ninh Long khinh thường cười lạnh.

Tôn Đại Hải đột nhiên lườm Trình Kiêu, phẫn nộ quát: “Trình Kiêu, chỗ này làm gì đến lượt con mở miệng, không lớn không nhỏ!” Tôn Đại Hải nghẹn thật lâu, vẫn luôn muốn tìm cơ hội răn dạy Trình Kiêu.

Mợ út liếc Trình Kiêu với vẻ mặt ghét bỏ, nói với Ninh Lan: “Chị hai, chị nên dạy dỗ lại đứa con rể của chị đi!”
Thấy mọi người đều chỉ trích Trình Kiêu, Ninh Nghi Nghi lập tức nói: “Hôm nay anh ta còn đắc tội ông hai Lôi đấy!”
“Cái gì!”
Ninh Long kêu lên quái dị giống như gặp ma, ông hai Lôi chính là người ngay cả thư kí Dương cũng phải tôn kính!
“Nhãi ranh, mày chán sống rồi đúng không, ngay cả ông hai Lôi cũng dám đắc tội!” Ninh Long mắng thẳng mặt.

Những người khác cũng sôi nổi quát lên, lớn tiếng nhục mạ, Trình Kiêu như trở thành chuột chạy qua đường, mọi người đều đòi đánh.

Ánh mắt Dương Thụy nhìn Trình Kiêu lập tức trở nên lạnh băng, đắc tội với ông hai Lôi còn nghiêm trọng hơn đắc tội với anh ta.

Trình Kiêu đã bị thư kí Dương kéo vào sổ đen.

Tôn Mạc nhìn Trình Kiêu, vẻ ghét bỏ trong mắt làm người nhìn có cảm giác muốn chết: “Tên phế vật này lại muốn thể hiện sao? Chẳng lẽ anh cho rằng mình đánh bậy đánh bạ cứu con trai Lôi Chấn Vũ là có tư cách gọi nhịp với quản lý cấp cao của tập đoàn Chấn Vũ à?”
Ninh Lan cũng khó hiểu nhìn Trình Kiêu, không rõ Trình Kiêu muốn làm gì.

Trình Kiêu cho Ninh Lan một ánh mắt yên tâm, nhìn thoáng qua Ninh Long nhưng vẫn không dừng lại.

Sau đó, Trình Kiêu nhìn thư kí Dương, nói về sắc mặt bình tĩnh: “Dì Lan không muốn đi, nên chúng tôi cũng không đi.


Những người bạn bè và thân thích càng thêm lớn tiếng chỉ trích Trình Kiêu.

Ninh Long càng tức tiến lên tát một anh cái: “Nhãi ranh, mày cố ý đúng không, để tao đánh chết mày!”
Ninh Lan vội vàng ngăn cản, nhưng hành động của Ninh Long quá đột ngột nên bà ta không kịp ngăn cản.

“Ninh Long, cậu làm gì vậy!” Ninh Lan gào lên.

Nhìn thấy cái tát của Ninh Long giáng xuống đầu Trình Kiêu, thư ký Dương và nhiều người khác đều bày ra vẻ mặt đang xem kịch vui.

Nhưng Trình Kiêu đột nhiên giơ tay lên, nắm chắc cổ tay Ninh Long rồi nhẹ nhàng vung ra, Ninh Long lảo đảo té ngã xuống mặt đất.

Trình Kiêu lạnh lùng nhìn ông ta: “Nếu không nể mặt dì Lan, bây giờ ông đã một người chết!”
Ninh Long hoảng sợ, giờ phút này Trình Kiêu không còn là một tên bất tài dễ bắt nạt nữa? Quả thực giống như một con thú hoang bị đói bụng tám ngày.

Ninh Long không nghi ngờ lời nói của Trình Kiêu vừa nãy chút nào.

“Trình Kiêu, sao con có thể động tay động chân với người lớn!” Tôn Đại Hải quát lớn.

Trình Kiêu thản nhiên trở lời: “Ông không thấy ông ta ra tay trước à?”
Tôn Đại Hải lập tức cạn lời.

Thư kí Dương lạnh lùng nhìn Trình Kiêu, nói với mặt âm trầm: “Nhóc con, ông ta là trưởng phòng nhân sự của tập đoàn Chấn Vũ, cậu làm vậy vì muốn đối địch với tập đoàn Chấn Vũ sao?”
Thư kí Dương cảm thấy Trình Kiêu đánh nhau rất giỏi, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, bắt đầu lôi tập đoàn Chấn Vũ ra chống lưng.

Tôn Đại Hải tức giận gào lên một tiếng: “Trình Kiêu, con đắc tội với ông hai Lôi còn chưa đủ, con còn muốn đắc tội với thư kí Dương nữa sao? Con muốn hại chết cả nhà chúng ta sao!”
Trình Kiêu không nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ có một suy nghĩ đó là làm Ninh Lan vui vẻ.

Nếu Ninh Lan không muốn nhường phòng thì Trình Kiêu sẽ không cho.

Ngay cả ý kiến của những người khác Trình Kiêu cũng không quan tâm.

Trình Kiêu nhìn thư kí Dương, lắc đầu nói: “Anh không đại diện cho Lôi Chấn Vũ được, sáng nay tôi còn ở cùng anh ấy.

Vậy nên chuyện đối địch với tập đoàn Chấn Vũ, tốt nhất anh đừng nói bậy.


“Hơn nữa mặc dù đối đầu với tập đoàn Chấn Vũ, tôi cũng không sợ!”
Thư kí Dương cười lạnh nói: “Nói hươu nói vượn, thân phận của Chủ tịch Lôi tôn quý như vậy, sao loại người như cậu có thể gặp được!”
Đám người thân cũng chỉ chỉ trỏ trỏ với Trình Kiêu: “Thằng này điên rồi sao, còn dám nói mình đã gặp Chủ tịch Lôi, Chủ tịch Lôi là người cao quý, sao cậu ta có thể gặp?”
“Trình Kiêu, anh còn ngại chưa đủ mất mặt à!” Cuối cùng Tôn Mạc không nhịn được nữa, quát lớn.

“Mọi người không tin à?” Trình Kiêu liếc nhìn mọi người, khóe miệng bỗng nhiên cong lên: “Đúng rồi, Lôi Chấn Vũ còn đưa tôi một tấm thẻ, anh nhìn xem có quen không?”
Nói xong, Trình Kiêu lấy một tấm thẻ tử kim ra ném lên bàn.

“Có phải tên này bị điên thật rồi không!” Đám người thân nhìn Trình Kiêu bằng ánh đầy vẻ nghi ngờ, họ lo rằng có thể Trình Kiêu không chịu nổi sự công kích của họ nên đầu óc mới không bình thường.

“Chị hai, chị mau đưa con rể chị đi bệnh viện khám đi!” Cô em chồng vui sướng khi người gặp họa cười lạnh nói.

Nhưng thư kí Dương bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, đi lên trước vài bước, cầm lấy tấm thẻ trên bàn, sắc mặt biến đổi.

“Đây, đây là thẻ tử kim tối cao của Chủ tịch Lôi mà! Chủ tịch Lôi đã từng nói, người giữ tấm thẻ này chính là người anh ấy kính trọng nhất!”
Ánh mắt thư kí Dương nhìn Trình Kiêu bỗng nhiên trở nên vô cùng cung kính.

“Hoá ra là khách quý của Chủ tịch Lôi, Dương Thụy có mắt như mù, đã mạo phạm cậu, mong cậu tha thứ!” Thư kí Dương khom người với Trình Kiêu, giọng điệu tôn kính.

Trong phòng trở nên yên tĩnh, mọi người nhìn cảnh tượng này đều hóa đá.

.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.