Trình Kiêu lẳng lặng nhìn Tôn Đại Hải, nhàn nhạt nói: “Ai mà ngờ tự cao tự đại trong miệng ông thực ra đã là cách làm khiêm tốn nhất của tôi.”
“Nếu như tôi kiêu ngạo, chúng sinh trên thế gian này phải khom lưng đến tận cùng!”
Trong nhà họ Tôn, người Trình Kiêu quan tâm chỉ có một mình Ninh Lan.
Đối với Tôn Đại Hải, Trình Kiêu có thể nói chuyện với ông ta cũng là do nể mặt Ninh Lan.
Cho nên Trình Kiêu sẽ không khách khí với Tôn Đại Hải, mặc dù ông ta là cha vợ trên danh nghĩa của anh.
Tôn Đại Hải tức đến tái mét mặt.
Ông ta vốn chỉ định hỏi Trình Kiêu một chút xem y thuật của anh rốt cuộc là học được từ chỗ nào, sau đó ông ta hướng dẫn thêm để tương lai nhờ Trình Kiêu mà quay về nhà họ Tôn, để người nhà họ Tôn chống mắt lên xem hành động đuổi Tôn Đại Hải ra khỏi nhà họ Tôn năm đó là ngu xuẩn cỡ nào.
Thế nhưng, sự cuồng vọng của Trình Kiêu quả thực đã vượt ra khỏi tưởng tượng của Tôn Đại Hải.
Nếu không phải hôm nay tận mắt chứng kiến Trình Kiêu thi triển y thuật thần kỳ cứu người, chỉ bằng câu nói kia của anh, Tôn Đại Hải đã muốn đưa Trình Kiêu đến bệnh viện tâm thần.
Chúng sinh trên thế gian này phải khom lưng đến tận cùng!
Mày cho rằng mày là ai?
Ngay cả Mễ tộc mạnh nhất thế giới hiện nay, người nắm quyền tối cao cũng không dám nói ra câu nói cuồng vọng cỡ này!
Trình Kiêu không đợi Tôn Đại Hải nói tiếp đã đột ngột đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nhàn nhạt nói: “Nếu như ông muốn biết y thuật của tôi học được từ đâu, tám giờ tối ngày mốt ông có thể ra cổng cư xá chờ đợi.”
Nói xong Trình Kiêu ung dung rời khỏi thư phòng, chỉ để lại một tiếng đóng cửa.
Tôn Đại Hải nhìn bóng lưng Trình Kiêu rời đi, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Ông ta luôn cảm thấy cho Trình Kiêu ở rể đã là có ơn với nó lắm rồi.
Thế nên trước mặt Trình Kiêu, Tôn Đại Hải vẫn luôn cao cao tại thượng, lúc nào cũng vênh mặt hất hàm sai khiến anh.
Vậy mà hiện tại Trình Kiêu lại đột nhiên quay ngoắt một trăm tám mươi độ, điều này làm cho Tôn Đại Hải có chút trở tay không kịp, căn bản không thể thích ứng nổi.
Như không tự nhiên bị người mình luôn xem thường nhất không coi ra gì.
Thế nhưng, tin tức trong câu nói sau cùng của Trình Kiêu lại làm cho Tôn Đại Hải tạm quên đi tâm trạng không vui khó chịu.
“Tám giờ tối ngày mốt, cổng chính cư xá…” Tôn Đại Hải tự lẩm bẩm, âm thầm ghi nhớ thời gian.
“Được, đến lúc đó tao xem mày rốt cuộc là bị cái gì mê hoặc!”
Trình Kiêu trở lại phòng ngủ, bỗng tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Cái tên hiển thị trên màn hình chính là Điểm Hương.
“Chẳng lẽ Điểm Hương gặp chuyện gì phiền phức?”
Kiếp trước Trình Kiêu nhớ trong nhà Điểm Hương từng xảy ra đại nạn, bị buộc phải rời khỏi Hà Tây, từ đó về sau điện thoại cũng không gọi được, không một ai gặp qua Điểm Hương.
Kiếp này, Trình Kiêu nhất định phải giúp đỡ Điểm Hương vượt qua được cửa ải khó khăn đó.
Nói gì nói vẫn phải báo đáp tình cảm thắm thiết mà Điểm Hương đã dành cho anh ở kiếp trước.
“Điểm Hương, làm sao vậy?” Điện thoại vừa được kết nối, Trình Kiêu lập tức hỏi.
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói ngọt ngào của Điểm Hương: “Không có việc gì, chỉ là ngày mai em có một triển lãm tranh ở Lê Viên, muốn mời anh Trình Kiêu đến xem triển lãm!”
Trong giọng nói của Điểm Hương tràn ngập vẻ bất an cùng chờ mong, như đang lo lắng Trình Kiêu sẽ khước từ.
Trong đầu anh lập tức hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Điểm Hương, bộ dạng cẩn thận dè dặt nhìn mình, còn có bộ ngực cao ngất.
Điểm Hương từ nhỏ đã thích vẽ vời, hơn nữa còn rất có thiên phú, mười tuổi còn được một vị hoạ sĩ nổi tiếng bình luận, nói rằng tương lai Điểm Hương nhất định sẽ rất có thành tựu trên con đường mỹ thuật.
Tuy rằng Điểm Hương vẫn đi học như bình thường nhưng tác phẩm của cô đã nhiều lần nhận được khen thưởng.
Về sau có một bức tranh của cô tên là “Bữa tối cuối cùng” giành được hạng nhất trong một cuộc thi vẽ.
Thế mà mỗi lần Trình Kiêu xem bức tranh đó, anh luôn luôn trêu ghẹo cô, nói cô vẽ tranh giống như một tên ăn mày đang xin cơm, thậm chí còn đặt một biệt danh cho tác phẩm mà Điểm Hương đắc ý nhất, gọi là “Người ăn mày”.
Lần nào Trình Kiêu chọc cũng bị Điểm Hương huơ huơ quả đấm nhỏ đuổi theo đánh đấm, sau đó kết thúc trong tràng tiếng xin tha của Trình Kiêu.
Dù đã hơn tám trăm năm nhưng khi nhớ tới những ký ức này, Trình Kiêu vẫn không nhịn được khẽ cong khóe môi.
“Lê Viên đúng không, ngày mai anh nhất định sẽ đến!”
Điểm Hương vui vẻ nói: “Được, sáng sớm ngày mai không gặp không về, đến rồi thì gọi điện thoại cho em.”
“Được.”
Kết thúc cuộc trò chuyện với Điểm Hương, Trình Kiêu nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng cửa mở, tiếp theo là tiếng Ninh Lan gọi Tôn Mạc.
Sau đó Ninh Lan bảo Tôn Mạc đi gọi mình ăn cơm.
Trình Kiêu không đợi Tôn Mạc tới gọi, anh mở cửa đi ra ngoài.
Nhưng lại đúng lúc Tôn Mạc đứng ở ngay cửa.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Tôn Mạc lập tức quay đầu đi chỗ khác, không mặn không nhạt nói: “Lần sau tới giờ ăn cơm thì tự biết đường mà ra ngoài, đừng có để người khác phải chờ đợi!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bạn Trai Tuấn Tú Thường Xuyên Mời Ăn Cơm
2.
Nửa Hoan Nửa Ái – Yêu Không Lối Thoát
3.
Yêu Không Lối Thoát
4.
Sau Khi Xuyên Thành Bạch Liên Thái Tử Phi
=====================================
Xem ra thái độ của Tôn Mạc đối với Trình Kiêu cũng không thay đổi nhiều lắm.
Trình Kiêu cũng không để ý, dù sao anh đối với Tôn Mạc cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Bầu không khí trong bữa ăn có chút quỷ dị, Trình Kiêu đã đắc tội với cả hai cha con Tôn Đại Hải cho nên hai người đều trưng ra cái bản mặt lạnh như tiền, toàn bộ quá trình không ai nói năng gì cả.
Ninh Lan cảm thấy kỳ lạ, bà lạnh lùng quét mắt nhìn cha con Tôn Đại Hải nói: “Hai người làm sao vậy? Tôi nói cho hai người biết, đừng hòng bắt nạt Kiêu, nếu không thì sau này hai người tự nấu cơm đi!”
Sắc mặt Tôn Đại Hải nhất thời dịu lại không ít, chiêu này của Ninh Lan lần nào cũng hiệu quả.
Ăn cơm xong, Trình Kiêu ngồi ở phòng khách một hồi, trò chuyện với Ninh Lan mấy câu rồi ai tự quay về phòng ngủ của người đó.
Tôn Mạc vẫn tựa vào đầu giường chơi điện thoại, Trình Kiêu vẫn an tĩnh ngồi ở góc tường tu luyện, chẳng có chút động lòng nào trước một Tôn Mạc thành thục xinh đẹp, cũng không coi cô ta ra gì.
Vợ chồng sinh hoạt như vậy, nếu như truyền đi, e là sẽ khiến nhiều người cười đến rụng răng.
Trình Kiêu tu luyện cả đêm, khoảng cách đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ lại gần hơn một chút.
Buổi sáng Trình Kiêu rời giường sớm, để thời gian cho Tôn Mạc thay quần áo.
Ngày hôm nay Trình Kiêu muốn đi tham gia triển lãm tranh của Điểm Hương.
Thấy Ninh Lan vừa thức dậy đã chuẩn bị bữa sáng, Trình Kiêu nói: “Dì Lan, hôm nay con có việc phải ra ngoài một chuyến, buổi trưa không về đâu ạ.”
Ninh Lan nói: “Được, con đi một mình phải chú ý an toàn đấy nhé!”
“Dì Lan yên tâm, con chỉ đi xem triển lãm tranh của bạn học thôi.” Trình Kiêu nói.
“Ừ, con đi đi, có tiền chưa? Dì lấy cho con ít tiền, đi tay không cũng không ổn lắm!” Nói xong, Ninh Lan chuẩn bị trở lại phòng ngủ lấy tiễn.
“Dì Lan ơi không cần đâu ạ, con có tiền mà.” Trình Kiêu vội vàng ngăn cản, 900 tỷ Mã Tài cho anh vẫn còn nguyên đây này.
“Con đừng khách sáo với dì, nếu như không có tiền thì phải nói đấy nhé!” Ninh Lan dặn dò.
“Vâng ạ, con đi trước.”
Rời khỏi nhà họ Tôn, Trình Kiêu ăn sáng ở bên ngoài một chút, sau đó gọi điện thoại cho Điểm Hương.
“Điểm Hương, bây giờ anh chuẩn bị qua đó.” Trình Kiêu nói.
Bên chỗ Điểm Hương có hơi ồn ào, hình như cô đang bận, nhưng vẫn rất nhiệt tình nói: “Anh Trình Kiêu, anh tới thẳng Lê Viên đi, em đón anh ở cửa.
Chờ triển lãm tranh kết thúc chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm!”
“Được.”
Trình Kiêu biết vị trí của Lê Viên.
Anh chặn một chiếc taxi, nửa tiếng sau đã có mặt trước cửa quán.
Trình Kiêu vừa xuống xe đã nhìn thấy Điểm Hương ba chân bốn cẳng chạy ào tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cực kỳ vui vẻ.
“Anh Trình Kiêu, anh tới rồi!” Điểm Hương cất tiếng chào trong trẻo.
Trình Kiêu mỉm cười nói: “Chúc mừng em còn trẻ như vậy đã tổ chức được triển lãm tranh.”
“Cũng nhờ ba mẹ em động viên đấy, nhưng mà anh có thể tới xem nên em rất vui.” Điểm Hương cười tươi như hoa, hai mắt thiếu chút nữa tỏa sáng như những đốm sao nhỏ.
“Hôm nay chắc chắn là em rất bận, đừng quan tâm anh nhiều, nhanh đi chào hỏi khách khứa đi!” Trình Kiêu nói.
Điểm Hương nhìn dòng người lục tục kéo tới, đúng là cô rất bận, tuy cô cũng rất muốn ở riêng với Trình Kiêu.
“Vậy được rồi, anh Trình Kiêu, anh cứ tùy tiện đi dạo xung quanh nhé.
Hôm nay em đã mời rất nhiều bạn học, có thể anh sẽ gặp người quen đấy.”.