37.
Trong những ngày biến thành ma, Tô Tiếu Ương thường vào tắm chung với Dương Hà Hàn.
Ban đêm cậu muốn làm sắc quỷ lột quần người ta, nhưng dù có bao nhiêu ý nghĩ dâm đãng cũng không thể nào chạm được vào Dương Hà Hàn, mỗi ngày chỉ biết ngắm chim cho đỡ thèm, cảm thán đời quá bất công phung phí của trời để chú chim to khỏe của chồng cậu sớm mất đi tổ ấm.
Vì không đụng được nên cậu đành phải chờ Dương Hà Hàn tự cởi sạch đồ rồi nắm bắt mọi cơ hội để chiêm ngưỡng thân hình bạn trai.
Lúc cậu mới mất, Dương Hà Hàn đột nhiên uống rượu hút thuốc làm Tô Tiếu Ương cực kỳ lo lắng, sợ anh không đi tập gym nữa mà sa đọa thành ông chú bụng bự luộm thuộm.
Nếu thấy bạn trai soái ca biến thành như thế thì cậu có chết cũng không nhắm mắt!
May mà Dương Hà Hàn chưa hoàn toàn bỏ bê bản thân nên dáng người vẫn khá đẹp, cơ bụng hơi kém thời đại học chút xíu nhưng nhìn cũng tạm vừa mắt.
Tô Tiếu Ương vuốt tóc buồn rầu nghĩ: Chẳng lẽ đây cũng là chấp niệm của mình sao?
Không phải cậu cố ý giấu diếm thầy trừ tà, chỉ là có những chuyện thực sự rất khó nói.
Ờ thì…… dù da mặt cậu có dày cỡ nào cũng đâu thể nói ra ý định “chờ bạn trai bị liệt dương không chịch ai được nữa thì mình mới thanh thản ra đi” chứ!
38.
Dương Hà Hàn không nhìn thấy cậu nên dù cậu có lột sạch đồ rồi bày ra đủ tư thế lả lơi quyến rũ trong phòng tắm cũng chẳng ích gì. Tô Tiếu Ương câu dẫn không thành nên đôi khi cảm thấy bực bội, bắt đầu tự tăng thêm kịch tính cho mình, nghĩ thầm chẳng lẽ mới N năm mà đã chán rồi sao, người chồng mệt mỏi nhắm mắt làm ngơ trước người vợ lẳng lơ, chỉ muốn vội vàng tắm rửa để đi ngủ.
Khi dòng nước từ vòi sen xuyên qua thân thể trần truồng của cậu, cậu thử đưa tay ra hứng nhưng lòng bàn tay hoàn toàn trống rỗng, một giọt cũng chẳng hứng được.
Thầy trừ tà nói cậu đang tồn tại bên ngoài thế giới.
Tô Tiếu Ương cảm thấy cách nói này rất ngầu.
Cậu ngâm nga một điệu hát dân gian, nhớ lại Dương Hà Hàn trong phòng tắm mượn tiếng nước để khóc thút thít thì nhịn không được lắc đầu cười, thầm nghĩ Dương Hà Hàn ơi Dương Hà Hàn, tốt xấu gì anh cũng cao một mét chín mà sao lại yếu đuối vậy chứ.
Nhưng cười xong cậu lại nhớ thời đi học Dương Hà Hàn thay cậu đánh nhau, bị đám lưu manh nện một gậy làm gãy xương sườn cũng không rơi nửa giọt nước mắt mà còn an ủi cậu rồi đưa cậu về nhà an toàn.
Thời niên thiếu, trong mắt cậu Dương Hà Hàn luôn bất khả chiến bại đánh đâu thắng đó, là hiệp sĩ mạnh mẽ và trung thành nhất, cũng là người bạn tốt nhất và thân thiết nhất của cậu.
39.
Dương Hà Hàn đặt lư hương cạnh bồn rửa tay, cởi sạch quần áo rồi mở vòi sen như mọi ngày, anh nhắm mắt ngẩng đầu lên để nước nóng gột sạch tất cả mỏi mệt trên người mình.
Anh rất nhớ Tô Tiếu Ương.
Rất muốn Tô Tiếu Ương ôm mình.
Cho dù đây là trò lừa bịp thì ít ra anh cũng có được một tia hy vọng xa vời và niềm hạnh phúc ngắn ngủi.
“Tô Tiếu Ương…….”
Nếu có thể chạm vào cơ thể người yêu một lần nữa, anh thực sự rất muốn ôm hôn cậu, muốn gắn kết cả ngày lẫn đêm.
“Sao lại gọi em rồi?”
Ngay khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, toàn thân Dương Hà Hàn lập tức cứng đờ. Anh không dám thở, tim đập dữ dội, sợ đây chỉ là ảo giác ngọt ngào mà thôi.
“Nghĩ gì đấy?” Khuôn mặt thanh tú của cậu ẩn hiện trong làn hơi nước, nở nụ cười tươi tắn với anh rồi nói, “Cứng thế này chắc không phải muốn em dùng miệng giúp anh đấy chứ?”
Anh không có can đảm đưa tay xác nhận sự tồn tại của Tô Tiếu Ương.
Đây chẳng khác nào ảo ảnh ngắn ngủi như phù dung sớm nở tối tàn, như một giấc mơ tuyệt đẹp sẽ sớm tỉnh lại.
Anh cảm thấy mình đang rơi lệ, Tô Tiếu Ương áp đôi môi lạnh buốt lên má anh rồi thè lưỡi liếm đi nước mắt của anh.
Giọng Tô Tiếu Ương rất khẽ nhưng khi rơi vào màng nhĩ của anh lại gây chấn động mạnh đến nỗi tim anh suýt vỡ vụn.
40.
Tô Tiếu Ương cũng không ngờ mình có thể hôn được.
Cậu vốn định cười nhạo khuôn mặt mướp đắng của Dương Hà Hàn trước, sau đó làm bộ vuốt ve chim lớn cô đơn của anh.
Nhưng khi định nói tiếp thì lưỡi cậu nếm được vị mặn chát.
Trước khi kịp nhận ra điều này thì tay cậu đã thèm thuồng sờ vào vật to lớn nóng hổi của anh.
41.
Tô Tiếu Ương buông tay không được mà không buông cũng không xong. Khi cậu và Dương Hà Hàn hai mặt nhìn nhau, cậu tuyệt vọng nghĩ: Trời ạ, lần đầu tiên tái ngộ sau khi âm dương cách biệt thật chẳng có chút lãng mạn nào cả!