Chanh Đá Giữa Mùa Hè

Chương 37



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nhìn Ngu Cơ, mau nhìn Ngu Cơ đi!”

“Dùng Quấy Nhiễu đi, có thể đánh được!”

(Quấy nhiễu: Cấm trụ, khiến trụ không tấn công nếu mình đánh tướng địch trong phạm vi trụ của họ một thời gian ngắn, nếu dùng vào trụ bên mình thì có thể miễn sát thương lên trụ và tăng tốc độ đánh của trụ)

“Tôi nhào vào rồi mau nhìn tôi coi!!!”

“……”

“Kính vòng ra phía sau bắt, nhìn vị trí của Ngu Cơ đi!”

“Tôi chém chết Địch Nhân Kiệt rồi!!! Mấy người mau đẩy trụ đi, đập trụ!!!”

“Nice!”

Trong tiếng kêu gào hỗn loạn, đội Tro Tàn thành công phá vỡ thủy tinh của đội Tiểu Ngư dành được thắng lợi. Lâm Kiều buông điện thoại thở dài một hơi, cảm giác đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại tiếng vang ong ong.

Bọn họ chỉ đang đánh ba ván huấn luyện mà thôi, nhưng mà đội streamer của đối phương có thực lực bỏ xa với chuỗi ngày hành mấy con gà trước kia, phải tập trung lực chú ý hết sức mới có thể theo kịp nhịp độ trận đấu. Lâm Kiều phải đồng thời thao tác và phụ trách chỉ huy, gào rú hết ba giờ liền khiến tinh thần và thể xác đều cực kỳ mệt mỏi, có cảm giác cả người tựa như đã bị đào rỗng.

Bốn người đều năm liệt trên ghế không định nhúc nhích, Giang Tự nhìn đồng hồ treo tường, giơ chân lên đá ghế đến trước bảng trắng: “Đánh cả ngày rồi, ai cũng nêu cảm nhận hết đi.”

Hôm nay bọn họ đấu huấn luyện với đội Sơn Lam và đội Tiểu Ngư, Giang Tự còn kéo cả đội hai của KG sang đánh với họ một hồi. Trừ mỗi đội hai của KG bọn họ không thể đánh thắng thì đều giành được thắng lợi, không nghi ngờ gì mà trở thành liều thuốc an thần cho bốn người.

“Tôi thấy chúng ta đánh không tồi chút nào.” Thỏ Tháng Ba mở lời, “Nhưng mà mọi người chưa đủ ăn ý với nhau ấy, có đôi khi còn chưa thể phối hợp đúng chỗ.”

Mạc Na và Lam Hà cũng gật đầu liên tục tỏ vẻ tán đồng, sắc mặt Giang Tự không tốt lắm, lạnh lùng nói: “Hết rồi à?”

Ngay trong lúc ấy chẳng ai lên tiếng, tầm mắt lạnh lùng của Giang Tự lướt qua mọi người vài vòng, đang định mở miệng thì đột nhiên nghe thấy âm thanh yếu ớt của Lâm Kiều: “Này… Em có thể nói vài câu không?”

“Có thể.”

Lâm Kiều hơi thẳng lưng lên, dường như cậu đang tự hỏi, tốc độ nói chuyện không nhanh truyền rõ ràng đến tai từng người: “Tôi cho rằng hiện tại chúng ta có vấn đề rất lớn, chính là tính kỷ luật không mạnh mẽ. Vừa nãy tôi hô nhìn xạ thủ rất nhiều lần nhưng Mạc Na và Lam Hà vẫn tiến về phía trước, tôi chỉ có thể quay ngược lại bảo vệ đội trưởng Giang. Nếu không phải Thỏ chém chết được Địch Nhân Kiệt thì rất có khả năng đợt đẩy lên cao này sẽ bị lật kèo.”

“Hôm nay chúng ta đánh thắng được cả hai đội Sơn Lam và Tiểu Ngư là vì cả hai bên đều không thể phối hợp được, mà thực lực chúng ta mạnh hơn so với bọn họ. Đội của Sơn Lam quan trọng là đường giữa và đi rừng, tôi tự tin rằng mình có thể nắm bắt cục diện, nhưng nếu bên Tiểu Ngư thay đổi chiến thuật hoặc cách chỉ huy thì đội ngũ của anh ta sẽ đảo đường tập trung rất nhanh và linh hoạt, nếu chúng ta vẫn như bây giờ thì đến lúc đó sẽ không thể nào trở tay.”

Vì hổ thẹn nên mặt Lam Hà đỏ bừng, đứng lên nói: “Đợt kia đúng là lỗi của tôi, tôi dùng chiêu di chuyển rời khỏi vị trí nên không kịp quay lại bảo vệ Tàn thần. Tiết tấu chỉ huy của Lâm Kiều nhanh quá, có đôi khi tôi không biết bản thân nên làm gì, cũng không giữ lại kỹ năng. Không thể theo kịp các cậu, thật sự xin lỗi.”

Bởi vì trạm D tìm không ra trợ thủ 2200 điểm nên tìm streamer nhỏ như Lam Hà đến nhét vào để đủ quân số, kỳ thật thao tác và kỹ thuật đều không đủ tư cách trong đội ngũ, nhưng dù sao cậu ta cũng đã gia nhập vào, Lâm Kiều cũng không có cách nào khác, chỉ nói: “Vậy sau này lúc ban pick chúng ta chọn trợ thủ tấn công cho Lam Hà đi, cậu phải bảo vệ đội trưởng Giang là chính, việc mở giao tranh để tôi và Thỏ nghĩ cách vậy.”

“Cậu đến đội của tôi.” Giang Tự nói, “Tôi sẽ dạy cho cậu phải đánh trợ thủ thế nào.”

Hai mắt của Lam Hà đều tỏa sáng, liên tục gật đầu tỏ vẻ nhất định bản thân sẽ nỗ lực.

Mạc Na giơ tay: “Nếu không thì buổi tối chúng đánh team năm đi, luyện nhiều chút để tìm cảm giác.”

Lặng ngắt như tờ.

Mạc Na chạm phải tầm mắt muốn cười của vài người nên da đầu cũng căng lên: “Không lẽ buổi tối mấy cậu còn định làm chuyện gì khác sao?”

Lam Hà: “Tôi không có.”

Thỏ Tháng Ba: “Tôi cũng không có.”

Lâm Kiều: “Tôi cũng không bận gì.”

Giang Tự: “……”

Mạc Na dùng vẻ mặt vô tội nhìn về phía Giang Tự: “Tàn thần anh bận gì sao?”

Giang Tự: “……”

Thỏ Tháng Ba cười cong eo, vỗ vai cậu ta nói: “Người anh em, cậu không biết đội trưởng Giang của chúng ta mỗi ngày chỉ làm đúng 8 tiếng, kiên quyết không tăng ca à?”

Vẻ mặt Mạc Na bừng tỉnh, sợ bản thân “Không hiểu chuyện” đắc tội với Giang Tự, nói liên mồm: “Xin lỗi Tàn thần nhiều lắm, tôi sai rồi!”

Thỏ Tháng Ba vô cùng đau đớn nói: “Nhóc con, cứ thích đâm đầu vào chỗ chết nha.”

Tự dưng Giang Tự bị cậu ta trêu chọc một hồi, trong lòng cũng dở khóc dở cười, nghĩ dù sao thì tương lai của mấy cậu nhóc này rất quan trọng, với lại cũng không thể mở voice đánh team 2 cùng Lâm Kiều, muốn đánh team 5 không phải là không được. May rằng mắt nhìn của Mạc Na cũng online vừa kịp lúc, cậu ta đảo mắt nhìn Giang Tự, lo lắng bất an nói: “Thật ra tôi muốn thêm bạn tốt với Tàn thần, có được không ạ?”

Lam Hà cũng hùa theo nói: “Tàn thần, tôi cũng muốn thêm bạn tốt với anh.”

Thỏ Tháng Ba cũng xúm lại, hí hửng lấy điện thoại của mình ra rồi vào game. Giang Tự rơi vào đường cùng đành phải vào game thêm bạn tốt với họ, chờ đến khi đã thêm hết ba người, quay đầu lại thì thấy Lâm Kiều đứng cách bọn họ hơn 1 mét, thể hiện rằng bản thân mình không tồn tại.

“Cậu cũng add đi.” Giang Tự nói, “Có rảnh thì đánh team năm.”

Cameras đều tập trung vào hai người, Lâm Kiều nhìn anh một cái, chậm rãi móc di động ra.

Bạn và Rừng Sâu Nhìn Em đã trở thành bạn tốt.

Bỗng dưng Giang Tự cảm thấy tâm trạng tốt lên, ước chừng hôm nay đúng thật là kết thúc hơi sớm nên nghĩ thêm cách để kiếm thêm cảnh quay cho mọi người, vì thế vui vẻ nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên tổ đội, tôi mời các cậu đi ăn một bữa, muốn ăn cái gì?”

Mạc Na: “Lẩu đi!”

Thỏ Tháng Ba: “Thịt nướng!”

Lam Hà: “Tôi sao cũng được.”

“Còn Lâm Kiều?”

Lâm Kiều nói một cách không tình nguyện: “Tôi cũng thế.”

Giang Tự chốt hạ nói: “Vậy thịt nướng đi, quán đồ ăn Gia Long bên ngoài cũng không tệ, lúc trước chúng tôi đến đây thi đấu cũng thường đến.”

Quyết định này được mọi người tán thành, vì thế mọi người cùng nhau rời khỏi căn cứ. Trên đường đi Lâm Kiều cố tình đến bên cạnh Thỏ Tháng Ba, ngay từ đầu Giang Tự đã lẻ loi đi tuốt đằng trước, Lâm Kiều còn thấy như vậy có phải không ổn lắm không thì Lam Hà đã vụt lên rồi, như chim nhỏ mà ríu rít quanh người anh.

Thái độ Giang Tự cũng khác mọi hôm, mở miệng nói chuyện với cậu ta, nhìn rất ôn nhu và không có chút bộ dáng dọa người như thường ngày.

“Tôi xem thử đánh giá của quán chúng ta sắp đến nè, nói đồ nhà bọn họ làm ra ăn rất ngon, chút nữa hỏi mấy thứ bọn họ không ăn được để dễ gọi món với người phục vụ.”

“Ừm… Được.”

“Cậu đến xem đồ ăn đi, não hoa nướng này ăn cũng khá ngon đấy. Chút nữa bốn người tụi mình bỏ ra chút tiền mời đội trưởng Giang đi, để tôi nói với Mạc Na và Lam Hà một tiếng, đừng để đội trưởng Giang mời.”

“Ừm ừm.”

“Lâm Kiều, cậu nhìn đi đâu vậy?”

Lâm Kiều ơ một tiếng, thu tầm mắt khỏi hai người đang sóng vai đằng trước: “Không nhùn gì cả.”

“Cậu xem Lam Hà người ta tích cực thé nào đi.” Thỏ Tháng Ba nói nhỏ, “Hai cái máy quay đều chĩa vào cậu ta. Đội trưởng Giang có lòng kéo cậu theo, cậu còn không biết chủ động, ầy.”

“Ngại lắm ấy, hơn nữa tôi cảm giác anh ấy cứ quái quái làm sao.” Lâm Kiều cũng nói nhỏ, “Trước kia anh ấy không như thế.”

“Không phải ai cũng sẽ thay đổi à, ai năm 17 – 18 tuổi không trẻ trâu đâu?” Thỏ Tháng Ba thở dài nói, “Không muốn làm thì đừng làm, cậu đi theo anh đây cũng được rồi.”

Lâm Kiều ừm một tiếng thật nhỏ, đi sau Giang Tự vào tiệm đồ nướng. Tuy quán này để tên là quán ăn đêm, cách bày trí lại khác với hầu hết các quán, đừng nói là bình dân, quạt thông gió bật đến mức không thể ngửi thấy mùi khói, so với quầy hàng nhỏ bụi bẩn ven đường quả đúng là đả kích to lớn mà. Lúc Lâm Kiều ngồi xuống còn rén đến mức sợ run tay đụng phải con sư tử khảm vàng trên vách tường, lỡ lúc đó mà không đền nổi thì quê thấy bà luôn.

Giá cả của đồ ăn cũng rất tương xứng với sự bày trí và phục vụ, Lâm Kiều nhìn thực đơn mà mém tí là đau tim, mãi đến khi Giang Tự hỏi cậu muốn ăn gì cậu cũng không dám hó hé một tiếng. Thỏ Tháng Ba, Mạc Na và Lam Hà trao đổi ánh mắt, nói với Giang Tự: “Đội trưởng Giang, bữa ăn này để bốn người chúng tôi mời anh đi. Ai cũng nhận được sự quan tâm của anh cả, đây coi như chút thành ý của tụi tôi.”

Lâm Kiều thò tay xuống gầm bàn và lén lút xem tiền ứng trước trong thẻ của cậu tháng này còn đủ xài không. Giang Tự ngồi ngay bên cạnh cậu, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy hết mấy hành động của cậu, bèn nói với ba người kia: “Chỗ này sang chảnh quá, không phải là tôi bắt nạt mấy cậu rồi sao?”

“Chờ đến khi đội chúng ta thắng lợi, tất nhiên các cậu phải mời tôi đi ăn rồi. Bây giờ các cậu cứ tùy tiện ăn đi, muốn ăn cái gì thì chọn cái nấy.”

Mọi người khách sáo với nhau một hồi, cuối cùng Giang Tự kiên quyết thanh toán hóa đơn, Thỏ Tháng Ba cũng không khách sáo với anh nữa, gọi một bàn thịt tươi sống rực rỡ muôn màu. Không thể không nói tiền nào của nấy, lúc Lâm Kiều ăn miếng hàu hấp tỏi đầu tiên thì cả người như muốn thăng hoa, thấy mọi người xung quanh đều không để ý đến cậu nên lặng lẽ gắp thêm một miếng nữa.

Máy quay vẫn vây quanh mọi người, trừ Lâm Kiều ra thì bốn người kia đều nói chuyện vui vẻ, chủ yếu là Thỏ Tháng Ba và Lam Hà nói chuyện, lâu lâu thì Mạc Na và Giang Tự cũng nói vài câu. Lâm Kiều thấy bọn họ nói chuyện khá vui vẻ cũng không định chen vào, thực hiện nguyên tắc im lặng là vàng, lặng lẽ ăn ngấu nghiến trong một góc.

Lam Hà nói một hồi thì dẫn chuyện sang người Giang Tự, cậu ta nói từ cấp ba đã xem Giang Tự thi đấu, cực kỳ hâm mộ Giang Tự mới 15 – 16 tuổi đã có thể đánh chuyên nghiệp, mà cậu ta phải đến khi vào đại học mới có thời gian tham gia vào ngành phát sóng trực tiếp game này. Lời nói của cậu ta khiến mọi người nhớ lại chuyện cũ, Thỏ Tháng Ba khá giống Lâm Kiều, không muốn học cấp ba nên trốn học đến Nam Hạ huấn luyện, vì không được chọn nên tạm nghỉ học làm streamer, Mạc Na học đại học nhưng trượt môn nhiều quá nên không lấy được bằng tốt nghiệp, dứt khoát trở thành streamer, bây giờ lăn lộn cũng không tệ.

“Ba mẹ tôi đều ủng hộ việc tôi đánh chuyên nghiệp.” Giang Tự chờ bọn họ nói xong mới mở miệng nói, “Bọn họ cảm thấy lòng nhiệt tình mới là người thầy tốt nhất.”

“Tôi thấy hâm mộ ghê.” Thỏ Tháng Ba cũng cầm một miếng hàu như Lâm Kiệu, nhấm nháp quanh rồi nói, “Mẹ tôi hận không thể đánh gãy chân tôi ha ha.”

“Còn Lâm Kiều thì sao?”

“Nhà tôi không ai quản tôi cả, không muốn đi học nên vậy thôi.”

Lam Hà quan tâm hỏi cậu: “Vậy bây giờ quan hệ của cậu với người trong nhà vẫn ổn chứ?”

“Không. Bọn họ ly hôn xong có gia đình riêng cả rồi.”

“Ựa, đáng thương quá.”

Lâm Kiều liếc mắt nhìn Lam Hà một cái, không nói gì nữa, cũi đầu ăn thịt trong dĩa của mình. Thỏ Tháng Ba thấy thế thì chuyển đề tài khác, bọn họ nói đến chuyện trong game, Lam Hà lại nhắc đến trình độ của bản thân mình, ẩn hiện ý muốn Giang Tự có thể đánh đôi với mình.

Giang Tự đáp ứng rất thoải mái, Lâm Kiều nghe được có hơi sửng sốt, không biết từ bao giờ mà quan hệ của hai người kia lại tốt đến mức như vậy.

Cũng đâu có liên quan gì đến mình đâu nhở. Lâm Kiều vừa nghĩ vừa ăn thêm hai miếng hàu trong dĩa của mình, quyết định hôm nay chỉ chú tâm ăn uống thôi.

Hôm nay cậu nhất định phải ăn đến mức khiến Giang Tự cạn ví.

________

Lời tác giả:

Tui cố hông nổi nữa mấy chị em ơi, tự liên kết đoạn cuối chương này với đoạn đầu chương sau hộ tui nhá.

_______________

Hào hấp tỏi[EDIT/OG] Chanh Đá Giữa Mùa Hè - Phó Tô - Chương 37

Não hoa nướng: là món ăn vặt truyền thống ở Tứ Xuyên và Trùng Khánh, được làm từ óc heo trộn với ớt, tiêu bột và các loại gia vị khác. Mùi êm dịu, ăn vào mềm, thơm nhưng không ngấy, nhiều mỡ nhưng không béo.[EDIT/OG] Chanh Đá Giữa Mùa Hè - Phó Tô - Chương 37


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.