Sau khi được mẹ cùng với Tô Vũ Nịnh chăm sóc, Trương Chí Phàm mấy ngày sau cuối cùng cũng có thể trở lại trường học. Sáng sớm, Tô Vũ Nịnh đắt xe đạp chờ ở dưới lầu. Trương Chí Phàm hôm nay muốn đi nhờ xe của Tô Vũ NỊnh, cô cũng vô cùng tốt bụng chở cậu ta.
Trong phòng học, Trương Chí Phàm vừa đi vào ngồi xuống liền có một đám người vây quanh. Giang Tuấn Vũ và Lý Chính Hạo vì thường xuyên đến thăm cậu nên cũng có biết rõ chút tình huống. Mà có người vô cùng sốt ruột xông lên hỏi đầu tiên chính là Lý Nguyệt Khê: “Trương Chí Phàm, cậu có khỏe không, nghe nói ba cậu nằm viện sau đó cậu lại bị thiếu máu mà ngất đi, thật là đáng thương mà.” Nói xong thì ôm mặt cảm giác như sắp khóc được vậy, không đến mấy sau cô ta thật sự bắt đầu khóc. Giang Tuấn Vũ kéo Lý Nguyệt Khê ra ngoài nói: “Mọi người tiếp tục, mọi người tiếp tục.”
“Tôi nói cậu khóc cái gì mà khóc chứ, Trương Chí Phàm đã khỏe rồi, lại nói, cậu trước đó làm cái gì cũng không thấy cậu đi qua thăm cậu ấy, vậy mà bây giờ định ở đây thể hiện cho ai xem?” Giang Tuấn Vũ nói xong không đợi Lý Nguyệt Khê đáp trả liền quay đầu đi mất.
Tiêu Uyển Oánh vỗ tay cười to nói: “Ha ha ha ha, không nghĩ tới cậu cũng là cao nhân xử trà xanh đó. Thật thú vị mà.”
Giang Tuấn Vũ tò mò hỏi: “Cao nhân xử trà xanh là cái gì cơ?”
Tiêu Uyển Oánh cười mà không nói. Cả lớp bắt đầu vào thời gin học, giáo viên toán học sợ Trương Chí Phàm nghỉ lâu như vậy sẽ không theo kịp liền gọi cậu ra ngoài. Giáo viên này tóc ngắn chạm vai, cả người mặc tây trang nhìn qua vô cùng giỏi giang.
“Chí Phàm à, em gần đây nghỉ học rất nhiều, thầy cô có phần lo lắng về thành tích học tập của em đợt này. Nếu không hay là từ hôm nay trở đi, buổi chiều em ở lại thêm một lúc để thầy sắp xếp các giáo viên thay phiên nhau phụ đạo bổ sung kiến thức cho em.”
Trương Chí Phàm vừa nghe xong luống cuống nhanh chóng nói: “Thưa thầy không cần phải như vậy đâu ạ, không cần đâu ạ, mấy ngày này Tô Vũ Nịnh đều có mang vở ghi chép về cho em xem, cũng có giảng qua cho em rồi.”
Thầy giáo nghe xong vẫn có phần không yên tâm nói: “Vũ Chanh gần đây quả thực có tiến bộ rất lớn, nhưng mà cái này với việc bổ sung kiến thực cho em thầy vẫn thấy không ổn lắm. Em ấy giảng em có thể nghe hiểu sao?”
Trương Chí Phàm lại nói: “Thưa thầy, về việc này thầy không cần lo, Tô Vũ Nịnh rất đáng tin cậy giảng bài cho em đến nơi đến chốn luôn. Nếu thầy không tin thì mỗi lần đến môn nào thầy có thể bảo thầy cô gọi em lên bảng để kiểm tra, kiểm tra cả vợ ghi chép luôn, em cảm thấy em đều hiểu hết và làm đầy đủ hết được ạ.” Thầy giáo thấy Trương Chí Phàm nói như vậy thì cũng chỉ đành vỗ vỗ bờ vai cậu rồi xoay người rời đi.
Chuông vào học vang lên, giáo viên tiếng anh mới nhìn thì thấy ôn nhu dịu hiền nhưng thực chất lại là ma giáo chính hiệu, vừa vào phòng học liền gọi ngay Trương Chí Phàm lên bảng để kiểm tra từ đơn, cũng may Trương Chí Phàm đều trả lời được hết, nếu không ma giáo đầu này có thể xem đem cậu ra tra tấn một lúc mới thôi.
Giờ giải lao, Lý Nguyệt Khê đến tìm Trương Chí Phàm: “Chí Phàm, hôm nay tôi mua snack giòn giác. Mời cậu ăn.” Trương Chí Phàm nói: “Cảm ơn, vậy tôi đây cũng không khách khí, nhưng mà cậu có thể đừng gọi tôi thân mật như vậy được không, quan hệ của chúng ta cũng chỉ là bạn học, hy vọng cậu có thể gọi đầy đủ cả họ tên tôi, cảm ơn.”
Lý Nguyệt Khê lập tức nghẹn lời, Trương Chí Phàm lại nói: “Tôi đề nghị cậu về sau ăn ít loại đồ ăn vặt như này đi, cậu xem cậu đã béo đến như vaayja, trên bụng đều là thịt, chân cũng sắp thành chân voi rồi.”
Lý Nguyệt Khê thiếu chút nữa là khóc thành tiếng: “huhu, Trương Chí Phàm, tại sao cậu lại công kích tôi như vậy chứ. Cậu có thể không thích tôi, nhưng tôi cũng là một người có lòng tự trọng mà. Huhu” Nói xong liền chạy đi mất.
Rất nhanh liền đến tiết cuối cùng, tiết này là tiết thể dục. Các giáo viên đều giống nhau, trước tiên sẽ sắp xếp cho học sinh chạy vài vòng, sau đó làm các động tác giãn cơ. Sau khi làm xong thì giáo viên sẽ cho mọi người hoạt động tự do, Tô Vũ Nịnh muốn học đánh tennis, đúng lúc Phùng Dật Trần nói cậu ta cũng biết. Tô Vũ Nịnh nhờ Phùng Dật Trần làm mẫu, cậu ta tiến lại lôi kéo tay cầm vợt bóng của Tô Vũ Nịnh.
Trước tiên nói về quy tắc thi đấu một chút: Cái này chia làm hai loại: là đánh đơn và đánh đôi. Bởi vì Tô Vũ Nịnh cái gì cũng không biết, nên trước tiên chúng ta sẽ nói qua về phát bóng. Phát bóng là làm như thế này đánh đi. Lúc phát bóng phải đứng thẳng, hai chân trước sau đúng vị trí thuận, từ vị trí trung tâm đứng trong vòng cách của đường biên giả định. Sau đó người chơi ném bóng trong tay lên không trung sau đó cho dù ở hướng nào đi nữa nhưng trước khi bóng chạm đất hoặc chạm bàn thì phải dùng vợt đánh cầu về phía đối thủ. Ngay lúc mà vợt và bóng tiếp xúc chính là khi vòng đấu bắt đầu, từ đó chỉ được sử dụng một tay để đánh bóng qua lại.
Tô Vũ Nịnh và Phùng Dật Trần chuẩn bị bắt đầu cùng luyện tập, Trương Chí Phàm cũng đi lại xem náo nhiệt, Tô Vũ Nịnh bảo Trương Chí Phàm đứng ở bên cạnh xem trước, cô phải học chơi cái này cho thật tốt. Dưới sự chỉ dẫn của Phùng Dật Trần, Tô Vũ Nịnh cũng bắt đầu có chút tiến bộ, tiếp theo Phùng Dật Trần để Tô Vũ Nịnh tư mình luyện tập. Tô Vũ Nịnh trước tiên muốn ngồi nghỉ một chút lại nghe thấy Trương Chí Phàm nói: “Chậc chậc, lại còn cầm tay, ai u, không ngờ nha.”
Tô Vũ Nịnh nói: “Làm sao, chẳng lẽ cậu cùng với người khác học cái này không cho người ta cầm tay cậu dạy sao.”
Trương Chí Phàm nói thêm: “Tôi đây không có ngốc như cậu, tôi vừa học liền biết rồi, hơn nữa tôi cũng chỉ cần huấn luyện viên làm mẫu là được.”
Tô Vũ Nịnh lại nói: “à, ra thế, cậu là giỏi nhất.”
Tiêu Uyển Oánh với Tư Đồ Tĩnh Trúc đi WC xong ra thấy hai người lại chuẩn bị cãi nhau liền chạy nhanh đến hòa hoãn.
“Chanh Chanh, mình với Tiểu Trúc muốn đi mua kem, chúng mình cùng đi cửa hàng tạp hóa đi.” Tô Vũ Nịnh vừa bị lừa đi, Lý Chính Hạo với Giang Tuấn Vũ cũng gọi Trương Chí Phàm đi cửa hàng, Trương Chí Phàm bị hai người này lôi kéo đi đến.
Trương Chí Phàm vô cùng bất đắc dĩ: “Hôm nay mọi người bị sao vậy, sao lại đều chạy đến cửa hàng thế.”
Giang Tuấn Vũ: “Nghe nói là hôm nay Cao Hân Điềm mặc váy trắng vô cùng xinh đẹp, chân dài trắng, eo nho. Người ta đang ở cửa hàng.”
Trương Chí Phàm nghe xong thì nói: “Mình không có hứng thú với cái này.”
Lúc này Lý Tử Mộc vừa bước vào cửa hàng, bị khí chất của Cao Hân Điềm mê hoặc đứng bất động tại chỗ. Giang Tuấn Vũ đập vai cậu ta cậu ta mới tỉnh táo lại: “Nhìn cái gì mà nhìn, người ta ở lớp chúng ta mà, chưa gặp qua à?”
Lý Tử Mộc ngẩn người nói: “Không giống nhau mà, kia là mặc đồng phục, còn đây là mặc váy xinh đẹp như vậy.”
Lý Chính Hạo cũng đáp: “Mình cũng cảm thấy cậu ấy mặc cái váy trắng này vô cùng xinh đẹp, bạch nguyệt quang của lòng mình đã chọn được rồi.”
Trương Chí Phàm cũng cảm thấy có phần xinh đẹp, nhưng rất nhanh cậu đã tỉnh táo lại, cái này thì có là gì chứ, Tô Vũ Nịnh mặc cái này cũng sẽ vô cùng xinh đẹp, cậu nghĩ như vậy. Cậu lại nghĩ, tại sao lại nghĩ so sánh với Tô Vũ Nịnh chứ.
**Editor: Ủa alo? Sao tôi lại nghĩ Lý Tử Mộc là nam phụ chứ, ai có mà ngờ, người ta lại phải lòng người khác chứ không phải nữ chính.**