Học kỳ một cuối cùng cũng kết thúc, nghỉ đông bắt đầu rồi. Tô Vũ Nịnh tuy rằng rất muốn đến nhà ông nội, nhưng học tập vẫn quan trọng hơn, dù sao thì cô cũng không muốn làm mẹ buồn.
Mẹ Tô Vũ Nịnh vì cô mà đăng kí lớp học thêm, mà Tư Đồ Tĩnh Trúc với Tiêu Uyển Oánh cũng bị ép đăng kí lớp học thêm. Trương Chí Phàm lựa chọn ở nhà ôn tập, điều kiện trong nhà cậu không cho phép.
Rất nhanh đến Tết rồi, cả nhà Trương Chí Phàm mùng hai đến nhà Tô Vũ Nịnh chúc tết, Tô Vũ Nịnh vẫn còn ngủ, bởi vì hôm trước cùng với Vũ Ngâm và ba mẹ, ông nội đánh bài đến nửa đêm, người lớn thì vẫn luôn dạy sớm để chuẩn bị này nọ, nhưng mà con trẻ thì không giống, luôn có nhu cầu ngủ rất lớn, với cả ngày Tết có thể ngủ thì phải ngủ chứ. Người lớn thì dù buổi tối ngủ muộn đến thế nào sáng hôm sau bọn họ vẫn có thể dậy sớm, hơn nữa dù sao bây giờ cũng đã là 2 giờ chiều rồi.
Nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, Trương Chí Phàm rất muốn vào gọi Tô Vũ Nịnh dậy, nhưng cuối cùng thì vẫn là con gái nhà người ta, hơn nữa người lớn ở đây, như vậy thì không được đúng cho lắm. Khương Hiểu Thần vừa nhìn liền biết Trương Chí Phàm muốn nói chuyện với Tô Vũ Nịnh, nên đi lên gọi Tô Vũ Nịnh dậy. Tô Vũ Nịnh dậy vào phòng vệ sinh vệ sinh cá nhân đơn giản, rửa mặt chải đầu, thay quần áo sau đó ra ngoài với Trương Chí Phàm. Bởi vì rất lâu rồi không gặp nên hai người có rất nhiều chuyện muốn nói.
To Vũ Nịnh dùng đầu ngón tay chọc chọc quần áo trước ngực Trương Chí Phàm: “Trương Chí Phàm dạo này ở nhà cậu có chăm chỉ học hành không đó, nói cùng nhau đi Bắc Kinh cậu đừng có quên.” Trương Chí Phàm ngây ngô cười nói: “Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ thi đậu, nhưng mà cậu đó, lớp ôn thi thế nào, có hiệu quả không?”
Tô Vũ Nịnh lại chọc cánh tay cậu nói: “Cậu phải hỏi là tôi có nghiêm túc học hành không chứ?” Trương Chí Phàm lại cười nói: “Được được, đại tiểu thư cậu có học hành nghiêm túc hay không?”
Tô Vũ Nịnh ngẩng đầu vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Tôi đương nhiên là có nghiêm túc học hành rồi. Oa, tuyết rơi rồi.”
Trong không trung từng đám từng đám bông tuyết rơi xuống, lông mi với tóc của cô gái, khóe miệng cậu cũng ướt. Tô Vũ Nịnh đột nhiên nói một câu: “Tuyết rơi, hôm nay thích hợp ăn gà rán uống coca.”
Trương Chí Phàm định nói một câu hôm nay là mùng 2, Tô Vũ Nịnh lại nói thêm: “Tết không bán gà rán cũng không sao, chúng ta đến nhà mình uống coca nấu gừng, rất thích hợp với trời tuyết rơi, nói không chừng lại còn có thể được ăn sủi cảo hoặc lẩu đó. Mẹ tôi ở nhà cũng bắt đầu nấu cơm rồi.”
Trương Chí Phàm gật đầu, về đến nhà thấy mấy người lớn ở nhà đang chơi mạt chược, ông thì đang ngồi trên ghế sô pha xem << Nhà có con gái>>, hai đứa trẻ thì đang xem truyện tranh, cậu cầm hai lon coca ra ghế ngồi ngắm tuyết. Tô Vũ Nịnh ngắm tuyết uống coca cùng Trương Chí Phàm liền nghĩ đến ước mơ: “Trương Chí Phàm cậu biết ước mơ từ nhỏ đến lớn của tôi là cái gì không?”
Trương Chí Phàm: “Tôi biết, cậu muốn làm một công chúa thật sư.”
Tô Vũ Nịnh cười nói: “Đó là ước mơ khi còn nhỏ rồi, không thiết thực, nghĩ lại đi.”
Trương Chí Phàm lắc lắc đầu.
Tô Vũ Nịnh nghiêm túc nói: “Thật ra tôi muốn học nhiếp ảnh. Tôi cảm thấy cẩm máy ảnh làm tôi rất có linh cảm, giống như cầm nó thì tôi có thể cầm được cả thế giới vậy, tôi rất thích chụp mấy cảnh tượng đồ dùng trong nhà, bởi vì tôi cảm thấy để đó sau này xem lại rồi nhớ lại cũng rất tốt. Ước mơ của cậu thì sao?”
Vẻ mặt Trương Chí Phàm nghiêm túc nói: “Tôi muốn kế thừa quán mì của nhà tôi.” Tô Vũ Nịnh nghe xong liền cù nách cậu, cậu cười không dừng được đành phải nói thật. Hóa ra cậu muốn trở thành phi công, Tô Vũ Nịnh cũng vui vẻ thay cậu, nhưng sau đó lại nghĩ tới mẹ của cô.
Tô Vũ Nịnh nói: “Mẹ của tôi là tiếp viên hàng không, cậu cũng biết rồi đúng không, khi tôi còn nhỏ bà ấy thường xuyên phải bay đi chỗ khác, vừa đi chính là mấy ngày liền, khi đó tôi rất hận bà ấy, cũng rất chán ghét bà ấy, cảm thấy bà ấy sinh tôi ra nhưng lại mặc kệ, ném tôi cho ba với ông nội, ba tôi khi đó đi làm cũng vô cùng bận rộn, chỉ có ông nội mỗi ngày dẫn theo tôi đi chơi. Thẳng đến khi bà ấy có thai lần nữa, có em gái, tôi bắt đầu ngày ngày ở chung với bà ấy, lúc đó mới phát hiện thì ra bà ấy cũng rất yêu tôi, hơn nữa, ông nội cũng nói, nếu không phải nhờ ba và mẹ, tôi cũng không thể sống vô lo vô nghĩ như bây giờ. Tôi bây giờ không hệ hận bà ấy chút nào nữa.”
Trương Chí Phàm nghe xong cảm thấy có hơi đau lòng cho Tô Vũ Nịnh, nhưng lại nghĩ đến nếu như mình lựa chọn ngành nghề kia, nếu như sau này thực sự trở thành một phi công, cô sẽ chọn ở cùng mình sao, lựa chọn ở cùng cậu dưới góc độ một người bạn gái.
Mang theo nghi ngờ cậu hỏi: “Vậy về sau cậu sẽ chọn người có nghề nghiệp tương tự như mẹ cậu sao?”
Tô Vũ Nịnh nhìn ngoài cửa sổ nói một câu: “Vậy phải xem tôi yêu người ta đến mức độ nào nữa.”
Nội tâm Trương Chí Phàm giống như tàu lượn siêu tốc vậy, lúc này cuối cùng cũng được an ủi một chút, càng làm tăng thêm quyết tâm đến Bắc Kinh với cô của cậu.