Châu Liên Bích Hợp - Bạc Yên

Chương 34: Chương 34:



Tiêu Nghị còn đang ở Kinh Thành đã nghe được tin tức nói phía bắc Nghĩa Vũ Tiết Độ Sứ thỉnh cầu triều đình xuất binh trợ giúp. Vương tử Khiết Đan – Đô Mạc dẫn quân tới Đại châu và Thái Châu cắt ngũ cốc, giết không ít người Hán.
 
Hán đế vội vàng chiêu gọi mấy đại thần tiến cung bàn bạc đối sách.
 
Trong điện đốt Long Tiên Hương, Hán đế ngồi ở trên ghế rồng phía trên, thân thể lại có vẻ hơi nhỏ bé, giống như không đủ để khơi dậy khí thế đế vương. Hắn ta giống như con cừu non rơi vào bầy sói, hoảng sợ mà nhìn mấy vị đại thần quyền cao chức trong đang đứng phía dưới. Lúc ánh mắt hắn ta dừng trên người Tiêu Nghị lại mang theo mấy phần oán hận.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trước lúc lâm chung tiên đế đã uỷ thác, chỉ thị đám người Tiêu Nghị và Vương Phần phụ tá tân đế. Tiêu Nghị lấy công giữ chức Xu Mật phó sứ, Thiên Hùng Tiết Độ Sứ, người dân Đại Hán tôn xưng một tiếng Tiêu sử tướng, triều thần, Tiết Độ Sứ đều xem lời Tiêu Nghị như Thiên Lôi sai đâu làm đó. Ai còn để vị hoàng đế như hắn vào trong mắt?
 
Người này hết lần này tới lần khác, miệng đầy những lời giả nhân giả nghĩa, trung quân ái quốc. Hắn thích làm cái gì, Tiêu Nghị đều muốn phản đối.
 
“Chuyện Nghĩa Võ Tiết Độ Sứ báo nguy, chắc hẳn các khanh đều đã nghe nói, vậy có đối sách gì không?” Thanh âm Hán đế thận trọng vững vàng nói.
 
Lý Tịch tiến lên, nhiệt tình đề cử Tiêu Đạc đi trợ giúp Nghĩa Võ Tiết Độ Sứ. Với lý do khắp Đại Hán, không có người nào giỏi đối phó với người Khiết Đan hơn Tiêu Đạc.
 
Tiêu Nghị ở bên cạnh lườm Lý Tịch một cái. Trước kia kiến công lập nghiệp là chuyện tốt, kẻ này chỉ mong nhét thân tín tay sai của mình vào, lần này thái độ lại khác thường, rốt cuộc có chủ ý gì?
 
Hán đế hỏi: “Tiêu sử tướng, ngài thấy thế nào?”
 
Tiêu Nghị tiến lên bái nói: “Đại Châu và Thái Châu là thị trấn biên cảnh quan trọng của Đại Hán ta, dĩ nhiên phải gấp rút tiếp viện. Khiết Đan dũng mãnh, khuyển tử có kinh nghiệm nhiều lần giao chiến với Khiết Đan, phái nó đi đương nhiên là phù hợp. Thần không có dị nghị gì.”
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy thì làm như vậy đi. Trẫm ra chỉ, Sử tướng mang về Nghiệp Đô đi, lệnh cho Tiêu Đạc lựa chọn thời gian dẫn binh xuất phát.” Hán đế phất phất tay, giống như không kiên nhẫn bàn tiếp những chuyện này nữa, sau đó đứng dậy rời khỏi long tọa. Đại thần trên điện cúi người cung tiễn Hoàng đế rời đi, Lý Tịch đi theo hắn ta ra khỏi đại điện, Hán đế quay đầu nhìn thoáng qua bên trong hỏi: “Cữu cữu, vì sao ngươi muốn đề cử Tiêu Đạc? Hai cha con hắn ta dựa vào chiến công đều sắp cưỡi lên đầu trẫm rồi! Ví dụ như chuyện biên cảnh Thục Hán lần này mà nói, trẫm còn chưa hạ ý chỉ mà hai vị Tiết Độ Sứ đã rút binh hết rồi, người hoàng đế này còn tồn lại làm cái gì!”
 
Lý Tịch nịnh nọt nói: “Hoàng Thượng bình tĩnh đừng nóng. Tiêu Đạc không phải trăm trận trăm thắng sao? Lần này nhất định có thể cho hắn nếm mùi đau khổ, thuận tiện đè ép vẻ kiêu ngạo của hai cha con bọn họ một chút.”
 

“Cữu cữu có ý gì?” Hán đế nghi hoặc nhìn ông ta.
Lý Tịch ghé vào một bên tai Hoàng đế nói một hồi, Hoàng đế nhíu mày: “Cái này. . . Có phải không ổn lắm hay không? Dù sao nếu người Khiết Đan công phá biên cảnh thì Đông Kinh cũng gặp nguy hiểm.”
 
“Làm sao lại thế? Thần có đối sách. Hoàng Thượng yên tâm đi.”
 
Hoàng đế bán tín bán nghi, Lý Tịch nói: “Gần đây thần tìm được một con bọ tướng hiếm thấy, Hoàng Thượng muốn nhìn thử hay không? Bảo đảm có thể đánh bại con lần trước.”
 
“Được! Được đó!” Hoàng đế vỗ tay, lập tức có hứng thú, lôi kéo Lý Tịch đi xem.
 
Tiêu Nghị cùng mấy đại thần từ trong điện đi ra, nhìn bóng lưng Hoàng đế thiếu niên và Lý Tịch rời đi, mỗi người đều mang khuôn mặt nặng nề. Tuyên Huy Sử – Lưu Dần đi đến bên cạnh Tiêu Nghị nói: “Sử Tướng nhìn xem, Hoàng Thượng cả ngày chỉ lo hưởng lạc, không quan tâm triều chính, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Đại Hán sẽ diệt vong mất thôi!”
 
Tiêu Nghị nhớ tới năm đó được Tiên đế trọng dụng, ngày tháng hào hùng đi theo Tiên đế nam chinh bắc chiến, thở dài một tiếng: “Tiên đế đối với chúng ta ân trọng như núi. Hoàng Thượng tuổi còn nhỏ, ngươi ta tận tâm phụ tá là được. Nếu không chính là cô phụ ủy thác của Tiên đế.”
 
“Có thể…” Lưu Dần muốn nói lại thôi. Những lời đại nghịch bất đạo như vậy, hắn vẫn không nên nói thì thôi.
 
Tiêu Nghị cáo từ với bọn người Lưu Dần, một mình xuất cung.
 
Từ Đông Kinh đến Nghiệp Đô, cưỡi ngựa tốc hành chỉ mất hai ngày đường. Tiêu Nghị vừa hồi phủ đã lập tức cho gọi Tiêu Đạc vào thư phòng, nghiêm giọng hỏi: “Mậu Tiên, biên cảnh Thục Hán rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
 
Tiêu Đạc biết Tiêu Nghị sẽ hỏi đến nên đã chuẩn bị tốt, kể sơ sơ tất cả chuyện đã xảy ra một lần: “Con không sợ đánh một trận với Hậu Thục, chỉ có điều kể từ đó, Nam Bắc đều trở thành thế giằng co, cộng thêm đám người Dương Tín có thể làm phản bất cứ lúc nào. Đến lúc đó, dù phụ thân và con có ba đầu sáu tay cũng khó có thể đối phó với tứ phương.”
 
Tiêu Nghị nhìn hắn, sắc mặt chưa dịu được nửa phần: “Đây là lần đầu tiên con chưa thương lượng với ta đã tự ra quyết định.”
 
Tiêu Đạc lập tức quỳ xuống nói: “Phụ thân ở kinh thành, lúc ấy tình huống khẩn cấp, con không kịp báo cáo. Tự tiện làm chủ, thỉnh phụ thân trách phạt!”
 

Tiêu Nghị dò xét kỹ nét mặt của hắn, không nói tiếp ngay mà nhắm mắt lại trong chốc lát mới nói: “Thời gian con và Vi Nhiễm ở chung cũng không ngắn, đã tìm hiểu được chút tin tức nào về ngọc tỉ truyền quốc chưa?”
 
“Chưa.” Tiêu Đạc trả lời.
 
“Là con không hỏi hay là nàng ta không chịu nói?” Tiêu Nghị lạnh lùng nói: “Làm sao để nàng ta cam tâm tình nguyện nói ra còn cần ta dạy cho con à?”
 
“Phụ thân, cho dù ngọc tỉ truyền quốc thật sự ở Cửu Lê, chúng ta không chiếm được, người bên ngoài cũng không chiếm được. Vì sao nhất định phải cố chấp với một cái ấn chứ? Chẳng lẽ chúng ta hoàn thành di nguyện của Tiên Hoàng, dâng ngọc tỉ truyền quốc cho Hoàng thượng thì hắn sẽ không kiêng kị cha con của chúng ta, không nghe lời xúi giục của Lý Tịch nữa sao? Con không muốn lợi dụng nữ nhân, càng không muốn lợi dụng tộc Cửu Lê, việc này không phải là việc một trượng phu nên làm!”
 
Tiêu Nghị vỗ bàn một cái, đi đến trước mặt Tiêu Đạc, giơ tay cho hắn một quyền. Một quyền này đánh xuống làm cho khóe miệng Tiêu Đạc rỉ máu, nhưng hắn cũng không rên lấy một tiếng. Kể từ khi đến Tiêu gia tới nay, đây là lần đầu tiên Tiêu Nghị đánh hắn.
 
“Từ khi nào ngươi trở nên lòng dạ đàn bà như thế! Ngươi cho rằng ta không biết? Giấu diếm ta viết thư cho bọn Hoàng Quan trước, ta vì tạo dựng uy tín cho ngươi trong quân đội, từ trước đến nay không hủy bỏ lệnh ngươi đã ban ra. Như vậy bọn họ sẽ âm thầm bảo vệ Cửu Lê, sẽ không để chuyện Dương Tín phát sinh nữa. Rõ ràng ngươi có thể mượn tay Dương Tín làm cho khắp nơi tới Cửu Lê giành giật, chỉ cần ngọc tỉ xuất hiện cướp về là được. Nhưng ngươi vì nữ nhân kia, sử dụng trinh sát gác ngầm mà chúng ta huấn luyện nhiều năm, truyền tung tích ngọc tỉ truyền quốc đi đủ chỗ. Nếu như thân phận những thám tử kia bại lộ thì sẽ bị người khác diệt trừ, chúng ta sẽ mất đi bao nhiêu tai mắt? Vậy mà ngươi có thể vì nàng ta làm những chuyện như vậy. Ta đã quá coi thường nàng ta rồi!”
 
Tiêu Đạc giơ tay lau vết máu nơi khóe miệng, bình tĩnh nói: “Nếu như ngọc tỉ truyền quốc khiến cho khắp nơi tranh đoạt, nhẹ thì các vị Tiết Độ Sứ bụng dạ khó lường, tranh giành cấu xé lẫn nhau. Nếu bị người cố ý thao túng phóng đại thì đặt giang sơn Đại Hán vào nguy hiểm. Phụ thân cũng không hi vọng nhìn thấy cục diện như vậy chứ?”
 
“Mậu Tiên, lời nói này có mấy phần thật mấy phần giả, trong lòng ngươi rõ ràng nhất. Phải nhớ kỹ thân phận của mình, ngươi không thể có nhược điểm! Một khi kẻ địch biết nhược điểm của ngươi thì sẽ nắm lấy bảy tấc của ngươi ra sức mà đánh, ngươi hiểu chưa!”
 
Tiêu Đạc ngẩng đầu nhìn Tiêu Nghị: “Mẫu thân có tính là nhược điểm của phụ thân hay không?”
 
Tiêu Nghị sững sờ, tránh ánh mắt hắn nói: “Mẫu thân ngươi không tính!”
 
“Phụ thân, con người ai cũng có thất tình lục dục, không thể không có nhược điểm. Mà nhược điểm này cũng có thể biến thành áo giáp sắt, làm cho mình trở nên càng cường đại hơn. Phụ thân có mẫu thân cho nên có thể đi thẳng đến hôm nay, yên tâm giao phía sau lưng cho bà. Mà Trọng Hòe cũng cần một người như vậy, trông mong phụ thân thành toàn.” Tiêu Đạc nằm rạp trên mặt đất, dập đầu một cái.
 
“Ngươi nói La Vân Anh?” Ngữ khí của Tiêu Nghị dịu hơn một chút, đi đến phía sau bàn đọc sách ngồi xuống: “Tiểu tử kia cũng có thể thuyết phục ngươi đi cầu xin hả? Ta thấy nó ba ngày không bị đánh, muốn lên nóc nhà bóc ngói rồi!”

 
Tiêu Đạc bình tĩnh nói: “Dù sao Thiên kim Lễ Bộ thị lang xuất thân cao quý, lại có quan hệ thân thích với Thái hậu, khó tránh khỏi kiêu căng. Có lẽ Vương tiểu thư cảm thấy gả cho Trọng Hòe là nàng ta chịu ấm ức. Với tính tình Trọng Hòe, lấy Vương tiểu thư chỉ có thể thành vợ chồng không hòa thuận được, nhưng La Vân Anh kia, nếu có thể hầu hạ bên người Trọng Hòe cũng có thể làm cho Trọng Hòe thay đổi.”
 
“Ngươi thật sự cảm thấy như vậy?” Tiêu Nghị cau mày nói.
 
“Con đã gặp nữ tử kia rồi, ít nhiều có thể hiểu được nguyên nhân Trọng Hòe cảm mến nàng ấy. Quan trọng nhất chính là Trọng Hòe đã nói với con, đời này của nó chưa từng vì chuyện gì mà cố gắng, La Vân Anh là điều duy nhất là nó kiên trì. Con tin rằng La Vân Anh sẽ thay đổi nó. So với con, phụ thân hay Tiết di nương, nàng ấy hữu hiệu hơn nhiều.”
 
Ngón tay Tiêu Nghị gõ lên bàn mấy cái rồi lại tiếp tục nắm thành quyền. Tuy ông không thể nói là có bao nhiêu kỳ vọng với Tiêu Thành Chương, nhưng cũng không muốn dập tắt hy vọng duy nhất của người khác. Quả thực, từ xưa đến này tiểu tử kia làm chuyện gì cũng là nông nỗi nhất thời, không kiên trì được bao lâu. Nhưng lại kiên trì với La Vân Anh như vậy, ngược lại làm cho ông thay đổi cách nhìn. Có lẽ nữ tử kia thật sự có chỗ gì đó hơn người. Chính bản thân Tiêu Nghị đã cảm nhận được sâu sắc, một nữ nhân tốt là đủ để thay đổi vận mệnh của nam nhân.
 
“Thôi, nó thích ai là chuyện của nó, ngoan ngoãn thành thân cho ta là được, những thứ khác ta sẽ không quản. Ngươi đứng lên trước đi.”
 
Tiêu Đạc nghe lệnh đứng lên, Tiêu Nghị lấy thánh chỉ ra đặt lên bàn, đẩy tới cho hắn: “Ngươi đọc cẩn thận xem.”
 
Ý chỉ của Hán đế Tiêu Đạc cũng chẳng suy nghĩ gì nữa. Hắn đã chuẩn bị cho chuyện đó hết rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát. Người Khiết Đan thiện chiến, nhưng bọn họ vốn là dân tộc du mục, vật tư cũng không dư dả, vì không để cho hậu phương tiếp tế quá lâu nên lúc xuất chinh quân đội không cấp lương thảo, khiến kỵ binh phải ăn cướp lương thảo của bách tính để tiếp tục. Cho nên người Khiết Đan tác chiến cấp tốc dũng mãnh không giữ cho mình đường lui, mỗi lần đánh thắng một thành thì sẽ trở nên hung ác trắng trợn, dâm ô cướp của, tính hăng hái và tính chiến đấu rất cao.
 
Tiêu Nghị nói: “Đi, cùng nhau đi chỗ mẫu thân ngươi, thuận tiện nói cho bà ấy tin tức này.”
 
***
 
“Nhìn xem ngươi nè, thật bẩn!” Tiết Cẩm Nghi dùng nước ấm chà rửa bốn cái chân của con thỏ, vuốt ve bụng nó.
 
Dương Nguyệt đang chuẩn bị đồ ăn trên bàn vuông nói với Tiết Cẩm Nghi: “Tiết tiểu thư, giữa trưa muốn ở lại dùng bữa không ạ?”
 
Tiết Cẩm Nghi ngẩn người, cũng không từ chối gật đầu. Gần đây nàng ấy thường hay đến thăm con thỏ. Mặc dù cô cô cũng tìm cho nàng ấy một con thỏ, nhưng con thỏ đó có hơi ngu ngơ, luôn cảm thấy không đáng yêu bằng con thỏ của Vi Nhiễm.
 
Vi Nhiễm đang ở trên giường đọc sách, chợt nghe thấy Tiết Cẩm Nghi hỏi: “Này, gần đây biểu ca cũng không tới phải không?”
 
Sau ngày đó đúng là Tiêu Đạc chưa từng tới. Vi Nhiễm tưởng rằng Tiêu Đạc chán ghét nàng, không muốn gặp nàng vì thế cố gắng không xuất hiện ở bất cứ nơi nào hắn sẽ có mặt. Ngay cả đi chỗ Sài thị thỉnh an cũng chọn canh giờ tuyệt đối sẽ không gặp hắn để đi.
 

Cuộc sống của nàng cũng không có cái gì khác thường. Chính là mỗi lần về tới Tiêu phủ không cần suy nghĩ làm sao chăm sóc Tiêu Đạc, đối phó với hắn như thế nào. Một mình thật ra cũng rất tốt, thậm chí còn có loại thoải mái không diễn tả được.
 
Vì xác định Cửu Lê không có chuyện gì, nàng cố ý để Dương Nguyệt đến chỗ Cố Thận Chi nghe ngóng tin tức. Hậu Thục quả thật đã lui binh, người trong tộc đều bình yên vô sự. Vậy nàng cũng không cầu mong gì hơn nữa.
 
Tiết Cẩm Nghi thấy Vi Nhiễm không nói lời nào, tưởng nàng đau lòng thì nhếch miệng.
 
Gần đây trong phủ đều đang đồn thổi, nói là Vi Nhiễm thất sủng. Lúc đầu Tiết Cẩm Nghi còn hơi cười trên nỗi đau của người khác, cảm thấy cơ hội của mình đã tới, nghĩ hết tất cả biện pháp xuất hiện ở trước mặt Tiêu Đạc. Nhưng lần nào Tiêu Đạc cũng không nhìn thẳng mặt nàng ấy, thậm chí còn tỏ ra mấy phần chán ghét. Tiêu Thành Chương còn bởi vậy mà giễu cợt nàng ấy, nói nàng ấy không hiểu, có một số người cả đời nàng ấy cũng cầu không được.
 
Cắt, chính hắn còn không phải đang theo đuổi La Vân Anh sao?
 
Tiết Cẩm Nghi lập tức sinh ra mấy phần xúc động vì đồng bệnh tương liên[1] với Vi Nhiễm, đi đến ngồi bên cạnh Vi Nhiễm: “Ngươi nói xem, rốt cuộc biểu ca thích kiểu người nào nhỉ? Ngươi yên tĩnh như vậy huynh ấy không thích, ta ầm ĩ như vậy huynh ấy cũng không thích, quả nhiên vẫn là Chu Gia Mẫn tốt nhất?”
 
[1]Đồng bệnh tương liên: cùng cảnh ngộ thì thông cảm cho nhau.
 
Vi Nhiễm cười cười: “Ngươi vẫn nên đến hỏi hắn. Ta không biết.”
 
Tiết Cẩm Nghi lại xích lại gần chút: “Thời gian trước hắn ở chỗ ngươi đó, các ngươi có làm… Cái kia hay không? Thế nào hả?”
 
Vi Nhiễm ho nhẹ một tiếng, không có trả lời.
 
“Chuyện này có cái gì phải ngượng ngùng? Quân nhân đều rất mạnh mẽ, biểu ca cao lớn cường hãn như vậy, phương diện này chắc chắn rất lợi hại. Bí mật nói cho ngươi biết, ta nghe nói, có khoảng thời gian quân lính tiền tuyến rất vất vả, trong quân gọi doanh kỹ đến, cô gái kia khóc cầu xin đi hầu hạ biểu ca, kết quả đã bị biểu ca đánh văng ra ngoài… Haizz, thật hâm mộ những nữ nhân từng ngủ với biểu ca.”
 
Vi Nhiễm giơ tay sờ trán, không có ý định tiếp tục nghiên cứu thảo luận vấn đề không biết xấu hổ này với một hoàng hoa đại cô nương, để sách ở một bên nói: “Ngươi không cần giúp cô cô ngươi chuẩn bị hôn sự cho Nhị công tử sao?”
 
Tiết Cẩm Nghi thờ ơ đung đưa hai chân: “Dù sao có cô cô ở đây, không cần ta quan tâm. Nhưng mà cha ta nói Vương Tuyết Chi kia cũng hung dữ lắm. Thị nữ vú già bị nàng ta đánh chết tổng cộng không dưới mười người, kinh thành không có người nào muốn cưới nàng ta. Khó trách hai biểu ca đều không chịu cưới nàng ta, nếu là ta, ta cũng không muốn.”
 
Vương gia ở kinh thành cũng coi là nhân vật có mặt mũi, cô nương trong nhà mình nuôi dưỡng kiêu căng một chút cũng không lạ gì. Nhưng chuyện hung tàn như đánh chết hạ nhân lại không phải chuyện tiểu thư thế gia bình thường nên làm. Thế mà còn truyền đi xa như thế, có thể thấy được Vương Tuyết Chi này căn bản không quan tâm những thứ như thanh danh khuê phòng.
 
Lúc này, Tú Trí từ ngoài cửa chạy vào, nói với Vi Nhiễm: “Phu nhân, bên kinh thành chỉ, Hoàng Thượng ra lệnh cho Quân sử xuất binh đi Bắc cảnh chống lại Khiết Đan, mấy ngày nữa sẽ xuất chinh. Lúc này, tất cả mọi người đều đi viện của Lão phu nhân nói chuyện với Quân sử rồi đấy ạ.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.