Trước khi Tiêu Đạc xuất phủ đã gọi Cao Dung tới dò hỏi: “Vương gia tới gồm những người nào, Tiết di nương không có cách nào ứng phó còn cần Vi Nhiễm đích thân đi qua đó sao?”
“Thật ra cũng không có việc gì, mấy người thân thích nhà ngoại của nhị thiếu phu nhân và con dâu trưởng Vương gia – Hồ thị.” Cao Dung nói xong, cố ý nhìn Tiêu Đạc một chút. Lời hắn ta còn chưa nói xong đó là vị con dâu trưởng Vương gia – Hồ thị này, lúc trước là khuê mật của Chu nhị tiểu thư.
Hồ thị? Tiêu Đạc có chút ấn tượng, trưởng nữ nhà Trấn Ninh Tiết Độ Sứ – Hồ Hoằng Nghĩa là Hồ Minh Nhã hình như gả cho trưởng tử của Vương Phần làm vợ. Quan hệ giữa Hồ Minh Nhã và Chu Gia Mẫn rất tốt, lúc trước hắn cũng đã gặp mấy lần rồi, là người khá kiêu ngạo, là một nữ tử rất thông minh.
Gã sai vặt dắt ngựa của Tiêu Đạc đến trước cửa phủ đợi đấy, Tiêu Đạc chắp tay bước xuống thềm đá, dặn dò Cao Dung: “Ngươi đi theo bên cạnh phu nhân, chăm sóc nàng ấy một chút, đừng để người của Vương gia làm khó nàng ấy, càng đừng để nàng ấy chịu thiệt thòi. Nếu đám nữ nhân lải nhải cả ngày kia dám lỗ mãng thì đuổi đi hết cho ta. Đã hiểu chưa?”
Cao Dung cúi người đáp một tiếng, đưa mắt nhìn Tiêu Đạc cưỡi ngựa rời đi, mí mắt giật một cái, nếu như đuổi hết nữ nhân Vương gia đi thật thì hôn sự này còn có thể hoàn thành sao? Nếu không sao ai cũng nói, tính tình Quân sử bọn họ cực kì ngang ngược, thích bao che người của mình chứ?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày trước Tiêu Đạc tuyệt đối sẽ không quan tâm chuyện nữ nhân nội trạch chứ nói chi là đích thân hỏi tới. Tính tình của hắn và sử tướng, cho rằng chuyện giữa nữ nhân với nhau thì tự họ giải quyết, nam nhân gia trưởng cho rằng loại chuyện nhà việc vặt này không đủ lớn lao. Không nghĩ tới thật không nghĩ tới, bây giờ thái độ lại trái ngược, thế mà yêu cầu hắn ta, tổng quản một phủ, đích thân đi chăm sóc phu nhân.
Haizz, Cao Dung thở dài, từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, lúc này Quân sử thất bại hoàn toàn rồi. Hắn ta gọi hai người, vội đi về hướng nơi ở của Sài thị.
. . .
Vi Nhiễm dặn Dương Nguyệt và Tú Trí chờ ở ngoài cửa, một mình đi vào nhà chính. Sài thị đang trò chuyện cùng đám người Vương gia, ngẩng đầu nhìn thấy Vi Nhiễm tiến đến, nở nụ cười giới thiệu: “Đây là con dâu trưởng của ta, tiểu nữ nhà Ngụy quốc công – Vi Nhiễm. Vi Nhiễm, đến đây, bái kiến mấy vị phu nhân đi con.”
Trong phòng, mấy vị phụ nhân đã sớm nghe mỹ danh của Vi Nhiễm, giờ phút này tận mắt nhìn thấy đều rối rít khen không dứt miệng.
Vi Nhiễm đoan trang lễ phép bước đến chào hỏi mấy vị phu nhân, ánh mắt rất tự nhiên rơi vào người chải búi tóc cao ngồi ở vị trí đầu tiên, nữ tử này mặc váy Tử La màu bạc mềm mại. Dường như nàng ta đến từ vùng đất Giang Nam thanh tú xinh đẹp, khí chất dịu dàng, ngũ quan tinh xảo, giữa lông mày mang theo mấy phần sén bén và cao ngạo nên có của dâu trưởng thế gia đại tộc. Vi Nhiễm gần như đánh giá theo bản năng, người này dễ ở chung.
Chẳng qua ánh mắt Vi Nhiễm chỉ dừng lại trong chớp mắt liền bình tĩnh dời đi, tiếp theo đi đến bên cạnh Sài thị ngồi xuống ghế vải, khéo léo nói chuyện với bọn họ.
Trên mặt Hồ Minh Nhã mang theo nụ cười nhàn nhạt, tâm tư lại xoay chuyển mấy lần. Trước khi tới Tiêu phủ, nàng ta và mấy vị phu nhân cảm thấy cho dù mượn tên tuổi Ngụy quốc công phủ thì Vi Nhiễm cũng chỉ là nha đầu đến từ sơn dã, cho dù mỹ mạo tuyệt thế, khí chất và thái độ nhất định cũng không ra gì, nàng ta có thể mượn cơ hội này giễu cợt một phen.
Nhưng lúc nàng ta vừa trông thấy Vi Nhiễm đi tới lại vô cùng kinh ngạc. Nếu không phải trước đó nàng ta đã biết thân thế của Vi Nhiễm thì vị nữ tử chói lọi trước mắt này, có đầy phong độ quý phái, hành vi cử chỉ hoàn toàn tìm không ra được một chút khuyết điểm nào, chắc chắn không thể làm người khác coi thường. Nàng ngồi ở bên cạnh Tiêu phu nhân, mắt sáng lưu chuyển, cười nói tự nhiên, không những không bị khí thế cường đại của Tiêu phu nhân chèn ép mà còn có thể cạnh tranh tỏa sáng. Phải biết Tiêu phu nhân là nữ nhân Hoàng đế từng phong Tần, nữ tử bình thường há lại có thể so sánh được?
Hồ Minh Nhã thầm thở dài một tiếng: Mẫn Mẫn à, bây giờ ngươi đã gặp được đối thủ thực thụ rồi.
Sài thị dặn Vi Nhiễm và Tiết thị cùng nhau dẫn người của Vương gia đi sắp xếp phòng tân hôn. Có Vi Nhiễm ở đây, Tiết thị tự nhiên phải lui khỏi vị trí đứng ở phía sau, ngay cả tư cách nói chuyện cũng không có. Vốn dĩ ở trong danh gia vọng tộc, thiếp thất cũng chỉ là thân phận nửa nô tỳ, xuất thân của bà ta lại không được tốt lắm. Chỉ có điều bởi vì nội trạch Tiêu Nghị không có nữ nhân nào, Sài thị vì lý do cá nhân không muốn quản chuyện, chuyện tốt như làm quản gia mới có thể rơi xuống trên đầu của bà ta. Trước mắt xem ra, sớm muộn cái quyền lực lớn này sẽ phải giao cho Vi Nhiễm.
Lúc đi ngang qua vườn hoa, Hồ Minh Nhã nhìn thấy một viện tử bị niêm phong, làm giống như vô tình nhắc đến: “Tại sao viện tử nơi dây bị niêm phong vậy? Ở trung tâm vườn hoa, quá phá hỏng phong cảnh rồi.”
Hạ nhân Tiêu gia nhìn nhau, không ai biết trả lời như thế nào, vội vàng nhìn vẻ mặt Vi Nhiễm.
Vi Nhiễm tự nhiên giải thích: “Nơi đây vốn là viện tử của Đại tỷ ta. Sau khi nàng ấy đi, phu quân sợ ta thấy cảnh thương tâm nên sai người niêm phong hết.”
Phu quân? Vậy mà kêu ra xưng hô thân mật như vậy, cũng không biết có phải cố ý khoe khoang hay không. Lúc Hồ Minh Nhã mới gặp Tiêu Đạc, hắn vẫn là người đẩy xe hàng, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, làm người bán hàng rong trầm mặc ít nói. Nghe nói Mẫn Mẫn cứu được một mạng của hắn nên người bán hàng rong kia mới một lòng một dạ đối xử tốt với nàng, lúc ấy còn bị mấy người bạn các nàng chế giễu, nói Mẫn Mẫn lương thiện lại chạm phải dân đen, truyền đi là sẽ thành trò cười mất. Ai biết được, thoáng một cái nhiều năm trôi qua như thế, đã từng là một người bán hàng rong không đáng chú ý vậy mà lại trở thành Tướng quân lừng lẫy nhất Đại Hán, uy chấn tám phương. Lấy địa vị ngày nay của Tiêu Đạc, người người đều muốn tôn xưng gọi hắn một tiếng Tiêu Quân sử. Cho dù là giữa phu thê với nhau cũng không nên xưng hô lộn xộn không phân rõ vị trí trên dưới như vậy.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vi Nhiễm dám gọi như vậy, không nghi ngờ là Tiêu Đạc ngầm cho phép. Như vậy có thể thấy được, Tiêu Đạc đối xử với nàng là thật sự lấy lễ nghĩa vợ cả.
Trong lòng Hồ Minh Nhã thấy khó chịu, cười khan hai tiếng: “Có lẽ lời đồn đãi không giả, Quân sử quả nhiên yêu thương phu nhân.”
Vi Nhiễm cũng không biết quan hệ giữa Hồ Minh Nhã và Chu Gia Mẫn, chỉ coi nàng ta đang cố ý lấy lòng, cười nhạt một cái sau đó giơ tay mời đám người tiếp tục hướng phía trước đi tới.
Đến bên ngoài tân phòng, Hồ Minh Nhã nói rằng: “Còn xin phu nhân dừng bước. Làm phiền ngài ở đây chờ chúng ta một lát.”
Vi Nhiễm không rõ nội tình, Tiết thị thấy vậy vội vàng tiến lên giải thích một chút. Thì ra chiếu theo phong tục Đại Hán, phúc nhân[1] bố trí tân phòng, bất kỳ thân phận gì nhất định phải sinh được nam hài mới có thể làm, nếu không sẽ ảnh hưởng đến con cái sau này của vợ chồng mới cưới, không được may mắn.
[1]Phúc nhân: Người có phúc, người may mắn.
Vi Nhiễm hiểu ý: “Vậy ta ở bên ngoài chờ là được rồi. Tiết di nương, bà dẫn mấy vị phu nhân đi vào đi.”
Tiết thị gật đầu, Hồ Minh Nhã bèn để thị nữ vú già ở lại chờ đợi, chỉ sai mấy vị phụ nhân cầm đồ đi vào.
Tất cả đồ vật trong phòng tân hôn đều đã đầy đủ, chỉ thiếu chút vật trang trí vui mừng, để người nhà mẹ đẻ đến thêm vào, ngụ ý thêm gấm thêm hoa. Hồ Minh Nhã lót chăn hỉ lên trên giường, một vị phụ nhân ở bên cạnh vội vàng lại gần nói: “Làm sao dám làm phiền Thiếu phu nhân tự mình ra tay chứ? Ngài vừa qua tháng cử không bao lâu, vẫn nên ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi đi.”
Hồ Minh Nhã đúng là có chút mệt mỏi, đêm qua ở lại khách điếm, ván giường quá cứng nên nàng ta ngủ không ngon chút nào. Việc này vốn cũng không cần nàng ta đích thân ra mặt, bởi vì nhận được thư của Mẫn Mẫn nên mới thay nàng ta tới xem thử.
Hồ Minh Nhã thuận thế tìm một cái ghế vải ngồi xuống, ngẩng đầu quan sát tỉ mỉ bố trí trong căn phòng này, coi như hài lòng. Tiêu gia ở Đại Hán cũng coi là nhà quyền quý nhất nhì, đồ vật sử dụng đương nhiên đều có thể đem ra được. Khó trách nhiều cô nương gọt đến nhọn cả đầu cũng muốn chui vào nơi này như vậy, ngược lại Tuyết Chi không công nhặt được đồ tốt. Tuy nói chỉ là gả cho con thứ của Tiêu Nghị, nhưng Tiêu Nghị tổng cộng chỉ có hai đứa con trai, Tiêu Đạc còn không phải con ruột, đứa con thứ này liền trở thành huyết mạch duy nhất. Tương lai Tuyết Chi chỉ có hưởng không hết phúc, khiến nhiều người hâm mộ.
Phụ nhân kia trải giường xong, đi đến bên cạnh Hồ Minh Nhã than phiền: “Sao Nhị công tử này còn chưa thấy mặt? Có phải không để cô nương nhà chúng ta vào mắt hay không?”
Hồ Minh Nhã không quan tâm nói: “Hai người bọn họ vốn là nghe lệnh phụ mẫu và lời dẫn dắt của bà mối, không thể nói là không để vào mắt được. Thời gian trôi qua, chờ đến khi sinh con dưỡng cái, tình cảm từ từ cũng sẽ có. Hơn nữa vị Tiêu gia Nhị công tử này không thể so sánh với Tiêu Quân sử, hắn là thiếu gia ăn chơi đích thật, những thứ cấp bậc lễ nghĩa này cũng đừng trông cậy hắn sẽ quan tâm.”
Phụ nhân kia suy nghĩ một chút, đúng là có đạo lý như thế. Từ xưa đại tộc liên hôn với nhau, trước hôn nhân đôi phu thê hạn chế gặp mặt nhau, chuyện này đã mấy trăm năm trôi qua, từ thế hệ này tới thế hệ khác làm theo cũng không thấy có vấn đề gì xảy ra. Bà ta lại buông tiếng thở dài: “Chỉ có điều Tiêu gia này chung quy còn có vị con dâu trưởng phía trước, cô nương chúng ta gả tới chỉ sợ còn phải nhìn sắc mặt tẩu tử. .. Chẳng qua, dáng dấp của Thiếu phu nhân thật đẹp, tuổi tác lại trẻ như vậy, lại có hiểu biết nữa, vừa đứng ở nơi đó, ngay cả một bà lão như ta cũng không thể dời mắt nổi. Khó trách làm Quân sử say mê như thế, ngay cả Chu gia Nhị tiểu thư cũng không cần. . .”
Phụ nhân kia đột nhiên im bặt, vội vàng dừng câu chuyện, lặng lẽ đánh giá Hồ Minh Nhã một chút. Cái trí nhớ đáng chết này của bà ta, làm sao lại quên mất chứ! Hồ Minh Nhã và Chu Gia Mẫn lại có giao tình từ thuở nhỏ, sao có thể nghe bà ta nói những thứ này được.
Hồ Minh Nhã lại lơ đễnh nói: “Tính tình của Tuyết Chi nhà chúng ta, bà còn sợ nó chịu thiệt thòi hay sao? Ta còn lo Tiêu gia bị nó làm loạn gà chó không yên.”
Phụ nhân cười xấu hổ, cúi đầu chuyên tâm đi làm việc.
Tiết thị nhìn Hồ Minh Nhã ngồi đó, thấy nàng ta có vẻ mệt mỏi, ân cần bưng nước trà qua. Hồ Minh Nhã nhận lấy rồi uống một ngụm, dùng khóe mắt liếc nhìn bà ta một vòng: “Bà là mẹ đẻ Nhị công tử?”
“Đúng thế.”
Hồ Minh Nhã kiêu ngạo nói: “Vương gia chúng ta nói thế nào cũng là họ hàng với Thái hậu, Tuyết Chi từ nhỏ đã được nuông chiều, không chịu nổi tủi nhục. Sau khi nó gả đến, có chuyện gì bà hãy khoan dung một chút. Cha chồng ta thật sự thương nó nhất đó.”
“Thiếp đã rõ, xin Thiếu phu nhân yên tâm.” Tiết thị dè dặt trả lời.
Lúc này, đám phụ nhân đã sắp xếp trong phòng gần xong rồi, hỏi nàng ta muốn ra ngoài hay không, dù sao Vi Nhiễm còn chờ ở bên ngoài. Hồ Minh Nhã lại xoa xoa đầu gối nói: “Ta đây vừa ra tháng, thể cốt còn chưa được tốt cho lắm, vừa rồi eo có hơi đau chút, muốn ngồi nghỉ ngơi thêm lát nữa. Phủ thượng còn có trà bánh gì có thể cho ta lấp bao tử không?”
Tiết thị vội vàng đáp: “Có! Mấy vị mời ngồi, thiếp đi lấy ngay.”
. . .
Vi Nhiễm đứng chờ đến hơi choáng đầu, đêm qua thể lực tiêu hao quá lớn, hôm nay còn chưa hồi phục được. Dương Nguyệt vội vàng đỡ nàng ở ngồi xuống ghế đá bên cạnh, ngẩng đầu nhìn mặt trời, sắp đến buổi trưa rồi, chính là thời điểm nóng nhất trong ngày. Đám người này sắp xếp có cái phòng tân hôn thôi còn muốn sắp xếp tận mấy canh giờ hay sao? Chắc chắn là cố ý!
“Tiểu thư, chúng ta đi về trước nhé?” Dương Nguyệt dùng khăn tay lau mồ hôi trên mặt Vi Nhiễm. Nếu là ngày thường còn tốt, đêm qua Quân sử vừa mới cùng nàng viên phòng, thân thể này làm sao chịu nổi?
Vi Nhiễm xua tay, dùng tay chống đỡ cái đầu đang mê man của mình. Nếu nàng không lên tiếng chào hỏi đã rời đi, cũng có vẻ giống như bị bại trận. Người Vương gia cố ý sao? Nàng với bọn họ lại là lần đầu tiên gặp mặt, chưa từng có khúc mắc. Nàng luôn cảm thấy Hồ Minh Nhã kia hình như có địch ý không nhỏ với nàng. Kỳ lạ, mình đã từng đắc tội nàng ta à?
Tú Trí ở cửa ra vào phòng tân hôn, nghe bên trong có tiếng nói chuyện, chỉ cảm thấy chói tai, nhưng đối phương dù sao cũng là khách, nàng ta cũng không thể đi vào thúc giục.
Cao Dung ở bên ngoài viện liếc nhìn thăm dò, sai vú già đi lấy khăn ướt đưa cho Vi Nhiễm, âm thầm suy nghĩ một chút, sau đó gọi một thị nữ tới, ghé lỗ vào tai nàng ta dặn dò hai tiếng.
Thị nữ kia vội vàng chạy đi, một lát sau chạy về phía Cao Dung dùng sức gật đầu một cái. Cao Dung giơ tay để nàng ta đi vào, thị nữ kia liền đi tới ngoài phòng, hướng vào bên trong hô: “Phòng bếp đã chuẩn bị xong đồ ăn trưa rồi ạ. Mấy vị phu nhân bận rộn nửa ngày đã đói bụng rồi phải không? Mời đi cùng nô tỳ tới thiện sảnh dùng bữa.”
Nhìn thấy bọn người Hồ Minh Nhã rốt cục cam lòng ló đầu ra, Vi Nhiễm vịn Dương Nguyệt đứng lên.
Hồ Minh Nhã một mình đi tới chỗ nàng, ý cười đầy mặt: “Thật xấu hổ, chúng ta trò chuyện quên mất canh giờ, đã để phu nhân đợi lâu. Ai nha, nhìn sắc mặt phu nhân không được tốt thì phải?”
“Không sao.” Vi Nhiễm rộng lượng cười nói: “Trước kia ta thích nuôi mèo con và chó con, đa phần kén ăn khó hầu hạ, ta luôn chờ bọn nó tự ăn uống hơn nửa ngày. Mấy con vật này không hiểu chuyện, ta chưa từng so đo với chúng. Đã sắp xếp xong tân phòng rồi, việc mẫu thân giao cho ta cũng coi như hoàn thành. Thân thể ta quả thật có chút không thoải mái, chắc không cùng mấy vị dùng bữa được. Phu nhân cứ thoải mái, trước cáo từ.”