Châu Liên Bích Hợp - Bạc Yên

Chương 43: Chương 43:



Bước vào tháng năm, mùa mưa kết thúc, khí trời bắt đầu từ từ nóng lên.
Đại Châu là vị trí dư mạch phía Bắc núi Nhạc Hằng, phía nam giáp thánh địa Phật giáo, chân núi Ngũ Đài Sơn, bên trong khu vực có Nhạn Môn Quan đứng đầu chín quan. Vị trí chiến lược vô cùng quan trọng. Nơi này là cứ điểm của Bắc cảnh Đại Hán, cũng có thể xem như cửa lớn phía Nam Liêu quốc, Đô Mạc lãnh hai mươi lăm vạn đại quân đến đây, có thể nói nhất định phải thành công.
Nhưng lối đánh của Tiêu Đạc thật sự rất làm khổ người khác. Cả ngày thủ Thành không ra, Đô Mạc chủ động phát động mấy lần tiến công, kêu gào nhục mạ, quân Hán ở trên Thành giống như bịt tai không nghe thấy. Liêu binh dần dần mất kiên nhẫn, số lần phát động tiến công càng ngày càng thường xuyên.
Tiêu Đạc chỉ dặn Chương Đức Uy gấp rút thao luyện, chúng tướng sĩ nghỉ ngơi dưỡng sức, vẫn chưa nghe chỉ thị nghênh địch. Nghĩa Võ Tiết Độ Sứ – Tôn Hữu Hành trấn thủ biên quan, cũng coi là lão tướng giữ được bình tĩnh, nhưng mỗi ngày nghe thấy Liêu binh chửi mắng cũng cảm thấy như thế này quá uất ức, không bằng ra ngoài đánh nhau một trận. Ngụy Tự thì càng khỏi nói nữa, giống như một con thú dữ bị giam trong lồng đói bụng rất nhiều ngày, đã sớm xắn tay áo lên, hận không thể xông ra ngoài.
Hai người này đến trước mặt Tiêu Đạc đề cập, Tiêu Đạc khoanh hai tay ở trước ngực, thản nhiên nói: “Liêu binh giỏi về khoản công thành, đánh lâu không xong tất sẽ làm giảm nhuệ khí của bọn họ. Hơn nữa, kế sách dụ địch cần chủ soái nóng lòng cầu thành mới dễ dàng trúng kế. Ta đang chờ một mồi lửa từ hậu viện Liêu quốc, xin Tiết soái yên tâm chớ vội.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc trước, Tôn Hữu Hành đã từng cùng Tiêu Nghị kề vai chiến đấu, đối với Tiêu Nghị chỉ có một chữ phục. Nhưng hợp tác với Tiêu Đạc lại là lần đầu tiên. Mặc dù hắn ta nghe nói Tiêu Đạc có tác phong của phụ thân, nhưng dù sao tuổi tác và tư cách của mình còn nơi đó, trong lòng khó tránh khỏi không phục. Lần này Tiêu Đạc phụng hoàng mệnh đến đây trợ giúp Đại Châu, vốn tưởng rằng có thể thấy phong thái của Tướng Quân đệ nhất Đại Hán, nào biết được hắn cả ngày vùi đầu trong quân doanh, rút đầu như con rùa đen, Tôn Hữu Hành đương nhiên rất bất mãn.
Thế nhưng giờ phút này nghe thấy lời nói của Tiêu Đạc bỗng nhiên giống như “thể hồ quán đỉnh”*.
*ví như Phật pháp tối cao dội vào đầu.
Liêu quốc xuất ra hai mươi lăm vạn binh và kỵ binh, lấy nhân số và sức chiến đấu mà nói, quân Hán không chiếm ưu thế. Cho dù có kế sách đối phó địch cũng phải khiến Đô Mạc mắc lừa mới được. Nhưng Gia Luật Đô Mạc cũng không phải là tên tướng lĩnh không có đầu óc, ngược lại, hắn ta cực kì có dũng có mưu, rất khó bị dắt mũi.
Nhưng bây giờ tình thế nội bộ Liêu quốc rất tế nhị. Đô Mạc cũng không phải là con trai ruột của Hoàng Đế Liêu quốc Gia Luật Thuật, sau khi ca ca của Gia Luật Thuật chết đi, ngay cả tẩu tử ông ta cũng cưỡng chiếm làm thê, Đô Mạc là cháu của ông ta. Hiện tại Hoàng Thái Tử Liêu quốc – Gia Luật Ngột bởi vì Đô Mạc hiếu chiến nên luôn kiêng kị Đô Mạc, rất có thể thừa dịp hắn ta xuống phía nam, diệt trừ thế lực của Đô Mạc ở trong nước. Chờ Liêu quốc loạn một cái, Đô Mạc vội vã khải hoàn trở về, cơ hội mắc phải sai lầm cũng sẽ tăng cao.

Đến lúc đó quân Hán có thể chịu thương vong ít nhất, giành được thắng lợi. Lấy sinh mạng mấy vạn tướng sĩ mà so sánh, bây giờ chịu chút nhục mạ khiêu khích thật sự không tính là gì. Vả lại người bị mắng đều là Tiêu Đạc, không phải Tôn Hữu Hành hắn ta. Tiêu Đạc giữ được bình tĩnh, hắn ta gấp cái gì?
Tôn Hữu Hành suy nghĩ thông thấu những chuyện này xong, tự mình trịnh trọng ôm quyền với Tiêu Đạc sau đó lui ra, để lại một mình Ngụy Tự như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc. Đã bàn bạc rằng cùng đi khuyên Quân sử xuất binh, làm sao chính Tiết soái lại chuồn mất rồi hả?
Tiêu Đạc nhíu mày nhìn Ngụy Tự, Ngụy Tự không muốn tự chuốc nhục nhã nên cũng vội vàng cáo lui.
Tiêu Đạc đi đến cái giường bằng ván gỗ nằm xuống, chỉ mặc quần áo trong, một chân cong lên, cái chân còn lại gác lên trên gối, lấy thư Lý Diên Tư gửi tới ra xem lần thứ tám.
Phần đầu đều là nói về công việc ở Nghiệp Đô, hắn không kiên nhẫn xem chúng, chỉ nhìn vài đoạn phía cuối cùng kia. Cỏ râu rồng là Yêu Yêu đề nghị đưa tới, nói ở Nghiệp Đô thiếu cỏ râu rồng, sợ Lý Tịch hại hắn, Lý Diên Tư chẳng qua là viết giúp một phong thư cho Ngụy quốc công. Khóe miệng Tiêu Đạc khẽ nở nụ cười, nàng luôn có thể giúp hắn vào thời điểm hắn cần, không phải phúc tinh trong vận mệnh hắn thì là cái gì?
Nha đầu này sao có thể thông minh như vậy chứ? Rất hợp lòng hắn.
Lý Diên Tư lại dùng câu chữ cực kỳ hàm súc nói cho hắn biết chuyện Mạnh Linh Quân đến Nghiệp Đô muốn gặp Vi Nhiễm, Vi Nhiễm lại không có gặp. Sau khi cân nhắc hơn thiệt, hắn ta bắt tay với Cố Thận Chi thả Mạnh Linh Quân về lại Hậu Thục.
Hay cho một tên Mạnh Linh Quân, gan to bằng trời, còn dám dòm ngó Yêu Yêu! Tiêu Đạc híp mắt, sờ thảo kết trên cổ tay, đặt ở bên miệng hôn một cái. May mắn Yêu yêu nhà hắn hiểu chuyện, nếu hắn không phải đánh với Đô Mạc thì chắc chắn sẽ phải cho Mạnh Linh Quân biết tay! Nhưng mà lúc trước nha đầu này vì Cửu Lê và Mạnh Linh Quân suýt chút nữa cùng hắn trở mặt, thật sự đã buông người này xuống rồi sao?
Lý Diên Tư nói Quân công tử quả như lời đồn, hào hoa phong nhã. Có thể bởi vì Nghiệp Đô là địa bàn của bọn họ, Yêu yêu mới không dám đi gặp Mạnh Linh Quân hay không? Nếu không phải ở Nghiệp Đô, ở ngay dưới mắt Lý Diên Tư, có lẽ đã sớm cùng Mạnh Linh Quân cao chạy xa bay … Trong lòng Tiêu Đạc cảm thấy khó chịu. Nhưng nếu không có hắn, bọn họ đã sớm ở cùng một chỗ. Huống hồ lúc này Mạnh Linh Quân còn tìm đến, đại biểu cho việc y căn bản không ngại Yêu yêu đã gả cho người khác.
Chính Tiêu Đạc cũng là nam nhân, tự đánh giá không chắc có thể có khí phách như Mạnh Linh Quân. Hắn để bức thư xuống, lấy túi hương bên gối cầm lên ngắm. Hoa đào đã khô héo đến không còn hình dáng, cũng không còn vẻ đẹp như lúc mới hái, mỗi ngày hắn còn vẩy chút hơi nước nhưng cũng không giữ được vẻ đẹp ban đầu cho đến khi về nhà nữa.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không được, lần này hắn trở về nhất định phải cùng nàng sinh đứa nhỏ. Có đứa bé, nàng sẽ không dễ dàng rời khỏi hắn. Nàng coi trọng người nhà như vậy, nhất định cũng sẽ coi trọng con của hai người. Hắn muốn cùng nàng sinh mười tám đứa nhỏ, buộc chặt nàng ở bên người. Hạ quyết tâm, Tiêu Đạc đặt bức thư ở dưới cái gối, chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng hắn nhắm mắt lại thì hiện lên tình cảnh mấy đêm ôm nàng trong ngực thương yêu kia, còn có nàng yêu kiều ở bên tai gọi hắn là phu quân, lúc hắn rời nhà dáng vẻ sốt ruột chạy về phía hắn… Đó là mật đường cũng là chất độc, thuốc phiện.
Tiêu Đạc ngồi xuống, toàn thân khô nóng, giật tất cả vạt áo ra. Nhắc tới, nha đầu này cũng thật nhẫn tâm mà, lâu như vậy cũng không thấy viết phong thư nhà cho hắn. Sẽ không phải thật sự giận chuyện hắn nói nàng viết chữ xấu đó chứ? Mỗi ngày hắn đều nhớ nàng, hàng đêm đều mơ thấy nàng, cảm giác khó chịu. Được rồi, nàng không viết cho hắn thì hắn viết gửi về là được thôi.
Tiêu Đạc xoay người xuống giường, đi đến sau án, bỗng nhiên gặp khó. Xưng hô viết như thế nào? Thê của ta, người ta yêu? Thân khanh ái khanh? Hoặc là dứt khoát kêu tiểu tâm can? Có thể quá trắng trợn hay không? Lần đầu tiên hắn nâng bút lưỡng lự, cũng không biết nên viết như thế nào. Chắc hẳn nếu chúng tướng sĩ nhìn thấy chủ soái mạnh mẽ, tiếng tăm vang dội của bọn họ mang dáng vẻ như vậy, đều phải ôm bụng cười to mới là lạ.
“Mậu Tiên!” Chu Gia Mẫn vén rèm lên tiến vào, mặc y phục lụa mỏng, phiêu dật như tiên.
Tiêu Đạc lập tức đứng lên, đi qua cầm lấy ngoại bào mặc vào, giọng nói không vui: “Ta đã nói rồi, không nên tùy tiện bước vào soái trướng của ta!”
Chu Gia Mẫn nhìn bóng lưng của hắn, cắn môi một cái: “Ta không phải cố ý, chỉ là nghe được đám người Dương Tiết Soái khởi binh tạo phản, lo lắng an nguy của phụ thân và mẫu thân, nhất thời trong tình thế cấp bách mới tiến vào.”
Quả nhiên vẫn là tạo phản? Khi Tiêu Đạc đang lãnh binh đến Đại Châu đã biết rằng Dương Thủ Trinh tất sẽ tận dụng cơ hội này khởi binh, cho nên đối với tin tức này cũng không cảm thấy bất ngờ.
Lại nói, vệ binh bên ngoài soái trướng làm ăn kiểu gì lại tùy tiện để người bước vào! Tiêu Đạc mắng một tiếng trong lòng, nhíu mày nhìn thần sắc Chu Gia Mẫn. Có phải hắn quá dữ tợn hay không? Nhưng hắn quần áo không chỉnh tề, nàng ta lại tùy tiện vào, chuyện này mà truyền đi thực sự không dễ nghe. Hắn vừa buộc lại đai lưng, xoay người, Chu Gia Mẫn đột nhiên chạy tới ôm lấy hắn: “Mậu Tiên, ta nên làm cái gì đây? Ta bất hiếu như thế, không thèm ở bên cạnh phụ thân và mẫu thân, bọn họ không thể có chuyện…”

Xiêm y của nàng ta mỏng manh, thân hình lả lướt tất cả đều dán ở trên người hắn, nàng ta vẫn cứ kích động, thân thể trở nên lộn xộn.
“Mẫn Mẫn… Chu Gia Mẫn!” Hắn đè bờ vai nàng ta, kéo nàng ta ra: “Muội bình tĩnh một chút!”
Đôi mắt Chu Gia Mẫn rưng rưng, nắm lấy cánh tay của hắn, gấp gáp nói: “Chàng nhất định sẽ có biện pháp đúng không? Mậu Tiên, chàng nhất định sẽ giúp ta cứu bọn họ, đúng hay không? Không bằng bây giờ chúng ta …”
Tiêu Đạc cắt đứt lời nàng ta, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Ta hiểu tâm trạng của muội bây giờ, nhưng chức trách của ta là trấn thủ Bắc cảnh Đại Hán, chống đỡ Khiết Đan xuống phía Nam. Hôm nay đừng nói là Thanh Châu, nếu như Nghiệp Đô xảy ra chuyện, ta cũng chỉ có thể làm như nhìn không thấy, muội đã hiểu chưa?”
Chu Gia Mẫn kinh ngạc nhìn qua Tiêu Đạc không nói gì. Không giống với lúc trước, chung quy vẫn không giống với lúc trước. Lúc trước yêu cầu của nàng ta, Tiêu Đạc nhất quyết sẽ không từ chối! Cho dù vô lý cỡ nào, hắn cũng sẽ giúp nàng ta thực hiện cho bằng được. Nhưng bây giờ hắn đã yêu Vu nữ kia, trong mắt hắn mình đã không còn quan trọng.
Vừa khéo binh lính truyền tin ở bên ngoài cầu kiến, Tiêu Đạc liền buông Chu Gia Mẫn ra, bảo hắn ta tiến vào.
Binh lính truyền tin quỳ xuống nói: “Quân sử, Quan Trung đến báo! Bình Lư Tiết Độ Sứ, Vĩnh Thanh Tiết Độ Sứ và Thái Ninh Tiết Độ Sứ hợp mưu khởi binh phản loạn! Hoàng Thượng đã phái người tiến vào dẹp loạn, thế cục trước mắt vẫn còn ổn . Sử tướng muốn tiểu nhân truyền tin cho ngài, nói toàn lực chống cự Khiết Đan, đừng lo lắng chuyện nhà!”
Ba vị Tiết Độ Sứ này, binh lực tài lực đều không đủ chống lại toàn bộ đại hán, không có gì phải sợ. Chỉ là chia cắt một phương, đã sớm không chịu sự khống chế của triều đình, muốn làm Hoàng đế đến nghiện rồi. Chỉ cần bắt lấy Dương Thủ Trinh, hai đường Tiết Độ Sứ kia cũng sẽ tự sụp đổ. Nhưng Hoàng Thượng sợ phụ thân có nhiều công lao, công cao chấn chủ[1], cũng sẽ không phái phụ thân đi dẹp loạn.
[1]hiểu nôm na là quá nhiều công lao sẽ uy hiếp đến Vương vị
Dương Thủ Trinh cũng không phải bao cỏ, trong triều ngoại trừ phụ thân thì không ai có thể khống chế hắn ta. Xem ra trận chiến này phải đánh một trận. Hắn phải nhanh chóng kết thúc chiến sự bên này, đồng thời phải bảo đảm thương vong thấp nhất mới được.
“Ta đã biết, ngươi đi xuống đi.” Tiêu Đạc phất tay, binh lính truyền tin liền lui ra. Hắn lại bình tĩnh nói với Chu Gia Mẫn đang đứng ở bên cạnh: “Vừa rồi muội cũng nghe được, ý của phụ thân là trong nước vẫn còn ổn. An nguy của nhạc phụ, muội cũng không cần lo lắng. Bất kể Dương Thủ Trinh lấy danh nghĩa gì, cũng sẽ không làm hại nhạc phụ và nhạc mẫu. Bây giờ muội về Thanh Châu không an toàn, ta sai Hoắc Nguyên Hoắc Giáp đưa muội đến Kinh Thành tránh một chút.”
Hắn muốn đuổi mình đi? Lòng Chu Gia Mẫn trầm xuống, vẫn giữ giọng điệu dịu dàng hỏi: “Vì sao muốn ta đi Kinh Thành? Ta đã lâu không gặp phu nhân và Thành Chương, muốn đi Nghiệp Đô viếng thăm. Không phải Nghiệp Đô cũng an toàn sao? Thuận đường còn có thể gặp phu nhân chàng một chút, tiểu muội của ta.”

Bàn tay Tiêu Đạc đè tay lên án, nghiêng đầu nhìn nàng ta, giọng điệu không cho phép làm trái: “Chờ ta về nhà, rồi muội hãy đến Nghiệp Đô, không cho phép lén lút gặp nàng ấy. Ta không muốn thương lượng gì với muội nữa, đây là mệnh lệnh!”
Chu Gia Mẫn bị ánh mắt của Tiêu Đạc ép lui lại một bước, tay nắm lấy ngực, quay người đi ra ngoài.
Sau khi nàng ta chạy khỏi trướng, trong lòng vừa hận vừa đau. Hắn đang bảo vệ nữ nhân kia, thậm chí không tiếc vì nàng mở miệng tổn thương nàng ta. Hắnyêu nữ nhân kia như vậy sao? Chẳng lẽ hắn đã quên, năm đó nếu không có mình, hắn đã sớm chết rồi! Không được, nàng ta không cam tâm, nàng ta quyết không thể như thế này được!
Chu Gia Mẫn cảm giác được có người tới, giơ tay lau qua loa khóe mắt, quay đầu nở nụ cười: “Chương đại ca, sao huynh lại tới đây?”
Chương Đức Uy nhìn nàng hốc mắt đỏ hồng của nàng ta, sau khi hành lễ mới nói: “Thuộc hạ chẳng qua chỉ là một kẻ thô lỗ, đảm đương không nổi một tiếng đại ca của Nhị Tiểu thư. Nhị tiểu thư sao vậy? Có phải cãi nhau với Quân sử hay không?”
“Chương đại ca đừng nói như vậy. Từ khi tới đây vẫn luôn là huynh chăm sóc ta, lúc này cũng chỉ có huynh trò chuyện với ta thôi. Vừa rồi ta nghe nói đám người Dương Tiết Soái khởi binh, lo lắng cho an nguy của phụ thân và mẫu thân, muốn xin Mậu Tiên giúp đỡ, chàng nói ta vài câu, không có gì đâu.” Tiếng nói của Chu Gia Mẫn càng ngày càng nhỏ, rõ ràng là dáng vẻ bị tủi thân.
Chương Đức Uy khuyên nhủ: “Nhị tiểu thư không cần lo lắng, tạm thời Thanh Châu không có chuyện gì. Quốc công gia đức cao vọng trọng, được bách tính kính yêu, phản quân không dám bắt ông ấy đâu. Chỉ là, ngài cũng phải thông cảm cho Quân sử, dù sao hắn cũng là chủ soái một quân đội, ra bất kỳ quyết định gì cũng liên quan đến sinh tử của mười mấy vạn tướng sĩ, khó tránh khỏi giọng điệu sẽ nặng chút. Trong lòng của hắn trước sau đều thích ngài. Nếu không, nhiều năm như vậy, sao vẫn tìm ngài mãi chứ?”
“Hắn đã thay đổi, Chương đại ca, chàng thích Vu nữ kia. Huynh giúp ta một chút đi, ta không thể mất đi Mậu Tiên.” Trong mắt Chu Gia Mẫn chứa dòng lệ nóng, cầu xin.
“Thủ hạ đi tìm Quân sử, nói tất cả cho hắn biết!” Chương Đức Uy xoay người muốn đi, bị Chu Gia Mẫn đưa tay ngăn lại: “Vô dụng, huynh nói cho chàng biết những chuyện kia, có thể chàng sẽ bởi vì thương hại mà tiếp nhận ta lần nữa. Nhưng ta không muốn chàng thương hại! Bây giờ Mậu Tiên muốn đưa ta đi, ta không thể cứ rời đi như vậy được.”
Chương Đức Uy hỏi: “Thế Nhị tiểu thư muốn làm gì?”
Chu Gia Mẫn xích lại gần một chút, thấp giọng nói. Chương Đức Uy vừa nghe, vừa khẽ gật đầu.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.