Lúc Phùng thị gặp Sài thị, cố ý đề nghị muốn đi thăm viện tử mà Chu Gia Huệ đã từng ở một chút. Sài thị thông cảm cho tấm lòng người mẹ của Phùng thị, mặc dù viện tử là Tiêu Đạc hạ lệnh niêm phong, nhưng ngày hôm sau vẫn do bà làm chủ, sai Thu Vân dẫn Phùng thị và Vi Nhiễm đi viện tử của Chu Gia Huệ.
Sau khi Thu Vân xé giấy niêm phong đi, Vi Nhiễm giơ tay ý bảo tất cả thị nữ và vú già ở lại bên ngoài, một mình đỡ Phùng thị tiến vào.
Thanh Hòa nhếch miệng, nhỏ giọng phàn nàn với Tịch Chiếu: “Nhìn cái điệu bộ kia đi. Thật sự coi mình là nữ chủ nhân Tiêu phủ rồi.”
Tịch Chiếu gạt tay của nàng ta xuống, dùng ánh mắt cảnh cáo: đây là phủ đệ của người khác đó, Thanh Hòa chợt cảm thấy mình lỡ lời. Nàng ta đã quên mất phía trước còn có Dương Nguyệt và Tú Trí đứng đấy, bị các nàng nghe được thì không tốt cho lắm. Nhưng ngẫm lại mình cũng là thị nữ quốc công phủ, nếu người của Vi Nhiễm nghe thấy không quá dễ chịu nhưng cũng sẽ không biết phạt mình như thế nào.
Tú Trí giả bộ nhỏ giọng trò chuyện với Dương Nguyệt: “Nguyệt tỷ tỷ, hai ngày trước Quân sử có gửi thư cho phu nhân chúng ta nữa đó. Phu nhân xem xong thư của Quân sử vừa thẹn vừa giận.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dương Nguyệt hiểu ý, cũng nhỏ giọng trả lời: “Ồ? Ngươi có thấy Quân sử viết cái gì không?”
“Chắc là mấy lời âu yếm đó. Thực sự không tưởng tượng được Quân sử anh minh thần võ của chúng ta nói chuyện tình cảm trông như thế nào.” Tú Trí che miệng cười trộm, Dương Nguyệt cũng cười theo.
Thanh Hòa ở phía sau nghe được nghiến răng nghiến lợi, biết các nàng đang cố ý nói cho nàng ta nghe. Nàng ta là thị nữ của Chu Gia Mẫn, đương nhiên không thích Vi Nhiễm, nhìn nàng không vừa mắt. Chờ xem, cái vị trí chính thê này sớm muộn gì tiểu thư cũng sẽ đoạt lại!
. . .
Chỗ ở của Chu Gia Huệ cực kỳ tinh tế. Trong tiểu viện nước chảy liễu rủ, lầu các đỏ, rèm cửa bằng lụa hoa, so với chỗ ở của Vi Nhiễm mà nói đúng là cách biệt một trời một vực.
Bởi vì viện tử niêm phong để lưu giữ, không có người quét dọn, cho nên trong phòng có nhiều bụi bám vào, nhưng bàn cờ để trên bàn, tì bà treo trên tường và trên giá sách bày đầy sách vở đều có thể nhìn ra được đây là đời sống tinh thần của nữ tử.
Phùng thị nhìn một vòng, nhớ lại rất nhiều ký ức, nét mặt bi thương. Vi Nhiễm dìu bà ngồi xuống, bản thân lại ngồi xổm ở trước mặt bà: “Mẫu thân đừng quá đau buồn. Nhất định đại tỷ cũng không muốn nhìn thấy mẫu thân như thế này.”
Phùng thị giơ tay sờ lên tóc mai của Vi Nhiễm, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh: “Tiểu Nhiễm, con biết không? Trước kia, lúc tiểu nữ nhi của ta ra đời, có một phương sĩ tìm đến nhà nói Chu gia ta là một nhà ba Hậu, thân phận vô cùng cao quý, vinh hiển.”
Một nhà ba Hậu? Nếu Tiêu Đạc xưng Đế, dựa theo quy củ phải truy phong Chu Gia Huệ làm Hoàng Hậu. Vậy hai vị Hoàng Hậu khác đâu? Nàng? Chu Gia Mẫn? Tiêu Đạc không có khả năng đồng thời sắc phong hai người làm Hoàng hậu vào cùng một thời đại. Hơn nữa, chuyện này cũng có thể là phương sĩ kia nói bậy nói bạ, không thể coi là thật.
Phùng thị tiếp tục nói: “Lúc ấy chúng ta đều không tin. Thế nhưng sau đó không lâu, ta quả nhiên lại sinh hạ một đứa con gái. Nhưng nó bất hạnh chết yểu sau đó không còn ai đem lời nói của phương sĩ nhớ ở trong lòng. Sau này Huệ nhi đến tuổi xuất giá, bởi vì người tới cửa cầu hôn quá nhiều nên Huệ nhi mãi không tìm được người vừa ý, không biết tại sao lại bị Tiên Đế nhìn trúng. Có người nói với Tiên Đế chuyện năm đó phương sĩ tiên đoán, mặc dù Tiên Đế không tin hoàn toàn nhưng nhất định phải bắt Huệ nhi nhập cung, chọc cho Hoàng Hậu hết sức bất mãn, thậm chí phái người lén cảnh cáo, uy hiếp. Chúng ta lo Huệ nhi vào trong cung sẽ gặp bất trắc, nhưng nếu thánh chỉ hạ xuống, Huệ nhi không thể không tiến cung. Chúng ta không có cách nào, quốc công gia bèn nhờ Sử Tướng giúp đỡ, Sử Tướng lập tức đề nghị để Tiêu Đạc cưới Huệ nhi để ngăn cản Tiên Đế.”
Hoàng hậu lúc đó chính là Lý thái hậu bây giờ. Thủ đoạn của Lý thái hậu ở trong Hậu Cung, Vi Nhiễm ở nơi xa như Cửu Lê cũng từng nghe nói một chút, có thể so với Lữ Hậu năm đó. Một bên là Hoàng đế, một bên là Hoàng Hậu, Chu gia kẹp ở giữa, thực sự khó xử, chỉ có thể cầu cứu Tiêu Nghị. Dù sao nếu là người bình thường, một không có dũng khi tranh nữ nhân với Hoàng đế, hai không chịu nổi áp lực của Hoàng đế.
“Chúng ta cũng lo lắng cho quan hệ của Mẫn Mẫn và Tiêu Đạc, sợ làm như vậy sẽ ảnh hưởng tình cảm của hai tỷ muội. Mẫn Mẫn kiêu ngạo như vậy, cho dù không được ở cùng một chỗ với Tiêu Đạc thì cũng không thể dễ dàng tha thứ việc Tiêu Đạc cưới tỷ tỷ của nó. Nhưng lúc đó tình huống thực sự khẩn cấp, Sử Tướng lại kiên trì làm như thế, cho nên Huệ nhi vẫn phải gả đến Tiêu gia nhưng vẫn trốn không thoát vận mệnh hương tiêu ngọc.” Phùng thị nói đến đoạn bi thương, nhịn không được lấy khăn ra lau nước mắt.
“Mẫu thân. . .” Vi Nhiễm cũng không biết phải an ủi bà như thế nào, chỉ ôm lấy bờ vai của bà, cùng bà tựa vào nhau. Ấn tượng của nàng đối với nương mình quá mơ hồ, nhưng đại ca nói, nương là người mẹ tốt nhất trên đời. Nếu như nương còn sống, nhất định trong lòng cũng lo lắng cho nàng như thế. Tất cả mẫu thân tốt trên đời này đều đáng được tôn trọng và kính yêu.
Phùng thị cầm tay Vi Nhiễm nói: “Tiểu Nhiễm, Mẫn Mẫn đã trở về. Quốc công gia sợ chiến sự vạ lây Thanh Châu nên sai hai huynh đệ Hoắc Nguyên và Hoắc Giáp dẫn nó đến Đại Châu gặp Tiêu Đạc. Ta và con có duyên phận, vừa gặp đã thân, chưa bao giờ xem con là người ngoài. Ta nói cho biết những chuyện này là muốn con hiểu rõ Tiêu Đạc và hai tỷ muội bọn nó có khúc mắc. Con và Mẫn Mẫn đều là con của ta, ta không muốn nhìn thấy bất kỳ đứa nào bị tổn thương nữa.”
Vi Nhiễm sửng sốt, Chu Gia Mẫn trở về, lại còn đi Đại Châu? Nhưng trên thư Tiêu Đạc gửi tới lại không nhắc đến một chữ. Nàng vốn tưởng rằng còn chút thời gian, ít nhất phải đợi nàng tranh thủ cầu xin Tiêu Đạc cam kết bảo vệ Cửu Lê, không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vi Nhiễm đưa Phùng thị đi về nghỉ, sau đó trở lại chỗ ở của mình, tìm cái hộp Chu Gia Mẫn đưa tới lần trước đặt ở trên bàn vuông. Thứ Chu Gia Mẫn muốn nàng xem rốt cuộc là cái gì? Trước đây nàng đã biết cách giải Hoa Dung Đạo cho nên không mất nhiều thời gian, sau khi di chuyển khối lập phương, nhanh chóng di chuyển ô “Tướng” đến chỗ khe, chỉ nghe “Đát” một tiếng, quả nhiên cái hộp kia mở ra.
Bên trong là hai miếng ngọc bài viền nạm vàng, dùng dây đỏ buộc chung lại, mặt trước khắc mấy chữ “Tiêu Đạc” và “Chu Gia Mẫn”, mặt sau thì chia ra hai bên khắc “Sống cùng chăn” và”Chết chung huyệt” . Nét chữ này, mỗi ngày nàng đều học theo, đương nhiên biết do ai chấp bút.
Tú Trí vừa lúc đi tới, Vi Nhiễm liền nhanh tay đóng hộp lại, cầm ngọc bài giữ ở trong lòng bàn tay. Nhưng Tú Trí vừa mới nhìn liếc qua một cái đã thấy ngọc bài, nhịn không được mở miệng cười một tiếng: “Phu nhân thẹn thùng cái gì chứ? Nô tỳ đã nhìn thấy rồi. Có phải quà Quân sử tặng không ạ?”
“Ừm?” Vi Nhiễm làm ra vẻ không biết.
Tú Trí nói: “Ngọc bài mà phu nhân cầm trong tay. Ở Đại Hán chúng ta, nếu như nam tử muốn đặt quan hệ với một nữ tử thì sẽ đến miếu Nguyệt lão cầu một cặp ngọc bài tượng trưng cho kim ngọc lương duyên, khắc lên danh tự của mình và nhà gái, đưa cho nữ tử mình ngưỡng mộ trong lòng, cũng có ý nghĩa là tỏ tình với nàng ấy. Mặt sau ngọc bài này, có phải khắc mấy chữ ‘Sinh cùng chăn’ và ‘Chết chung huyệt’ không ạ? Đây cũng là có ý muốn một đời một thế một người đó ạ.”
Vi Nhiễm cười lắc đầu, Chu Gia Mẫn muốn nói cho nàng chính là ý này à? Có lẽ nàng ta không ngờ tới mình có thể mở cái hộp này, cho nên mớt đặt vật quan trọng như vậy ở bên trong.
Chu Gia Mẫn muốn nói, nàng ta mới là thê Tiêu Đạc, dù sao dựa theo phong tục Đại Hán, vật này là Tiêu Đạc đưa cho nàng ta, có nghĩa nhận nàng ta làm thê tử. Mà mình chẳng qua là bù vào chỗ trống, chiếm đoạt vị trí vốn thuộc về của nàng ta, muốn cho tự mình biết khó mà lui.
Vi Nhiễm nhìn đôi ngọc bài kia, cảm thấy hàng ngày mình luyện chữ như một đứa ngốc, thật buồn cười. Cho dù phải rời đi thì cũng phải chờ Tiêu Đạc trở về chính miệng nói với nàng, rời đi một cách đường đường chính chính. Chứ không phải như kẻ đào ngũ, bị Chu Gia Mẫn dọa lui.
***
Trong hoàng cung Đông Hán, chúng thần đang vào triều nghị sự. Hán đế đội mão Thông Thiên trên đầu, người mặc áo bào Giáng Sa, ngồi trên long ỷ, vẻ mặt cứng nhắc. Đã là mùa hạ, đại điện như cái lồng hấp, hắn ta mặc triều phục nặng nề này, phía sau lưng đã ướt đẫm. Lại trị[3], thuế má, chiến sự, không dứt, cả ngày những chuyện này làm cho hắn ta đau đầu không dứt. Lưu Dần và Tiêu Nghị cứ hay đến thư phòng thúc dục hắn ta, làm cho hắn ta không có một chút thời gian rảnh rỗi, thật muốn để tất cả bọn họ ngậm miệng hết.
[3] Lại trị: tác phong và uy tín của quan lại thời xưa
Tiêu Nghị đang muốn ra bước khỏi hàng nói về chuyện ba đường Tiết Độ Sứ phản loạn thì một tên hoạn quan vội vàng chạy đến trên đại điện, cao giọng hô: “Hoàng Thượng, tin chiến thắng về!”
Hán đế tưởng rằng chiến sự giằng co của đông đường cuối cùng cũng kết thúc, liền vội vàng hỏi: “Có đúng là tên Dương Thủ Trinh kia đầu hàng không?”
“Không phải, là liên quan tới Đại Châu. Quân Hán đại thắng đó ạ!” Hoạn quan phấn chấn nói.
Đám đại thần có mặt trên triều lập tức nghị luận ầm ĩ, trên mặt lộ vẻ vui mừng. Dù sao gần đây chiến sự liên miên, Tiết Độ Sứ phản loạn vốn tưởng rằng có thể nhanh chóng giải quyết, nào biết được từ mùa xuân đánh tới mùa hè, từ đầu đến cuối phái mấy vị Đại tướng đi tiến đánh Dương Thủ Trinh, bây giờ làm cho Dương Thủ Trinh thủ thành không ra nhưng lại không thể đánh cho hắn ta đầu hàng.
Tiêu Nghị vội vàng truy hỏi: “Nói mau, kết quả chiến đấu như thế nào!”
Hoạn quan bái một cái mới trả lời: “Vừa lấy thêm được tám trăm dặm phía trước nữa, Liêu quốc đã lui binh! Trận chiến cuối cùng, quân Hán không tác chiến trên bình nguyên, Tiêu Quân sử đích thân dụ Liêu binh tiến vào sơn cốc, quân Hán vứt bỏ chướng ngại vật[4] bằng gỗ, áp chế kỵ binh đối phương. Quân sử cưỡi ngựa lên trước, đánh Gia Luật Đô Mạc ngã xuống lưng ngựa, suýt nữa mất mạng, khiến Liêu binh như rắn mất đầu, rối loạn trận tuyến mà đại bại. Tàn quân Gia Luật Đô Mạc dẫn đi hốt hoảng trốn về hướng Bắc, Quân sử lại ráo riết đuổi theo. Liêu binh sợ quá, bị đánh cho tơi bời, lều vải xe ngựa đều ném đầy đất, cuối cùng lại bị Ngụy đô đầu bắt được, chém chết hơn vạn Liêu binh. Quân Hán chúng ta thương vong cực ít, đại thắng đó ạ!”
[4] hàng rào chướng ngại kiểu sừng hươu, thường dùng trong quân sự)
“Quá tốt rồi! Để xem tiểu tử Khiết Đan kia còn dám cuồng vọng, nhiều lần xâm nhập Đại Hán ta nữa không!” Lưu Dần kích động nói: “Có Tiêu Quân sử ở đây thì Đại Hán ta sợ gì không có Trường Thành!”
“Đúng vậy.” Đại thần hai bên cũng phụ họa theo: “Quân sử dụng binh như thần, bách chiến bách thắng.”
Vương Phần đi tới chúc mừng Tiêu Nghị: “Sử tướng, Quân sử lại lập đại công, thật đáng mừng. Quả nhiên là hổ phụ không sinh khuyển tử! Chúng ta cực kỳ bội phục.”
Tiêu Nghị đáp lễ lại, bên tai nghe lời đám người ca tụng, khóe miệng ông cũng nở nụ cười tự hào. Ngay từ lúc những lần đầu Tiêu Đạc xuất chinh, là ông biết con của ông mỗi lần đánh trận thì tất nhiên sẽ thắng. Quả nhiên không làm ông thất vọng.
Hán đế nhíu mày nhìn lấy triều đình đang mất trật tự, hoàn toàn không ai để hắn ta vào trong mắt, đứng lên nói: “Bãi triều!” Sau đó phất tay áo rời đi.
Lý Tịch nhìn Tiêu Nghị một chút, khịt mũi coi thường, sau đó lặng lẽ rời khỏi đại điện đi tìm Hán đế. Hán đế đang ở trong hoa viên cầm cỏ cây trút giận, nhìn thấy Lý Tịch thì càng giận không chỗ phát tiết: “Cữu cữu, không phải ngươi nói để Tiêu Đạc chịu mùi vị thua trận sao? Ngươi nhìn đi, bây giờ nên làm gì! Đợi hắn trở về, trẫm còn phải đánh giá công lao ban thưởng! Hắn mới có hai mươi mấy tuổi đã trấn giữ Nghiệp Đô, chỉ huy sứ Thiên Hùng Quân, uy danh và uy tín đều như mặt trời ban trưa. Trẫm còn có thể phong hắn làm cái gì nữa!”
“Tiêu Đạc mạng lớn, thần. . . Cũng không có cách nào.” Lý Tịch bất đắc dĩ nói. Trước kia, ông ta đụng tay động chân làm cho cỏ râu rồng xảy ra vấn đề, sau đó nhiễu loạn lòng quân, để Tiêu Đạc không thắng được Đô Mạc. Sau đó nội bộ Liêu quốc rối loạn, Đô Mạc không thể không khải hoàn trở về, đến lúc đó song phương ngồi xuống đàm phán điều kiện, đương nhiên sẽ bình an vô sự. Nào nghĩ tới Tiêu Đạc phúc lớn mạng lớn, cỏ râu rồng xảy ra vấn đề, còn có người đưa tới kịp thời. Đô Mạc bị đánh chật vật không chịu nổi, quân Hán lấy ưu thế áp đảo chiến thắng, căn bản không tới lượt Lý Tịch ông ta ra tay.
Lẽ nào lại như vậy, Tiêu Đạc này thật sự quá đáng hận!
“Hoàng Thượng đừng vội, thần còn có một kế.” Lý Tịch nhếch miệng cười nói.