Sài Thị nhận được thư của Tiêu Đạc, biết được hắn đã rời Đại Châu đang trên đường về nhà, chắc chắn có thể về kịp trung thu sắp đến, trong lòng hết sức vui vẻ, trên mặt cũng không giấu được vẻ vui mừng. Mỗi lần Tiêu Đạc xuất chinh đều đánh thắng, lần này thắng Khiết Đan lại càng cực kỳ đẹp mặt. Truyền khắp phố lớn phố nhỏ ở Nghiệp Đô, người người đều chờ Quân Sử khải hoàn.
Vương Tuyết Chi và Tiết thị ngươi một lời ta một câu khen Tiêu Đạc.
Vi Nhiễm và Tiết Cẩm Nghi ngồi ở bên cạnh uống trà, Tiết Cẩm Nghi nhìn Vương Tuyết Chi như đã biến thành người khác, chỉ cảm thấy rùng mình. Nàng ấy mới không tin, đánh cho một trận mà Vương Tuyết Chi mà thành thật đâu.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vi Nhiễm âm thầm buồn cười. Vương Tuyết Chi nhất định là được cao nhân chỉ bảo cái gì đó mới đột nhiên trở nên thông suốt trong một thời gian ngắn. Chỉ là so với những chuyện này, nàng càng để ý đến chuyện Tiêu Đạc sẽ cùng Chu Gia Mẫn trở về sao? Cuối cùng đã đến thời khắc bọn họ (Vi Nhiễm và Tiêu Đạc) mặt đối mặt ngả bài. Nàng cũng rất muốn biết, Chu Gia Mẫn rốt cuộc là nữ tử thế nào mà có thể khiến Tiêu Đạc nhớ nhung nhiều năm như vậy.
Sáng sớm tinh mơ, Cố Thận Chi đã phái người đến mời nàng đi tiệm thuốc, nói có chuyện quan trọng cần bàn bạc. Vi Nhiễm ra khỏi chỗ Sài thị, trở về thay quần áo khác, sau đó cùng Dương Nguyệt đi ra cửa.
Cố Thận Chi đang ở bên trong Dược đường phối thuốc, nhìn thấy Vi Nhiễm và Dương Nguyệt bước vào thì nhanh chóng bỏ cân xuống, kéo một cái tủ thuốc sau lưng, lấy ra một cái bình sứ giao cho Vi Nhiễm: “Sau chuyện lần trước, ta cảm thấy loại vật này vẫn nên tự giao cho ngươi mới ổn thỏa hơn. Bên trong này thành phần ta sửa đổi, nhẹ hơn một chút, nhưng mà theo đó, tác dụng trong phương diện kia cũng sẽ giảm xuống một chút. Ngươi vẫn phải ít dùng thì tốt hơn.”
“Cảm ơn Tam thúc công, làm phiền người phí tâm rồi.” Vi Nhiễm đem bình thuốc thu vào trong tay áo, nhìn thấy trên bàn dài để một bát canh màu đen đậm đặc, tò mò chỉ: “Đây là cái gì vậy ạ?”
Cố Thận Chi vội vàng để xa chén thuốc kia ra một chút: “Không thể chạm vào! Đây là độc ta lấy được từ chợ đen Kinh Thành, đến từ quốc gia xa xôi. Độc tính rất mạnh, nếu không có thuốc giải, người có thân thể yếu ớt trong vòng một ngày sẽ mất mạng. Ta đã nghiên cứu nửa tháng nhưng vẫn chưa tìm được cách giải độc.”
“Lợi hại như vậy?” Vi Nhiễm còn có hơi không tin.
Cố Thận Chi đi đến lò bên kia nhìn độ lửa một chút, sau đó mới nói: “Ngươi đừng không tin. Trước đó, ta bắt một con chim cho nó uống thuốc này một chút, còn chưa kịp thử thuốc giải thì hai chân nó đã giơ lên trời. Ta đang nghĩ những cách giải độc khác. . .”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Thận Chi lao thao nói, Vi Nhiễm nhớ tới con thỏ trong phòng mình, bây giờ trắng trẻo mập mạp, còn tốt hơn lúc trước mới mang về. Nếu không thì nói không chừng ngày nào đó sẽ bị Cố Thận Chi lấy ra thử độc, chết như thế nào cũng không biết.
“Thận Chi! Thận Chi!” Lý Diên Tư từ ngoài cửa vội vàng chạy vào, nhìn thấy Vi Nhiễm sửng sốt thì một chút, lập tức bắt cổ tay Cố Thận Chi kép đi: “Xách theo hòm thuốc của ngươi, mau cùng ta đi cứu người! Không kịp nhiều lời, nhanh nhanh!”
“Xảy ra chuyện gì?” Cố Thận Chi bị hắn lôi đi, quay đầu chỉ chỉ cái hòm thuốc để trong góc, ra hiệu Vi Nhiễm lấy giúp. Vi Nhiễm vội vàng đi lấy hòm thuốc đưa cho y, y vừa đeo rương thuốc lên thì bị Lý Diên Tư kéo đi. Vi Nhiễm cười lắc đầu, bỗng nhiên trông thấy một hình ảnh: Tiêu Đạc nằm ở trên giường, bờ môi phát tím, bộ dạng giống như trúng độc. Cố Thận Chi đang ngồi ở bên cạnh hắn thi châm.
Chẳng lẽ Lý Diên Tư mang Cố Thận Chi đi khám bệnh cho Tiêu Đạc? Xem ra thần kỹ lúc Tiêu Đạc rời nhà quả nhiên đã ứng nghiệm! Nàng dặn dò Dương Nguyệt tự trở về, lập tức đuổi theo ra ngoài cửa, cản Lý Diên Tư lại: “Dẫn ta theo với!”
Lý Diên Tư sửng sốt, Vi Nhiễm kiên trì nói: “Có phải là hắn đã xảy ra chuyện rồi hay không? Ta cùng đi với các ngươi!”
Tin tức Tiêu Đạc xảy ra chuyện liên quan rất lớn cho nên Lý Diên Tư không có lộ ra đôi câu vài lời. Hắn không biết làm sao Vi Nhiễm đoán được, thế nhưng tình thế trước mắt cấp bách, bèn để Vi Nhiễm cùng Cố Thận Chi lập tức lên xe, một đường chạy như điên đến Lạc Châu.
Hắn đã chuẩn bị xong mọi thứ, xử lý xong toàn bộ công văn, dẫn người quét dọn quan nha, chỉ đợi đến khi Tiêu Đạc trở về, khích lệ hắn một phen, cũng không ngờ rằng cuối cùng lại là tin tức Tiêu Đạc bị người phục kích ở Lạc Châu, thân trúng kịch độc, ngàn cân treo sợi tóc. Thích sứ Lạc Châu tìm toàn bộ y sĩ tốt nhất Lạc Châu, nhưng đều bó tay toàn tập, nghe nói Nghiệp Đô có vị thần y, lập tức phái người trở về cầu viện.
Trên đường đi, xe ngựa xóc nảy rất kịch liệt. Lục phủ ngũ tạng của Vi Nhiễm giống như đều rời khỏi vị trí, sắc mặt của nàng và Cố Thận Chi đều rất khó coi. Nàng biết Tiêu Đạc sẽ không mất mạng tại đây, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng, âm thầm cầu nguyện tổ thần có thể phù hộ cho Tiêu Đạc.
***
Lạc Thành, phủ thích sứ Lạc Châu, ngoài cửa do trọng binh trấn giữ, bên trong phủ đã loạn thành một đoàn.
Thích sứ Lạc Châu nhấc tay áo lau mồ hôi trên trán, lo lắng nhìn ra ngoài cửa, chắp tay đi tới đi lui. Hắn ta không biết mình va trúng cái xui xẻo gì, thế mà đụng phải loại chuyện này. Tiêu Đạc gặp chuyện ở Lạc Châu, ai cũng không ngờ trong rừng cây kia lại có phục binh. Nếu như Sử Tướng trách tội xuống, hắn ta có mấy cái mạng cũng không đủ đền nữa đó! Tạo nghiệp chướng mà.
Bởi vì thân phận Tiêu Đạc đặc thù, chuyện bị thương tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, cho nên quan viên Lạc Châu chỉ có hắn ta biết, lúc này bên cạnh ngay cả người để thương lượng cũng không có, chỉ có thể lo lắng suông. Người hắn ta phái đi Nghiệp Đô rốt cuộc đã mang tin tức tới Lý đại nhân chưa vậy?
Trong phòng sau lưng Thích sư, mấy tên y sĩ thay phiên nhau tiến lên, sau đó đều lắc đầu thở dài, Hoắc Nguyên nói: “Mấy vị mau nghĩ một chút biện pháp đi ạ!”
Một y sĩ nói: “Mặc dù Ngụy đô đầu kịp thời hút máu độc ra nhưng mà vết thương quá sâu, vẫn có một phần độc chảy vào trong máu. Chúng ta dùng châm phong bế mấy chỗ huyệt lớn nhưng cũng chỉ có thể kéo dài thời gian thêm một chút. Nếu không có thuốc giải, chỉ sợ Quân sử sống không qua ngày mai, ngay cả Ngụy đô đầu cũng gặp nguy hiểm.”
Ngụy Tự nằm ở một căn phòng khác, do hai tên y sĩ khác và Hoắc Giáp trông chừng. Khi Ngụy Tự biết chủy thủ kia có độc, trước tiên nhổ chủy thủ ra ngay sau đó hút ra phần lớn máu độc. Nhưng chính hắn cũng ngất đi, mặc dù không nghiêm trọng bằng Tiêu Đạc nhưng đủ thấy độc này tính có bao nhiêu lợi hại. Nếu không có hắn, lúc này chỉ sợ Tiêu Đạc đã mất mạng.
Chu Gia Mẫn quỳ gối bên giường Tiêu Đạc, run rẩy cầm tay của hắn.
Nàng ta không nghĩ tới sẽ như vậy. Lúc ấy, thời điểm người kia tập kích, phản ứng đầu tiên của nàng ta là Tiêu Đạc có thể né tránh, tuy nhiên nàng ta vẫn nhào tới. Bởi vì nếu như nàng ta bị thương thì có thể kéo dài thời gian Tiêu Đạc tiến vào Nghiệp Đô. Lúc đó nàng ta sẽ có nhiều cơ hội ở cùng một chỗ với hắn hơn, mới có thể gợi lại cho hắn tình cảm đã từng có. Nhưng nàng ta không ngờ Tiêu Đạc vì bảo vệ nàng ta mà kiên cường chịu một nhát đó, càng không có nghĩ tới phía trên thanh chủy thủ kia lại có kịch độc! Sớm biết như thế, lúc ấy nàng ta sẽ không nên làm như vậy, hắn nhất định có thể tránh thoát!
Rốt cuộc là ai dám ra tay hạ độc? Ở trên đất Đại Hán thì nhất định là người trong triều.
Thích Sứ Lạc Châu dẫn đám người Lý Diên Tư tiến vào, cũng không có thời gian giới thiệu lẫn nhau, chỉ mang bọn họ đi xem Tiêu Đạc. Nhiều ngày không gặp, trên cằm Tiêu Đạc đã mọc đầy râu, trên mặt đầy vẻ gian nan vất vả, lại bởi vì trúng độc nên sắc mặt cực kỳ kém, làm gì còn có bộ dáng uy phong lẫm liệt lúc còn ở nhà nữa chứ?
Tay của hắn đang được người khác cầm lấy. . . Vi Nhiễm tự nhiên chú ý tới Chu Gia Mẫn đang ở bên giường.
Chu Gia Mẫn cũng ngẩng đầu lên, không kịp chuẩn bị liền thấy Vi Nhiễm.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, rất tự nhiên đoán được thân phận của đối phương. Vi Nhiễm nghĩ, thì ra đây chính là Chu Gia Mẫn, trên người nàng ta vừa có đại khí phương Bắc, vừa có vẻ dịu dàng của Giang Nam, dung mạo dường như cất chứa giấu rất nhiều chuyện xưa. Vi Nhiễm không cách nào so sánh với lịch duyệt[1] và xuất thân của nàng ta. Tựa như giống mẫu đơn tốt nhất trong Diêu Hoàng Ngụy tử, sinh ra đã được trời cao ưu ái.
[1] Lịch duyệt: kiến thức thu được qua sự từng trải
Chu Gia Mẫn cũng kinh ngạc nhìn Vi Nhiễm. Nàng ta tuyệt đối không ngờ rằng một nha đầu tới từ sơn dã lại có thể xinh đẹp như thế. Nếu như chỉ có mỹ mạo tuyệt thế thì còn không làm nàng ta rung động, mà là nha đầu này tỏa ra một loại khí chất đặc biệt, chẳng những không có nửa phần khiếm nhã, ngược lại mang theo phần linh khí thoải mái tự nhiên của trời đất, và cả bình tĩnh trầm ổn mà độ tuổi này khó có được. Khó trách Mạnh Linh Quân và Tiêu Đạc đều bị nàng hấp dẫn sâu sắc, nàng và những tất cả nữ hài tử mà Chu Gia Mẫn thấy qua đều rất khác nhau.
Sau khi Cố Thận Chi cẩn thận kiểm tra xong, nhanh chóng hạ mấy châm, trên trán y đổ đầy mồ hôi. Lý Diên Tư vội vàng cầm khăn lau cho y, thấy y thu tay lại mới sốt ruột hỏi: “Sao rồi? Độc này có thể giải được hay không?”
“Độc này tạm thời chưa có thuốc giải.” Cố Thận Chi nhìn Lý Diên Tư, nói rõ từng câu từng chữ.
“Không thể nào, ngươi không phải thần y sao!” Lý Diên Tư rống to: “Bất kể như thế nào, ngươi nhất định phải cứu Quân sử! Hắn tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được!”
“Lý tiên sinh, ngươi tỉnh táo một chút.” Vi Nhiễm mở miệng nhắc nhở, Lý Diên Tư tự cảm thấy thất thố, nhưng cả người vẫn còn hết sức căng thẳng. Hắn biết bốn chữ “Không có thuốc nào cứu được” này từ miệng Cố Thận Chi nói ra có ý nghĩa như thế nào. Dưới gầm trời này không còn ai có thể cứu được Quân sử! Hắn không thể trơ mắt nhìn, cứ thế nhìn. . . Mà không làm được cái gì.
Vi Nhiễm lại hỏi Cố Thận Chi, giọng điệu cũng có mấy phần sốt ruột: “Tam thúc công, thật sự không có biện pháp nào sao?”
Cố Thận Chi nghiêm nghị nói: “Độc này chính là cái mà ngươi nhìn thấy ở Dược đường của ta, ta còn chưa tìm được thuốc giải. Ta chỉ biết có thể là Đoạn Trường thảo hoặc là một loại thực cốt trong nội đan, thế nhưng Quân sử trúng độc quá nặng, một chút xíu sai lầm, nặng thì sẽ lập tức lấy mạng của hắn, nhẹ thì sẽ có hậu quả không thể lường được. Cho nên, bây giờ ta không có cách nào kê thuốc cho hắn được.”
“Đem giải dược cho ta thử một chút.” Không biết Ngụy Tự vịn Hoắc Giáp tiến đến lúc nào, yếu ớt nói: “Ta trúng độc không sâu, có thể giúp Quân sử thử thuốc.”
Cố Thận Chi lắc đầu nói: “Hai loại thuốc vốn là kịch độc, người bình thường chịu hai thứ cùng lúc không được, dược tính hỗn tạp, cũng không nhìn ra được rốt cuộc loại nào mới là thuốc giải. Hơn nữa chờ thuốc phát huy tác dụng cần thời gian, Quân sử không đợi được lâu như vậy.”
Lúc đầu đám người còn nhìn thấy một tia hi vọng, nhưng giờ phút này sắc mặt lại trở nên ngưng trọng.
“Hung khí đâm bị thương Quân sử vẫn còn chứ?” Cố Thận Chi nghĩ một chút rồi hỏi.
“Còn!” Thích Sứ Lạc Châu vội vàng đáp, sai người đi mang chủy thủ kia tới. Một cây chủy thủ rất phổ thông, Cố Thận Chi nhìn kỹ một chút rồi nói: “Độc này tính chất mạnh mẽ, trên thanh chủy thủ hẳn là còn lưu lại độc tố còn sót lại, bây giờ cần một người dùng nó rạch một vết thương như thế trên người, cùng Ngụy đô đầu thử thuốc.”
“Ta làm!” Trong phòng mấy người trăm miệng một lời. Chu Gia Mẫn chạy tới trước mặt Cố Thận Chi: “Mậu Tiên là vì cứu ta nên mới trúng độc, lẽ ra phải để ta làm chuyện này, các ngươi ai cũng đừng tranh giành với ta. . .” Nói xong thì muốn lấy thanh chủy thủ, nhưng Vi Nhiễm lại đi trước nàng ta một bước, cầm thanh chủy thủ trong tay, không chút do dự rạch một đường trên cánh tay mình.
“Phu nhân!” Lý Diên Tư kêu một tiếng, muốn ngăn cản nhưng đã không kịp: “Ngài làm cái gì vậy?”
Vi Nhiễm nhìn Tiêu Đạc nằm ở trên giường, mạng sống như treo trên sợi tóc, nhàn nhạt nói: “Ta là thê tử của chàng, vợ chồng vốn là một thể, chuyện này không nên để người ngoài làm. Tam thúc công dùng thuốc đi.”
Cố Thận Chi nhìn Vi Nhiễm một chút, quay đầu nói với Lý Diên Tư: “Ngoại trừ Ngụy đô đầu, phu nhân và y sĩ, những người khác đi ra ngoài trước đi.”
Lý Diên Tư hiểu ý, đi tới mời Chu Gia Mẫn. Chu Gia Mẫn còn đang trố mắt kinh ngạc nhìn Vi Nhiễm, nha đầu này bề ngoài trông yếu đuối nhưng tính tình lại kiên cường như thế. Không dễ gì đối phó được.