“Nếu như ta không đến, ngươi định ngoan ngoãn cho con sói này no bụng?”
Vi Nhiễm cúi đầu, hai tay ôm đầu gối.
“Bản lĩnh nhận biết phương hướng kém như vậy, vì sao còn muốn chạy trốn?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vi Nhiễm rủ đầu xuống càng thấp hơn nữa, dường như muốn vùi đầu vào bên trong cánh tay.
“Đi thôi, trở về với ta.” Nam nhân xoay người, Vi Nhiễm ngoan ngoãn theo sát sau lưng hắn. Hắn rất cao, giống như đại ca của nàng, có bờ vai rộng, sống lưng thẳng tắp, chỉ là đại ca của nàng không có cường tráng như vậy. Nàng không hiểu sao lại cảm thấy rất an tâm. Trên đường đi, hai người đều không nói gì.
Nào ngờ, nam nhân vừa đi vào cửa hang, đột nhiên một tay ôm lấy bả vai quỳ xuống đất, bó đuốc cũng lăn ở một bên.
“Ngươi không sao chứ?” Vi Nhiễm liền vội vàng tiến lên, muốn đỡ hắn, không nghĩ tới thân thể hắn nghiêng một cái, dứt khoát tựa vào trên vai của nàng. Vi Nhiễm cứng đờ, chỉ cảm thấy hô hấp đình trệ, trái tim giống như có thỏ nhỏ nhảy loạn bên trong.
Trên người hắn có mùi xạ hương nhàn nhạc, hơi thở nam tính phả vào mặt nàng. Hơi thở mềm mại phun ở một bên cổ của nàng, làm lỗ tai của nàng bị thổi đến nóng lên. Ngày trước, nàng cũng từng tựa ở trên vai đại ca nũng nịu, nhưng cảm giác kia và hiện giờ hoàn toàn khác biệt.
Chân tay của nàng có chút luống cuống.
“Này?” Vi Nhiễm đưa tay sờ lên trán của hắn, bỏng đến dọa người. Chắc hẳn vừa rồi hắn ra ngoài tìm nàng đã tiêu hao hết một chút thể lực cuối cùng của hắn rồi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vi Nhiễm đỡ hắn, tựa ở trên vai mình, cố gắng hết sức đỡ hắn nằm trên đống cỏ xong. Nàng lại dùng bình sành nấu tuyết thành nước, thấm ướt băng gạc, đặt ở trên trán nam nhân. Mi tâm của hắn nhíu lại, không biết là đau đớn do vết thương, hay là bị cơn sốt hành hạ.
Vi Nhiễm nghĩ, trước đây bọn họ bắt cóc nàng, nàng chạy trốn cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa đêm qua nàng giúp hắn khâu lại vết thương, hôm nay hắn cứu được tính mệnh của nàng, cũng xem như hai bên hòa nhau. Nhưng giờ phút này nhìn thấy tình trạng này của hắn, trong lòng vẫn xuất hiện cảm giác bất an áy náy. Nói cho cùng, hắn là bởi vì cứu nàng nên bệnh tình mới nặng thêm.
Vi Nhiễm nhìn chuỗi kết bằng cỏ vong ưu trên tay mình một cái, cởi ra đặt trên tay nam nhân kia: “Cỏ vong ưu này là thánh vật Cửu Lê chúng ta, truyền thuyết kể là nhờ tinh hoa của tổ thần biến thành. Ngươi không phải người xấu, cầu mong tổ thần có thể phù hộ ngươi, gặp dữ hóa lành.”
Nàng vừa nói xong, đại hán đêm qua liền dẫn hai người hùng hùng hổ hổ xông vào trong động. Nhìn thấy Vi Nhiễm ngồi ở bên cạnh nam nhân, mấy người đều sững sờ. Vi Nhiễm vội vàng đứng lên ngay lập tức, tránh ở một bên.
Trong hai người này có một người hình như Vi Nhiễm đã gặp qua ở Phủ quốc công rồi.
Người kia tiến lên nhìn một chút, quay đầu nói với đại hán: “Ngụy đô đầu và ta hộ tống Quân sử cấp tốc rút lui ở đường nhỏ sau núi, quốc công gia đang ở bến đò Lô Hoa tiếp ứng. Hoắc Giáp ngươi đưa Tam tiểu thư trở về chùa Thiên Duyên.”
Chờ Hoắc Giáp đáp một tiếng, đi đến trước mặt Vi Nhiễm hành lễ: “Để tiểu thư bị sợ hãi. Chúng ta là thuộc hạ của quốc công gia, cố ý tới đón ngài trở về.”
Vi Nhiễm đáp lễ, vẫn còn đang suy nghĩ xưng hô của người kia. Chiếu theo quân chế Đông Hán, Quân sử là cấp bậc của một chỉ huy sứ quân được tướng lĩnh tôn kính gọi . Nam nhân này… Tựa hồ lai lịch không nhỏ. Nàng còn vẫn đang suy nghĩ thì nam nhân đã bị hai người kia từ bên trên đống cỏ đỡ ra ngoài.
Mùi hương trên người hắn giống như còn lưu lại một chút bên trong huyệt động này… Nhưng đời này cũng sẽ không gặp lại nhau nữa.
Trên đường Hoắc giáp mang Vi Nhiễm trở về chùa Thiên Duyên chỉ giải thích qua loa sự việc.
“Đêm qua sau khi biết tiểu thư mất tích, phu nhân lập tức báo tin về thành. Chúng ta đuổi tới chân núi Thái Hòa thì tuyết lớn ngập núi, bị Hoành Trùng Đô cản trở. Cho tới không lâu sau đó, Dương Tín mang theo Hoành Trùng Đô lên núi bao vây chùa Thiên Duyên, điều tra trắng trợn. Vừa nãy, chúng ta thăm dò phát hiện được tin tức của Ngụy đô đầu nên cùng nhau xuống phía sau núi.”
Hoành Trùng Đô chính là nha binh của Bình lư Tiết Độ Sứ – Dương Thủ Trinh, Dương Tín là nhi tử của Dương Thủ Trinh, đảm nhiệm chức chỉ huy sứ Hoành Trùng Đô. Cái gọi là nha binh chính là thân binh Tiết Độ Sứ, bên ngoài có quân đội, có mặt ở khắp nơi. Nha binh của Hoành Trùng Đô bên trong Hán chư đường Tiết Độ Sứ đều là dạng tinh anh, ở phía sau Hán đông đường càng thêm hoành hành không chút trở ngại.
Vi Nhiễm cười khổ: “Đêm qua… Ta còn tưởng rằng bọn họ là người xấu.”
Hoắc Giáp khoát tay nói: “Đều là hiểu lầm. Ngụy đô đầu nói rằng bọn họ vì thoát khỏi Dương Tín, dưới tình thế cấp bách đạp tuyết chạy trốn tới trên núi, không có phương hướng. Vốn dĩ muốn đi chùa Thiên Duyên bắt một tiểu tăng đến chỉ đường, lại đi nhầm vào thiền phòng Tây viện, bị tiếng ca trong phòng tiểu thư hấp dẫn tới nên bắt nhầm tiểu thư. Hắn vốn định đưa tiểu thư về, bất đắc dĩ đêm qua bão tuyết quá lớn, chỉ có thể coi như thôi.”
“Thì ra là thế. Bọn họ là ai?”
Hoắc Giáp dừng một chút, khó xử nói: “Việc này liên quan đến cơ mật trong quân đội, tha thứ ta không thể nói rõ. Chỉ có điều chúng ta trở về lúc này, ắt phải đụng tới Dương Tín, xin tiểu thư chuẩn bị sẵn sàng.”
Vi Nhiễm nhẹ gật đầu, không tiếp tục truy hỏi nữa. Mặc dù nàng không biết nam nhân kia và đại hán rốt cuộc đụng chạm với Dương Tín như thế nào, nhưng quốc công phủ cũng đã liên luỵ vào, nàng phải cẩn thận ứng phó mới phải.
…
Chủ trì chùa Thiên Duyên nghe tiểu hoà thượng nói rằng có chùa miếu một đám binh sĩ xông vào, điều tra bốn phía, vội vàng mang theo sáu vị đệ tử đứng đầu chạy tới.
Điển Khách tăng* tiến lên phía trước nói: “A Di Đà Phật, các vị thí chủ làm gì vậy? Không thể xâm phạm khách quý của bản tự.”
*Điển khách tăng: hòa thượng quản lý khách khứa trong chùa.
Bên trong đám binh sĩ có người hung hăng đẩy bả vai của Điển Khách, quát: “Lão đầu trọc ngu ngốc, biết điều thì mở cửa ra! Hoành Trùng Đô chúng ta đang làm việc, ngươi dám cản trở?”
Điển Khách tăng bị hắn ta đẩy đến suýt nữa ngã sấp xuống, may mắn được mấy người còn lại đỡ được.
“Thí chủ nên biết chùa Thiên Duyên chính là địa phận quan trọng của Phật giáo, không thể tự tiện xông vào.” Phương trượng chủ trì nhắm mắt nói.
“Ta thấy các ngươi đúng là không muốn sống nữa rồi!” Binh sĩ vén tay áo lên, muốn xông đến.
Lúc này, cánh cửa một bên thiền phòng mở ra. Phùng thị vịn Tịch Chiếu đi đến, đứng ở trước mặt mọi người. Phong thái của bà đoan trang, khuôn mặt trầm tĩnh, vừa nhìn đã biết không phải phụ nhân bình thường.
“Phật môn là nơi yên tĩnh, người nào dám làm càn!” Phùng thị cả giận nói.
“Ngươi là ai?” Binh sĩ kia nhíu mày, có hơi sợ Phùng thị.
Tịch Chiếu cố gắng lấy mấy phần can đảm nói: “Phu nhân chúng ta chính là phu nhân Ngụy quốc công, phiền ngươi nói chuyện lễ độ một chút!”
Người kia nghe thấy thân phận của Phùng thị, lập tức thu hồi thái độ ngạo mạn, trên mặt nở nụ cười lấy lòng, khom người nói: “Thì ra là quốc công phu nhân, tiểu nhân không biết ngài ở đây, thất kính, thất kính!”
Phùng thị không kiên nhẫn: “Phương trượng nói đúng, nơi này không phải là nơi Hoành Trùng Đô các ngươi có thể tùy ý ngông cuồng, nhanh chóng rời đi!”
“Cái này. . .” Người kia do dự, nhìn về phía sau một cái. Bên trong đám binh sĩ lại có hai người đi tới, một người dẫn đầu mặc trên người hai lớp áo giáp, buộc áo choàng, thắt lưng mang bảo hộ, trên lưng đeo bội kiếm, hiển nhiên là thân phận cao nhất trong đám người này.
“Dương Tín bái kiến phu nhân.” Hắn ta hành lễ nói.
Phùng thị hiểu ý: “A, ta tưởng là ai, thì ra là Dương Quân sử.”
Dương Tín cười cười: “Tiểu chất truy nã một trọng phạm gần đây, lỡ đánh mất dấu vết. Bởi vì là chuyện trọng đại cho nên trực tiếp vào Thanh Châu, cũng chưa chào hỏi quốc công phủ một tiếng. Lại càng không biết phu nhân ngủ lại nơi đây, để cho thủ hạ quấy nhiễu làm càng, mong phu nhân chớ trách.”
“Một khi đã là hiểu lầm, ta đương nhiên sẽ không trách tội. Chỉ có điều Dương Quân sử đã biết mình tự tiện mang binh tiến vào Thanh Châu là không thích hợp thì hãy rời đi sớm một chút đi? Nơi này không có người ngươi muốn tìm. Các ngươi quấy rầy thanh tịnh phật môn như thế, đúng là không nên.”
Dương Tín dừng một chút, vẫn cười nói như cũ: “Tiểu chất có việc quan trọng trong người, vẫn phải lục soát mới có thể yên tâm, đành phải tạm thời để ủy khuất phu nhân một chút. Mở cửa, mời quốc công phu nhân đến bên cạnh, lập tức đi điều tra mấy gian thiền phòng trong trong ngoài ngoài, điều tra thật kỹ cho ta!”
“Rõ!” Các binh sĩ đáp.
Phùng thị sửng sốt, đã có người tiến lên mời bà đi sang một bên. Bà tức giận nói: “Dương Tín, ngươi!”
Dương Tín lại không thèm để ý đến bà, đưa tay bảo binh sĩ xông vào trong thiện phòng.
“Phu nhân không cần tức giận, ta cũng là vì nghĩ đến sự an toàn của phu nhân. Ngộ nhỡ kẻ xấu kia trốn ở chỗ này, đả thương phu nhân thì sẽ không tốt.” Dương Tín hai tay ôm ở trước ngực, nhàn nhàn nói.
“Mẫu thân.”
Từ đám người ở bên ngoài, một thanh âm ôn nhu dịu dàng truyền đến. Dương Tín nghiêng đầu nhìn qua, thấy một vị nữ tử mặc áo choàng màu đen, chậm rãi đi tới. Tóc của nàng buộc lỏng lẻo ở sau đầu, rõ ràng nàng không trang điểm nhưng lại có được diện mạo như tiên tử, dáng vẻ yểu điệu thong dong.
Vi Nhiễm đi đến bên cạnh Phùng thị, thi lễ rồi nói với bà: “Con đã trở về.”
Phùng thị kéo tay Vi Nhiễm, vừa định nói chuyện, chạm phải ánh mắt Hoắc Giáp, liền đổi cách xưng hô: “Tiểu Nhiễm, sáng sớm con đã ra ngoài sao không báo với ta một tiếng?”
Vi Nhiễm thuận thế nói: “Chỉ muốn đi tản bộ, để mẫu thân lo lắng.”
“Trở về là tốt, trở về là tốt.” Phùng thị vỗ vỗ tay của nàng.
Vi Nhiễm phát hiện ánh mắt Dương Tín vẫn luôn rơi trên người mình, ánh mắt kia trần trụi và trắng trợn, còn mang theo vài phần ý tứ muốn xâm lược, cực kỳ không tốt.
Dương Tín chỉ cảm thấy giọng nói của Vi Nhiễm kiều nhuyễn êm tai, xương cốt toàn thân hắn ta đều trở nên mềm nhũn, căn bản không chú ý các nàng nói thứ gì. Cái miệng thơm tho khép chặt kia, nhan sắc đỏ ửng non mềm, nếu như có thể hôn một cái, không biết ra tư vị tiêu hồn ra sao… Phó tướng Bùi Khiêm nhẹ giọng gọi hắn ta một tiếng, hắn ta mới hồi phục lại tinh thần, nhìn chằm chằm Vi Nhiễm: “Vị này là… ?”
Phùng thị tiến lên một bước, chắn trước Vi Nhiễm: “Tam nữ nhi của ta, sáng sớm nay đi dạo khắp nơi. Không biết Dương Quân sử có lục soát xong chưa vậy? Hai mẫu tử ta còn phải đi về nghỉ.”
Dương Tín lại nhìn mắt Vi Nhiễm, cười nói: “Đương nhiên, hai vị xin cứ tự nhiên.”
Lúc này đông người hỗn tạp, không thích hợp nói chuyện. Vi Nhiễm và Phùng thị liền về phòng riêng của mình trước.
Binh sĩ Hoành Trùng Đô vừa kiểm tra thiền phòng xong, lục lọi thành khắp nơi hỗn độn. Dương Nguyệt đang thu dọn, nhìn thấy Vi Nhiễm tiến đến, vội vàng chạy như bay tới, giọng nói cao hơn bình thường mấy phần: “Tiểu thư!”
Vi Nhiễm đưa tay làm động tác im lặng, đưa nàng đến một góc khuất trong phòng: “Nguyệt Nương cũng đang lo lắng cho ta hả?”
“Nếu tiểu thư có gì bất trắc, nô tỳ làm sao ăn nói với Đại tù trưởng đây…” Dương Nguyệt nức nở nói, trong mắt tất cả đều là tơ máu.
Vi Nhiễm ôm nàng nói vài trấn an, kể sơ qua chuyện xảy ra đêm qua. Dương Nguyệt vừa nghe, vừa trợn to hai mắt. Nghe tới đoạn người bắt cóc Vi Nhiễm đi thế mà được thủ hạ Chu Tông Ngạn cứu, xém chút nghi ngờ mình nghe lầm.
“Nói như vậy, đây là hiểu lầm?” Dương Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
Vi Nhiễm nhẹ gật đầu: “Bản thân người kia vốn bị trọng thương, lại vì cứu ta nên bệnh tình nặng thêm, trong lòng ta mười phần áy náy. Hy vọng hắn đừng xảy ra chuyện gì.”
Dương Nguyệt thủ thỉ nói: “Tiểu thư không biết thân phận của bọn họ, chạy trốn cũng xuất phát từ bản năng. Với lại tiểu thư không phải đem cái cỏ vong ưu kế đeo từ nhỏ đưa cho hắn sao? Xi Vưu đại thần nhất định sẽ phù hộ hắn.”
“Chỉ hy vọng như thế.” Vi Nhiễm thở dài nói.