Chỉ Dịu Dàng Với Mỗi Em

Chương 3: 3: Yến Bạch Sợ Đến Mức Bị Rượu Trong Cổ Họng Làm Cho Sặc Sụa



Editor: Hoa
Beta: Jen
Khi học cấp ba, trường Nhất Trung và trường Phổ thông Thực Nghiệm từng trao đổi học sinh đến hai trường để học tập kinh nghiệm.
Khi đó, giáo viên trường Phổ thông Thực Nghiệm “mượn” học sinh thiên tài Trì Noãn Noãn của trường Nhất Trung.
Lúc đó Trì Noãn Noãn đã rất nổi tiếng, mười bốn tuổi đỗ vào trường cấp ba tốt nhất thành phố, còn trực tiếp nhảy thẳng lên lớp 12, trong vòng chưa đầy một tháng, cô đã được đích thân Hiệu trưởng trường Đại học Thanh Hoa mời, đặc cách một suất nhập học vào Đại học Thanh Hoa.
Khi đó “Trì Noãn Noãn” không chỉ là một cái tên, mà còn là một “danh từ” trong miệng vô số bậc phụ huynh.
Ngay cả khi một số bậc phụ huynh chưa từng gặp qua Trì Noãn Noãn, nhưng mỗi lần dạy dỗ con cái của họ, cũng sẽ nói “Mày nhìn xem Trì Noãn Noãn nhà người ta, rồi nhìn lại bản thân mày đi…”.
Từ đó, con nhà người ta đều có chung một cái tên.
Năm đó Yến Bạch học ở trường Phổ thông Thực Nghiệm, kết quả học tập không cao cũng không thấp, là một học sinh có vấn đề trong mắt giáo viên.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy một cái đầu củ cà rốt* kỳ lạ xuất hiện trong lớp học, Yến Bạch còn tưởng đó là em gái của ai chạy loạn tới trường, chợt nghe người khác gọi tên cô, anh còn chẳng phản ứng kịp.
Củ cà rốt*: Từ để con trai nói với con gái, ý chỉ dễ thương.
Sau một tiết học, Yến Bạch mới chấp nhận sự thật rằng Trì Noãn Noãn trong lời đồn chính là củ cà rốt kia.
Nhưng củ cà rốt này rất thích cười, thấy ai cũng tươi cười hớn hở giống như một đứa ngốc.
Yến Bạch nghĩ cô chỉ là một quả hồng mềm không biết nóng giận, nhưng lại không ngờ tính khí của củ cà rốt còn lớn hơn những người khác.
Đó có lẽ là cảnh khó quên nhất trong cuộc đời của anh.
Dưới ánh chiều tà, củ cà rốt bị một nhóm nữ sinh bắt nạt, giống như một con mèo nhỏ xù lông, từng cái một, đẩy ngã hết cả ba nữ sinh, sức lực còn rất khoẻ.
Anh thậm chí còn không có cơ hội để đi lên giúp đỡ.
Yến Bạch giật giật khóe miệng, che dấu mà cười một tiếng.
Anh nghĩ rằng như vậy là xong, không ngờ ngày hôm sau, con mèo nhỏ xù lông lại cạy phá xe đạp của ba người đó.
Yến Bạch đã chứng kiến toàn bộ quá trình, anh đứng từ xa giơ một ngón tay cái về phía củ cà rốt, một “like” cho sự tháo dỡ chuyên nghiệp của cô.
Khi “bị tóm”, củ cà rốt liền nhấc theo hộp đồ nghề bỏ chạy.
Hôm đó cũng là một buổi hoàng hôn tuyệt đẹp, khoảng thời gian đó, là lúc đẹp nhất đối với Yến Bạch…
Triệu Trạch Sinh thấy thằng bạn mình đang ngẩn người, mỉm cười nhìn chiếc Porsche “nhà chỉ có bốn bức tường”, sau đó giơ tay lên thử nhiệt độ trán của anh, lẩm bẩm nói, “Đánh nhau cũng có thể gây sốt và hạ chỉ số IQ sao?”
Trả lời anh ta là một tiếng “Bốp” giòn giã.
“Đệt!” Khi mở bàn tay ra, Triệu Trạch Sinh huơ huơ tay vài cái, sau đó nhìn kỹ lại, quả nhiên, rõ ràng anh ta mới là người bị đánh, nhưng lòng bàn tay của Yến Bạch lại đỏ ửng như thể anh mới là người bị đánh.
Triệu Trạch Sinh: “…”
Cái thể chất đặc thù chết tiệt này!

Hai người lên xe, Triệu Trạch Sinh ngồi chờ Yến Bạch bôi thuốc, trong cả quá trình, Yến Bạch giống như vô tình mà cố ý hỏi anh ta về chủ chiếc xe bên cạnh.
“Nếu cậu hỏi cái này, tớ đảm bảo sẽ không chán đâu!” Nói đến chuyện chủ nhân của chiếc xe bên cạnh, Triệu Trạch Sinh trở nên hào hứng.
Bằng cặp mắt ba trăm sáu mươi độ, cộng với bộ lọc siêu khủng của mình, Triệu Trạch Sinh đã ca ngợi chủ nhân của chiếc xe bên cạnh thành xa thần núi Thu Danh*.
Xa thần núi Thu Danh*: Ngôn ngữ mạng, chỉ những người sở hữu những chiếc xe đua đẳng cấp tuyệt vời.
Tay cầm tăm bông của Yến Bạch hơi run lên, “…”
Anh không nói nên lời.
Đây không phải điều anh muốn nghe.
“Có phải, cô ấy đeo kính cận?” Yến Bạch hỏi.
Triệu Trạch Sinh vỗ đùi, “Sao cậu biết? Hình như là loại có dây treo cổ?”
Yến Bạch đã xác định được đáp án trong lòng mình, nhưng vừa nghĩ đến điều gì đó, nụ cười của anh dần dần nguội lạnh.
Triệu Trạch Sinh nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của bạn mình, đầu óc anh ta mơ hồ, này là xảy ra chuyện gì vậy?
Chỉ nghe thấy người bên ghế phụ: “Nhẹ.”
Triệu Trạch Sinh: “?”
Vẻ mặt Yến Bạch ngưng trọng, “Nên cho thêm vài đấm mới phải.”
Triệu Trạch Sinh: “???”
Đại ca à, không phải anh lại muốn đánh người đấy chứ!
Quên đi, anh ta còn có thể nói gì đây? Cho dù anh ta có hỏi gì đi chăng nữa, Yến Bạch cũng sẽ không nói cho anh ta biết tối nay tại sao anh lại đánh người, vì vậy anh ta sẽ coi như anh đang muốn làm người tốt việc tốt.
Lắc lắc đầu, chờ Yến Bạch bôi thuốc xong xuôi, Triệu Trạch Sinh liền lái xe hoà vào đêm tối.

Trong hai ngày liên tiếp, Trì Noãn Noãn vẫn sống cuộc sống như trước.
Sự khác biệt duy nhất ở đây, có lẽ là thời gian cô tự nhốt mình trong phòng thí nghiệm ngày càng lâu hơn.
Buổi chiều đúng lúc tan tầm, các đồng nghiệp lần lượt rời đi sau khi tạm biệt nhau, chỉ có ánh đèn trong phòng thí nghiệm độc quyền của Trì Noãn Noãn vẫn còn sáng.
Mãi đến tận nửa đêm, ngọn đèn cuối cùng trong toà nhà Khoa học và Công nghệ mới tắt.
Căn hộ cách toà nhà Khoa học và Công nghệ không xa, chỉ mất khoảng năm phút lái xe và hơn mười phút đi bộ là đến nơi.
Cắn một miếng bánh mì, Trì Noãn Noãn dựa người vào thang máy mơ màng sắp ngủ.
Chờ thang máy lên đến tầng tám, cô mới miễn cưỡng, gắng gượng đi ra khỏi thang máy, nhưng vừa bước ra, lại nhìn thấy người mà cô không muốn gặp nhất.
Phòng thí nghiệm bên kia, cô đã yêu cầu với nhân viên lễ tân từ chối mọi cuộc gặp mặt, nhưng ở căn hộ bên này, ngoài việc thay đổi tất cả mật mã và chìa khóa ra, cô không thể ngăn được Tiết Ứng Chi bám chặt lấy cô.

Người đàn ông cao một 1m85 ngồi dựa lưng vào cửa, thỉnh thoảng run lên hai lần, thu mình lại ngủ thiếp đi.
Chắc anh ta đã ngồi chờ ở đây cả ngày lẫn đêm, quầng thâm mắt dày đặc, cả người vô cùng chật vật.
Từ xưa đến nay, Tiết Ứng Chi luôn là một người thích thể diện, cho dù là đi ra ngoài mua đồ ăn hay làm bất cứ việc gì, anh ta đều ăn mặc chỉnh tề từ đầu đến chân, không cho phép bản thân có nửa phần lộn xộn.
Hiếm khi nhìn thấy người này trong bộ dạng râu ria xồm xoàm, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù như thế này.
Nhưng Trì Noãn Noãn lại không cảm thấy đối phương đáng thương chút nào.
Loại tình cảm muộn màng rẻ tiền hơn cả rơm rạ, có thể sưởi ấm trên giường của người phụ nữ khác, cần gì phải đến chỗ cô làm bộ làm tịch cơ chứ?
Cô không cần.

Trì Noãn Noãn sẽ không về nhà, nói chính xác hơn, trong một khoảng thời gian ngắn, cô sẽ không quay lại căn hộ này.
Bạn thân nhất của cô – Lâm Hạ Chí, đang có một việc quan trọng cần đi nơi khác làm khảo sát, vừa hay trong tay cô cũng có một dự án mới cần thu thập dữ liệu, vì vậy tối hôm đó Trì Noãn Noãn liền ở lại chỗ của Lâm Hạ Chí.

Ngày hôm sau theo cô ấy bay đến một thị trấn nhỏ xa lạ.
Lâm Hạ Chí nghe tin Trì Noãn Noãn đã chia tay với Tiết Ứng Chi, lập tức tìm người trùm bao tải cho anh ta, cô ấy còn tức giận hơn là lúc chính mình chia tay.
Đương nhiên, với thể chất thu hút ong bướm của đại tiểu thư nhà họ Lâm đây, thay bạn trai còn nhanh hơn cả thay áo, chuyện chia tay đối với cô ấy cũng chỉ là chuyện của một bữa nhậu.
Khi đến thị trấn Thanh Dương ở thành phố G, việc đầu tiên Lâm Hạ Chí làm là đưa Trì Noãn Noãn đi ăn một bữa sảng khoái.
Đàn ông là cái gì, thất tình là cái gì, uống rượu vào là quên hết!
Từ trước tới giờ, Trì Noãn Noãn không có hứng thú với những nơi như quán bar, chất cồn trong rượu dễ ảnh hưởng đến sự phán đoán nên cô rất ít khi chạm vào nó.
“Aiya, đi ra ngoài là để thả lỏng, phán đoán cái gì chứ? Cũng không phải cậu đang làm thí nghiệm, cậu muốn phán đoán cái gì? Đi thôi đi thôi!” Lâm Hạ Chí không hề cho cô có cơ hội từ chối, đẩy Trì Noãn Noãn đi ra ngoài, “Tớ đã đặt xe rồi, tối nay chúng ta phải chơi thật vui vẻ!”
Trì Noãn Noãn bám vào khung cửa, cong mông, sống chết cũng không chịu đi.
Mãi đến khi màn hình điện thoại hiện lên người gọi là cô nhỏ Tống Thần Ngữ, lông mày của cô nhảy dựng lên một cái.
Lâm Hạ Chí cũng nhìn thấy, lập tức trợn tròn mắt, “Ồ, cô nhỏ của cậu gọi điện nhanh như vậy là muốn thuyết phục cậu làm hoà sao? Tên ngốc đó cũng thật lợi hại, tìm được cứu viện nhanh như vậy.”
Cô nhỏ của Trì Noãn Noãn rất thích Tiết Ứng Chi, đến mức bà ấy gần như coi Tiết Ứng Chi là con ruột của mình.

Cứ mỗi khi bà ấy gọi cho Trì Noãn Noãn, chín câu thì hết mười câu nhắc đến Tiết Ứng Chi.
Trước đây Trì Noãn Noãn cũng không cảm thấy gì, nhưng lúc này cô bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Nửa phút sau, cô bỏ điện thoại đã tắt máy vào trong túi áo khoác, Trì Noãn Noãn ngước mắt, “Đi thôi.”

Lâm Hạ Chí bị không khí áp lực vô hình xung quanh cô đè lên ngực, mím môi, vươn tay ôm Trì Noãn Noãn vào lòng, lặng lẽ an ủi cô.
Một lúc lâu sau, Lâm Hạ Chí định thần lại: “Đi thôi!”

Màn đêm dày đặc, quán bar lớn nhất ở thị trấn nhỏ Thanh Dương như trong giờ cao điểm.
Lâm Hạ Chí là khách quen của những nơi này, cho dù là một thành phố xa lạ, cô ấy vẫn ngựa quen đường cũ mà dẫn Trì Noãn Noãn chọn một chỗ ngồi trước quầy bar, “Hai ly Manhattan, cảm ơn.”
Nhân viên pha chế tại quầy bar nhận order, đầu tiên là sững sờ.
Mỗi ngày trong quán bar đều có đủ loại khách, anh chàng bartender trẻ tuổi tự nhận rằng mình đã nhìn thấy qua không ít trai xinh gái đẹp, nhưng anh ta vẫn không khỏi ngạc nhiên trước hai người phụ nữ trước mắt.
Người đẹp vừa order kia, mái tóc dài gợn sóng, dáng người đẫy đà, chiếc váy ôm sát màu đỏ ấy càng tôn lên vẻ dị vực phong tình, thập phần diễm lệ.
Cô ấy giống như một bông hồng đỏ nở rộ, kiều diễm đến mức làm người ta nghẹt thở.
Còn người đẹp bên cạnh, tuy ăn mặc bình thường, nhưng đôi mắt dưới cặp kính kia rất đẹp.

Đôi mắt phượng màu trà sâu thẳm, có một nốt ruồi lệ ở đuôi mắt.
Cô có dung mạo và khí chất hoàn toàn khác với bông hồng đỏ bên cạnh, cô gái kia lộng lẫy xinh đẹp, mà cô lại lạnh lùng hơn một chút, giống như một đoá hoa cao lãnh.
Một đỏ một trắng, ngồi ở đó thu hút không ít ánh mắt.
Lâm Hạ Chí đã sớm thích ứng với cảnh tượng như vậy, một lòng đều hướng về người bạn thân của mình, cô ấy không chớp mắt chăm chú nhìn Trì Noãn Noãn uống hết ly cocktail, hỏi với vẻ chờ mong, “Thế nào?”
Trì Noãn Noãn nhíu mày, rõ ràng là không thích mùi vị này cho lắm.
Lâm Hạ Chí búng tay, gọi thêm một ly khác.
“Cái này thì sao?”
Lông mày Trì Noãn Noãn càng nhíu chặt.
Không biết chọc trúng chỗ đáng yêu nào của Lâm Hạ Chí, cô ấy đưa hai tay xoa xoa nhào nặn khuôn mặt của Trì Noãn Noãn, “Bảo bối, cậu thật là đáng yêu!!”
Trì Noãn Noãn bị xoa mặt, bĩu môi chỉ vào ly rượu đã hết sạch, nói rõ ràng, “Khó uống.”
Lâm Hạ Chí như muốn ngất đi, Noãn Noãn nhà cô ấy dễ thương chết mất!
Bảo bối nói cái này uống không ngon, vậy thì đổi sang cái khác uống ngon hơn!
Rất nhanh, liên tiếp bảy ly đi vào bụng, Trì Noãn Noãn mới lộ ra một chút sắc mặt vui vẻ, đôi mắt phượng màu nâu sáng lấp lánh, “Cái này uống ngon!”
“Uống ngon? Vậy thì tối nay chúng ta sẽ uống cái này! Uống! Uống cạn! Một ly có đủ không? Không đủ thì chúng ta uống hai ly!” Bản thân Lâm Hạ Chí lớn hơn Trì Noãn Noãn năm tuổi, hiện tại cô ấy muốn cưng chiều Trì Noãn Noãn như con gái của mình.
Khi mới uống ly đầu tiên, Trì Noãn Noãn đã có chút lâng lâng, cầm ly Bloody Mary trong tay, mím môi nhấm nháp từng miếng từng miếng một, hai mắt sáng lên.
Lâm Hạ Chí bị sự đáng yêu của cô làm cho tâm can run rẩy, hận không thể ôm cô vào trong ngực xoa đầu.

Nhưng rất nhanh, tầm mắt của cô ấy đã bị thu hút về một nơi khác.
Ngay chiếc ghế dài phía sau bọn họ cách đó không xa, có một nhóm đàn ông ngồi uống rượu rồi gây sự.
Trong đó có hai người đàn ông đang bưng rượu với nụ cười bẩn thỉu, vừa nhìn đã làm người ta buồn nôn.
Hai người đàn ông này đang khoác tay lên vai một chàng trai.

Lâm Hạ Chí hít sâu một hơi, khuôn mặt của chàng trai kia thực sự quá chói mắt, cô ấy nghĩ mình cũng coi như rất xinh đẹp rồi, không nghĩ tới có người còn đẹp hơn cả cô ấy, mà còn là một chàng trai nữa chứ?
Chàng trai kia bị hai người đàn ông một trái một phải giáp công, cưỡng ép uống rượu, trông chẳng khác gì hiện trường cưỡng bức con gái nhà lành.
Không ngờ cái trấn nhỏ này cũng xảy ra chuyện như vậy?
Lâm Hạ Chí không nhịn được mà than vãn với Trì Noãn Noãn, “Mấy ông chú này, mẹ nó thật đáng ghê tởm!”
Trì Noãn Noãn vẫn đang nhấm rượu, mê man nhìn về phía cô ấy, “?”
Lâm Hạ Chí càng nhìn càng tức giận, “Đệch! Khốn khiếp, đã sờ tay rồi! ĐM mấy lão già này quá buồn nôn rồi! Chàng trai kia trông có vẻ là sinh viên đại học.

Vừa nhìn là biết cậu bé phải làm loại công việc này để kiếm tiền đóng học phí, tức chết tớ!”
Trì Noãn Noãn phản ứng chậm nửa nhịp, ngồi trên ghế chậm rãi xoay người lại, ngoái đầu nhìn cách đó không xa có một chàng trai đang bị người đàn ông chuốc rượu.
Chàng trai dường như nhận ra ánh mắt của cô.
Trong giây lát, bốn mắt nhìn nhau.
Sau một phút, Trì Noãn Noãn kéo góc váy của Lâm Hạ Chí, nói với cô ấy: “Hạ Hạ, cậu ấy giống như đang cầu cứu với tớ.”
Lâm Hạ Chí không chịu nổi nữa, tính cách của cô ấy vẫn luôn thích xen vào việc của người khác, đặc biệt là những chuyện không đâu của người đẹp, cô ấy rất thích xen vào.
Khi nghe được lời này của Trì Noãn Noãn, cô ấy càng muốn xông tới, nhưng kết quả mông của cô ấy chỉ vừa mới rời khỏi ghế, đã nghe thấy bên cạnh “vèo” một tiếng, một cái bóng đen vụt qua.
Lâm Hạ Chí: “???”
*
Yến Bạch mở to mắt nhìn người con gái mình thích đang chạy về phía mình, nhịp tim càng lúc càng tăng nhanh không kiểm soát được, mãi đến khi nghe thấy bên cạnh vang lên một tiếng ——
“Đờ mờ!” Hai thằng bạn tốt bị vặn tay đau đến nỗi kêu to!
Yến Bạch sợ đến mức bị rượu trong cổ họng làm cho sặc sụa, ho khan đến khó thở.
Trì Noãn Noãn nhíu mày càng chặt, nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông chuốc rượu kia, dữ dằn nói: “Coi như các người bỏ tiền ra để cậu ấy tiếp rượu, nhưng cứ rót hoài như vậy, hình như hơi quá đáng rồi đấy?”
Quy tắc trong những buổi tụ tập bạn bè, không hề có những thói hư tật xấu, cũng chẳng bao giờ quậy phá quá mức.

Các bạn học trường Phổ thông Thực Nghiệm đi cùng anh: “?????”
– ——————-
Tác giả có lời muốn nói:
Yến Bạch: Chỉ ở trong đám người nhìn cô nhiều hơn một chút, cô ấy liền nghĩ tôi là…
[Ha ha ha ha ha ha cuối cùng cũng viết tới đây rồi, không sai, chuyện của nam nữ chính chính là bắt đầu kỳ quái như vậy đó].

đam mỹ hài
[Đừng cảm thấy Yến Bạch đã hai mươi bảy, nhưng tại sao vẫn như một sinh viên đại học, đọc qua văn án của tôi cũng biết rồi: Nữ chính hơi thẳng tính, một nữ thiên tài dũng cảm x Nam chính là thần đồng kinh doanh, bề ngoài là một thiếu niên lạnh lùng nhưng thực chất là một người thích làm nũng và dính người? Biết chưa [đầu chó]].


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.