Chỉ Dịu Dàng Với Mỗi Em

Chương 5: 5: Chị Ơi Em Không Muốn Vất Vả



Editor: Hoa
Beta: Jen
Nhìn chàng trai xinh đẹp trước mặt, Trì Noãn Noãn kiểm lại số nhà, nghi ngờ đối phương đi nhầm, “Xin hỏi cậu tìm ai?”
Có thể thấy bằng mắt thường, chàng trai xinh đẹp kia đang đỏ mặt, anh quay đầu qua chỗ khác không dám nhìn cô, thấp giọng nói một câu, “Tìm chị.”
Trì Noãn Noãn: “?”
“Có phải cậu nhận nhầm người rồi không? Hình như tôi không quen biết cậu.” Trì Noãn Noãn xác định, trong ký ức của mình không có khuôn mặt nào như vậy.
Sau khi tỉnh rượu, cô khôi phục lại dáng vẻ nghiêm nghị như xưa, không có thêm cảm xúc gì, tính tình lạnh lùng, giống như một bông hoa cao lãnh.
Kết quả, ngay khi cô vừa dứt lời, đôi mắt đào hoa đen như mực của chàng trai xinh đẹp kia đã hiện lên một tầng sương mù, anh không che giấu được cảm xúc của mình, có lẽ là do anh còn trẻ tuổi.
Khó nén được sự mất mát và không thể tin được, toàn bộ cuối cùng hoá thành xấu hổ và tức giận.
Đợi đến khi toàn bộ cảm xúc lắng xuống, Yến Bạch gần như đã dùng hết những gì mình học được trong cuộc đời này, anh cảm thấy rất xấu hổ, nhưng lại không nhịn được muốn đến gần cô hơn.
Ngay từ thời khắc tạm biệt cô khi đó, anh đã nảy sinh ra một ý tưởng điên rồ.
Mãi đến tận tối qua tình cờ gặp lại nhau, cái ý tưởng này liền phát triển bừa bãi như cỏ dại.
Anh không thể chờ, anh sợ nếu anh chờ thêm nữa, anh sẽ lại chứng kiến thêm cảnh cô và Tiết Ứng Chi bên nhau.
Mối tình kéo dài hai năm của cô và Tiết Ứng Chi khiến anh không dám đánh cược.
Anh không phải là một người sợ thua, trong kinh doanh, rủi ro khi đầu tư lớn đến mức nào cơ chứ? Anh là một con bạc liều mạng nhưng may mắn, chỉ khi ở bên cạnh cô, nửa điểm đánh cược anh cũng không có.
Trì Noãn Noãn có chút bất lực, cô luôn cảm thấy mình đã bỏ qua điều gì đó, nếu không người trước mặt sẽ không bày ra dáng vẻ vừa xấu hổ vừa uất ức như vậy.

Cô có loại ảo giác như thể mình là một kẻ bạc tình.
“Chị thật sự không nhớ em sao?” Yến Bạch nuốt xuống dây thần kinh xấu hổ của mình, nội tâm tự nhủ bản thân phải mặt dày một chút, mặt mũi tính là gì chứ, tới vịt cũng đã làm, theo đuổi cô gái mình thích cần gì quan tâm đến chút mặt mũi này.
Đúng vậy, mình có thể làm được.
Vì vậy, Yến Bạch lại một lần nữa vứt hết da mặt, chủ động giúp người bên trong cửa nhớ lại, “Ngày hôm qua chị đã giúp em.

Nếu không có chị, có lẽ em đã dấn thân vào con đường…!Một đi không trở lại.”
Tóm tắt như vậy chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.
“Hôm nay em tới đây là để nói cảm ơn.”
Yến Bạch không ngờ Trì Noãn Noãn sẽ quên hết những chuyện nhỏ nhặt như vậy, thậm chí cô còn không nhớ ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Anh nhìn thấy đối phương sau khi nghe xong lời của mình, trong đôi mắt phượng dưới gọng kính bạc kia lóe lên một tia kinh ngạc, chỉ trong giây lát liền lướt qua.
Trì Noãn Noãn vẫn không nhớ ra, ký ức tối qua của cô chỉ đến ly cocktail thứ tư liền đứt đoạn.
Cô suy nghĩ một chút, quyết định trước tiên phải gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Hạ Chí, để tìm hiểu rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chàng trai xa lạ trước mặt trông không giống như đang nói dối, nhưng cô cũng nên đề phòng, có khi lại là cả một nhóm chuyên đi lừa đảo thì không xong rồi.
“Chờ chút.” Sau khi để lại hai chữ, Trì Noãn Noãn đóng cửa lại.
Khi khởi động lại điện thoại, đã có hàng trăm cuộc gọi nhỡ hiện lên, tin nhắn WeChat cũng có ba cái chấm đỏ.
Gần một nửa số cuộc gọi nhỡ là từ một số lạ, không cần đoán cũng biết Tiết Ứng Chi thay số mới để gọi cho cô.

Buổi tối chia tay đó, mọi thông tin liên lạc của anh ta đều bị cô kéo vào danh sách đen.
Bỏ qua những cuộc gọi SMS này, Trì Noãn Noãn tìm số của Lâm Hạ Chí…
Năm phút sau.
Trì Noãn Noãn: “…”
Nhanh chóng trở về phòng ngủ, lật qua lật lại túi áo khoác, quả nhiên, thẻ ngân hàng đã biến mất.
Tháo mắt kính xuống, Trì Noãn Noãn mệt mỏi bóp bóp sống mũi.
Cô đã nói rồi, cồn sẽ ảnh hưởng tới phán đoán của cô, nhìn đi, chỉ trong một buổi tối, thẻ ngân hàng duy nhất trên người đã bị cô tiêu xài hoang phí, hơn nữa còn gây ra chút rắc rối nhỏ.
Ban đầu, cô nghĩ rằng câu “giúp em, một đi không trở lại” trong miệng chàng trai đó, cùng lắm là cô khuyên anh đừng lầm đường lạc lối.

Thực tế, đúng là cô có khuyên anh đừng như vậy thật, nhưng mà sau đó còn “cướp” một con vịt về trong lúc không tỉnh táo.
Cuộc sống này tràn đầy kịch tính…
Lúc này, Yến Bạch kiên nhẫn đợi ở cửa.
Nơi này là homestay, bởi vì phong cảnh xung quanh rất đẹp, có cả hồ nước, thỉnh thoảng sẽ có khách du lịch ghé vào check in.
Bây giờ là buổi trưa, số người đi qua đây lại càng nhiều, về cơ là đều đi ra ngoài ăn cơm trưa.
Khi đi ngang qua khu này, liên tục có người quay đầu lại nhìn qua đây.
Thứ mọi người nhìn không phải là phong cảnh, cũng không phải ngôi nhà gỗ hai tầng được trang trí đẹp mắt này, mà là người đang đứng bên ngoài căn nhà.
Nhìn còn đẹp hơn cả phong cảnh.
Nhiệt độ đầu mùa xuân vẫn chưa hoàn toàn ấm lên, người đứng bên ngoài căn nhà nhỏ phương Tây mặc một chiếc áo hoodie đen, bên dưới là một chiếc quần yếm màu xám và một đôi giày thể thao.

Ăn mặc rất có tinh thần, tựa như hơi thở của mùa xuân vậy.
Chàng trai ấy rất cao, gần một mét chín, từ thắt lưng đi xuống toàn là chân, thỉnh thoảng có gió thổi qua, chiếc quần màu xám hơi rộng kia bị gió thổi làm bám vào đôi chân dài, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được sự săn chắc của đôi chân đó.
Chỉ cần như vậy, cũng đã đủ để thu hút sự chú ý của mọi người, thế mà anh còn có một khuôn mặt quá mức xinh đẹp.
“Xinh đẹp” thôi cũng không thể miêu tả hết được vẻ đẹp của người con trai đó, nhưng ngoài “xinh đẹp” ra, hễ là bất kỳ ai khi nhìn thấy khuôn mặt này cũng không nghĩ ra được từ nào khác để thay thế.
Anh rất trắng, là loại vừa trắng vừa lạnh.

Tương xứng với làn da trắng là đôi mắt đào hoa đen sẫm của anh.

Đôi mắt hơi dài, đuôi mắt cong hình vòng cung, lông mi dài nhưng không cong lên, giống như là có kẻ mắt tự nhiên, đồng tử của anh rất đậm, không phải màu đen thuần tuý mà giống như đen của thuỷ tinh, chứa hàng ngàn vì sao trong đó.
Một khuôn mặt đẹp đến nghẹt thở.
Khi Trì Noãn Noãn nhìn xuống từ ban công tầng hai, thứ cô thấy chính là một cảnh này.
Người qua đường thường xuyên ngoái đầu lại, chỉ để nhìn anh chàng ở dưới lầu kia.
Mà người ở dưới lầu, vẫn luôn đứng yên tại chỗ, thỉnh thoảng cậu lại cúi đầu xuống, cô có thể nhìn thấy một cần cổ trắng nõn.
Chắc do cô đang đeo kính, nên mới có thể nhìn thấy được, trên cần cổ đó có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ.
Mắt phượng hơi hơi nhíu lại, Trì Noãn Noãn giơ tay liếc nhìn đồng hồ.
Đã hơn nửa giờ, cậu ấy vẫn chưa rời đi.
Bên ngoài, gió càng lúc càng lớn, bầu trời chứa đầy mây đen, có vẻ như là sắp mưa.
Suy nghĩ một chút, Trì Noãn Noãn đi xuống lầu.
Cửa mở ra, Yến Bạch vội vàng ngẩng đầu, trong đôi mắt không giấu được vẻ mừng rỡ.
Lông mày Trì Noãn Noãn nhảy lên một cái, cô luôn cảm thấy, tối hôm qua cô đã chọc phải một rắc rối lớn.
“Đi vào rồi nói.” Cô vẫn để cho anh vào, dù thế nào cô cũng phải nói một chút về chuyện thẻ ngân hàng.
Cô đến đây chỉ mang theo mỗi tấm thẻ đó, bên trong có hơn hai mươi vạn, cũng không phải là một con số quá lớn, nhưng cũng không phải là một con số có thể tùy tiện hoang phí.
Yến Bạch đi theo sau Trì Noãn Noãn, anh nhìn chằm chằm vào mái tóc dài mà cô tiện tay dùng bút búi lên, ánh mắt rơi vào trên chiếc cổ trắng ngần đến chói mắt của cô, khóe môi khẽ cong, mà bên tai của anh cũng dần dần đỏ lên.
Căn nhà trọ này là Lâm Hạ Chí thuê cho bạn trai cũ của cô ấy, Lâm Hạ Chí là người phụ nữ kỳ diệu, đã qua nhiều năm như vậy, sau khi chia tay vẫn có thể làm bạn với bạn trai cũ, thậm chí những người bạn trai cũ kia của cô ấy, họ còn thỉnh thoảng bày trò, so sánh với nhau từng chi tiết nhỏ về mối tình của họ với Lâm Hạ Chí.
Nói chung, đều rất kỳ lạ.
Trang trí bên trong căn nhà còn đẹp hơn cả bên ngoài, toàn căn phòng là màu xanh nước biển, như là đang tiến vào đại dương, mang cảm giác dễ chịu.

Tất nhiên điều kiện tiên quyết là, nếu căn phòng sạch sẽ.
Nhìn đống quần áo chất đầy trong chiếc vali, rồi lại nhìn sang vài hộp đồ ăn để trên mặt bàn, cùng với chiếc máy tính và Ipad trên đó.
Yến Bạch: “…”
Trì Noãn Noãn dường như cũng nhận ra, trong nhà có chút lộn xộn.
Lâm Hạ Chí là một người phụ nữ chỉ chú trọng vẻ đẹp bề ngoài, mà cô, lại chỉ quan tâm đến công việc, mặc kệ nội tâm hay bề ngoài.
Trước đây, Tiết Ứng Chi thường đến tổng vệ sinh cho cô gần như mỗi tuần một lần, mà lần nào dọn cũng sẽ nhắc tới việc phòng của cô trông bừa bộn như thế nào.
“Hít ——”
Trì Noãn Noãn hít một hơi.
Yến Bạch hỏi, “Làm sao vậy?”
Trì Noãn Noãn lấy một chai nước trong tủ lạnh đưa cho anh, “Không có gì.”
Chỉ là trong lúc vô tình nhớ tới tên cặn bã đó mà thôi.
Có điều, Trì Noãn Noãn vẫn rất tò mò, “Làm sao cậu biết tôi ở đây?”
Yến Bạch hơi ngập ngừng, từ trong túi móc ra một thứ, “Vì cái này.”
Trì Noãn Noãn lãnh đạm nhìn lướt qua, là một tờ giấy quảng cáo nhà trọ.
Chỉ mất một giây, Trì Noãn Noãn đã hiểu ra.
Đoán chừng, tối hôm qua lúc Lâm Hạ Chí đưa danh thiếp cho cậu, cậu ấy còn móc trong túi cô ra tờ giấy nhỏ này.
Việc đã đến nước này, những chuyện trước đó cũng không quan trọng nữa, dùng ngón tay trỏ xoa xoa thái dương, Trì Noãn Noãn hỏi, “Vì vậy, cậu tìm tôi với mục đích gì?”
Người trước mặt này toàn thân đều lộ ra vẻ thờ ơ, Yến Bạch bất giác mím chặt môi.
Rõ ràng cô đang ngồi đối diện với mình, nhưng lại cảm thấy vô cùng xa cách.
Vào lúc này, anh lại tiếp tục nhập vai, đôi môi mỏng xinh đẹp phun ra hai chữ, “Báo đáp.”
Trì Noãn Noãn bị câu nói kia làm tới nghẹn, trong đầu cô đã tự động dịch ra hai chữ này thành “Chị ơi, em không muốn vất vả”.
Trong nháy mắt vẻ mặt lạnh lùng có chút nứt ra, cô có hơi cạn lời với anh: “Xin lỗi, tôi không cần…!Loại phục vụ đó.”
Cô muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng vẫn khuyên nhủ: “Bây giờ cậu vẫn đang học đại học phải không? Học tập tốt là điều quan trọng nhất, tri thức mới là của cải, thứ dựa vào cơ thể để đổi lấy, chung quy sẽ không lâu dài.”
Cuối cùng, cô còn nói với ý vị sâu xa, “Vẫn phải tự mình cố gắng, hiểu không?”
Yến Bạch: “…”
Từ khi sinh ra đến giờ, một lần nữa Yến Bạch cảm nhận được cái gì gọi là thế giới quan sụp đổ.
Trong lúc nhất thời, anh rất muốn xông thẳng lên nói rõ với cô gái đối diện đang nghiêm túc giáo dục anh, nhưng anh lại nhịn xuống được.
Cô vừa gặp phải sự phản bội, anh không thể vội vàng trong phương diện tình cảm được.
Quên đi, từ khi anh chọn làm vịt thì đã không thể quay đầu lại.
Cứ như vậy đi.

Anh mệt mỏi, từ bỏ giãy dụa.
Nhìn thấy người con trai xinh đẹp ngồi đối diện có vẻ mặt “sư phụ, con đã hiểu rồi”, Trì Noãn Noãn thầm thở phào nhẹ nhõm, đây có được coi là đã giải quyết phiền phức rồi không? Nhưng mà, khoản tiền kia của cô…!Vẫn phải đòi trở về.
Một lần chia tay liền phải tháo xe bán phụ tùng để lấy lại vốn, thật sự rất cầu kỳ.
Không đợi cô nhắc tới, Yến Bạch ở đối diện đã mở miệng trước.
“Nhưng khoản tiền đó, em vẫn muốn trả lại cho chị.” Thẻ hôm qua anh đã lấy lại, nhưng hiện tại đột nhiên anh không muốn trả lại cho cô đơn giản như vậy.
Anh có cảm giác, nếu bây giờ anh trả lại thẻ, bọn họ có thể phải đợi một thời gian dài nữa mới gặp lại nhau.
Trì Noãn Noãn nghe xong liền nói, “Ừ, đúng là phải trả lại.

Khả năng hôm qua tôi uống quá nhiều rồi.”
Câu kế tiếp không cần nói cũng hiểu.
Cô nói thẳng đến mức khiến anh muốn bật cười, anh cố nén khóe miệng, giả bộ đáng thương, “Nhưng hiện tại trong tay em không có nhiều tiền như vậy.” Sau đó anh nhanh chóng bảo đảm, “Nhưng chị yên tâm, em nhất định sẽ trả lại tiền cho chị!”
Đối phương là sinh viên đại học, hơn nữa còn là một sinh viên đại học vì trang trải cuộc sống mà đi làm vịt, Trì Noãn Noãn cũng không hi vọng anh sẽ trả lại tiền ngay được.
Cô đang định nói viết giấy nợ hay gì đó, đối phương bỗng nhiên chỉ vào hộp đồ ăn trên bàn, nói: “Em có thể nấu cơm cho chị, em cũng có thể dọn dẹp vệ sinh giúp chị nữa.” Sau đó cẩn thận từng li từng tí hỏi cô: “Làm những việc này, có thể đỡ một phần nhỏ trong khoản nợ không?”
Đối phương là sinh viên đại học, hơn nữa còn là sinh viên đại học làm vịt.
Câu nói này lặp đi lặp lại trong đầu Trì Noãn Noãn.
Yến Bạch vẫn đang tiếp tục ra sức chào hàng chính mình, “Em nấu ăn rất ngon, chị có muốn thử một chút không?”
“Không cần đỡ quá nhiều tiền, cứ tính theo tiền lương nội trợ bình thường là được rồi.”
“Nếu chị cảm thấy quá nhiều, cũng có thể trả bằng một nửa nội trợ bình thường, em đều làm được.

Em chỉ là muốn vừa trả lại tiền, vừa muốn cảm ơn chị đã giúp em tối qua.”
“Thật sự, nếu chị tin tưởng ——”
“Được.” Trì Noãn Noãn đánh gãy lời nói của anh, “Chiều nay tôi muốn ăn canh sườn bí ngô, cảm ơn.”
Trong nháy mắt, Yến Bạch mừng tít mắt.
Sau đó, lại nghe cô hỏi, “Đúng rồi, cậu tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Ở đâu?”
Yến Bạch: “…”
Chờ chút, tôi lập tức bịa ra ngay.
– ——————-
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Trạch Sinh khi biết ông chủ của mình giả bộ yếu đuối thì thôi, còn giả làm nam sinh đại học hai mươi tuổi: Mặt mũi đâu??? Đại ca à, mặt mũi của anh đâu???
Yến Bạch: Làm vịt còn cần mặt mũi à?.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.