Lúc bốn giờ rưỡi, Tây Trừng và Trâu Vũ gặp Lương Duật Chi ở cổng Vườn Viên Minh. Tây Trừng nhìn thấy anh trước, giơ tay phải lên vẫy tay, anh nhìn thấy thì đi thẳng tới. Tây Trừng vẫn đang quan sát biểu cảm của anh, còn Trâu Vũ vốn tự nhiên nhiệt tình nên đã thân thiện chào hỏi: “Chào anh!”
Lương Duật Chi nhìn cậu ta, khẽ gật đầu, ánh mắt xa xăm.
Ánh mắt của anh dời đến Tây Trừng: “Không phải em nói muốn ăn sao? Đi thôi.”
Chiếc xe đậu rất gần, chỉ đi bộ một đoạn ngắn là đến nơi.
Tây Trừng mở cửa sau, chỉ vào trong, mời Trâu Vũ ngồi vào. Lúc cô chuẩn bị lên xe, Lương Duật Chi từ phía trước quay đầu lại nói: “Tây Tây, em ngồi phía trước đi.”
Một giọng điệu nhẹ nhàng và tự nhiên, thậm chí còn có chút thân mật.
Trâu Vũ cũng nhận thấy họ không giống những người bạn bình thường. Cậu ta đáp nhanh và mỉm cười đầy hiểu biết: “À đúng đó, chị Tây Tây, chị ngồi phía trước đi.” Còn nháy mắt biểu thị hiểu rõ với cô.
Tây Trừng ngồi vào ghế phụ.
Xe chạy ra ngoài, dừng lại ở ngã tư phía trước, Lương Duật Chi đột nhiên hỏi Trâu Vũ: “Cậu muốn ăn gì không?”
Trâu Vũ được hỏi đến cảm thấy vui mừng, đương nhiên không thể quá vô sỉ chọn lựa, chỉ nói: “Cái gì cũng được, cái gì em cũng thích ăn.”
Lương Duật Chi nói: “Được rồi, vậy tôi sẽ chọn một chỗ.”
Tây Trừng nhìn anh, nhưng anh không hề nhìn qua.
Sau khi đi qua ngã tư này, anh bật nhạc trên ô tô, không hề nói chuyện với cô cả đoạn đường.
Khi Tây Trừng đến chỗ ăn, cô phát hiện ra đó chính là nhà hàng từng đến trước đây, có phong cách thiết kế rất đặc biệt.
Trong khi Lương Duật Chi đang nói chuyện với nhân viên phục vụ, Trâu Vũ nhìn xung quanh, đi đến bên cạnh Tây Trừng và thở dài: “Ở đây hoành tráng quá.”
Khi nhân viên phục vụ dẫn họ vào phòng, Trâu Vũ càng tin chắc hơn: Bữa ăn này chắc chắn không hề rẻ.
Lúc này cậu ta cảm thấy ngại ngùng, vốn là Tây Trừng đi chơi cùng cậu ta, cậu ta phải đãi nhưng bây giờ có người mời, cậu ta cũng không biết đối phương là ai.
“Chị Tây Tây, em nên gọi anh ấy thế nào đây? Anh ấy là bạn trai của chị phải không? Em có thể gọi anh ấy là anh rể được không?”
Lời còn chưa dứt, Lương Duật Chi tình cờ bước vào.
Trâu Vũ lập tức mỉm cười chào hỏi, Lương Duật Chi thấy cậu ta cũng thuận mắt hơn chút, đưa thực đơn đồ uống trong tay ra: “Xem xem muốn uống cái gì.”
Trâu Vũ cảm ơn rồi cầm lấy xem.
Tây Trừng mỉm cười với Lương Duật Chi, nhưng anh không cười lại, chỉ liếc nhìn cô một cái, bình tĩnh hơn rồi nhưng cũng không có giao tiếp thân thiện gì với cô.
Sau đó, anh thậm chí còn bắt đầu trò chuyện với Trâu Vũ, hỏi cậu ta học chuyên ngành gì, cuộc sống đại học như thế nào. Trong suốt bữa ăn, anh cư xử không chút thô lỗ, tiếp đãi bạn bè cô một cách lịch sự như chủ nhà, thậm chí còn gọi xe cho Trâu Vũ về Xương Bình.
Trâu Vũ rất cảm động.
Tây Trừng trên đường về nhận được tin nhắn WeChat: “Chị Tây Tây, bạn trai của chị thật sự rất tốt. Lần sau em qua chơi sẽ mời anh chị một bữa.”
Tây Trừng nghiêng đầu liếc nhìn người được khen ngợi, dường như đang tập trung lái xe, nhìn về phía trước, không hề nhìn về phía cô, nhưng trong xe lại không có người nói chuyện, bầu không khí căng thẳng khó hiểu. Sau khi rẽ vào một góc cua, cửa sổ xe hạ xuống một chút, làn gió mát đầu hè lùa vào, cảm giác ngột ngạt chợt dịu đi.
Một lúc sau, Tây Trừng thấy anh cho tay phải vào ngăn chứa đồ đang tìm đồ, ở đó có rất nhiều đồ lặt vặt, cô lấy hộp tai nghe ra, tìm một viên kẹo chanh muối, bóc ra đưa cho vào miệng anh.
Chuẩn bị tâm lý khi bị đẩy ra rồi.
Nhưng lại không thấy.
Lương Duật Chi nhìn cô, sau đó dùng môi kề sát tay cô ăn kẹo.
Trên đầu ngón tay của Tây Trừng còn một chút ấm áp.
Tình hình giao thông sau đó rất tốt, anh giữ vô lăng bằng một tay.
Tây Trừng đưa tay nắm lấy bàn tay phải còn trống của anh.
Lương Duật Chi không nhìn cô.
“Anh đang lái xe đấy, em làm gì thế?” Tuy nói như vậy nhưng tay vẫn không nhúc nhích, đầu ngón tay chạm vào vết sẹo trên tay, trong nháy mắt, trong lòng không thể phát ra chút tức giận nào.
Chẳng có ích gì khi tranh cãi với cô.
Mãi đến khi xe dừng trước đèn đỏ, Tây Trừng mới có cơ hội cho anh xem điện thoại.
“Xin lỗi, hôm nay là lỗi của em.”
“Lạ quá.” Lương Duật Chi nói: “Thì ra cô Đường cũng biết nhận lỗi sao?”
Một giọng điệu vô cùng bình tĩnh, kết hợp với đôi mắt lạnh lùng như vậy, có thể dễ dàng khiến người khác mất hứng. Anh vui hay không vui, dáng vẻ rất rõ ràng.
Lần đầu tiên anh gọi cô là “Cô Đường” để chế giễu cô. Tây Trừng lại kiên nhẫn mỉm cười với anh.
Đôi lông mày thuần khiết và sạch sẽ, cong như vầng trăng, thực sự khiến người ta có tâm trạng vui vẻ, chưa kể cô còn có lúm đồng tiền quả lê như vậy.
Trước khi đèn đỏ trước mặt cô nhảy lên, Lương Duật Chi đã tiến tới hôn cô coi như trừng phạt.
Tây Trừng phần nào hiểu được câu nói ban đầu của Khương Dao là “ăn mềm chứ không ăn cứng”. Bây giờ xem ra thì đúng vậy thật.
Cô dần hiểu ra cách để hòa hợp với anh hơn, không hề khó khăn.
Hai tuần sau, Tây Trừng đến bệnh viện để kiểm tra tình trạng phục hồi xương. Lương Duật Chi đặc biệt tìm đến một bác sĩ mà anh quen biết, kết quả không tệ, tốt hơn mong đợi, bác sĩ căn dặn tránh nâng vật nặng, các công việc nhỏ nhặt thường ngày khác thì có thể tự mình làm được.
Điều này có nghĩa là Tây Trừng sống một mình cũng không sao.
Mấy ngày sau khi từ bệnh viện về, cô kể lại chuyện này với Lương Duật Chi, không lâu nữa cô sẽ phải làm thủ tục tốt nghiệp và ra trường, có nhiều chuyện vặt vãnh nên về nhà lại sẽ thuận tiện.
Cô sống ở đây gần năm mươi ngày, chỉ có đầu tháng mới về lấy ít quần áo.
Hai người nói về vấn đề này khi đang ngồi ở bàn ăn chuẩn bị bữa sáng, nghe cô nói xong, Lương Duật Chi bình tĩnh nói: “Em vội thế à?”
“Sau ngày 20 có một vài việc nên phải đi.” Tây Trừng gõ chữ rồi gửi cho anh.
Lương Duật Chi liếc nhìn một cái, nói: “Em muốn làm gì, anh đưa em đi là được, tuần này có chuyện gì sao?”
“Thứ tư sẽ chụp ảnh tốt nghiệp ở trường, thứ sáu cả lớp liên hoan.”
“Tiệc chia tay?”
Tây Trừng gật đầu.
“Không sao, khi có thời gian anh sẽ đưa em đi. Nếu không có thời gian, để tài xế Tưởng chở em đi.” Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, nhưng cũng không có ý cho thương lượng.
Tây Trừng không kiên trì nữa, hỏi hắn mấy câu: “Vậy em phải ở đây bao lâu?”
Lương Duật Chi không trả lời ngay, anh dùng ngón tay cầm thìa, nhíu mày trộn nước sốt trong món salad, vị tươi mát của rau lá xanh và mùi thơm của nước sốt hòa quyện vào nhau, một lúc sau, anh mới ngước mắt lên và nói với cô: “Khi tay em lành lại hẳn.”
Tuy nhiên, ánh mắt vẫn không rời đi, đọng lại giữa hai lông mày, cuối cùng dừng lại ở vết sẹo nhỏ ở cuối lông mày.
Tây Trừng nhìn vào đôi mắt đen thuần khiết của anh, không thèm giải mã trong đó tiết lộ điều gì. Im lặng một lúc, sau đó anh đẩy món salad trộn tới và nói: “Thử đi.”
Giọng điệu bình tĩnh đến mức gần như không có cảm xúc.
Tây Trừng gật đầu, không nói thêm gì nữa, tập trung ăn uống.
Lương Duật Chi ăn nhanh hơn cô một chút, ăn xong lên lầu, không bao lâu thì đã đi xuống, thay quần áo xong, vừa cúi đầu đeo đồng hồ trên cổ tay vừa nói: “Ăn xong cứ để đó. Chút nữa dì Tôn đến dọn dẹp.”
Tây Trừng quay đầu nhìn anh, khóe miệng có chút nước sốt salad màu nâu.
Đối diện bàn ăn, Lương Duật Chi đưa tay tới, dùng đầu ngón tay lau sạch rồi đi tới rửa tay.
Tây Trừng nhìn bóng lưng anh cho đến khi anh quay lại.
“Anh đi đây.”
Tây Trừng gật đầu, nhìn thấy anh cầm điện thoại di động đi ra cửa, nhưng vừa tới cửa lại quay lại.
Tưởng làm rơi cái gì đó.
Cuối cùng anh chỉ tiến tới hôn cô, không quan tâm đến món salad cô vừa ăn xong, anh kiên nhẫn quấn lấy môi và răng cô một lúc, khi anh lùi lại, giọng nói có chút trầm thấp nói: “Nếu em cảm thấy chán, cứ nhắn tin cho anh.”
Tây Trừng gật đầu, Lương Duật Chi giơ tay nhẹ nhàng vuốt tóc của cô, sau đó xoay người rời đi.
Chiều thứ Tư, Tây Trừng quay về trường để chụp ảnh tốt nghiệp.
Lương Duật Chi không thể trốn việc được nên đã cử tài xế Tưởng đến đưa cô.
Đồng phục cử nhân là do trường thuê, mỗi lớp chụp ảnh xong lại chụp tập thể lớn, hơn một tiếng đồng hồ. Cuối tháng sáu trời đã rất nóng, thời tiết lại tốt, hiếm khi được nhìn thấy bầu trời trong xanh. Dưới cái nắng như thiêu đốt, khuôn mặt ai nấy đều đỏ bừng nhưng không ai mất kiên nhẫn vì điều đó.
Chụp ảnh tập thể xong, thời gian còn lại rảnh rỗi chụp ảnh, giống như cả buổi chiều hôm nay, quần áo phải trả lại, mọi người tản ra khắp trường tìm cảnh chụp, để giữ lại những hình ảnh cuối cùng với các bạn cùng lớp, bạn cùng phòng. Mọi bất hòa từng xảy ra dường như đều giải tỏa hết ở đây.
Làm xong việc Lương Duật Chi tới đón cô. Tây Trừng còn chưa chụp ảnh xong, cô và Nhan Duyệt đang ở trước thư viện, có mấy cô gái mà cô thân thiết trong lớp cũng ở đó.
Sau khi cô trả lời tin nhắn của anh, cô được gọi đến và mọi người đã chuẩn bị tư thế.
Tây Trừng lấy máy ảnh chụp hình cho họ.
Khi Lương Duật Chi đi tới, khuôn viên trường tràn ngập không khí vui tươi của mùa tốt nghiệp. Các gian hàng xếp dọc theo ký túc xá và kéo dài đến lối vào căng tin, khiến mọi người mơ về thời đại học. Nếu không có cô, có lẽ cả đời cũng không gặp lại cảnh tượng này.
Đi thẳng đến tận thư viện.
Nhan Duyệt đang chụp ảnh riêng cho Tây Trừng, anh không đến gần mà chỉ đứng gần đó quan sát.
Một lúc sau, Tây Trừng chú ý đến dưới gốc cây bạch quả có một bóng người, không biết anh đã ở đấy bao lâu.
Cô đứng dậy khỏi bãi cỏ, vuốt thẳng viền đồng phục cử nhân đi về phía anh.
Khi cô đến gần, Lương Duật Chi cụp mắt xuống nhìn, lớp trang điểm của cô không nhạt như thường lệ, cũng không đậm. Khuôn mặt cô sáng như sao như trăng, khi mặc đồng phục cử nhân, cô giống y như mọt sách.
“Đẹp lắm.”
Anh chưa bao giờ khen ngợi cô một cách thẳng thắn như vậy.
Tây Trừng cười nhẹ, lấy điện thoại di động ra hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Cứ nghĩ là tài xế Tưởng sẽ đến đón.
“Xong việc rồi nên có thời gian.”
Tây Trừng nói với anh: “Chắc em sẽ ở lại một lát để giúp Nhan Duyệt chụp ảnh.”
Lương Duật Chi hừ nói: “Yên tâm, hôm nay anh không bận.”
“Được rồi, vậy đợi em ở kia nhé.”
Tây Trừng chỉ vào băng ghế.
Lương Duật Chi gật đầu, trong mắt mang theo nụ cười vui vẻ, anh bước lại gần một bước, giơ tay gạt chiếc tua rua đã tụt xuống trước mũ của cô sang một bên, ngón tay đưa xuống, lau đi một chút mồ hôi trên chóp mũi cô.
Tây Trừng ngửi thấy mùi nước hoa nhẹ quen thuộc trên áo anh, ánh mắt rơi vào khuôn mặt tuấn tú kia, đang định nói thêm gì đó, lại thấy anh đột nhiên làm động tác.
Không được xem là thành thạo nhưng không phải không đúng chuẩn, chỉ là cách anh làm hơi lạ và buồn cười.
Cô ngẩn người gần hai giây.
Nếu thật sự có thứ gọi là rung động, có lẽ vào lúc này, Tây Trừng thực sự có một chút rung động.
Câu ngôn ngữ ký hiệu của anh là: Chúc mừng tốt nghiệp.