Tần Dương vốn còn định bắt lấy một con tin để đối chất, nhưng đối phương đều có súng, giữa sự sống và cái chết, Tần Dương muốn nương tay cũng khó mà làm được.
Ngay thời điểm Fukuda Ono bị dọa đến hai chân run rẩy, Tần Dương cũng đã quay người một bên giữ lấy Trần Tuệ, kéo cô vào trong cửa, sau đó xoay tay kéo cửa sắt khóa lại.
Cùng lúc đó, hắn cũng đã nghe tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ ngoài cầu thang, hiển nhiên là bọn mai phục sẵn ở cửa ra vào cầu thang tầng bốn nghe được động tĩnh ở phía dưới nên xông xuống.
Cánh cửa gỗ bên trong Tần Dương cũng đóng lại, khẩu súng trong tay cũng đã chỉa thẳng vào đầu của Fukuda Ono.
– Lối thoát ra ở đâu?
Fukuda Ono sớm đã bị dọa đến phát khiếp, mặc dù hắn là rắn đầu đàn, cũng không phải là hạng người lương thiện gì, tay cũng từng nhuốm máu tanh, thế nhưng chưa từng gặp qua dạng chưa nói một lời đã rút súng giết người dữ tợn như vậy, hơn nữa mặt không biến sắc một hơi giết luôn ba tên, hắn hoàn toàn tin rằng bản thân hắn chỉ cần do dự một giây thì đối phương sẽ bóp cò không chút do dự.
Trần Tuệ mặc dù cũng bị cảnh xảy ra trước mắt bất ngờ dọa đến sắc mặt trắng bệch, tay chân như nhũn ra, nhưng cô biết rõ bản thân hai người cũng chưa thoát khỏi nguy hiểm, lập tức hỗ trợ Tần Dương phiên dịch luôn.
– Ở trong nhà!
Tần Dương hơi hướng súng về phía trước đỉnh đầu, hừ lạnh nói:
– Dẫn tôi đi!
Không nói thêm một câu uy hiếp nào nữa, thậm chí không cần đến Trần Tuệ phiên dịch thêm, Fukuda Ono cũng đã ngoan ngoãn đi hướng về trong phòng.
Cùng lúc đó, cửa ra vào truyền đến tiếng đạp cửa, còn có tiếng quát lớn.
Tần Dương cúi người xuống, tiện tay nhặt khẩu súng trong tay của một tên nằm ở cửa ra vào, còn thuận tay sờ lấy băng đạn trên người hắn.
Lúc đi vào trong phòng, Tần Dương quay đầu lại, nhắm ngay vào cửa gỗ bóp cò súng.
Pằng pằng!
– A..!
Ngoài cửa truyền đến một tiếng người kêu thảm, sau đó tiếng đạp cửa lập tức dừng lại.
Fukuda Ono đi vào trong phòng, đi tới vị trí cạnh cửa sổ, chỉ chỉ vào cửa sổ.
Lúc này cũng không cần Trần Tuệ phải phiên dịch, hắn trực tiếp dùng súng dí vào Fukuda Ono.
Fukuda Ono không còn cách nào, chỉ có thể tiến thêm hai bước, sau đó dùng lực đẩy mạnh cánh cửa sổ kia, cánh cửa sổ tức khắc được mở ra, Fukuda Ono bò lên cửa sổ, lấy ra một vòng dây thừng đã sớm chuẩn bị kỹ rồi ném ra ngoài.
Fukuda Ono nắm lấy dây thừng ném hướng về phía dưới, động tác thành thạo, Tần Dương quay đầu quát:
– Nằm sấp trên lưng tôi, ôm chặt tôi!
Trần Tuệ không dám mảy may chậm trễ, chạy tới leo lên bệ cửa sổ, sau đó nằm trên lưng Tần Dương.
Tần Dương một tay bắt lấy dây thừng, thuận theo sợi dây trượt xuống phía dưới.
Cái dây thừng này mặc dù dài, nhưng Fukuda Ono hiển nhiên không phải một hơi trượt xuống mặt đất, mà là trượt đến một thanh ngang nhô ra sau lầu hai, sau khi đi thêm mấy bước, thì nhảy thẳng vào lan can một căn hộ tầng hai, Tần Dương bám sát sau hắn trượt xuống.
Fukuda Ono bị khẩu súng sau lưng Tần Dương chỉ theo, không dám giở bất cứ trò gì, đối phương thủ đoạn hiểm độc giết người không chớp mắt, hắn cũng không dám có chút gì chống cự.
Hắn mở cửa ban công lầu hai ra, đi vào phòng khách.
Trong phòng khách có một đôi vợ chồng già đang ngồi xem tivi, nhìn thấy ba người đi tiến vào như vậy, trên mặt cũng không lộ ra thần sắc giật mình gì cả.
Fukuda Ono cũng không nói câu nào với bọn họ, bước nhanh vào phòng ngủ, ở bên trong phòng ngủ không ngờ còn có một cánh cửa, hắn nhẹ nhàng mở khe hở cánh cửa phòng ra một chút, hướng ra bên ngoài nhìn thoáng qua, sau đó nhẹ nhàng mở cửa, đi ra ngoài.
Tần Dương theo sát phía sau, sau khi ra khỏi phòng, Tần Dương mới phát hiện ra cánh cửa kỳ lại này được đặt ở một nơi vô cùng đặc biệt, lối ra lại là một hướng đi hoàn toàn khác biệt, ngoài cửa là một hành lang, cái hành lang này không ngờ có thể trực tiếp thông sang một tòa nhà khác.
Chỉ là lần này người đuổi bắt Tần Dương thật sự không ít, dù là ở vị trí như thế, cũng có người trông coi, một tên đang ngồi trong vô lăng một chiếc xe đậu ở ven đường, nhìn thấy đám người Tần Dương, sắc mặt thay đổi, đẩy cửa xe, rút súng ra, đồng thời lớn tiếng la lên cảnh báo:
– Bọn chúng ra rồi, ở…
Pằng pằng!
Hắn còn chưa nói hết lời, Tần Dương cũng đã nhanh gọn đưa tay bắn hai phát, đạn chuẩn xác bắn vào trước mặt kính chắn gió hắn, sau đó khiến hắn ngã lăn ra trên mặt đất.
Fukuda Ono càng thêm kinh sợ, mẹ nó chứ, cái thằng ác ma này đúng thật hoàn toàn là một tên giết người không chớp mắt.
Không biết mình sao lại chọc đến dạng người này?
Sớm biết rõ đối phương hung hãn như thế, thì hắn dù thế nào cũng sẽ không ham hố đến cái vụ treo giải thưởng kia!
– Vào trong xe!
Tần Dương áp lấy Fukuda Ono nhanh chóng xông lên xe, Trần Tuệ ngồi ở hàng sau, Fukuda Ono ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Tần Dương đưa khẩu súng trước đó đã nhặt kia đưa cho Trần Tuệ:
– Nếu như hắn động đậy hoặc là làm loạn, cô cho hắn một phát chết luôn!
Tần Dương cũng mặc kệ Fukuda Ono phản ứng thế nào, lập tức nổ máy xe đi thẳng, xe rần lên xông ra ngoài.
Lúc này, có mấy tên cũng đã xông ra, đồng thời giơ súng lên, nhắm thẳng vào chiếc xe mà nổ súng.
Tần Dương ép người xuống, chân ga dẫm xuống hết cỡ, xe gầm thét, giống như con quái thú bị thương, ầm ầm bay vọt đi.
Toàn bộ đám người phía sau lao vào xe của mình, cùng lúc đó kêu gọi tiếp viện, chặn đường Tần Dương.
Tần Dương mặt trầm như mặt nước, chiếc xe ở trong dòng xe trông giống như cá chép không ngừng lách vượt qua mặt những chiếc khác, tiếp sau đó thì xông vào một con hẻm nhỏ.
Ke…ét!
Phanh xe rít lên một tiếng, chiếc xe ngừng lại.
Tần Dương lập tức giơ súng lên, nhắm ngay vào đầu Fukuda Ono:
– Bọn họ là ai, tại sao lại mai phục bọn tôi ở trên địa bàn của ông, ông bán đứng bọn tôi phải không?
Trần Tuệ phiên dịch qua, Fukuda Ono cũng đã thất kinh cầu xin được tha thứ:
– Bọn họ là người của Bộ xử lý công vụ đặc biệt, tôi thực sự không dám nói ra.
Tần Dương hừ lạnh nói:
– Cho dù bọn họ là thần tiên cũng không thể biết rõ tôi tới tìm ông được, ở Nhật Bản này cũng không phải chỉ có một mình ông mới có thể vượt biên được, nói sự thật!
Fukuda Ono không dám chống chế nữa, nhanh chóng nói ra chân tướng:
– Là có người gọi điện thoại cho tôi, nói ở trên có người đang tìm một nam một nữ, người Hoa, có thể sẽ lén vượt biên rời Nhật, nếu như ai có thể cung cấp tin tức, thì sẽ ban thưởng một ngàn vạn yên Nhật, tôi hỏi thăm thì biết, người bọn họ muốn tìm hẳn là các cậu…
Tần Dương ánh mắt trở nên lạnh lùng:
– Cho nên ông muốn lấy được một ngàn vạn tiền treo thưởng này, ông lập tức bán đứng bọn ta. Dù sao nếu bọn tôi bị bắt, thì ngay cả tiền mà bọn tôi đưa ông cũng có thể nuốt luôn…
Fukuda Ono vội vàng cầu xin tha thứ:
– Tha cho tôi một lần, tôi nhất định nghĩ cách giúp các người vượt biên, tiền tôi cũng trả cho các cậu, chỉ cần cậu tha cho tôi một mạng, tôi nhất định sẽ làm được!
Tần Dương lạnh lùng nói:
– Lấy tiền mà không làm việc, còn ra bán đứng đối tác, chết chưa hết tội!
Tần Dương nói xong liền bóp cò súng, loại dẫn đường này, trước nay cũng không phải là người tốt lành gì, giết đi thì giết đi vậy, Tần Dương vốn không hề cảm thấy một chút gì áy náy.
Fukuda Ono đầu phun máu, liền cúi rụp người xuống, Tần Dương thu súng lại, nhìn về phía gương mặt trắng bệch của Trần Tuệ, trầm giọng nói:
– Xuống xe.
Trần Tuệ nhìn Tần Dương không nửa lời lại đã giết Fukuda Ono, trong lòng vừa giật mình vừa sợ hãi, nhưng vẫn theo sát lấy Tần Dương nhanh chóng xuống xe.
– Chúng ta làm sao bây giờ?
Tần Dương cảnh giác nhìn thoáng qua con hẻm nhỏ sau lưng:
– Đi, thoát khỏi bọn họ trước, đi khỏi chỗ này!