Tần Dương bước vào cửa quán thịt dê, một mùi thơm nóng hổi đã ập vào mặt.
Tần Dương hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười có mấy phần thỏa mãn.
Thật là thơm.
Mùi vị quen thuộc ngày nào!
Có phục vụ tiến lên đón tiếp, hỏi rõ số phòng bao sau đó dẫn đường đi trước, La Thi Nhã rất tự nhiên khoác tay Tần Dương theo sau phục vụ.
Tần Dương đối với hành động này của La Thi Nhã đã quen đến cạn lời, ban đầu còn cự tuyệt vài lần, sau đó La Thi Nhã vừa tung một chiêu, Tần Dương chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.
Khoác thì khoác đi, dù sao là dì nhỏ của mình, cũng không có gì đáng ngại.
Khi hai người Tần Dương đi vào phòng bao, Liệp Ưng, Kim Cương, Hắc Báo và Thược Dược ba nam một nữ trong phòng bao đều đã đến, thấy Tần Dương khoác tay một ngự tỷ xinh đẹp như hoa đi vào, nụ cười vừa mới hé trên mặt bốn người chớp mắt trở nên có chút cổ quái.
Hắc Báo cười hehe:
– Lão đại, nửa năm không gặp, thay đổi rất lớn nha. Mỹ nữ xinh đẹp như này, lẽ nào là…
Hắc Báo còn chưa dứt lời, Tần Dương đã nhanh chóng cắt đứt lời hắn, chỉ vào La Thi Nhã giới thiệu:
– La Thi Nhã, dì nhỏ của tôi…Dì nhỏ ruột!
– Hả!
Lời nói của Hắc Báo đột nhiên bị nghẹn lại, ánh mắt trở nên cực kì khiếp sợ, ngay cả lời nói cũng trở nên có chút cà lăm:
– Lão đại, dì…dì nhỏ của cậu?
Không chỉ có Hắc Báo, đám người Liệp Ưng cũng có biểu cảm ngượng ngùng, hiển nhiên trong lòng bọn họ không nghĩ thuần khiết như vậy.
Tần Dương sớm đã dự đoán được tình cảnh này, hắn vừa hay ngăn chặn miệng Hắc Báo kịp thời. Nếu không có quỷ mới biết hắn sẽ nói ra những lời dọa người gì hơn.
La Thi Nhã cười híp mắt rút tay mình khỏi tay Tần Dương, vẫy vẫy tay với mọi người, thanh âm ngọt ngào nói:
– Đúng vậy, tôi là dì nhỏ La Thi Nhã của Tần Dương. Trong nhà không ai nấu cơm, tôi theo nó đến ăn thịt dê, mọi người đừng để ý nhé.
– Không ngại, không ngại, hoan nghênh, hoan nghênh. Ặc, cái này…dì…
Hiển nhiên trong nhất thời Hắc Báo không biết xưng hô với La Thi Nhã thế nào. Dù sao La Thi Nhã trông trẻ trung như vậy, e là vẫn không lớn hơn bọn họ, gọi dì nhỏ theo vậy, cái này quả thật có chút xấu hổ.
La Thi Nhã cười híp mắt cởi áo khoác ra, để lộ vóc người uốn lượn dù là phụ nữ cũng đều ngưỡng mộ, mỉm cười nói:
– Tên sao gọi vậy, năm nay tôi hai mươi tám tuổi, các cậu cứ gọi tôi Thi Nhã là được.
Tần Dương cũng bổ sung một câu:
– Phải, tên sao gọi vậy, đừng câu nệ.
Hai người đều nói như vậy, mọi người nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Từng thằng đàn ông gọi một mỹ nữ như hoa như ngọc là dì nhỏ, cảm giác này rất ngượng miệng.
La Thi Nhã ngồi cạnh Thược Dược, Thược Dược cười hì hì đưa bát đũa cho La Thi Nhã:
– Chị Thi Nhã, chúng tôi quen biết với lão đại mấy năm, hôm nay mới biết lão đại còn có một dì nhỏ trẻ trung xinh đẹp như chị đó.
– Lão đại?
La Thi Nhã hơi sững sờ, chợt mỉm cười nói:
– Tiểu tử thúi lớn rồi, có thế giới riêng của mình, làm gì ngày ngày nhớ đến dì nhỏ chứ.
Mọi người nghe vậy nhất thời đều nở nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Tần Dương có chút ý vị thâm sâu.
Haha, có một dì nhỏ như vậy, cuộc sống nhất định rất thú vị.
Tần Dương cười nói:
– Hồi nhỏ mẹ tôi bận rộn, rất nhiều lúc đều là dì nhỏ trông chừng tôi, mãi cho đến sau này dì nhỏ học đại học ít thời gian mới ít trông chừng tôi.
Mọi người kinh ngạc, khó trách La Thi Nhã nói như vậy. Chắc hẳn trước kia khi La Thi Nhã trông chừng Tần Dương, Tần Dương khẳng định kêu gào đòi dì nhỏ.
Nghĩ đến hình ảnh đó, nụ cười trên mặt mọi người lại tăng thêm hai phần.
– Nào, người đã đông đủ, bắt đầu làm việc!
Liệp Ưng chào hỏi một tiếng, sau đó liền trực tiếp cầm chai rượu dưới chân lên, vặn nút mở xoắn, cũng không cho mọi người rót rượu, trực tiếp phát một chai cho từng người.
– Hôm nay là lần tụ họp cuối cùng của đầu năm, cũng là lần gặp lại của chúng ta và lão đại. Hôm nay cứ uống thoải mái, một người uống một chai trước, hôm nay chúng ta không say không về!
Đến phiên La Thi Nhã, Liệp Ưng hỏi:
– Thi Nhã, cô là ngoại lệ, hay là uống thức uống, hoặc là kêu bia, rượu vang?
La Thi Nhã nhếch môi cười nói:
– Mọi người đều uống rượu trắng, tôi uống thức uống khác thì thật mất ý nghĩa. Hôm nay không phải đón năm mới sao, mọi người đều phải nhiệt tình sôi sổi, tôi cũng phải uống chút rượu trắng.
La Thi Nhã vừa nói vậy, nhất thời khiến mấy người khen ngợi một trận, Liệp Ưng khui một chai cho La Thi Nhã, còn hữu hảo quan tâm một câu:
– Uống từ từ, uống bao nhiêu tính bấy nhiêu, uống không hết cũng không sao.
Ly là ly thủy tinh 2 xị, mọi người tự mình rót cho mình một ly, Liệp Ưng giơ ly đầu tiên đứng lên:
– Cạn ly cho cuộc đoàn tụ của chúng ta, chúc mọi người năm mới vui vẻ, các anh em cạn ly, hai chị em tùy ý!
Tất cả mọi người đều đứng lên, cụng một cái, nửa đầu ra sau, 2 xị rượu trắng rào một cái liền vào bụng, tương đối khá thô bạo.
Tần Dương đặt ly xuống, cảm giác từ miệng đến bụng đều nóng hừng hực, cầm đũa lên gắp một miếng thịt dê, ánh mắt chợt rơi trên người Kim Cương đối diện, vì hắn thấy tư thế hắn gắp thịt dê có chút không được tự nhiên.
Cẩn thận nhìn một chút, sắc mặt Tần Dương hơi biến đổi, vì hắn nhìn thấy ngón cái tay phải của Kim Cương chỉ còn lại một nửa!
Tần Dương buông đũa xuống, ánh mắt rơi trên mặt Kim Cương, trầm giọng nói:
– Kim Cương, tay cậu bị sao thế?
Căn phòng náo nhiệt bỗng lạnh đi hai phần, thần sắc đám người Liệp Ưng có chút phức tạp, nhưng Kim Cương tiêu sái cười nói:
– Lần trước huấn luyện vô tình bị vũ khí đè phải, đầu ngón tay cái bị ép gãy. Không sao, nửa đầu ngón tay thôi mà.
Huấn luyện?
Vũ khí?
Sao có thể chỉ ép đến nửa đầu ngón tay cái của mình?
Tình huống này e là chỉ có lúc làm nhiệm vụ giao chiến với kẻ thù không cẩn thận bị đạn bắn trúng ngón tay cái mới có thể xảy ra, hay chỉ là có La Thi Nhã nên không tiện nói gì đó.
Tần Dương muốn hỏi chi tiết, nhưng lại ngại vì La Thi Nhã, chỉ ồ một tiếng:
– Bình thường cậu kích động lỗ mãng, huấn luyện thế nào cũng làm bản thân bị thương.
Kim Cương cười haha nói:
– Là lỗi của tôi. Không sao, đàn ông mà, mất nửa đầu ngón tay, không có gì đáng ngại.
La Thi Nhã cười híp mắt đứng lên:
– Tôi đi vào nhà vệ sinh, mọi người ăn trước đi.
Nội tâm Tần Dương cảm kích, hiển nhiên đây là La Thi Nhã cho nhóm người mình thời gian nói chuyện riêng.
Sau khi La Thi Nhã rời đi, lúc này Tần Dương mới thấp giọng hỏi:
– Chuyện thế nào?
Liệp Ưng ở bên cạnh mở miệng nói:
– Tháng trước chúng tôi đi thi hành nhiệm vụ, gặp phải một cuộc chiến đấu. Khi chiến đấu Kim Cương khá xui xẻo, ngón cái bị đạn đánh trúng, mất luôn…
Kim Cương ở bên cạnh đỉnh đạc nói:
– Đây là xui xẻo, nhưng cũng là may mắn. Nếu viên đạn đó trượt lệch chút nữa, tôi mất không phải là nửa ngón tay cái, mà là đầu rồi.
Tần Dương nhíu mày, mình mới rời đi không đến nửa năm, tiểu đội Thiểm Điện của mình không ngờ lại xảy ra chuyện. Ngón tay cái đối với việc với sử dụng súng ống mà nói vô cùng quan trọng, nửa ngón tay cái của Kim Cương không còn, đã định trước cơ bản từ giã công tác tiền tuyến rồi.
– Cấp trên sắp xếp cậu thế nào? Hiện giờ cậu đang làm gì?