“Gia chủ chết rồi, ta là Đại trưởng lão, từ giờ trở đi sự vụ của Diệp gia do ta quyết định!”
“Kể từ hôm nay, Diệp Thanh chính là thiếu chủ của Diệp gia, ai dám làm trái thiếu chủ thì giết không tha!”
Giọng nói uy nghiêm của Đại trưởng lão vang vọng khắp xung quanh Phong Vân Đài.
Người của Diệp gia hoàn toàn trầm mặc, không ai nói gì nữa.
Yên tĩnh, sự yên tĩnh như cái chết.
Không khí ở hiện trường cực kì áp lực.
“Vèo!”
Ngay khi Đại trưởng lão tuyên bố Diệp Thanh là thiếu chủ của Diệp gia thì cách đó không xa có một bóng người nhanh chóng lao qua.
Đó là trưởng lão của Vương phủ Cát Châu, Hà Hùng.
“Diệp Thanh, ngươi dám giết con rể của Vương phủ ta, còn không đi theo ta đến Vương phủ nhận tội!” Hà Hùng nhe răng cười gằn, phất tay ra hiệu cho cường giả Vương phủ bên cạnh bao vây lấy Diệp Thanh.
Nhưng Đại trưởng lão Diệp gia đang đứng bên cạnh Diệp Thanh.
Trước kia khi huyết mạch của Diệp Thanh bị phế, Đại trưởng lão không thả nổi một cái rắm. Hiện tại Diệp Thanh mạnh mẽ quật khởi thì ông ta lại lập tức nói rõ lập trường của mình.
“Hà huynh, đây là việc nhà của Diệp gia! Còn chưa tới phiên Vương phủ các ngươi nhúng tay vào!” Đại trưởng lão Diệp gia âm trầm mà nói.
Hiện tại thế hệ trẻ của Diệp gia chỉ có Diệp Thanh có thiên phú yêu nghiệt nhất.
Đâu chỉ là thế hệ trẻ, thực lực của Diệp Thanh còn dư sức đánh giết trưởng lão của Diệp gia.
Đương nhiên Đại trưởng lão phải bảo vệ thiên kiêu tuyệt thế như thế.
“Chuyện nhà? Chẳng lẽ ngươi quên Diệp Ngôn cưới tiểu thư nhà ta, là con rể của Vương phủ hay sao!”
“Diệp Thanh tùy ý đánh giết con rể Vương phủ, không coi Vương phủ ra gì, chẳng lẽ không nên hỏi tội sao?”
Hà Hùng liên tục cười lạnh, trong mắt b ắn ra sát khí.
Lần này một trong những nhiệm vụ của Hà Hùng chính là đánh giết Diệp Thanh!
Mười tử sĩ lúc trước phái đi không có một ai trở về, chắc hẳn họ đều chết trong tay Diệp Thanh.
Hà Hùng đã ý thức được Diệp Thanh khó giải quyết, nếu không mau diệt trừ hắn thì hậu hoạn khôn cùng.
Diệp gia có yêu nghiệt tuyệt thế như Diệp Thanh thì sau này có khả năng sẽ vượt qua Vương phủ, trở thành bá chủ của Cát Châu.
“Hà Hùng, ngươi tính sai rồi. Diệp Thanh là người của Diệp gia, Diệp Ngôn cũng là người của Diệp gia, nội loạn của Diệp gia liên quan gì đến một người ngoài như ngươi?” Đại trưởng lão Diệp gia cười lạnh, kiên quyết muốn bảo vệ Diệp Thanh.
Hà Hùng nghẹn lời.
Ông ta không dẫn nhiều người tới, nếu đánh nhau thì thật sự không phải đối thủ.
Mặc dù thực lực tổng hợp của Diệp gia thua kém Vương phủ rất nhiều. Nhưng những người Hà Hùng mang tới không có ai lên tới cảnh giới Ngưng Nguyên, không có khả năng đối kháng với Diệp gia trên địa bàn của họ.
“Đại trưởng lão, ngươi thật sự muốn đắc tội Vương phủ?” Ánh mắt Hà Hùng rất lạnh, lấy Vương phủ ra để uy hiếp.
“Hà Hùng, ta không phải đắc tội Vương phủ các ngươi, mà là việc nhà của Diệp gia, không làm phiền các ngươi hao tâm tổn trí!”
“Người đâu, tiễn khách!”
Đại trưởng lão Diệp gia phất phất tay, lập tức có một nhóm võ giả Diệp gia đi tới.
Hai bên giằng co.
Hà Hùng hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Tình thế đang căng thẳng, Hà Hùng chỉ có thể tạm thời rút đi, sau này lại tìm cơ hội diệt trừ Diệp Thanh.
“Diệp Thanh ta không phải thiếu chủ của Diệp gia! Hôm nay Diệp Thanh và Diệp gia triệt để cắt đứt quan hệ!” Đột nhiên, Diệp Thanh cao giọng mà nói.
“Diệp Thanh, ngươi đang nói gì vậy?” Đại trưởng lão kinh hãi.
Ông ta toàn lực bảo vệ Diệp Thanh, mà bây giờ hắn lại muốn thoát ly gia tộc. Đây là đang vả mặt ông ta.