Thừa dịp trưởng lão vương phủ mang theo một nhóm tử sĩ tới, đây chính là thời cơ thuận lợi để tiêu diệt Diệp Thanh.
Nếu như ra tay ở phủ đệ Diệp gia, khó tránh khỏi việc có người kiếm cớ.
Suy cho cùng thì Diệp Thanh vẫn là người Diệp gia.
Tuy nhiên, nếu âm thầm hạ thủ thì không còn phải cố kỵ nhiều như vậy nữa.
“Tốt! Một khi tử sĩ của vương phủ chịu ra tay, Diệp Thanh nhất định sẽ chết!”
“Gia chủ, chúng ta đi ngay đây!”
Trên người ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão đều phóng ra sát khí lạnh lẽo.
Bọn họ là tâm phúc của gia chủ, cũng xem Diệp Thanh là cái đinh trong mắt!
“Ừm, các ngươi nhớ kỹ, nhất định phải giữ bí mật, làm xong phải xóa sạch mọi dấu vết!”
“Ta muốn Diệp Thanh phải bốc hơi khỏi nhân gian này!”
Khắp gương mặt của gia chủ Diệp gia đều là vẻ ác độc.
“Tuân mệnh!”
“Gia chủ yên tâm, Diệp Thanh tuyệt đối không thể sống tới ngày mai!”
Ngũ trưởng lão và lục trưởng lão gật đầu, sau đó nhanh chóng lao ra ngoài!
Tu vi của của cả hai đều đã đạt đến cảnh giới Ngưng Nguyên tầng một.
Hơn nữa huyết mạch cũng không hề kém, đều là huyết mạch Báo Hắc Ám ba sao.
Cả về tốc độ lẫn sức mạnh đều không hề tệ.
Ngũ trưởng lão liên thủ với lục trưởng lão, bọn họ rất có tự tin có thể giế t chết Diệp Thanh.
Dù sao thì tu vi của Diệp Thanh cũng chỉ là luyện thể tầng bảy.
Hơn nữa, hắn còn đã mất đi huyết mạch!
Chỉ còn có thể dựa vào thực lực kiếm đạo thôi.
Thực lực kiếm đạo có mạnh đến đâu thì cũng vẫn vô dụng khi đối mặt với sự chênh lệch tu vi quá lớn.
Hiện tại, vương phủ cũng ra tay, phái theo một nhóm tử sĩ đi cùng, gần như mười phần nắm chắc có thể đánh giết Diệp Thanh.
Hai bóng đen đang chạy nhanh trên mặt đất.
Chính là Ngũ trưởng lão và Lục trưởng lão của Diệp gia
Phía sau bọn họ còn có một nhóm người mặc đồ đen, tổng cộng có mười người.
Khí tức trên người bọn họ đều không hề yếu.
Có thể trở thành tử sĩ vương phủ thì tuyệt đối không phải người bình thường!
Ở dãy núi Tử Dương, khắp nơi lộ ra sự nguy hiểm.
Diệp Thanh bỏ ngựa.
Hắn cõng muội muội trên lưng, đi bộ trong dãy núi Tử Dương.
Dãy núi rậm rạp đầy bẫy rập chông gai nên ngựa không thể đi được trên núi này, Diệp Thanh chỉ có thể bỏ ngựa mà đi bộ.
Trên đường đi, hắn gặp không ít yêu thú.
Hầu hết chỉ là cảnh giới luyện thể.
Vẫn chưa thể uy hiếp đến Diệp Thanh.
Diệp Thanh cầm Thanh Phong kiếm trong tay.
Một đường đi tới, hắn đồ sát mười mấy con yêu thú cảnh giới luyện thể.
Phong kiếm thuật của Diệp Thanh đã viên mãn, chỉ cần một kiếm là có thể đánh giết yêu thú cảnh giới luyện thể.
Tình trạng của Diệp Mạnh Lăng rất nguy kịch.
Diệp Thanh không thể lãng phí dù chỉ một phút hay một giây nào nữa.
Hắn biết, Thú Vương của dãy núi Tử Dương – Dực Hỏa Hổ đang ở nơi sâu nhất bên trong dãy núi này.
“Ca, ngươi đừng đi, nguy hiểm lắm!”
“Chúng ta… Chúng ta trở về đi.”
Diệp Mạnh Lăng đang nằm trên lưng Diệp Thanh, hơi thở mong manh. Cơ thể cô bé giống như một tảng băng.
Lạnh!
Quá lạnh!
“Không!”
“Muội muội, tin tưởng ca, sẽ không có chuyện gì xảy ra với muội cả!”
Sắc mặt Diệp Thanh càng thêm kiên quyết.
Hắn đã từng thề sẽ bảo vệ tốt cho muội muội.
Dù dãy núi Tử Dương có nguy hiểm đến đâu, hắn cũng không thể rời đi.
Trên cánh tay và bắp chân của Diệp Thanh đều bị thương.
Mặc dù Diệp Thanh có thể giế t chết những con yêu thú gặp được trên đường đi chỉ trong một chiêu.
Nhưng bản thân Diệp Thanh cũng bị thương.
Cảm giác được thân thể muội muội càng ngày càng lạnh, lòng Diệp Thanh nóng như lửa đốt.
Cách đây không lâu, muội muội hắn đã uống viên Khai Dương đan cuối cùng.
Nhưng mà, hiệu quả cực kỳ nhỏ bé.
Hàn khí trong người con bé thực sự quá nặng, Khai Dương đan đã không cách nào cứu được nữa!
Nhất định phải lấy được tinh huyết của Tử Dương Dực Hỏa Hổ!
“Gràooo!”
Phía trước, trong rừng rậm.
Một con hổ với ánh bạc sáng ngời toàn thân.
Nó phát hiện có nhân loại đang tới gần.
Bên trong đôi mắt hổ lóe lên ánh sáng hung dữ và khát máu.
Sau một khắc, nó đột ngột lao tới như một tia chớp màu bạc.
Mãnh hổ vọt lên.
Vuốt hổ sắc bén đánh về phía cơ thể yếu ớt của Diệp Mạnh Lăng!
Diệp Thanh lách mình né qua.
Trước kia khi còn ở Diệp gia, Diệp Thanh là người thừa kế, được tu luyện thân pháp võ học khá huyền diệu.
Bước chân như gió.
Nhanh chóng chớp nhoáng!
Tật Phong Bộ – võ học thượng phẩm Hoàng cấp.
Là thân pháp võ học cao cấp nhất ở Diệp gia, mà Diệp Thanh sớm đã tu luyện đến viên mãn.
Thân pháp cực nhanh!
“Xoẹt!”
Trong tích tắc.
Thanh Phong Kiếm của Diệp Thanh chém một vòng cung trên không trung.
Huyết quang bùng nổ.
Một thanh kiếm đâm xuyên qua bụng mãnh hổ.
Mãnh hổ tru lên nhưng không chết ngay tại chỗ.
Vuốt hổ sắc bén đột nhiên chụp tới.
Trên cánh tay phải của Diệp Thanh xuất hiện một vết máu!
“Phựt!”
Thanh Phong kiếm trong tay Diệp Thanh lại đâm sâu hơn một chút.
Mãnh hổ toàn thân màu bạc phát ra một tiếng r3n rỉ cuối cùng rồi hoàn toàn tắt thở.
Con hổ bạc này có thể chất rất mạnh mẽ.
Tu vi đã đạt đến luyện thể tầng chín, muốn đối phó nó thì vô cùng phiền phức.
Nếu không phải Diệp Thanh có thân pháp cực nhanh và kiếm pháp hung hãn sắc bén thì thật đúng là không dễ giải quyết.
“Ca, ca bị thương rồi!” Diệp Mạnh Lăng sợ hãi.
Trong đôi mắt cô bé tràn đầy lo lắng.
“Ca không sao!” Diệp Thanh nhẹ giọng nói.
Hắn tự xé một mảnh vải trên người rồi băng bó cánh tay một cách đơn giản.
Sau đó lao ra ngoài thật nhanh.
Khoảng một giờ sau.
Rốt cục Diệp Thanh đã tới được nơi sâu nhất của dãy núi Tử Dương.
Thân thể Diệp Mạnh Lăng nằm trên lưng hắn càng lạnh hơn.
Ngay cả Diệp Thanh cũng bị ảnh hưởng. Hàn khí thấu xương cũng xâm nhập vào trong thân thể Diệp Thanh.
“Muội muội, ngươi nhất định phải cố gắng lên!”
Diệp Thanh liên tục nói chuyện với Diệp Mạnh Lăng.
Hắn sợ cô bé ngủ thiếp đi thì không còn tỉnh lại được nữa.
“Gràooooo!”
Sâu trong dãy núi Tử Dương.
Trong rừng rậm đột nhiên vang lên tiếng hổ gầm.
Vang vọng núi rừng, rung động lòng người.
Không lâu sau, một con mãnh hổ toàn thân bao phủ những đường vân màu tím bước ra!
Diệp Thanh nhìn thấy mãnh hổ màu tím khổng lồ kia thì ánh mắt lập tức sáng lên.
Con hổ tím được sinh ra vô cùng kỳ lạ.
Có một đôi cánh màu tím!
Tử Dương Dực Hỏa Hổ!
Chính là nó.
Nhìn thấy có nhân loại đến đây, Tử Dương Dực Hỏa Hổ dường như bị chọc giận.
Nơi này là lãnh địa của nó.
“Vèo!”
Khoảnh khắc tiếp theo.
Tử Dương Dực Hỏa Hổ rung đôi cánh rồi nhanh chóng lao tới.
Không đợi Diệp Thanh kịp phản ứng.
Tử Dương Dực Hỏa Hổ đã đến trước mặt hắn.
Nhanh!
Quá nhanh!
Tu vi của Tử Dương Dực Hỏa Hổ đã đạt đến cảnh giới Ngưng Nguyên.
Vượt xa Diệp Thanh!
Hơn nữa, tốc độ của Tử Dương Dực Hỏa Hổ hoàn toàn vượt trội trong các loài yêu thú họ hổ!
Mãnh hổ với hai cánh sau lưng thực sự quá lợi hại.
Không chỉ nhanh mà lực sát thương cũng cực kỳ kinh người.
Cứ như một tia sét màu tím.
Móng vuốt sắc bén của Tử Dương Dực Hỏa Hổ vung thẳng đến yết hầu Diệp Thanh.
“Bùm!”
Diệp Thanh không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Hắn đưa tay ra đánh một chưởng.
Trong lòng bàn tay của hắn ẩn chứa một ngọn lửa có khí tức nóng bỏng.
Thiên phú của huyết mạch Bát Hoang Hỏa Long sáu sao – Bát Hoang Chân Hỏa!
“Bùm!”
Tiếng va chạm dữ dội đinh tai nhức óc.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Thân hình Diệp Thanh nhanh chóng lui lại.
Trong quá trình lui về phía sau, Diệp Thanh ôm lấy muội muội, che chở cho cô bé.
“Bùm!”
Diệp Thanh liên tiếp lui lại mấy chục bước, đâm vào trên một cây đại thụ.
Gốc cây phát ra âm thanh răng rắc, sau đó liền gãy ngang!
Lực tác động thực sự quá mạnh.
Diệp Thanh há miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
“Ca!” Diệp Mạnh Lăng kinh hãi.
Cô bé chạm vào vết máu ở khóe miệng Diệp Thanh.
Trái tim cô bé đau nhói!
Cô bé không muốn thấy anh trai bị tổn thương vì mình.
“Trở về, chúng ta trở về đi!”
Một dòng nước mắt trong suốt chảy ra từ khóe mắt Diệp Mạnh Lăng.
“Bé ngốc, không cần lo lắng cho ca.”
Khóe miệng Diệp Thanh hiện lên một nụ cười.
Vừa nói hắn vừa ho ra một ngụm máu.
Thương thế của hắn rất nặng!
Lấy tu vi luyện thể bảy sao tiếp nhận một đòn trực diện từ Tử Dương Dực Hỏa Hổ, có thể sống sót đã là kỳ tích.
Tuy nhiên, Tử Dương Dực Hỏa Hổ cũng không dễ chịu gì.
Ngay lúc Diệp Thanh lui lại, Tử Dương Dực Hỏa Hổ phát ra một tiếng rú thảm thiết.
Khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể Tử Dương Dực Hỏa Hổ tỏa ra mùi khét!
Trên người Tử Dương Dực Hỏa Hổ có một đám lửa màu vàng đang bốc cháy.
Ngọn lửa vàng đó chính là Bát Hoang Chân Hỏa b ắn ra từ một chưởng của Diệp Thanh!
Ban đầu, nó chỉ là một cụm lửa nhỏ màu vàng.
Giờ phút này, lại là “một đốm lửa đốt cả cánh đồng”!