Theo đuổi cô?
Không biết tại sao sự tức giận lúc nãy vì anh nhắc đến Tiểu Tinh Tinh bây giờ lại biến mất, Tần Vãn bình tĩnh lại một chút, trong lòng không hề có một chút dao động nào.
Chỉ là cô rất muốn cười, và cô cũng cười thật.
Lúc cô cười lên rất xinh đẹp, dưới quầng sáng ấm áp của ánh đèn, vẻ đẹp quyến rũ dịu dàng của cô lại tăng lên gấp bội.
Nhưng Thẩm Mộ nhìn thấy, ngoại trừ cảm giác trái tim lỡ nhịp lúc ban đầu, sau đó chỉ là cảm giác ngột ngạt mãnh liệt tràn ngập khắp lồng ngực anh, thậm chí còn dâng lên một cảm giác mang tên sợ hãi.
“Tần Vãn…”
Lúc này nhân viên phục vụ đưa món tráng miệng lên.
Tần Vãn ngước mắt nhìn một cách lười biếng.
“Không bao giờ,” Cô bình tĩnh cắt lời Thẩm Mộ, nhìn thẳng vào mắt anh, “Thứ tôi ghét sẽ không bao giờ thay đổi, mặc kệ qua bao lâu, giống như những thứ có vị ô mai mà tôi đã ghét từ nhỏ vậy.”
Trong lòng Thẩm Mộ run lên, vô thức nhìn lại.
Đồ ngọt tráng miệng…
Có vị ô mai.
“Đồ vật cũng vậy, mà người cũng thế,” Buông hai chân đang vắt chéo một cách tao nhã xuống, Tần Vãn nhìn anh, “Lời nên nói tôi đã nói rõ ràng trong đêm đó hết rồi, Thẩm Mộ, đừng có làm phiền đến tôi nữa.”
Nghĩ nghĩ, cô quyết định nói thêm vài câu nữa: “Anh nói anh thích tôi, yêu tôi? Thích tôi ở điểm gì chứ? Mặt của tôi sao? Tôi và anh đã biết nhau từ hồi còn nhỏ xíu, nếu thích thì còn phải chờ tới tận bây giờ sao?”
“Anh…”
“Cùng lắm chỉ là áy náy mà thôi.”
Nhận định nguyên nhân một cách bình tĩnh hòa nhã, không còn gì để nói nữa, Tần Vãn đứng dậy.
“Không phải áy náy!” Thẩm Mộ thốt lên.
Nhưng hiển nhiên Tần Vãn không tin.
Thẩm Mộ chạy theo, kiềm chế sự ngột ngạt khó chịu trong lòng: “Không phải áy náy, anh không tệ đến mức không phân biệt được tình cảm dành cho em là gì…” Thoáng nhìn lại món tráng miệng vị ô mai trên bàn, anh thấp giọng nói, “Lần sau chắc chắn anh sẽ không tái phạm những lỗi sai như vậy nữa, Tần Vãn, anh sẽ hiểu rõ em, sẽ chứng minh cho em thấy tình cảm của anh đối với em…”
“Nhưng tôi không cần.” Tần Vãn hờ hững cắt lời anh.
*****
Chờ Thẩm Mộ thanh toán hóa đơn xong chạy ra thì Tần Vãn đã lái xe rời đi.
Anh đuổi theo không chút do dự.
Nhưng sợ theo sát thì cô thấy phiền rồi lại càng chán ghét mình, anh đành phải giữ khoảng cách không gần không xa để đuổi theo.
Cô chậm, anh cũng chậm, cô quay đầu, anh cũng quay đầu theo.
Loại việc này là lần đầu tiên anh làm.
Chua xót dâng trào, Thẩm Mộ thầm nghĩ, mình cũng chẳng khác mấy tên biến thái cuồng theo dõi là bao.
Nhưng mà chẳng còn cách nào khác, nếu như anh không mặt dày mày dạn dính lấy cô thì đó mới là tự tay bóp chết cơ hội, cho dù đây là một cơ hội có tỉ lệ thành công vô cùng thấp.
*****
Tần Vãn nhìn vào kính chiếu hậu.
Anh vẫn còn đi theo.
Tần Vãn nhíu mày, ngẫm nghĩ, cô quyết định phải khiến cho anh xấu hổ một chút để anh đừng dây dưa nữa, trong đầu lóe lên một ý tưởng, cô lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi thì màn hình điện thoại lại sáng lên trước.
“Alo…” Cô nhận máy.
Chỉ mấy giây sau, sắc mặt cô đã tái xanh.
Thẩm Mộ vẫn còn đang bảo toàn khoảng cách ổn định với Tần Vãn, bỗng nhiên thấy xe Tần Vãn tăng tốc bỏ xa xe mình một khoảng lớn, trong lúc nhất thời, trong lòng anh cực kì khó chịu, anh nghĩ cô đang muốn cắt đuôi mình.
Nhưng mà chưa đầy một lát sau cô đã vượt qua hai chiếc xe, trong lòng anh cảm thấy có chút bất an..
Chẳng lẽ…
Đã xảy ra chuyện gì sao?
*****
Bệnh viện.
Chạy trên đường như bay, khó khăn lắm mới dừng xe được, Tần Vãn vô cùng lo lắng lập tức đẩy cửa xe chạy về phía bệnh viện, bởi vì vừa lo lắng vừa căng thẳng nên cô còn đụng vào người khác.
“Vãn Vãn!”
Mẹ Tần nhìn thấy bóng dáng của cô liền gọi cô lại.
Tần Vãn quay đầu.
Vừa nhìn thấy bà, sự căng thẳng trong lòng không hề giảm đi mà còn biến thành lửa giận, trái tim giống như bị lửa nóng giày vò, vô cùng đau đớn.
“Mẹ!” Cô ba chân bốn cẳng chạy tới, vừa đến cửa đã nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh đang ngoan ngoãn ngồi trên giường bệnh, nhìn về phía cánh tay đang bó bột của mẹ Tần lần nữa, lửa giận bốc lên ngút trời..
“Mẹ ơi…” Tiểu Tinh Tinh vừa thấy Tần Vãn xuất hiện là lập tức giang hai cánh tay nũng nịu, “Muốn ôm một cái, muốn mẹ thổi thổi đau đau…”
Hốc mắt Tần Vãn thoắt cái đã đỏ lên, cay cay khó chịu vô cùng.
Lúc mẹ Tần gọi điện bảo bà và Tiểu Tinh Tinh đang ở bệnh viện, xém chút nữa là cô đã bay cả hồn vía, chân đạp xuống chân ga đã run lẩy bẩy.
“Mẹ ơi…”
“Để mẹ ôm nào.” Tần Vãn vội vàng cúi người cẩn thận từng li từng tí ôm lấy bé, vừa dỗ bé vừa kiểm tra người bé.
Mẹ Tần bận bịu an ủi: “Tinh Tinh không bị thương, chỉ là bị xước da với bị hoảng sợ một xíu thôi, Vãn Vãn, con đừng quá lo lắng.”
Sao mà cô không thể lo lắng cơ chứ?!
Đây là con gái và mẹ của cô mà.
“Chuyện gì xảy ra vậy, mẹ, kể rõ cho con nghe đi.” Cố gắng kiềm chế cảm xúc để không làm Tiểu Tinh Tinh hoảng sợ, Tần Vãn hỏi.
Trước đó trong điện thoại mẹ Tần không nói rõ ràng, bây giờ người đã đứng trước mặt, bà kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối ——
Khi bà đang dẫn Tiểu Tinh Tinh ra ngoài chơi thì thím hai của Tần Vãn đột nhiên xuất hiện, chỉ mũi bà chửi ầm lên, còn vô lại khóc lóc om sòm mắng nhà bọn bọ là thứ lòng lang dạ sói đuổi tận giết tuyệt ngay cả em trai ruột của mình cũng không tha.
Tất nhiên là mẹ Tần không muốn để ý tới, huống chi còn có Tiểu Tinh Tinh ở đây, thế là bà ôm lấy Tiểu Tinh Tinh muốn đi.
Vấn đề là ngay sau đó, thím hai đột ngột dùng sức đẩy bà một cái nhân lúc bà không để ý. Mẹ Tần thấy mình sắp ngã sấp xuống, chỉ có thể bảo vệ Tiểu Tinh Tinh trong ngực trước, chờ lúc bà đứng dậy được thì thím hai đã vội vàng chạy mất, Tiểu Tinh Tinh sợ hãi khóc thét lên.
Tần Vãn nghe xong, không khống chế được lửa giận trong lòng mình nữa.
“Báo cảnh sát!” Lồng ngực phập phồng kịch liệt, cô nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng mà lúc này một giọng nói mềm mại xen lẫn chút oan ức sợ hãi vang lên——
“Bác gái, chị họ… không báo cảnh sát có dược không ạ, mẹ em.. mẹ em không phải cố ý…”
Tần Vãn lạnh lùng quét mắt tới, em gái họ bạch liên bông Tần Sương của mình đang đi tới, hốc mắt hồng hồng như đang chịu phải nỗi oan thấu trời nào đấy vậy.
“Được rồi, không báo cảnh sát.” Tần Vãn cười lạnh.
Tần Sương vừa vui vừa sợ: “Vãn Vãn, chị… chị nói thật sao?”
“Thật chứ,” Tần Vãn ngoài cười nhưng trong không cười, “Bảo mẹ cô tới đây, để cho tôi ‘vô ý’ đẩy xuống cầu thang thì tôi sẽ không báo cảnh sát nữa.”
Tần Sương không dám tin: “Vãn Vãn…”
Tần Vãn nhìn chằm chằm cô ta, làm như chợt hiểu ra: “A, lo là bà ta lớn tuổi nên không chịu được sao, vậy cô chịu thay bà ta đi, để cho chúng tôi đẩy xuống, chúng ta xóa bỏ ân oán, tôi hứa là sẽ không dùng sức đâu.”
Tạm thời giao Tiểu Tinh Tinh cho y tá đứng bên cạnh, cô từng bước tới gần.
“Vãn Vãn… Vãn Vãn… Em… xin lỗi…” Tần Sương giật mình kêu lên, bỗng nhiên lui lại rồi a lên một tiếng thống khổ, nhìn cô ta như đang chuẩn bị ngã sấp xuống.
“Sương Sương!” Một tên đàn ông bỗng đột ngột nhảy ra nhanh nhẹn ôm lấy cô ta.
Một giây sau, gã ta trừng Tần Vãn: “Con mẹ nó cô đừng khinh người quá đáng!”
Giận dữ, gã giơ tay muốn đánh người.
“A —— “
Một tiếng hét thảm vang lên.
“Shhh!”
Gã đàn ông bị đạp một cái đã nằm đo đất, hai tay ôm bụng, thể hiện ra sự đau đớn của mình.
Tần Sương ngu ngơ tại chỗ, hai giây sau lại lập tức đỏ hốc mắt gọi một tiếng: “Luật… luật sư Thẩm…” Tiếng nói vừa dứt là nước mắt lại rơi xuống như mưa, “Luật sư Thẩm anh đến rồi… em…”
Giọng nói kia, ánh mắt kia, hiển nhiên là đang ỷ lại vào Thẩm Mộ rồi.
Tần Vãn thờ ơ lạnh nhạt, khẽ a lên một tiếng.
Thẩm Mộ nhíu mày, không kiên nhẫn: “Cô là ai?”
Tần Sương khẽ giật mình, nước mắt rơi hoài không dừt, dường như là đang đau lòng lắm.
“Tôi không đánh phụ nữ,” Ánh mắt đảo qua Tần Sương và tên đàn ông đang nằm trên mặt đất, lúc nói chuyện trở lại, giọng nói của Thẩm Mộ đã tràn ngập u ám và sự nguy hiểm, “Nhưng bắt nạt người của tôi thì phải trả giá đắt, việc này còn chưa xong đâu.”
Chạm tới ánh mắt của anh, Tần Sương chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát.
“Em…” Cô ta muốn giải thích gì đó.
Thẩm Mộ không nhìn cô ta mà xoay người kiểm tra Tần Vãn một lượt, thấp giọng hỏi: “Có sao không?”
Giọng nói lạnh lùng lúc nãy giờ đã hóa thành dịu dàng khi đối mặt với Tần Vãn.
“Không sao cả.” Tần Vãn quay mặt sang chỗ khác, không hiểu sao lại có chút không kiên nhẫn.
Thẩm Mộ mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng đây không phải là nơi phù họp cho việc tâm sự. Thế là anh chỉ có thể nhịn lại, vừa căng thẳng vừa hồi hộp bồn chồn nhìn về phía Tiểu Tinh Tinh đang nằm trong lồng ngực của y tá.
Nhận ra được gì đó, Tần Vãn chắn trước mặt của y tá.
Ánh sáng le lói trong mắt tắt ngóm đi, trong lòng Thẩm Mộ khó chịu, ráng cố gắng chịu đựng nhìn về phía mẹ Tần, hậu tri hậu giác phát hiện cánh tay đang bị băng bó của mẹ Tần, anh lập tức đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Đoạn, nhớ tới sự sợ hãi và phẫn nộ lóe lên rồi biến mất trong mắt Tần Vãn lúc mình mới chạy đến, thoắt cái sắc mặt của Thẩm Mộ đã trở nên khó coi vô cùng, trông còn đáng sợ hơn cả sấm sét giữa đêm đen.
“Để anh xử lý, mọi người sẽ không phải… không phải chịu tủi thân đâu.” Cụp mắt, anh thấp giọng nói với Tần Vãn.
Không đợi Tần Vãn nói gì, anh đã lấy điện thoại ra bấm một số điện thoại nào đó.
Tần Vãn nghe thấy tên của người đó, là anh em thường chơi chung nhóm với bọn họ, cũng là cảnh sát.
Cô cũng biết người đó.
Không chỉ cô biết mà Tần Sương cũng biết, nghe Thẩm Mộ báo cảnh sát thật, nước mắt cô ta lại rơi không ngừng: “Vãn Vãn… Vãn Vãn chị tha cho mẹ em đi được không? Em bảo mẹ… mẹ đến xin lỗi, bảo mẹ sẽ không…”
“Cút!”
“Biến.”
Hai giọng nói không hẹn mà cùng vang lên, đó là giọng của Tần Vãn và Thẩm Mộ.
Rốt cuộc thì nước mắt của Tần Sương cũng không rơi nữa.
Không ai phát hiện, tên đàn ông nằm trên đất đang lén bò dậy, ánh mắt hung ác muốn đánh lén!
Thẩm Mộ đưa lưng về phía gã không phát hiện nhưng Tần Vãn thấy được.
“Cẩn thận!” Dường như là không cần suy nghĩ, cô lập tức bắt lấy tay anh rồi kéo anh sang một bên..
Da thịt chạm nhau, như có dòng điện chạy qua, cơ thể Thẩm Mộ hơi cứng lại. Sau khi phản ứng kịp thì nhanh chóng phản kích một cách nhanh chuẩn ác, đồng thời bảo vệ Tần Vãn trong lòng mình.
“A!”
Tên đàn ông hét lên một tiếng thảm thiết rồi lại đo đất lần nữa, chật vật vô cùng.
Mà Tần Vãn…
Quanh chóp mũi đều là mùi hương của Thẩm Mộ, rõ ràng đã bình tĩnh từ lâu nhưng bây giờ trái tim lại đập nhanh một cách kì lạ.
Cô hất tay Thẩm Mộ ra giống như đang ném một củ khoai lang nóng bỏng tay.
Sự đụng chạm không còn, Thẩm Mộ khó nén mất mát.
*****
Cảnh sát tới rất nhanh, cùng lắm là mười phút, đầu tiên là hỏi mẹ Tần về vụ việc đã xảy ra rồi sau đó khống chế Tần Sương và sứ giả hộ hoa của cô ta.
Trước khi đi, Thẩm Mộ và bạn của anh đi sang một bên bàn bạc điều gì đó.
Vẻ mặt Thẩm Mộ âm trầm giống như có một luồng khí lạnh đang bao trùm lấy anh vậy.
Tần Vãn chỉ nhìn một chút rồi thu hồi ánh mắt, hỏi thăm bác sĩ xác định không có gì nghiêm trọng thì chuẩn bị dẫn mẹ và Tiểu Tinh Tinh về nhà.
Ánh mắt Thẩm Mộ vẫn luông hướng về phía Tần Vãn, thấy cô muốn đi thì vội vàng quay về nói: “Anh tiễn mọi người.” Dừng một chút, anh thoáng thấp giọng, “Cảm xúc của em không ổn định, không thích hợp để lái xe.”
Mặc dù cô vẫn luôn ráng gắng gượng cố tỏ ra là mình tỉnh táo nhưng Thẩm Mộ biết thật ra là không phải thế.
“Tần Vãn…”
“Vãn Vãn,” Lục Gia Thụ từ sân bay chạy tới, sự u ám ẩn hiện giữa hai đầu chân mày nhưng anh cố gắng che giấu, “Chúng ta về nhà trước.”
Rất tự nhiên kéo cổ tay Tần Vãn, một tay bế Tiểu Tinh Tinh rất vững vàng, anh thấp giọng nói gì đó với mẹ Tần rồi bốn người rời đi.
Thẩm Mộ vô thức muốn đuỏi theo, muốn gọi tên Tần Vãn nhưng từ đầu đến cuối Tần Vãn đều không hề nhìn anh..
Tuy biết Lục Gia Thụ là anh họ của cô nhưng bây giờ Thẩm Mộ lại không nhịn được mà ganh ghét.
*****
Vừa lên xe không bao lâu thì Tiểu Tinh Tinh đã ngủ thiếp đi trong lồng ngực của Tần Vãn.
Trong xe rất yên tĩnh, cực kì yên tĩnh.
Cuối cùng là mẹ Tần đánh vỡ sự yên tĩnh ấy ——
“Vãn Vãn, Thẩm Mộ là ba của Tiểu Tinh Tinh đúng không?”
~~~~~~hết (11)~~~~~~