Chiếc Cá Đứng Đắn Online Phá Án - Vinh Tiểu Hiên

Chương 34



La Phù Nhược đạt được đáp án mà mình muốn, vén tóc lên nói: “Đương nhiên tôi sẽ không ra tay đâu. Tôi mà ra tay, cô ta đừng hòng thoát được. Nhưng streamer Ngô Ngư này mới ký hợp đồng à? Hình như trước đây tôi chưa nghe nói đến, còn nuôi cả ếch nữa. Bài Bé Ếch Nhảy nghe hay thật, để tôi tải xuống nghe xem.”

Động tác cầm điện thoại của Vệ Thập Mệnh hơi dừng lại, cảm thấy thật trùng hợp, vậy mà còn có người thích nuôi ếch xanh như hắn. Nếu có cơ hội có thể làm quen một chút.

Vệ Thập Mệnh nhanh chóng liên lạc với Phong Lâm Tụ, cũng tức là Như Phong. Như Phong không ở An Đô, nhưng cách không xa lắm, cộng thêm công việc ta chỉ cần có máy tính là được, thế là anh ta vui vẻ đồng ý bay đến An Đô coi như đi du lịch.

La Phù Nhược cũng là một streamer, mặc dù không chơi game online nhưng vẫn hiểu biết về thiết bị phát sóng trực tiếp, phụ trách chuẩn bị thiết bị trước khi Như Phong đến, đồng thời kết nối với máy móc theo dõi, cố gắng hết sức để tìm ra nguồn phát livestream, “Mặc dù thiết bị đầy đủ nhưng tín hiệu quấy nhiễu lần này rất đặc biệt. Trước đây tôi chưa gặp bao giờ, cảm giác như là hacker hàng đầu vậy. Đã lâu vậy rồi mà cảnh sát vẫn chưa có tin tức, có vẻ sẽ rất khó khăn đây.”

Vệ Thập Mệnh không gây áp lực cho La Phù Nhược, “Nếu có thể điều tra ra thì tốt, không thì cũng không sao, điểm điều tra không chỉ có mỗi buổi livestream này.”

La Phù Nhược gật đầu, quay người đi chuẩn bị thiết bị, đồng thời âm thầm nghĩ cách để ngày mai ôm đùi đại thần.

Tác Tư Tiền đang kiểm tra tình hình chi tiêu cá nhân của Lê Lê, nhưng tiến triển rất không thuận lợi. Hiện tại Lê Lê vẫn là sinh viên, chưa có nguồn thu nhập độc lập khiến cho việc kiểm tra tài chính mở rộng đến nhà họ Lê, “Anh Vệ, tôi đã kiểm tra sơ bộ, bốn năm trước Lê Phàn Vũ có một khoản chi tiêu cá nhân 10 triệu nhưng chưa tìm ra nơi chuyển đến, tài khoản ở nước ngoài. Hơn nữa từ bốn năm trước, mỗi năm vào ngày 31 tháng 8, Lê Phàn Vũ sẽ chuyển 3 triệu từ tài khoản cá nhân vào cùng một tài khoản.”

“Bốn năm trước?” Vệ Thập Mệnh hơi nghi ngờ về khoảng thời gian này, “Hãy kiểm tra rõ nguồn gốc của số tiền, thông báo cho Trương Kha điều tra tình hình của Lê Lê vào lúc đó.”

Tác Tư Tiền chưa kịp gọi điện mà Trương Kha đã gọi đến. Rõ ràng Trương Kha cũng đang tìm hiểu về Lê Lê. Điện thoại kết nối, giọng nói của Trương Kha từ đầu dây bên kia truyền đến: “Sếp, em đã thăm hỏi xong rồi, mọi người đều đánh giá Lê Lê giống hệt nhau, tính cách vui vẻ nhưng lại nóng nảy, cãi vã là chuyện bình thường, có phần nổi loạn. Hơn nữa Lê Lê đã chuyển trường từ trung học, em đang trên đường đến trường cũ của cô ấy để tìm hiểu tình hình xem sao. Đúng như anh đoán, quả thật phòng của Lê Lê đã được dọn dẹp rồi. Em có hỏi một số người giúp việc và bảo mẫu ở nhà họ Lê, biết rằng phòng của Lê Lê thường không cho phép ai vào, kể cả vợ chồng nhà họ. Nghe nói cô ấy không phải là người dọn dẹp phòng, nhưng dù có bừa bộn thế nào cũng không cho phép người khác vào, cũng bởi vì chuyện này mà nhiều lần cãi nhau với cha mẹ.”

“Quan hệ giữa Lê Lê và cha mẹ không được tốt lắm vì thường xuyên cãi vã, Lê Lê cũng thường xuyên không về nhà vào ban đêm, chính vì vậy mất tích được hai ngày Lê Phàn Vũ mới nhận ra. Lê Lê và Lê Tâm có mối quan hệ rất tốt, mà hiện tại tôi không thể liên lạc với Lê Tâm, cũng không thể liên lạc với bạn trai của Lê Lê. Dựa vào những lời người nhà cậu ta nói, sau đêm hôm đó cậu ta đã hoàn toàn mất liên lạc.”

Trương Kha báo cáo thông tin điều tra của mình xong liền cúp điện thoại lái xe đến trường cấp 2 lúc trước Lê Lê học. Với thế lực của nhà họ Lê ở An Đô, nếu không phải có chuyện đặc biệt thì làm sao lại cho Lê Lê chuyển trường?

Tại văn phòng Thập Mệnh Cửu Hoài, mọi người đều đang bận rộn với nhiệm vụ của mình, thời gian lặng lẽ trôi qua, La Phù Nhược còn gọi thức ăn ngoài, vả lại còn là nước ép dưa hấu máu lạnh.

Nhưng hiển nhiên thần kinh của mọi người trong văn phòng đều khá vững, không bị ảnh hưởng chút nào, ai nấy cũng đều rất hài lòng với nước ép dưa hấu.

Tại biệt thự nhà họ Vệ, Ngu Thất offline xong lại nhìn chằm chằm vào bộ xương, còn bộ xương nhanh chóng chuyển sự chú ý sang con sóc đang đùa giỡn trên người mình. Thỉnh thoảng bé Hổ bất cẩn, bộ xương sẽ cười khà khà khà, giọng cười này khi nghe quen rồi sẽ thấy rất có nhịp điệu.

Bộ xương vẫn không thích nói chuyện, cũng không có hứng thú chủ động giao tiếp, dường như chỉ xuất hiện xung quanh Ngu Thất để hút năng lượng mà thôi.

Bé Hổ vẫn còn chấp nhất cái răng nhỏ xíu của mình, sau khi kiểm tra bộ xương từ trên xuống dưới mà không tìm thấy răng đâu, cuối cùng nó cũng từ bỏ. Mới mất răng chữa được bao lâu, bé Hổ đã phát hiện ra một công dụng khác của bộ xương, đó chính là là tách hạt dẻ.

Bộ xương lấy ra một nắm hạt dẻ từ không gian khác, đặt giữa hàm răng nhẹ nhàng cắn một cái, “rắc” một tiếng, hạt dẻ vỡ ra. Đôi mắt bé Hổ lập tức sáng lên, Ngu Thất cũng lén lút đến gần.

Thế là, vào một buổi chiều ấm áp yên ổn, một bộ xương ngồi trên ghế sô pha cắn hạt dẻ. Hai động vật nhỏ ngồi hai bên trái phải, một đứa lắc lư cái đuôi to bự bông xù, một đứa thì vẫy cái đuôi cá vàng rực rỡ.

Bộ xương ngồi tách hạt dẻ, thỉnh thoảng còn đưa bàn tay thuôn dài của mình xoa đầu hai đứa ngồi cạnh. Dù có hơi nhạy cảm nhưng hai đứa vẫn không ngại tiếp xúc với bộ xương. Nhờ có hạt dẻ mà thiện cảm của Ngu Thất và bé Hổ đã tăng lên rất nhiều.

Sau khi ăn xong, bé Hổ nằm sấp trên sô pha ngáy khò khò, Ngu Thất cũng nằm hài lòng vỗ vỗ cái bụng tròn ủm. Bộ xương khô đứng dậy, dường như định rời đi.

Ngu Thất lập tức trở mình, “Chờ chút đã, tôi có việc muốn nhờ anh giúp.”

Bộ xương dừng lại, anh ta hơi nhếch miệng lên nhìn như đang cười, mặc dù trông có hơi đáng sợ. Ngu Thất nhảy lên trên ghế, di chuột tìm trang rút tiền trên nền tảng Đấu Nhai rồi chỉ vào các hướng dẫn trên màn hình bằng ngón tay mũm mĩm của mình, “Rút tiền cần thông tin cá nhân, nhưng tôi không có giấy tờ hợp pháp. Anh có thể chèn thông tin cá nhân của tôi vào cơ sở dữ liệu của nước Thương Tư mà không để lại dấu vết được không?”

Kakakaka. Bộ xương bế Ngu Thất đặt cậu lên bàn máy tính rồi ngồi xuống ghế. Mười ngón tay dài nhanh chóng gõ trên bàn phím, dù có một ngón tay bị thiếu một đoạn nhỏ nhưng không hề ảnh hưởng đến tốc độ.

Ngu Thất nhìn bộ xương gõ bàn phím như bay, cậu lại nghĩ đến lúc mình gõ bàn phím thì càng khao khát được gia tăng linh lực.

Nửa giờ sau, lúc Ngu Thất định nằm ngủ trên bàn phím thì bộ xương nhẹ nhàng gõ lên đầu cậu, cậu lập tức đứng dậy nhìn vào màn hình. Ngu Thất không biết đây là giao diện gì, nhưng cậu nhận ra các mã hóa phức tạp trên màn hình này chính là cơ sở dữ liệu của nước Thương Tư.

Bộ xương khô chỉ vào màn hình. Ngu Thất nhón đuôi rướn người lên nhìn thông tin, thì ra là tên, ảnh, ngày tháng năm sinh, nơi đăng ký hộ khẩu và các thông tin khác. Ngu Thất chỉ vào mình, “Tôi tên Ngu Thất, Ngu trong họ Ngu, Thất là số bảy.”

Bộ xương cười khúc khích hai tiếng, tay vẫn không ngừng gõ, nhanh chóng nhập tên Ngu Thất. Ngu Thất gật đầu xác nhận đúng rồi tiếp tục nói: “Năm nay tôi 88 tuổi.”

Bộ xương khô dừng tay lại, ngón tay dài sờ cằm mình, sau đó giơ ngón trỏ lên huơ huơ trước mặt cậu, tỏ vẻ không thể được.

Ngu Thất gật đầu, “Tôi biết rồi, tuổi thọ của con người không dài như vậy, vậy thì 28 tuổi đi.”

Bộ xương khô nhìn Ngu Thất một lúc, cuối cùng vẫn theo ý của cậu, nhập ngày tháng năm sinh, không hỏi thêm thông tin khác, nhanh chóng hoàn tất. Cuối cùng anh chỉ vào camera, ra hiệu cần ảnh.

Ngu Thất suy nghĩ một chút, khuôn mặt tròn phúng phính của mình chắc chắn không phù hợp với người 28 tuổi, thế nên cậu nhảy xuống bàn biến thành hình dạng người trưởng thành.

Bộ xương khô nhìn Ngu Thất biến hình có chút ngạc nhiên, sau đó giơ ngón tay cái lên khen ngợi. Ngu Thất gãi đầu cười cười, bộ xương nhanh tay chỉnh sửa camera, nhấn chụp ảnh thẻ căn cước của Ngu Thất.

Trên màn hình hiện lên hình ảnh một thanh niên mỉm cười rạng rỡ. Bộ xương nhanh chóng chỉnh sửa nền, cắt ảnh thành kích thước thẻ căn cước rồi tải lên. Sau một loạt thao tác, thông tin của Ngu Thất đã được đưa vào cơ sở dữ liệu của nước Thương Tư một cách hoàn hảo mà không để lại dấu vết nào. Ngu Thất nhìn vào chứng minh thư của mình, cảm thấy rất vui vẻ. Từ giờ cậu cũng đã có chứng minh thư rồi.

Bộ xương khô rất cẩn thận, sau khi hoàn thành việc nhập liệu còn dành một giờ để chỉnh sửa hồ sơ của Ngu Thất từ lúc nhỏ đến khi tốt nghiệp đại học. Mọi thứ đều hoàn hảo, bao gồm cả ảnh ở các giai đoạn khác nhau. Anh không chỉ hoàn thiện bản điện tử mà còn lấy giấy tờ và bìa hồ sơ từ trong không gian, rõ ràng là định chuẩn bị một bộ hồ sơ hoàn chỉnh.

Cứ như vậy, chỉ trong hơn một giờ, Ngu Thất từ một người không có giấy tờ hợp lệ đã trở thành một học sinh từ nhỏ đã xuất sắc, hay giúp đỡ người khác, trung thực, tốt nghiệp Học viện Âm nhạc hàng đầu trong nước, thành thạo nhiều ngoại ngữ và nhạc cụ…

Ngu Thất mở to mắt nhìn anh thao tác, cuối cùng khi hoàn thành việc đóng hồ sơ, ra hiệu rằng sẽ đóng dấu và lưu hồ sơ vào cơ quan lưu trữ, Ngu Thất chân thành giơ ngón tay cái lên.

“Cảm ơn anh.”

Bộ xương khoát tay, ra dấu không cần cảm ơn, sau đó dường như nghĩ ra điều gì đó, lấy ra một xấp tiền mặt từ không gian, đồng thời trong phòng có một giọng nam vang lên: “Bổ sung căn cước và mở thẻ ngân hàng đều cần tiền.”

Ngu Thất nhận tiền mặt, sau đó lấy đồ từ trong linh phủ ra đưa cho bộ xương khô: “Đây là quà cảm ơn, không thể không nhận.”

Trên tay Ngu Thất là một viên ngọc màu xanh nước biển trong suốt lấp lánh. Viên ngọc chỉ to bằng quả bóng bàn nhưng ánh sáng xanh nước biển dịu dàng kia gần như tỏa ra khắp không gian.

Bộ xương hơi ngạc nhiên, anh có vẻ do dự. Mặc dù không biết đây là gì nhưng lại có thể cảm nhận được năng lượng chứa đựng bên trong, rõ ràng không phải thứ đồ tầm thường.

Ngu Thất đẩy viên ngọc về phía bộ xương, “Đây là sản phẩm đặc sản của tộc Linh Tịch… Ờ… Từ quê tôi, sinh ra ở vùng biển sâu trong tộc Linh Tịch, có tác dụng hỗ trợ cho sinh linh tu hành, có thể chống nước, bơi lội dưới đáy biển. Hy vọng anh thích.”

Bộ xương khô đưa tay nhận lấy viên ngọc mà Ngu Thất đưa cho, “Cảm ơn, tôi rất thích.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.