Giang Tịch chỉ ngây người một thoáng, sau đó nghe lời kéo Quý Minh Châu vào lòng anh.
Vóc người cô nhỏ nhắn, nước da trắng nõn ngọc ngà, khi ôm cô vào lòng giống như ôm một miếng bánh nếp mềm dẻo. Nhưng trên người cô lại có một hương thơm nồng nàn của hoa hồng, chỗ cần có đều có, chạm vào rất thích. Vì thế cô chẳng cần làm gì, chỉ lặng lẽ nép vào trong lòng anh, cũng có thể khiến anh động lòng rồi.
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Cơ thể nhỏ bé ấy cứ thế làm tổ trong lòng anh, dành cho anh một sự tín nhiệm bất tận. Lúc này, một người có chủ kiến như Giang Tịch cũng không thể không kiềm chế những nghĩ không thể giấu giếm trước mặt cô.
“Hôm nay em lạ thật, còn muốn ôm nữa cơ?” Bình thường vào lúc này, nhất là sau khi vừa làm chuyện ấy xong, Quý Minh Châu không đánh anh một trận là may lắm rồi.
Nếu không được thì cũng phải cho anh một cái bạt tai.
Cô thường dùng những hành động này để giấu đi sự thẹn thùng của bản thân làm Giang Tịch, người tự xưng là hiểu cô nhất, đã chẳng còn xa lạ gì với chuyện này từ lâu rồi.
Tối nay kể từ lúc Quý Thiếu Ngôn về, cô đã bắt đầu trở nên khác thường.
Nếu bảo bình thường cô như một bông hồng lặng lẽ nở rộ. Còn cô của lúc này, là một bông hồng dại kiêu ngạo mang theo gai nhọn.
Đâm vào người ta nhưng lại bám dính lấy người ta, là điều ngọt ngào nhưng cũng là điều giày vò.
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
“Sao hả, muốn được ôm cũng là kỳ lạ sao?” Quý Minh Châu đập đầu vào bả vai gầy của anh, “… Thế thì anh còn ôm em làm gì?”
Tên cờ hó khẩu thị tâm phi này!
Trải qua động tác này của Quý Minh Châu, Giang Tịch bị đau khẽ hừ một tiếng.
Anh không tiếp tục chủ đề này nữa, chỉ thong thả nói: “Bác trai đã nói gì với em thế, em có thể nói cho anh nghe không?”
“Hôm nay anh sẽ dạy cho công chúa nhỏ của anh một tiết học định hướng cuộc đời.”
Cõi lòng của Quý Minh Châu vốn như một quả cầu len, sau khi lăn qua bãi cỏ, khắp nơi đều dính sợi len. Kết quả, Giang Tịch chỉ nói đôi ba dòng, cô đã có phần không thể chống đỡ rồi.
Nhưng cuộn người trong lòng anh, bỗng dưng cô cảm thấy an tâm vô cùng.
Có lúc, giữa hai người yêu nhau không cần làm gì cả, chỉ một chiếc ôm là đủ rồi.
Một chiếc ôm có thể gạt bỏ những khác biệt; Một chiếc ôm có thể giao hòa các giác quan; Một chiếc ôm có thể nối liền hai trái tim.
Cũng giống như lúc này.
Quý Minh Châu thở dài thườn thượt, “Vậy kỵ sĩ Giang à, anh nói xem, anh có tin trên đời này, tất thảy sự vật đều là định mệnh an bài hay không?”
“Tin hay không tin thì chỉ ở trong một ý niệm mà thôi.” Ánh mắt anh rơi xuống đỉnh đầu cô, nhìn chăm chú vào xoáy tóc trên đó.
“Giả sử em tin điều đó, đi thực hiện hay theo đuổi nó, vậy thì em sẽ có được nó. Nếu như em không tin, nhưng cuộc đời không cho phép chùn bước, vậy thì em vẫn có thể có được nó.”
Anh hơi ngừng lại rồi bổ sung thêm: “Vì thế nếu mắc kẹt trong vấn đề tin hay không tin, chẳng thà buông bỏ vướng mắc để đi làm điều đó.”
Quý Minh Châu nghiền ngẫm một hồi, cứ cảm thấy anh đang ám chỉ điều gì đó.
“Được rồi… anh đừng có lồng ghép chuyện của hai đứa vào…”
Giang Tịch tưởng cô không nghe ra hay gì!
“Anh không mang chuyện chúng mình ra nói, ý của anh là, tin hay không tin đều được hết, dù gì cũng chỉ là quyết định trong phút chốc, sau này em phải làm thế nào mới là điều quan trọng.”
“Cũng có lý phết ha…” Quý Minh Châu nhấc tay véo má anh, “Nhưng chuyện em rối rắm không phải vấn đề tin hay không tin… mà là… vấn đề định mệnh đã an bài cơ.”
Quý Minh Châu nói xong rồi đột ngột bật dậy từ trong lòng anh. Cô mặc áo của anh, để lộ nửa cặp giò trắng đến phát sáng, rồi cứ thế quỳ trên giường, trước mặt anh.
Hai người cách nhau rất gần.
“Vấn đề như này không cần phải hỏi nữa, em và anh chính là như thế.” Giang Tịch bật cười, giữ cô gái đang làm loạn lại, “Đây là chuyện không có gì để hoài nghi.”
“Giang Tịch, như vậy không được, em lại hỏi anh một chuyện nữa.”
Hành mi dài của anh hơi cụp xuống, “Ừ em nói đi.”
Quý Minh Châu nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, nói: “Em muốn hỏi là, anh có tin một người đã biến mất trên đời này, lại sống lại không?”
“Là một người hoàn toàn có thật, không… nói là sống lại thì thà nói là bà ấy vẫn sống ở một nơi nào đó trên thế giới, chỉ là trước đây chúng em không biết mà thôi.”
“Tuy nhà anh lớn nhưng cũng không có ma đâu, không có gì đáng sợ cả.” Giang Tịch biếng nhác ngước mắt lên, đôi mắt hơi lim dim.
“Giang Tịch, anh hay thật đấy, em có nói đến ma à?”
Quý Minh Châu suýt chút nữa đã cắn đứt lưỡi mình.
“Ừm.” Giang Tịch vuốt ve cô, tự lẩm bẩm: “Bố anh đã sang tên quyền sử dụng đất khu nhà này cho chúng ta. Tuy về già bố mẹ anh sẽ dưỡng lão ở nơi này, nhưng sau này thỉnh thoảng chúng ta vẫn phải về đây ở một thời gian.”
“… Nhanh gọn lẹ thế sao?” Mạch suy nghĩ của Quý Minh Châu lại bị Giang Tịch chuyển hướng thành công. Nhà họ Giang là một toàn nhà cổ lâu đời, các đồ đạc bài trí trong nhà đều được làm từ các loại gỗ quý như gỗ trắc vàng, gốc giáng hương và gỗ hoàng dương. Cộng thêm mảnh đất của căn nhà cổ này thuộc khu người giàu ở Thành Nam của thành phố Ngân giống như nhà họ Quý, động một tí là mất mấy trăm triệu tệ rồi.
Trải qua sự mài giũa của thời gian và bào mòn của gió sương, giá nhà không giảm xuống mà sẽ chỉ tăng nhanh hơn. Giá trị đắt đỏ cũng không thể hình dung được căn nhà họ Giang hiện tại và mai sau.
“Bố anh cho chúng ta thật sao? Cho anh thì cũng có thể hiểu được, vậy em thì sao?”
“Gia tộc của anh khá chú trọng quy củ thứ tự, căn nhà được truyền từ đời này qua đời khác, đến thời của anh, đúng là hơi sớm một chút nhưng cũng không có gì khác biệt.”
“Em và anh còn chưa ra đâu vào đâu, thế mà đã tính cả em vào rồi.” Nói một cách nghiêm túc, hai người vẫn chưa đăng ký kết hôn, quan hệ pháp luật vẫn chưa được thành lập.
“Sao lại chưa ra đâu vào đâu?” Hàng lông mày dài của Giang Tịch hơi nhíu lại, “Chẳng lẽ hai chúng ta không phải đã là chuyện ván đã đóng thuyền rồi sao?”
Quý Minh Châu chỉ cảm thấy đúng là nhất thời nhanh mồm nhanh miệng lỡ lời. Cô vùng vẫy muốn nằm sang bên cạnh ôm gối ngủ. Còn chưa kịp chạy thì đã bị Giang Tịch nhấc tay giữ lại.
“Muốn trốn hả Quý Minh Châu?” Giang Tịch lạnh lùng “Ha” một tiếng, anh cầm một góc chăn, quấn sương sương hai vòng là trói hai cổ tay nhỏ nhắn của cô lại, giống hệt như một buổi tối nào đó trước đây.
Quý Minh Châu giãy giụa cũng không thoát khỏi anh, cô gần như sắp khóc đến nơi, “Được đó Giang Tịch! Trước thì gọi công chúa nhỏ công chúa nhỏ, bây giờ thì lại gọi Quý Minh Châu, Quý Minh Châu, anh cố ý có phải không, cái tên khốn nạn chết bầm, lươn lẹo này!”
Quý Minh Châu cảm thấy có thể gọi cô là người đã nhìn thấu Giang Tịch.
Sau khi quay về, cô nhất định phải đánh con gà vàng kia một trận!
Giang Tịch làm như không nghe thấy, anh phủ người xuống, giọng điệu cũng toát ra sự nguy hiểm chí mạng, anh dán sát vào tai cô, tiếp tục chủ đề ban nãy, “Anh cho em hay, nghĩ cũng đừng hòng nghĩ.”
Ngay sau đó anh lại quăng ra hai chữ, cực kỳ có âm điệu: “Mơ, đi.”
Quý Minh Châu lại bị khí thế “sói đói ăn cả hổ” của Giang Tịch dọa sợ một lần nữa, còn chưa kịp ôm mông thì cô đã bị ép đứng xuống dưới đất, chống tay lên giường, để mặc cho người đàn ông trẻ tuổi ở phía sau làm mưa làm gió.
Cái kiểu đòi hỏi thêm lần nữa đến bao giờ mới kết thúc vậy!!!
Sau khi kết thúc Quý Minh Châu lựa chọn tư thế nằm như đã chết, đồng thời bắt buộc Giang Tịch phải ngủ dưới đất, không cho phép anh lên giường cũng không cho phép anh ngủ bên cạnh cô.
Nhưng cô đã thất bại rồi.
Người đàn ông đã hoàn toàn đánh mất da mặt ở trước mặt cô, sao có thể nghe lọt tai lời cảnh cáo như này chứ?
Hai người chí chóe một hồi, Giang Tịch cũng được coi là người hiểu rõ cô như lòng bàn tay, thế mà lần này phải mất một lúc lâu mới dỗ cô được.
“Là lỗi của anh.”
“Không phải lỗi của anh chẳng lẽ là lỗi của chó sao! À không… anh chính là tên cờ hó mà.”
Giang – cờ hó – Tịch: “…”
Màn náo loạn này thật sự đã kéo dài đến rạng sáng.
Quý Minh Châu trằn trọc không ngủ được, “Giang Tịch, em nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định nói cho anh. Tuy bố em chỉ nói cho mình em nhưng em không nhịn được.”
Cô lẩm bẩm một lúc, gấp gáp muốn tìm một đối tượng mà mình tín nhiệm và có thể dốc bầu tâm sự, Giang Tịch chính là lựa chọn tốt nhất.
Anh giữ mồm giữ miệng không nói, tất cả phẩm chất khác của anh cô đều rất thích.
“Tóm lại rốt cuộc là chuyện gì thế?” Giang Tịch hiếm khi mờ mịt thế này, nhưng nhìn dáng vẻ trằn trọc hồi hộp của Quý Minh Châu hôm nay, có lẽ đúng là anh đã hơi bị ảnh hưởng rồi.
“Thì, em nói cho anh biết anh cũng đừng kinh ngạc nhé.” Quý Minh Châu thoáng ngừng lại rồi kể: “Anh biết mẹ em rồi nhỉ.”
“Ừ.” Giang Tịch cũng biết một chút chuyện trong nhà họ Quý, nhưng cũng là sau này mới nghe được một vài chuyện phong thanh, vì dù gì cái năm Thích Nhan mất, anh cũng còn nhỏ.
“Bố em nói với em…” Quý Minh Châu liếc nhìn xung quanh, sau đó ra vẻ bí mật ghé vào tai Giang Tịch: “Mẹ em chưa mất, bố em tìm thấy mẹ em rồi. Bao nhiêu năm qua bà được người hảo tâm nhận nuôi, nhưng vì não bộ bị tổn thương nghiêm trọng nên bà ấy không nhớ được chuyện quá khứ nữa, cũng… không nhớ em nữa rồi.”
Giang Tịch im lặng hồi lâu, anh đang âm thầm tiêu hóa tin tức này.
Đây đúng là một chuyện lớn rồi.
Chưa đến mười mấy giây sau, anh đáp lại: “Như vậy, chuyện trước đây cũng có thể thuyết phục rồi.”
“… Chuyện trước đây gì cơ?” Quý Minh Châu bất chợt tỏ ra phấn chấn.
Giang Tịch giữ cô nàng kích động lại, nói: “Không phải chuyện gì đặc biệt, trước đây bác trai từng lấy đi một số tài liệu ở chỗ anh, cũng nhờ người bên anh giúp ông điều tra nhà họ Thư.”
“Nhà họ Thư…?” Một bóng dáng lướt qua trong đầu Quý Minh Châu, “Thế mà còn dính dáng đến nhà họ Thư, là Thư Ngọc Hoa sao?”
“Chuyện cụ thể thì anh không rõ, nhưng chắc là cũng có dính dáng đến.”
“Giang Tịch, anh biết không, hồi em về nước nhìn thấy bà ta ở trong nhà em, em đã thấy rất không vui rồi. Bây giờ anh lại nói với em chuyện này có dính dáng đến bà ta.” Quý Minh Châu chống hai tay lên mặt, giống như đang rơi vào những hồi ức xa xăm.
“Chẳng phải bà ta đã chuyển đi rồi sao, sau này mọi người cũng sẽ không tiếp xúc nhiều với nhau nữa.”
Sau đó, Giang Tịch bình thản nói: “Nếu bác trai đã bảo em đợi thì em cứ đợi thôi. Chuyện sau này giao cho ông ấy, chẳng phải em nói đã tìm thấy mẹ em rồi sao, cứ thuận theo tự nhiên thì gia đình em sẽ nhanh chóng đoàn tụ với nhau thôi.”
“Anh nói như vậy cũng đúng…” Nói xong, Quý Minh Châu thở dài, “Nhưng có bao giờ anh nghĩ, bao nhiêu năm qua, bà ấy đều không nhớ em và bố.”
“Em cũng sẽ nghĩ lung tung rằng có phải bà ấy đã có cuộc sống mới, có gia đình mới, thậm chí… những đứa con mới.”
Dứt lời, Quý Minh Châu chợt trở nên buồn bã, “Em sợ em vừa có được lại mất đi ngay, chẳng qua em cũng chỉ là một đứa con gái xa lạ với bà ấy, kẻ đến sau không sánh bằng những người sớm chiều kề cận, anh nói xem?”
“Em lo bà ấy không thích em à?” Giọng Giang Tịch trầm bổng, bàn tay với khớp xương thon dài của anh vòng ra sau tấm lưng trắng muốt trơn mịn của cô, sau đó chậm rãi vu/ốt v/e.
“Thế thì em sai thật rồi, bà ấy sẽ rất thích em cho coi.”
Điều Quý Minh Châu không biết được là, từ nhỏ đến lớn cô khiến người ta yêu thích và mến mộ biết bao.
Tuy là cô gái được nuôi lớn từ gia đình thế gia, kiêu ngạo ngang ngạnh nhưng cũng không phải hoàn toàn không có giới hạn.
Là một cô gái vừa xinh vừa đáng yêu lại sôi nổi, cực kỳ chân thực. Cộng thêm gia thế hiển hách, là cô con gái độc nhất của Quý Thiếu Ngôn, cánh trưởng bối trong tầng lớp của họ ở thành phố Ngân này đều rất thích cô. Trước đây không chỉ có nhà họ Giang thôi đâu, mà nhà họ Tiêu, nhà họ Cam cùng nhà họ Chu ở thành phố Ngân vốn dĩ cũng có ý muốn liên hôn với nhà cô.
Nhưng nhà họ Giang đã bộc lộ hết ưu điểm trong cuộc cạnh tranh, hơn nữa vì hai nhà đã có quan hệ thân thiết từ lâu, qua lại cũng nhiều hơn, thậm chí Quý Thiếu Ngôn cũng chẳng buồn nghĩ nhiều, trực tiếp chấp nhận mối hôn sự này.
Nghe những lời gần như là tán dương này, Quý Minh Châu mở mắt ra, nhìn Giang Tịch chăm chú, đột nhiên nói sang chuyện khác: “Vậy thì anh đúng là xuất hiện đúng lúc rồi.”
“Sao lại nói thế?”
Giang Tịch ngước mắt nhìn sang cô.
“Người bạn trai đầu tiên mà em giới thiệu với mẹ em, là anh đó.”
“Em còn muốn có bạn trai thứ mấy nữa?” Giang Tịch lạnh nhạt nhướng mày lên.
Cảm giác áp bức quen thuộc kia ập đến, lần này cuối cùng Quý Minh Châu cũng biết điều rồi, cô tươi cười nói: “Chỉ có mình anh thôi, là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng!”
Giang Tịch khẽ hôn lên xoáy tóc của cô, nói khẽ: “Như thế này còn nghe được.”
…
Quý Minh Châu ôm Giang Tịch, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng có lẽ lượng thông tin mà cô nhận được vào tối nay quá lớn, trong cơn mơ màng cô đã mơ một giấc mơ.
Giấc mơ của cô có liên quan đến chuyện mà Quý Thiếu Ngôn đã nói cho cô.
Nhưng điều kỳ lạ là, nhân vật chính trong giấc mơ rất lạ.
Quý Minh Châu mơ đến Liễu Khê.
Hai người ở trong phòng học Yoga trên tòa nhà cao tầng ở đại lộ Lệ Xá, vừa cùng nhau ngắm sông Ngân ngoài cửa sổ vừa làm động tác Yoga.
Hai người như chị em ruột thất lạc nhiều năm, nói bao nhiêu chuyện cũng không thể nói hết. Trong mơ, Quý Minh Châu rất vui vẻ.
Sau đó, không biết đã xảy ra chuyện gì, khuôn mặt của Liễu Khê trở nên mơ hồ, bà hủy bỏ buổi học Yoga tiếp theo và nói… bà sắp quay về Thụy Sĩ rồi. Quý Minh Châu duỗi tay ra muốn nắm lấy, nhưng chỉ chạm vào một làn gió, muốn níu giữ cũng không giữ được.
Con tim chợt quặn thắt, mang theo cơn đau khiến người ta không biết hiện tại là lúc nào. Cô không thể phân biệt rõ ràng, rốt cuộc đây là ở trong mơ hay là ở trong hiện thực.
Quý Minh Châu chợt choàng tỉnh dậy, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát.
Vì sao… cô lại mơ đến Liễu Khê?
Quý Minh Châu ngồi trong bóng tối, còn chưa kịp nghĩ nhiều thì khung cảnh xung quanh tức khắc sáng lên.
“Em sao thế?”
Là giọng của Giang Tịch.
Anh cảm nhận được động tĩnh, cũng tỉnh lại ngay sau đó, thuận tay bật ngọn đèn mờ đầu giường lên.
Quý Minh Châu vẫn còn đắm chìm trong thế giới hỗn tạp ban nãy, đèn vụt sáng bất ngờ khiến cô hơi không thích ứng được, bị chói mắt phải nheo mắt lại.
“Em không sao… chỉ là em vừa mơ một giấc mơ không đẹp lắm…”
“Ác mộng?”
“Không phải thế.”
Giang Tịch nhìn dáng vẻ này của cô, “Có phải do em mệt quá rồi nghĩ quá nhiều không, anh xuống dưới nhà rót cho em ly nước bo bo nhé?”
Vừa dứt lời, anh vén tấm chăn mỏng ra, làm bộ định xuống giường.
“Không cần phiền thế đâu Giang Tịch, em ổn mà, chúng ta ngủ tiếp thôi.” Quý Minh Châu lẩm bẩm: “… Cũng có thể là anh ôm em chặt quá.”
Giang Tịch rất thích ôm cô ngủ, bây giờ đang là mùa hè, tuy có điều hòa nhiệt độ, nhà họ Giang lại là kiểu nhà đông ấm hạ mát, nhưng cũng không thể chống đỡ được “lò lửa” tự nhiên này.
Giang Tịch nghe thấy vẻ oán hờn trong giọng nói của cô, nhưng cũng không có việc gì thật.
Anh mặc kệ Quý Minh Châu ngăn cản, vẫn xuống giường, “Biết em không thích uống nước bo bo chưa được pha chế, anh pha cho em một ly nước mật ong nóng nhé.”
Quý Minh Châu có thói quen hảo ngọt. Trước đây, thím Lý làm đồ ngọt cho cô hoặc mang đồ dưỡng sinh đến cho cô đều phải làm rất tỉ mỉ, dựa theo khẩu vị của cô, nếu không đừng mong Quý Minh Châu có thể uống hết một lúc.
Nhìn bóng lưng của Giang Tịch biến mất ở ngưỡng cửa, đi xuống dưới nhà. Quý Minh Châu nhìn về hướng đó, ngồi trên giường một hồi cô đã hết buồn ngủ. Cô dứt khoát bật ngọn đèn màu cam trong phòng lên rồi xuống giường, đi đến một góc giá sách trong phòng Giang Tịch.
Chỉ là cô chợt nhớ tới những lời mà Lâm Man Hề đã nói.
Bà nói trong sách của Giang Tịch có kẹp ảnh chụp chung của hai người.
Quý Minh Châu vội vàng lật tìm từng hàng sách một.
Sách của Giang Tịch còn được xếp gọn gàng hơn cả kệ trưng bày. Trong căn nhà này, anh có thư phòng riêng của mình. Có điều, Lâm Man Hề cũng đã nói, một số quyển sách mà Giang Tịch cảm thấy quan trọng và anh đọc thường xuyên, đều được anh đặt ở trong căn phòng này.
Ánh mắt của cô lướt qua hết tên sách này đến tên sách khác.
Sau đó, ánh mắt của cô chợt dừng lại.
Cô nhìn thấy một quyển sách rất quen.
Chẳng hiểu sao cô cảm thấy chính là quyển sách này. Thế là, cô chậm rãi lấy nó ra.
Đây là quà sinh nhật cô tặng cho Giang Tịch, đó là một quyển tiểu thuyết của tác giả người Pháp Jules Renard – “Poil de carotte”.
Tiểu thuyết này rất nổi tiếng, thích hợp cho lứa tuổi thanh thiếu niên xem, nó bàn về mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái.
Nội dung đạo lý cũng là làm thế nào để một người trở nên mạnh mẽ hơn trong những tổn thương liên miên.
Hồi đó quan hệ của Giang Tịch và Giang Vũ Thành không tốt, thậm chí đã đến giai đoạn đóng băng. Vì Giang Tịch quá ưu tú, khiến Giang Vũ Thành có phần đối xử bất công, dĩ nhiên cán cân cũng hơi nghiêng lệch đi.
Hồi cấp ba, Giang Tịch đã vi phạm nội quy nhà trường với nguyên nhân là đánh nhau, đối phương là mấy tên đầu gấu chế giễu chuyện bí mật nhà họ Giang.
Sau đó, Lâm Man Hề cũng được gọi đến họp phụ huynh. Lúc đó, Quý Minh Châu đứng ngay bên cạnh chứng kiến.
Thời niên thiếu Giang Tịch đã giỏi che giấu cảm xúc của mình. Tuy anh không tỏ vẻ gì, Quý Minh Châu vẫn có thể cảm nhận được một số cảm xúc của anh.
Có lẽ anh cũng không dễ chịu là bao.
Dù gì, thời niên thiếu của cô thoạt nhìn cũng rất cô độc.
Từ trước đến giờ tính của cô là nếu đã có biện pháp mục tiêu thì cô sẽ lập tức thực hiện. Vì thế, sau khi xảy ra những chuyện kia, cô quanh quẩn trong các hiệu sách lớn, cuối cùng cũng chọn được một quyển sách mà cô cảm thấy khá ổn.
Nội dung có liên quan về quan hệ cha con, về quan hệ tình thân.
Không chỉ có thế, cô còn muốn khiến anh trở nên mạnh mẽ giống như chủ đề của cuốn sách này.
Đây là lời chúc phúc và kỳ vọng tốt đẹp nhất của cô.
Không biết anh có thể hiểu, có thể nhìn thấy điều ấy hay không.
Nhưng Quý Minh Châu vẫn ôm ấp sự mong đợi.
Nhưng cô vẫn chưa đợi được phản hồi mà cô mong đợi, món quà sinh nhật này sau khi được tặng đi đã bặt vô âm tín.
Vì cô đã bay sang Úc, theo học trường đại học Melbourne, Giang Tịch thì khỏi cần nói nữa. Dù đến bây giờ, hai người cũng chưa từng nhắc đến chuyện này.
Nghe những lời của Lâm Man Hề trước đó, ban đầu Quý Minh Châu định xem rốt cuộc đó là bức ảnh nào. Nhưng bây giờ đánh bừa mà trúng, cô đã tìm lại sự mong đợi mà mình đã đánh rơi mất.
Quý Minh Châu nhẹ nhàng lật sách ra, phát hiện ở trang lót vẫn còn lưu lại một câu mà cô trích từ trong sách… [Nếu người lớn có thể biết được đứa trẻ đang nghĩ điều gì, sự ngầm hiểu giữa người yêu và được yêu nhất định sẽ làm cuộc sống tốt đẹp hơn] (Chú thích 1)
Đây là câu ghi chú đánh dấu của cô, vẫn hoàn hảo không chút thay đổi.
Sau đó, cô chỉ lật sơ qua hai ba trang, quả nhiên có một tấm ảnh rơi ra từ trong trang sách.
Là ảnh chụp chung của Quý Minh Châu và Giang Tịch, hai người chụp trong buổi dã ngoại, có lẽ là hoạt động du xuân vào năm nào đó hồi cấp hai. Bức ảnh cũ kỹ đến mức đã ố màu vàng, cũng là tấm hình được Giang Tịch scan lại rồi lưu trong album ảnh trong điện thoại của anh.
Trên bức ảnh loáng thoáng có vết nước thấm vào ảnh.
Quý Minh Châu cảm thấy nghi hoặc, lật bức ảnh lại xem.
Ở mặt sau có một chữ bằng bút máy, mạnh mẽ có lực, là kiểu chữ thanh thoát, mang khí phách riêng.
Có lẽ đó là câu trả lời của Giang Tịch, anh chỉ viết một chữ, không còn gì khác.
Anh viết: [Được.]
Trong khi Quý Minh Châu đang cầm bức ảnh, Giang Tịch cầm cốc nước mật ong đẩy cửa vào phòng.
Trong tầm mắt của người đàn ông, cô gái ấy đang mặc áo sơ mi của anh, mái tóc xoăn dài buông lơi trên bờ vai, đôi chân thon thắp tắp, nửa gương mặt dưới ánh đèn ấm áp, đẹp dịu dàng không sao tả xiết.
Thấy anh đã vào phòng, Quý Minh Châu một tay cầm quyển sách, một tay cầm bức ảnh, huơ huơ về phía anh.
“Giang Tịch, anh đọc xong cuốn sách này rồi à?”
“Ừ.” Giang Tịch cúi đầu nhìn món đồ trong tay cô, động tác của anh hơi khựng lại, sau đó anh đưa cốc nước mật ong cho cô, “Uống cho ấm giọng.”
Quý Minh Châu nhận lấy, uống hết non nửa cốc, sau đó đặt cốc xuống cạnh đó.
“Anh không giải thích về bức ảnh một chút à?” Quý Minh Châu lại muốn đi véo Giang Tịch rồi, nhưng trước đây bị anh chất vấn, cô cảm thấy anh nói khá có lý. Anh nói cái gì mà niềm vui cần tích cóp từng chút từng chút một? Thế mà cô lại tin lời vào cái cớ của anh thật.
“Chữ đằng sau ảnh, em nhìn thấy rồi chứ?” Giang Tịch tựa vào giá sách, khoanh tay lại, trông dáng vẻ vô cùng nhàn nhã.
“Đương nhiên là em nhìn thấy rồi, chính là lời hồi đáp của anh đúng không?”
“Đúng.”
“Anh đã nhận lời rồi, sao về sau lại cư xử với bác trai như vậy, có lúc anh…” Có lúc Giang Tịch thực sự rất ngốc.
Rõ ràng là vô cùng để ý, nhưng vì cẩn trọng trong lời nói, không thích biểu đạt bằng lời nói, cứ…
Nói tóm lại, ở trước mặt cô, anh chàng họ Giang nào đó lại biến thành đứa trẻ đáng thương.
“Có lúc anh làm sao?” Đôi chân dài của anh nhấc bước, đi về phía cô, “Những chuyện như này thực ra rất khó giải quyết, nhưng giống như những gì em đã viết đấy, anh đã nhanh chóng trưởng thành rồi.”
Nếu không, vì sao anh phải tốn hết công sức để ra nước ngoài.
Thực ra lúc đó Quý Minh Châu ra nước ngoài trước, hai người đã định trước là sẽ không thể gặp nhau trong thời gian ngắn.
Nhưng Giang Tịch muốn nhanh chóng biến mình trở nên ưu tú hơn. Lúc về nước, anh đã có đủ năng lực để tiếp quản Giang Thị. Không chỉ là vì kế thừa gia nghiệp mà cũng là vì bản thân, vì sự kỳ vọng của cô.
“Vậy có phải chúng ta phải… cảm ơn lẫn nhau không, cảm ơn vì đã cùng nhau cố gắng trong thời thanh xuân đã qua?” Quý Minh Châu tươi cười, kéo anh về phía mình.
“Nhưng ngoài điều này ra, chúng ta có thể nói về vấn đề mà em nói vào tối hôm nay.”
“Vấn đề gì nhỉ?” Quý Minh Châu véo nhẹ Giang Tịch, nghiêm túc nhìn chăm chú vào mắt anh.
Người đàn ông có xương mày rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn, sạch sẽ như ánh trăng sáng.
“Chẳng phải em để ý định mệnh đã an bài gì đó, làm thế nào để tin vào sự sắp đặt của định mệnh đó sao?”
“Bây giờ anh sẽ nói đáp án cho em.” Giang Tịch thuận theo động tác của cô, ghé vào tai cô chầm chậm nói: “Em chính là định mệnh của anh.”