Chiếc Hộp Ánh Trăng

Chương 1: Mở đầu thuận lợi



Hôm nay là ngày khai giảng.

Siêu thị nhà Thẩm Điềm phải mở cửa sớm hơn bình thường nửa tiếng. Cô rửa mặt xong, đeo chiếc cặp vào và đi ra ngoài, vơ lấy ổ bánh mì từ trên bàn xé ra.

Cô hàng xóm đến mua đồ ăn sáng nhìn thấy Thẩm Điềm.

“Tiểu Điềm giỏi thật đấy, thi vào lớp chuyên luôn đúng không?”

“Vâng ạ,” Trịnh Tú Vân dúi một hộp sữa vào tay của Thẩm Điềm, “đứng thứ hai đếm ngược từ dưới lên đấy ạ.”

Thẩm Điềm trợn trắng mắt.

“Vậy cũng là giỏi lắm rồi.” Cô hàng xóm cười nói, “Cái này là con bé nó đang chuẩn bị lội ngược dòng đấy.”

“Mẹ nghe thấy chưa?” Thẩm Điềm trách mẹ của mình, cắm ống hút vào hộp rồi đi ra ngoài cửa, bên ngoài học sinh như đang đổ nhau về phía cổng trường Trung học 1. Cô vừa mới ngước mắt nhìn thì đã trông thấy một dáng người cao cao lẫn trong dòng người ấy.

Trong tay cậu cầm một hộp sữa, một tay còn lại thì để vào trong túi quần, trên lưng đeo chiếc cặp, đôi mắt đào hoa nhẹ cụp xuống như thể đang cười nhưng lại không phải, hời hợt lắng nghe anh bạn tròn trĩnh bên cạnh đang thao thao bất tuyệt.

Vô cùng nổi bật bên trong đám đông.

Thẩm Điềm đứng phía sau của cậu.

Cô len lén nhìn lên bóng lưng của cậu, đi theo cậu vào trong trường mãi cho đến lầu dạy học.

Dòng người bắt đầu phân tán, lớp chuyên thì ở bên trên lầu, dòng người đi lên đó cũng chẳng còn đông đúc nữa, tiếng bước chân cũng càng lúc càng rõ ràng hơn. Anh bạn tròn trĩnh Trần Vận Lương đang khoác tay lên vai Chu Thận Chi đột nhiên quay đầu nhìn về sau.

Tim Thẩm Điềm bất chợt đập nhanh một nhịp.

Đôi mắt đang nhìn thẳng vào Trần Vận Lương.

Cô đứng ngẩn người tại chỗ.

Hai người nhìn nhau độ tầm hai giây, cô cắn chặt ống hút, nói: “Nhường đường đi ạ.”

Dứt câu, cô nhanh chóng vội vượt qua mặt hai con người ấy, cậu quay nửa người né sang, hộp sữa mà cô đang cầm giống y hệt với hộp sữa của Chu Thận Chi, cậu trai kia cúi xuống, lướt mắt nhìn qua.

Trần Vận Lương: “Xem ra không chỉ có mỗi mình cậu thích uống cái loại sữa này nhỉ.”

– —-

Vừa bước chân vào trong lớp, Thẩm Điềm hít một hơi thật sâu, thở ra cảm giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cô vừa đi vừa quan sát xung quanh. Đây không phải là lớp mười hai của cô nữa mà là lớp chuyên đấy.

Điều không giống với lớp mười hai, đó chính là các bạn ở lớp chuyên vừa vào lớp thì đã bắt đầu học, bọn họ lập tức vào trạng thái tập trung, im lặng hơn rất nhiều. Cô lại có chút ngại nên vẫn đứng im bên ngoài cửa lớp mấy giây.

Con đường hành lang dài chợt vang lên tiếng bước chân, nam sinh dáng người cao cao kia cùng người bạn tròn trĩnh bên cạnh đi qua hành lang. Từ cửa sau bước vào, một bạn nữ sinh thắt tóc đuôi sam ngồi ở bàn cuối đang chống cằm giải đề, trông thấy cậu vội nghiêng đầu mỉm cười.

Chu Thận Chi treo xong cặp, ngồi vào bên cạnh bạn nữ đó.

Nữ sinh ấy tên là Tần Mạch, là học sinh đứng thứ hai của khối.

Thẩm Điềm vô thức khều khều quai cặp của mình.

“Thẩm Điềm?” Giáo viên chủ nhiệm Triệu Tuyên Thành bước lên bục giảng: “Đứng ngơ ra đấy làm gì? Tìm chỗ ngồi đi em.”

Thẩm Điềm gật đầu với thầy chủ nhiệm.

“Thầy ơi, em ngồi ở đâu ạ?”

Triệu Tuyên Thành nhìn xuống bên dưới, các bạn khác ở trong lớp lúc này mới để ý đến Thẩm Điềm. Trong thời cấp ba đầy hỗn loạn này, từ một lớp bình thường mà thi được vào lớp chuyên cũng chỉ có mỗi Thẩm Điềm nhưng thành tích thì cũng không phải quá xuất sắc. Sau khi cả đám học bá nhìn ra thực lực của cô, tất cả đều chẳng có chút phản ứng bất ngờ nào.

Sự hiếu kỳ chỉ duy trì được trong một giây.

Dãy hai bàn cuối cùng có một bạn nữ giơ tay lên, nói: “Thầy ơi, chỗ em vẫn còn trống, để bạn mới ngồi cùng em đi ạ.”

“Được thôi, Thẩm Điềm, em vào ngồi bên cạnh Tào Lộ đi.” Triệu Tuyên Thành gật đầu.

Thẩm Điềm “ừm” một tiếng rồi đi về hướng của Tào Lộ, Tào Lộ ngồi bàn cuối dãy hai còn Chu Thận Chi ở dãy một, cô chỉ cách Chu Thận Chi một lối đi mà thôi.

Suốt quãng đường đi, Thẩm Điềm chẳng dám liếc mắt nhìn quanh. Đến chỗ ngồi của mình, cô lấy sách trong cặp ra, nở một nụ cười với Tào Lộ: “Cảm ơn đã thu nhận tớ nha.”

Tào Lộ cười tít mắt vỗ vào vai cô.

“Sau này chúng ta đã là bạn cùng bàn với nhau rồi, thành tích của tớ xếp phía sau cậu đấy, cậu phải gánh cả tớ nữa.”

Thẩm Điềm: “…”

“Được thôi.”

Sau khi ổn định chỗ ngồi, ánh mắt cô mới bắt đầu nhìn ngó sang bên cạnh.

Chu Thận Chi đang cúi mặt lật đề thi, từng sợi tóc nhỏ rơi đến đôi mày cậu, chiếc cằm với đường nét rõ ràng thanh tú, tay còn lại đang xoay chiếc bút màu đen, xoay một lúc lại dừng một lúc, ngón tay thon dài như thể đang nhảy múa dưới ánh nắng vậy.

Hơi thở của cô đột nhiên dồn dập.

Tào Lộ ngó đầu ra trước, nói: “Hai cậu ấy đứng đầu và thứ hai trong lớp, Chu Thận Chi và Tần Mạch, một người đứng đầu khối, một người xếp thứ hai đấy.”

Thẩm Điềm nén lại nhịp thở.

“Ồ.”

Tào Lộ lại nói khẽ.

“Chu Thận Chi được rất nhiều con gái yêu thích, tan học cậu sẽ biết ngay, cả cái hành lang đều là đến để xem cậu ta thôi.”

Hơi thở của Thẩm Điềm lại đột nhiên gấp gáp: “Sau đó thì sao?”

Tào Lộ một tay chống cằm vẫn muốn tiếp tục nói, nam sinh ngồi phía trên quay đầu, chính là Trần Vận Lương, cậu ấy nói: “Có vài bạn đến là để ngắm chàng mập tớ đây này.”

Cậu ấy cười tít cả mắt nhìn về Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm chợt nhớ lại cảnh ở cầu thang.

Vẻ mặt chăm chú.

Tào Lộ giễu cợt.

“Xem cậu ư? Lẽ nào nhà cậu không có gương hả?”

“Nói vậy mà được á, anh đây cũng là người đẹp trai trong vũ trụ người mập đó nha.”

Tào Lộ ói ra thành tiếng.

Hai người đó ồn ào cả một lúc lâu.

Triệu Tuyên Thành đang ở trên bục giảng lên tiếng: “Yên lặng nào, cấp ba rồi đấy, thầy cũng có vài điều muốn nói, cấp ba chính là một bước ngoặt lớn. Các em học tập gian khổ suốt mười mấy năm cũng chính là để thi được vào một ngôi trường tốt. Trước mắt đã nỗ lực lâu như vậy rồi, còn lại một năm nữa thôi các em phải nỗ lực hết sức, học không ngừng nghỉ và cũng không được phép lười biếng.”

“Nghe rõ chưa?”

“Dạ nghe rõ ạ!”

Âm thanh đinh tai nhức óc, vô cùng năng lượng.

Mang theo đó là mùi vị liều mạng thật nồng.

Thẩm Điềm lại vô tình nhìn sang bàn bên cạnh.

Cậu đã đổi một tư thế khác, tựa lưng vào ghế, một tay giữ lấy thành ghế, sắc mặt chậm rãi, đôi mắt anh đào lắm lúc nhướng lên tựa như vẫn chưa tỉnh ngủ. Cậu dụi tay vào mắt.

Thẩm Điềm chợt thu tầm mắt về chỗ cũ.

Vuốt tóc ra sau tai của mình.

Chu Thận Chi cũng nhìn qua góc nghiêng của cô bạn đó, hàng mi dài như khẽ run lên. Gương mặt không chút biểu cảm của cậu vội thu tầm mắt, ngáp một cái, điều chỉnh lại tư thế của mình.

– —-

Chín giờ hai mươi phút, cấp ba bắt đầu tiến hành buổi lễ khai giảng.

Thẩm Điềm cùng với Tào Lộ đi theo hàng ngũ của lớp mình, cô nhìn về hướng bên cạnh thì thấy Chu Thận Chi và Tần Mạch không có ở trong hàng, mười mấy lớp cuối cấp xếp hàng bên dưới thao trường.

Thẩm Điềm vừa ngẩng đầu lên đã thấy cậu, trong tay cầm micro bước lên bục giảng trên cao.

Nắng hè oi bức.

Ánh nắng khẽ chiếu qua hàng mi cong cong của cậu, gió chợt thổi làm cổ áo cậu nhẹ phất lên.

Cậu nhìn xuống bên dưới.

Giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị trong vắt ấy xuyên qua chiếc micro vang lên: “Kính chào các vị lãnh đạo, thầy cô và các bạn thân mến.”

“Em rất lấy làm vinh dự khi là người đại diện cho toàn thể học sinh lên đây để phát biểu, tháng tám vẫn chưa hết mà mùa thu đã vội đến, chúng em đã phải cất bước vào cuộc sống cấp ba…”

Cậu đưa mắt lên nhìn.

Nói: “Bắt đầu mở ra một trang văn mới, chúng ta sẽ có được kết quả sau mười tháng tiếp theo không ngừng nỗ lực, thời gian là trân quý, tuyệt đối…”

Cậu đột nhiên ngập ngừng dừng lại.

Ngữ điệu chậm rãi, kéo dài rồi cười nhạt.

“Tuyệt đối không được lãng phí.”

Những chữ cuối thốt ra như mang theo sự lưu luyến, giống hệt như câu nói của các cặp đôi yêu nhau vậy.

Bên dưới sân vang lên những tiếng hò reo nho nhỏ.

Giọng nói bên lớp bình thường to hơn hẳn.

Tào Lộ đụng vào vai Thẩm Điềm một cái: “Thấy gì chưa? Cả trường mê mệt rồi đấy.”

“Thấy rồi.” Thẩm Điềm chăm chăm nhìn về phía bục giảng trên cao, Chu Thận Chi đưa lại micro rồi bước xuống bên dưới sân, tiện tay vuốt tóc của mình sau đó là đi về hướng này.

Cậu từng bước từng bước đi vào hàng ở bên cạnh.

Trần Vận Lương quay đầu, giơ ngón cái lên về phía cậu.

“Người anh em à, cậu cố ý có phải không?”

Chu Thận Chi ngước mắt.

Hơi thở Thẩm Điềm trở nên gấp gáp, cô vội vàng thu tầm mắt mình về, đứng ngay ngắn trở lại. Chu Thận Chi nhìn sang Trần Vận Lương nhẹ cười, gương mặt tỏ ra vô tội: “Cố ý gì cơ chứ?”

Trần Vận Lương: “…”

Đồ đáng ghét.

Qua một lúc sau.

Tần Mạch kéo cờ lên xong cũng chạy trở về, thở hổn hển nhìn Chu Thận Chi, ánh mắt sáng như sao tựa đang khẽ cười.

Bị Tào Lộ trông thấy.

Ho vài tiếng rồi đụng nhẹ vào Thẩm Điềm.

“Nhìn kìa nhìn kìa, nhìn bên cạnh tớ này.”

Thẩm Điềm cũng nhanh nhảu hướng nhìn theo.

Thì thấy Tần Mạch kiễng gót, nói vào bên tai của Chu Thận Chi điều gì đấy, Chu Thận Chi cũng khẽ cúi xuống nghe xong thì gật gật đầu. Sau đó cậu lại đứng thẳng người như cũ, Tần Mạch ở đằng sau lén lút chạy đi.

Tào Lộ: “Cậu ta tốt với Tầm Mạch ghê, còn yểm trợ cho nhau nữa chứ.”

Thẩm Điềm nhìn sang người con trai cao to đó một lần nữa, mím chặt môi rồi thu tầm mắt về.

– —-

Buổi lễ kết thúc.

Học sinh rộn ràng nô nức quay lại lớp học, Chu Thận Chi tay cầm lấy một bình giữ nhiệt màu hồng đặt lên bàn Tần Mạch, Tần Mạch tay ôm bụng, giọng nói thều thào.

“Cảm ơn.”

Chu Thận Chi “ừm” một tiếng rồi ngồi xuống.

Thẩm Điềm cầm chiếc bình giữ nhiệt màu xanh lam, từng bước chầm chậm trở về chỗ ngồi của mình, mở bình ra để uống nước. Trần Vận Lương chợt tiến vào phòng học, hớt hải chống tay xuống bàn của Chu Thận Chi.

“Tần Mạch Mạch, cậu không khỏe hả?”

“Ừa.”

“Sao thế?”

Tần Mạch đỏ mặt, ậm à ậm ừ. Trần Vận Lương nhướng mày đang muốn hỏi tiếp thì đã bị Chu Thận Chi gằn giọng nói: “Đừng có hỏi nữa.”

Trần Vận Lương lại tính há miệng nói gì đó.

Lại đột nhiên ngộ ra.

Ồ lên một tiếng, nói: “Uống nước ấm nhiều vào! Nghỉ ngơi cho tốt nha!”

Sau đó, cậu ấy trở về chỗ ngồi của mình. Do cơ thể có chút to nên đã đụng trúng bàn của Thẩm Điềm, chiếc bình của Thẩm Điềm lung lay, cô nhanh chóng đỡ lên đậy nắp lại.

Nhưng lại cảm thấy bụng mình có chút đau.

Gương mặt Thẩm Điềm tái nhợt, tay ôm lấy bụng.

Cô nhìn lên trên bục giảng rồi lại liếc nhìn bên ngoài hàng lang, tay mò vào bên trong cặp tìm gì đó, sau lại nhẹ nhàng lôi ra một túi bông nhỏ màu hồng rồi nhanh chóng chạy vụt ra phía ngoài.

Cũng may là mẹ đã chuẩn bị hết cho cô rồi.

Sau khi thay xong, cô kéo kéo quần cùng với quần áo, quan sát xem có bị dính vào hay không rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Rửa sơ qua vài đầu ngón tay sau đó lau chùi sạch sẽ và bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ.

Bất chợt phải đối mặt với Chu Thận Chi từ đâu đến, trên tay cậu cầm bình giữ nhiệt màu hồng đến bên máy nước nóng lấy nước.

Bước chân của Thẩm Điềm có chút khựng lại.

Cô bước đi chậm rãi hơn, từng bước từng bước đi về phía trước, ánh mắt rơi vào chiếc bình giữ nhiệt trong tay cậu. Sau đó lại ngước mắt nhìn lên góc nghiêng của cậu, ngay lúc này người đi lại trên hành lang không nhiều, đa số đều quay về phòng học hết cả, cho là có học sinh đi chăng nữa thì bước chân cũng vô cùng hối hả.

Hàng mi của nam sinh đang lấy nước ấy khẽ động, đôi mày nhướng cao, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Điềm.

Nhìn thẳng vào mắt cô.

Ngay lúc ấy.

Như sét đánh giữa trời quang.

Bước chân Thẩm Điềm dừng lại, cô lúng túng mở lời.

“Lấy nước à? Có… có nước nóng không?”

Chu Thận Chi đứng thẳng người lên, đáp: “Có”

Đôi mắt khẽ cong cong.

Liếc nhìn xuống tay của cô rồi lại nhìn vào mắt của cô.

“Cậu không mang bình theo à.”

Thẩm Điềm ngạc nhiên “hả” lên một tiếng, lập tức đáp: “Tớ đi lấy ngay đây.”

Dứt lời, cô vội vội vàng vàng chạy qua người cậu vào lớp học nhanh như tên bắn, đến bên chỗ ngồi rồi lấy đi chiếc bình ở trên bàn, nhanh chóng quay người chạy ra ngoài.

Chạy lướt qua cậu.

*Do tác giả không thống nhất trong hai tên nhân vật, chuyển ngữ quyết định chọn cái tên có tần suất xuất hiện nhiều nhất cho hai nhân vật: Trần Vận Lương và Trịnh Thiệu Viễn 陈运良 (sau lại 陈远良); 郑邵远 (lúc đầu là 郑韶远).


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.