Đi theo dòng người được một lúc, Tào Lộ mới phát hiện ra điện thoại mình đang đổ chuông.
Cậu ấy vừa mở ra xem.
Thì thấy người gọi đến là Tần Mạch, Tào Lộ nghe máy.
Vì người thật sự quá đông đúc, âm thanh lại rất ồn vậy nên Tào Lộ phải nói thật to: “Alo, Tần Mạch Mạch à! Gì thế!”
Bên Tần Mạch cũng rất ồn, cậu ấy nói: “Tớ vừa mới trông thấy hai cậu, sao đột nhiên lại đi mất rồi.”
Tào Lộ ngơ ngác, hỏi: “Cậu ở đâu vậy? Tớ đâu có thấy mấy cậu đâu.”
“Tớ nè, Trần Vận Lương nè, Giang Sơn nè với cả Trịnh Thiệu Viễn nữa đều ở bên cạnh xe của Chu Thận Chi mà.”
Xung quanh âm thanh đều đột nhiên trở nên yên lặng.
Tào Lộ bất ngờ thốt lên: “Các cậu đều ở đó hả?”
Tần Mạch: “Ừ.”
“Cái cậu Quan Châu Vân không phải cũng ở đó à?”
Tần Mạch ngữ điệu tức giận: “Ừ, cứ đòi một hai ngồi bên cạnh Chu Thận Chi, cậu ta đi theo bọn tớ đấy.”
Tào Lộ có chút trầm mặc, cậu ấy nhìn sang Thẩm Điềm, Thẩm Điềm cũng dừng bước. Nhưng vì quá đông người, cô nắm chặt tay Tào Lộ, Tào Lộ hỏi Thẩm Điềm: “Tần Mạch gọi chúng ta sang đó, có đi không? Cậu ấy bảo muốn ăn khuya!”
Thẩm Điềm đưa mắt nhìn dòng người đang chen chúc về đây.
Cô lắc đầu nói: “Không đi, nhiều người quá, chúng ta không đi về đó được đâu.”
Tào Lộ nhìn về sau.
Nhìn thấy dòng người đen kịt, cũng bị giật mình.
Cậu ấy nói lại với Tần Mạch ở đầu dây bên kia: “Bỏ đi bỏ đi, lần sau nhé, các cậu đi đi.”
Tần Mạch ở bên kia cũng bị kẹt cứng, khó khăn trả lời: “Ok.”
Tào Lộ cúp máy.
Kéo theo Thẩm Điềm, gian nan đi ra được bên vệ đường.
Hai người bắt xe không dễ chút nào, mỗi một chiếc xe ghé vào cũng đều bị người khác bắt đi. Tào Lộ lấy một viên sô cô la bỏ vào miệng ăn: “Biết vậy lúc đầu tụi mình chạy xe đạp đi rồi, còn có thể về nhà sớm chút.”
Thẩm Điềm cũng mở túi que cay ra, đứng trước cơn gió lạnh thổi qua mà ăn: “Ừ, chẳng qua là đạp xe thì xa quá thôi. Để tớ gọi cho ba.”
Vừa dứt câu.
Đột nhiên phía sau vang lên hai tiếng “tít tít”.
Thẩm Điềm và Tào Lộ quay đầu về sau thì trông thấy một chiếc SUV màu đen dừng lại bên cạnh hai cậu ấy. Cửa kính trước sau đồng loạt được hạ xuống, Quan Châu Vân đưa đầu ra khỏi cửa xe, đôi mắt cong cong.
Tần Mạch cũng thò đầu ra từ kính xe phía sau, nói lớn: “Lên xe.”
Mà người đang lái xe chính là Chu Thận Chi.
Cậu đang cầm vô lăng, chống cằm nhìn hai người họ.
Tào Lộ ngây người, hỏi: “Sao mà các cậu…?”
“Lên xe đi.”
Tần Mạch hối thúc bọn họ.
Giọng nói Quan Châu Vân ngòn ngọt vang lên: “Bạn ơi, mau lên xe đi, cậu mà còn không lên những người phía sau sẽ mắng cậu đấy!”
Còn không phải sao.
Tiếng “tít tít” vang lên liên hồi.
Tào Lộ cũng không do dự làm gì nữa, kéo theo Thẩm Điềm lên xe.
Thẩm Điềm ngồi ở sâu bên hông xe, cô ấn ấn chiếc khăn choàng đang phồng lên, đưa tay đóng cửa xe lại.
“Cạch” một tiếng.
Chu Thận Chi ngồi thẳng người, xoay vô lăng, ngón tay thon dài vô cùng thành thạo, chiếc nhẫn màu đen tuyền cũng rất đẹp.
Bên trong xe có thoang thoảng mùi nước hoa, đó là hương hoa quế.
Sau khi Tào Lộ ngồi ổn định hơn thì hỏi: “Đại ca Chu Thận Chi, cho hỏi bạn có bằng lái chưa? Đừng có bảo là chưa có đấy nhé.”
Cậu nam sinh phía trước nghe thấy, khẽ cười.
“Vừa mới lấy, sợ không?”
Tào Lộ cười nói: “Sợ thì còn có ích gì nữa, xe cũng ngồi mất tiêu rồi.”
Chu Thận Chi nhướng mày bật cười, chẳng mấy chốc cậu đã lái chiếc xe đến con đường lớn ven biển, lúc này cũng không còn kẹt xe nữa. Phía sau xe vẫn còn một chiếc SUV màu đen chạy theo phía sau, Thẩm Điềm ngoảnh ra sau nhìn, Tần Mạch vươn qua người Tào Lộ nắm lấy tay cô nói: “Ba người bên Trịnh Thiệu Viễn ngồi ở xe phía sau ấy.”
Thẩm Điềm có chút sụt sịt: “Bọn họ có bằng lái hết rồi à?”
Rõ ràng là ai nấy cũng đang mặc trên người đồng phục cơ mà.
Tần Mạch nói: “Trịnh Thiệu Viễn cũng vừa mới lấy đó.”
Thẩm Điềm ngạc nhiên ồ lên một tiếng.
Cô nắm lấy tay Tần Mạch, chiếc cằm lúc nào cũng giấu phía sau khăn choàng, đôi môi căng mọng.
Chỗ ngồi này của cô đôi lúc sẽ trông thấy được chiếc nhẫn của cậu.
Cô đưa mắt nhìn sang bên cạnh.
Quan Châu Vân đang ngồi ở ghế phụ, lắm lúc sẽ nói chuyện với Chu Thận Chi, giọng nói của cậu ta rất ngọt, Chu Thận Chi đôi khi chẳng thèm đoái hoài đến cậu ta, cậu ta lại gọi thêm vài lần nữa: “Chu Thận Chi!”
Người con trai ấy mới nhướng mày, trả lời cậu ta.
Tào Lộ bĩu môi.
Nhìn sang Tần Mạch.
Tần Mạch nhún nhún vai, như thể đã quá quen với việc Quan Châu Vân làm vậy rồi.
Sau khi chạy được một đoạn.
Chiếc xe dừng lại ở một tiệm đồ nướng bên đại lộ đường bờ biển.
Thẩm Điềm mở cửa xe ra, cơn gió thổi qua lạnh buốt.
Cô nhảy xuống xe, Tào Lộ đi xuống sẵn thế khoác lấy tay cô, Tần Mạch sau khi xuống xe cũng khoác lấy tay cô, ba cô gái xếp thành một hàng ngang mà đi.
Chu Thận Chi sau khi đậu xong xe.
Quan Châu Vân cũng theo cậu đi đến tiệm đồ nướng.
Mấy người bọn họ đi vào, chọn một bàn rất to, vừa mới ngồi xuống thì Trịnh Thiệu Viễn, Giang Sơn và Trần Vận Lương ba người họ cũng vừa đến. Ba người họ ngồi xuống cũng vừa hay bàn đầy ắp.
Giang Sơn ngồi bên cạnh Thẩm Điềm, ghé người qua cười nói: “Cậu với Tào Lộ đi cũng nhanh quá chứ, tôi gọi mấy người biết bao lần luôn, mấy người đều không nghe thấy.”
Thẩm Điềm có chút áy náy.
Cô cười trừ: “Xin lỗi nha, tại đông người quá không có nghe thấy.”
Thật ra còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn.
Bởi vì cậu ấy.
Trong lòng Thẩm Điềm biết rõ, khi cô nhìn thấy Chu Thận Chi và Quan Châu Vân, cô bước vào dòng người cũng trở nên gấp gáp hơn nhiều.
Nói là không còn quan tâm nữa.
Thật ra là vẫn còn một chút ảnh hưởng nhất định.
Giang Sơn cười nói: “Không sao không sao.”
Thẩm Điềm nghĩ ngợi một lúc: “Hay chút nữa tớ uống thêm hai ly coca nữa nha?”
Giang Sơn vừa nghe bèn bật cười: “Không ổn đâu.”
Mấy người nghe thấy câu nói đáng yêu này của Thẩm Điềm đều mỉm cười. Quan Châu Vân chống cằm nhìn Thẩm Điềm: “Cậu là Thẩm Điềm à?”
Thẩm Điềm nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp đến nao lòng kia của Quan Châu Vân.
Cô đáp “ừ” một tiếng.
Quan Châu Vân đưa tay ra: “Chào cậu.”
Thẩm Điềm thấy vậy cũng đứng lên bắt tay với cậu ta: “Chào cậu.”
Tay của Quan Châu Vân thật mềm.
Chu Thận Chi đang tựa lưng vào ghế nói chuyện với Trần Vận Lương, cậu chống tay che một bên mặt, thờ ơ nhìn bọn họ.
Trần Vận Lương tiến gần bên tai cậu trêu chọc: “Tình bạn của con gái sắp bắt đầu rồi, tốc độ nhanh ghê chưa.”
Cậu nhếch mép.
“Ừ, thật.”
Thẩm Điềm buông Quan Châu Vân ra, ngồi về chỗ. Tào Lộ và Tần Mạch khều cô một cái, Tần Mạch bĩu môi: “Cậu ta muốn bắt tay sao không tự mình đứng dậy đi?”
Tào Lộ cũng không đâu vào đâu nói theo: “Đúng vậy á.”
Thẩm Điềm khẽ nói: “Có thể cậu ta…”
“Có gì chứ? Đừng có tìm lý do giúp cậu ta ức hiếp người thật thà như cậu.” Tào Lộ lẩm bẩm.
Thẩm Điềm im lặng chẳng lên tiếng.
Ba cô gái cứ xì xào ở bên này, Quan Châu Vân ngồi ở đối diện nhìn bọn họ tít mắt cười. Đôi lúc sẽ ghé sát Chu Thận Chi nghe cậu nói chuyện với Trần Vận Lương.
Chu Thận Chi dựa vào tay vịn của ghế Trần Vận Lương.
Sắc mặt chậm rãi.
Không biết đã nghe Trần Vận Lương nói những gì.
Ánh mắt luôn hàm chứa nụ cười.
Lúc này, Giang Sơn hỏi: “Trần Vận Lương, cậu tính đi đến Hải Thành với nữ thần của cậu à?”
Trần Vận Lương tay cầm xiên thịt bò, nói: “Suy nghĩ đã, cuộc cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí vẫn phải nỗ lực nhiều.”
Giang Sơn bật cười: “Cậu như vậy thì mãi cũng chỉ là lốp dự phòng, khi nào thì mới kết thúc đây?”
Trần Vận Lương buông xiên thịt bò xuống, cậu đưa ngón tay lên huơ huơ.
“No no no, này người anh em, câu này là không đúng đâu nha, cậu có biết cảnh giới cao nhất của những chú cún dính người* là gì không?”
(*Cún dính người/ liếm cẩu: Từ lóng giới trẻ Trung Quốc chỉ những người biết rõ đối phương không thích mình nhưng vẫn hết mực theo đuổi, đôi khi còn vứt bỏ cả giới hạn của bản thân để làm người đó vui)
“Cái gì?”
Trần Vận Lương mở hai tay ra: “Tất nhiên là khi nào tớ thích tìm em ấy thì tìm, không thích thì thôi. Lúc này người đau khổ nhất phải là cái người bị theo đuổi mới đúng!”
“Mé!”
“Người anh em à, cảnh giới này của bạn đúng là cao thật đấy!”. Trịnh Thiệu Viễn lau lau mép miệng, đưa ngón tay cái lên tán thưởng.
“Đó là điều tất nhiên.” Trần Vận Lương lại uống một ngụm coca, nói: “Điềm Điềm, tụi tớ muốn phỏng vấn bạn tại hiện trường một chút.”
Điềm Điềm đang lúc nghe câu chuyện nhập tâm thì đột nhiên bị gọi tên, ngơ ngác, cô đưa mắt nhìn lên “hả” một tiếng, chiếc khăn choàng màu đỏ rất nổi bật nó làm sáng lên màu da của cô.
Cô ngước mắt nhìn, gương mặt trắng xinh kia chợt ửng đỏ, rất khiến người khác chú ý.
Trần Vận Lương nhìn dáng vẻ hoang mang của cô, cười nói: “Nếu bây giờ có người theo đuổi cậu, cho dù bão táp mưa sa mỗi ngày đều đều đặn đưa đồ ăn sáng cho cậu, cùng cậu tan học, đột nhiên có một ngày người này biến mất, cậu có đi tìm cậu ta không?”
Thẩm Điềm vô thức gật đầu.
Trần Vận Lương chỉ tay vào cô: “Đấy, thấy chưa, sẽ đi tìm đấy!”
“Chỉ cần để lại trong tim em ấy một ít vết hằn là tớ thành công rồi, đúng chưa? Người anh em.” Trần Vận Lương đẩy nhẹ Chu Thận Chi một cái, Chu Thận Chi chống cằm, gật đầu cười: “Ừ.”
Thẩm Điềm nghĩ ngợi một lúc, cô giơ tay lên.
Mấy cậu con trai nhìn sang.
Thẩm Điềm do dự một lát, nói: “Nhưng tớ cảm thấy, nếu như đã không thích đối phương rồi thì đừng cho người ta hy vọng nữa.”
Tào Lộ giữ lấy tay của cô, nói: “Không, tớ nghĩ là theo đuổi Thẩm Điềm Điềm không cần tốn quá nhiều công sức đâu, trái tim của cậu ấy yếu mềm lắm, đoán chừng nỗ lực theo đuổi hai ba ngày gì đó là có được cậu ấy thôi.”
Thẩm Điềm không dám tin vào tai nhìn, cô nhìn Tào Lộ.
Tào Lộ chớp chớp mắt.
“Chẳng lẽ không phải sao.”
“Hì hì, tớ cũng cảm thấy Điềm Điềm rất dịu dàng, ngọt ngào, chắc chắn là không nỡ từ chối người ta đâu.” Trần Vận Lương cười khẳng định, Chu Thận Chi khẽ nhướng mày, liếc mắt nhìn sang cô gái đang vùng vằng với Tào Lộ đến đỏ cả mặt.
“Không nói với cậu nữa.” Thẩm Điềm nhấc ly coca lên và uống một ngụm lớn.
Tào Lộ cười hí hửng, đụng cô một cái.
Quan Châu Vân chẳng mấy khi nói xen vào, ngồi lắng nghe bọn họ trò chuyện rồi cười vui vẻ, cứ cảm thấy cũng không đến nỗi đáng ghét.
Sau khi ăn cũng được kha khá, coca uống cũng nhiều vậy nên bụng ai cũng có chút đầy. Mọi người dự tính là sẽ đi tản bộ, Chu Thận Chi đi thanh toán, ánh đèn ở quầy đồ nướng chỉ soi sáng được vài nơi, cậu cầm hoá đơn trên tay, đưa mắt xuống nhìn sau đó quét mã thanh toán.
Ánh đèn soi xuống gương mặt cậu.
Rất đẹp.
Mấy người bọn họ đứng ở bên đây đợi, cùng lúc đợi Thận Chi thì ánh mắt của mọi người cũng đều dán hết lên người cậu.
Thẩm Điềm có chút thất thần.
Sau khi cậu thanh toán xong liền quay người đi về phía này.
Thẩm Điềm bèn lập tức thu ánh mắt về, ba người con gái vẫn khoác lấy tay nhau, Quan Châu Vân chạy đến bên cạnh cậu, tay để sau lưng nói chuyện với Thận Chi. Mấy người bọn họ chia thành hai tốp, ba người con gái đi phía trước, phía sau là đám con trai và Quan Châu Vân. Sau đó Quan Châu Vân nắm lấy thời cơ, chạy lên trước khoác lấy tay Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm ngơ ngác, Quan Châu Vân cười tít mắt: “Đi cùng đi mà.”
Tào Lộ trợn trắng mắt, âm thầm dùng sức đẩy cậu ta ra khỏi, Quan Châu Vân không buông là không buông, cậu ta giơ một tay còn lại lên: “Chúng ta hát đi, tớ trước nha.”
“Khi!”
“Đỉnh núi không còn góc cạnh nữa, khi dòng sông cũng thôi không chảy.”
“Khi thời gian ngừng lại chẳng phân rõ ngày đêm, khi vạn vật trên thế gian này hoá hư vô.”
“Em vẫn chẳng thể rời xa anh, chẳng thể rời xa anh.”
“Sự dịu dàng kia của anh là mong đợi lớn nhất suốt đời này của em.”
Giọng hát của cậu ta thật hay, không hề giống với giọng nói nũng nịu của cậu ta chút nào. Tất cả mọi người ngay lập tức đều bị giọng hát của cậu ta thu hút, Thẩm Điềm nhìn vào bên mặt của Châu Vân.
Cậu ta mỉm cười và nhìn Thẩm Điềm rồi tiếp tục hát.
“Khi ánh dương chẳng còn ló dạng, khi Trái Đất chẳng còn quay.”
“Khi xuân hạ thu đông không còn thay đổi, khi cây cối cỏ hoa đều héo tàn.”
“Em vẫn cũng chẳng thể rời xa anh, không thể rời khỏi anh.”
“Nụ cười của anh là sự lưu luyến lớn nhất cuộc đời em.”
“Để cho chúng ta bầu bạn chốn hồng trần, sống thật tiêu diêu tự tại…”
Trần Vận Lương hát tiếp cùng cậu ta.
“Cưỡi ngựa tiến về trước tận hưởng sự phồn hoa của thế gian, đối rượu hát ca để tỏ rõ niềm vui trong lòng…”
Giang Sơn và Trịnh Thiệu Viễn cũng dần dần gia nhập: “Để cho chúng ta bầu bạn…”
Tần Mạch kiên quyết không chịu hát theo, Tào Lộ lại không kiềm được mà cùng ngân nga. Lúc này Thẩm Điềm mới chợt nhớ ra, cố tìm giọng hát của Chu Thận Chi trong dàn hợp ca ấy, chỉ có điều cậu ấy dường như đang im lặng.
Cô lắng nghe giọng hát của người con gái bên cạnh.
Lại nhớ đến giọng hát của Chu Thận Chi.
Đều hay như nhau.
Vừa đi vừa hát, con đường quốc lộ ven biển giờ này không có quá nhiều người. Từ “Khi” hát đến “Hương lúa”, rồi từ “Hương lúa” hát sang “Ngày nắng” và từ “Ngày nắng” lại hát sang “Bí mật không thể nói”. Những ca khúc mang âm hưởng của thanh xuân đều vang lên trong lúc này, Tần Mạch cũng chẳng kiên trì được bao lâu, đến cuối vẫn ngân nga cùng với họ.
Thẩm Điềm khe khẽ ngân nga theo.
Ngay lúc này, điện thoại của cô vang lên, âm thanh phá vỡ bài hát của bọn họ.
Thẩm Điềm nhanh chóng lấy điện thoại ra, người gọi đến là Trịnh Tú Vân.
Cô bất chợt lo lắng.
Cô quay người đi, theo phản xạ đưa tay lên ra hiệu cho bọn họ im lặng.
Mấy cậu con trai cũng dừng bước, Chu Thận Chi đang đưa tay vào trong túi bị Trần Vận Lương khoác tay lên vai, cậu ấy khẽ nhướng mày, Thẩm Điềm cầm lấy điện thoại, khẽ nói: “Mẹ tớ gọi, tớ nghe điện thoại đã.”
Chu Thận Chi nhẹ nhếch mép cười.
Gật gật đầu.
Đồng thời cũng bịt miệng Trần Vận Lương lại.
Những người khác cũng theo vậy mà im lặng, chớp mắt nhìn theo cô.
Thẩm Điềm bắt máy lên.
“Alo, mẹ ạ.”
“Ở đâu đấy? Sao còn chưa về.” Giọng của Trịnh Tú Vân vang lên: “Ba con bảo ổng muốn đi tìm con kia kìa.”
“Dạ không cần, không cần ạ! Con đang đi với mấy bạn rồi ạ.”
“Mấy đứa?”
Thẩm Điềm giơ tay lên đếm.
“Tám đứa mẹ.”
“Nhiều vậy sao?” Trịnh Tú Vân lại hỏi tiếp: “Trai gái đều có hả?”
Tim Thẩm Điềm chợt nhói lên một nhịp.
Không biết tại sao, cô lại ngước mắt nhìn Chu Thận Chi rồi lại quay lại.
Đáp lời: “Dạ vâng, mấy bạn của con thôi mẹ, tụi con cũng sắp về rồi.”
Trịnh Tú Vân: “Ừ, nửa tiếng nữa mà còn chưa về, ba con sẽ đi tìm đấy.”
“Dạ vâng, mẹ.”
Sau khi cúp máy, Thẩm Điềm thở phào.
Cô nói: “Tớ phải về rồi.”
Chu Thận Chi nhìn cô, nói: “Được, tớ đưa cậu về, chúng ta cũng nên về rồi.”
Nói xong.
Cậu lấy chìa hoá ra.
Trần Vận Lương được cậu thả ra, hít một hơi thật sâu: “Này người anh em, mém nữa là ngạt thở chết rồi.”
Rồi cậu ấy chạy đến xoa xoa đầu của Thẩm Điềm.
“Thẩm Điềm Điềm, bộ dạng của cậu lúc nãy đáng yêu lắm luôn, cậu sợ mẹ cậu tới vậy à?”
Thẩm Điềm có chút xấu hổ, ngại ngùng đáp: “Mẹ hay hỏi Đông hỏi Tây lắm.”
“Hahaha, tớ hiểu tớ hiểu mà.” Trần Vận Lương nói.
Tào Lộ kéo thẩm Điềm ra: “Đi thôi, về nhà thôi.”
Thẩm Điềm nói: “Các cậu cứ chơi tiếp đi, tớ gọi xe về là được rồi.”
“Muộn như thế này rồi, bọn tớ cũng phải về.” Tần Mạch giữ tay của cô nói, vậy là cả đoàn người đi ngược trở về bãi giữ xe rồi lên xe về.
Chu Thận Chi thành thạo xoay vô lăng, chạy ra đường quốc lộ ven biển.
Khi về đến trước cửa nhà.
Siêu thị đóng cửa chỉ còn để lại chiếc cửa nhỏ thôi.
Thẩm Điềm xuống xe rồi đóng cửa xe lại.
Cạch.
Tào Lộ, Tần Mạch và Quan Châu Vân vẫy tay chào cô.
Thẩm Điềm cũng vẫy tay lại với họ.
Chu Thận Chi nhìn cô một lát rồi lại quay về trước, khởi động chiếc xe và lái đi.
Cô đứng nhìn chiếc xe rời khỏi.
Mới quay người trở vào trong.
Trịnh Tú Vân khoanh tay đứng ở trước cửa đợi cô.
Thẩm Điềm cười tít mắt chạy lên trước, khoác lấy tay bà: “Mẹ ơi.”
Trịnh Tú Vân nhìn về chiếc xe vừa mới rời đi, rồi quay sang liếc nhìn cô: “Bạn nào thế?”
Thẩm Điềm: “Bạn ở lớp chuyên ạ.”
“Mấy tuổi? Lái Mercedes cơ à?”
Thẩm Điềm: “Đủ 18 tuổi rồi ạ.”
“Lạnh quá trời luôn, vào nhà thôi mẹ, vào thôi.” Thẩm Điềm kéo tay bà Trịnh Tú Vân, Trịnh Tú Vân đi theo cô vào nhà, bà nhéo lên mũi cô một cái.
“Vẫn phải biết chú ý an toàn đấy.”
“Dạ dạ.”
Thẩm Xương Minh cởi bỏ khăn choàng trên cổ cho cô: “Mau đi tắm đi.”
“Dạ vâng.” Thẩm Điềm đi lên lầu.
Thẩm Xương Minh mang khăn choàng của cô con gái vắt lên ngay ngắn, nói: “Bà đừng có dùng ngữ khí gặng hỏi con nó mãi thế.”
Trịnh Tú Vân: “Nhịn không được.”
Thẩm Xương Minh nhìn bà ấy: “Còn ở đó nói là con sớm muộn gì cũng phải lớn.”
Trịnh Tú Vân trợn mắt: “Bộ ông nói ông làm được chắc?”
Thẩm Xương Minh: “…”
Hai người ấy kẻ tám lạng người nửa cân, bỏ đi, ai cũng không nói được ai.
– —–
Thẩm Điềm sau khi tắm rửa xong mới cảm thấy thoải mái.
Vừa nãy cô còn suýt nữa lạnh cóng, cho dù là trong xe có ấm thế nào đi nữa.
Cô trùm kín chăn ngồi trên giường, vô thức kéo ngăn tủ ra, sau đó thì ngẩn ngơ một lúc rồi lại đẩy vào. Tiếp đó là kéo chăn lên đắp rồi ngủ thiếp đi.
Hôm sau.
Tào Lộ bốc phốt Quan Châu Vân trên QQ.
Nói cậu ta không mời mà đến.
Nói cậu ta mặt dày.
Nói cậu ta vậy mà còn dám khoác tay Thẩm Điềm!
Cậu! ta! muốn! làm! gì! đấy!
Thẩm Điềm vừa mở sách vừa đánh chữ.
[Điềm Điềm chính là Ngọt ngào]: Cậu làm bài tập nhanh đi kìa.
[Uống một ngụm cam lộ]: Tới liền.
Nhưng chẳng qua bao lâu.
Tào Lộ nói: “Ngọt ơi, nếu cậu ta không đáng ghét đến vậy nữa. Cậu có buồn hơn không?”
Thẩm Điềm nhìn thấy dòng tin nhắn này, ngòi bút chợt dừng lại.
Ý gì thế?
Tào Lộ nói tiếp: “Nếu là tớ, tớ chắc chắn sẽ rất buồn, buồn vì cậu ta quá xứng đôi với người đó.”
Thẩm Điềm khẽ cười.
Thì ra là ý này.
Là do.
Quá hợp với nhau.
Xinh đẹp, tính cách phóng khoáng, dính người, biết múa, biết hát, tay còn rất mềm nữa.
Cô soạn tin nhắn.
[Điềm Điềm chính là Ngọt ngào]: Mau học bài đi.
[Uống một ngụm cam lộ]: Ok liền!
Ba ngày nghỉ lễ Tết Nguyên Đán trôi qua thật nhanh, tháng hai sắp được nghỉ vậy nên tháng một phải quần quật trong lần kiểm tra cuối kỳ, Thẩm Điềm chẳng còn bất cứ tâm tư nào nghĩ về chuyện khác.
Mỗi ngày cô đều đi đi về về giữa trường học và nhà.
Đôi lúc cũng sẽ bắt gặp Quan Châu Vân đến trường tìm Chu Thận Chi.
Chu Thận Chi vẫn như thế, vẫn giỏi như vậy, mỗi lần thi đều đứng đầu.
Trước khi kỳ nghỉ đông sắp đến.
Tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, rất cực khổ, tất cả đều bị học hành đè đến không thể thở nổi.
Khi kỳ nghỉ đông đến gần.
Ông nội ở quê té thương ở chân, Thẩm Điềm vừa được nghỉ bèn thu dọn hành lý về quê thăm ông nội, ba mẹ ở Lê Thành mở bán ở siêu thị đến 29 Tết.
Vậy nên chỉ có mình cô quay về quê trước.
Ông nội lần này ngã đến nỗi chỉ có thể ngồi xe lăn.
Mỗi ngày Thẩm Điềm đều đẩy ông ra ngoài cửa, ông lại liên tục đan chéo tay đặt lên thành xe lăn than thở: “Ông bây đường đường là một bác sĩ chấn thương chỉnh hình, cả một đời nắn xương nắn khớp cho người ta mà không ngờ đến cuối lại không thể cứu được chính mình.”
Thẩm Điềm lấy một tấm chăn nhỏ đắp lên cho ông, nói: “Ông nội này, con người phải có hy vọng, cho dù là ngồi xe lăn cũng phải trở thành một bác sĩ chỉnh hình ngầu nhất.”
Ông nhìn Thẩm Điềm.
“Bây nói cũng đúng, vậy đẩy ông đến thăm dì Trần của bây đi.”
Thẩm Điềm: “…”
Ông cũng thật là không biết lượng sức.
Lại đi tìm mối tình thứ hai của mình ư.
– —
Vừa chớp mắt kỳ nghỉ đông cũng kết thúc.
Học kỳ hai của lớp 12 cũng sắp đến. Nhưng mùa đông dường như vẫn chưa tan hết, Thẩm Điểm ăn mặc kín đáo, vừa bước vào lớp vừa thổi hơi vào tay, mọi người đều lần lượt nói với nhau “Chào năm mới.”
Thẩm Điểm đi đến chỗ ngồi của mình.
Chu Thận Chi cũng vừa hay bước vào, cậu mặc chiếc áo khoác màu đen, tóc cũng cắt ngắn đi một chút, chỉ đeo một bên cặp, đôi chân mày có vài phần tản mạn, sau đó cậu buông cặp xuống.
Liếc nhìn cô một lát.
Thẩm Điềm ngẩn người rồi mới hoàn hồn.
“Chào năm mới.”
Chu Thận Chi gật đầu.
“Chào năm mới.”
Thẩm Điềm cười khẽ rồi ngồi xuống, quay lưng lại với cậu tiếp sau thì ngơ ngác một lúc. Cô nghe thấy tiếng cậu nam sinh phía sau cũng ngồi xuống, lấy bài tập trên bàn mở ra, cô liền thở phào.
Rồi cũng mở bài tập của mình ra.
Chẳng mấy chốc, Tào Lộ, Tần Mạch và Trần Vận Lương mấy người bọn họ cũng đến. Học kỳ hai của lớp 12 cũng chính thức được bắt đầu, hơn nữa vào ngày nhập học đầu tiên Thẩm Điềm và Tào Lộ lại bị chuyển đi nơi khác.
Bị chuyển đến bàn bốn của tổ bốn.
Cô ngồi xuống cùng với Tào Lộ rồi liếc nhìn hai bạn nữ vừa mới ngồi vào bàn thứ hai từ dưới đếm lên của tổ một. Hai bạn nữ ấy sau khi ngồi ngay ngắn liền lập tức quay xuống nói chuyện với Chu Thận Chi và Tần Mạch.
Chu Thận Chi tựa lưng vào ghế, vừa nghe vừa chống tay xuống cằm, khẽ nhếch mép.
Thẩm Điềm nhớ lại khi cô ngồi ở vị trí đó.
Dường như.
Rất ít.
Rất hiếm khi trò chuyện cùng Chu Thận Chi.
Chứ đừng nói đến việc nói chuyện gì đó thật buồn cười.
Cô bèn thu tầm mắt về, thở dài, mới ăn năm mới quay lại sao bản thân lại để ý đến cậu ta rồi.
“Cậu thở dài cái gì? Năm mới năm me, thở vô!” Tào Lộ nhéo mặt cô.
Thẩm Điềm lập tức gật đầu.
“Rồi rồi, hít vô rồi.”
Tào Lộ mới chịu buông cô ra.
Cậu ấy giữ chặt gáy của Thẩm Điềm xoay lại, nói: “Học hành đàng hoàng vô, nếu mà không buông được á thì cố mà thi vào Thanh Hoa đi.”
Thẩm Điềm nhìn vào thành tích của mình.
Cô lắc lắc đầu.
Sau đó.
Khi tan học thì trông thấy Quan Châu Vân mặc một chiếc váy thật xinh, cười tít mắt chắp tay ra sau lưng, đưa quà cho Chu Thận Chi từ cửa sổ, tất cả mọi người đều nhìn rõ món quà đó là gì.
Đó là một tai nghe hàng hiệu.
Rất đắt rất đắt tiền.
Đắt hơn rất nhiều so với tai nghe của Thẩm Điềm.
Những người khác đều kinh ngạc ồ lên.
Hai bạn nữ ngồi ở trước Chu Thận Chi sau khi trông thấy gương mặt của Quan Châu Vân thì sắc mặt của bọn họ không còn xinh đẹp như lúc đầu nữa, hoặc có thể là cảm thấy không thể sánh được.
Và sự xuất hiện của Quan Châu Vân.
Cũng dập tắt đi chút hoang tưởng ban đầu của Thẩm Điềm.
Thoáng chốc lại quay về cảm giác của học kỳ trước.
Qua một năm rồi.
Nhưng chẳng có tiến triển gì.
Thầy Triệu Tuyên Thành cầm trên tay một xấp đề thi bước vào, thấy bước lên bục giảng nhìn bọn họ, nói: “Nửa năm cuối nữa thôi, nghiêm túc mà nói thì còn chưa đến nửa năm. Con số phía sau báo bảng cũng sắp phải đếm ngược rồi, tất cả các cô cậu đều phải tập trung tinh thần cho tôi, nghe rõ chưa?”
“Dạ nghe rõ!”
“Những ngày tháng sắp tới, sức khỏe đứng đầu, học hành thứ hai, ôn tập cho tốt vào cho tôi!”
“Dạ vâng!”
– —-
Không chỉ ở trường học, phụ huynh ở nhà cũng bắt đầu lo lắng.
Nhưng Trịnh Tú Vân hiển nhiên chẳng mấy hồi hộp lo lắng, bà ấy luôn kiên trì với suy nghĩ ấy.
“Thi không tốt, không sao cả, về nhà kế thừa siêu thị.”
Hơn nữa còn giống như niệm kinh vậy, từng giây từng phút nhắc nhở Thẩm Điềm.
Có lúc Thẩm Điềm nhìn thấy Trịnh Tú Vân vừa mở miệng thì lập tức bịt tai lại. Cô trông thấy những phụ huynh khác đều đeo trên trán chiếc khăn đỏ cổ vũ, thế mà ba mẹ cô lại vô cùng điềm tĩnh.
Không phải là kêu cô đừng cố gắng như vậy nữa.
Thì là hỏi cô ăn gì.
Ba mẹ của Tào Lộ không kiên trì được đến lúc cậu ấy thi đại học, tháng bốn đã quyết định ly hôn. Tào Lộ khóc cả buổi tối ở nhà Thẩm Điềm, cô còn phải vỗ Tào Lộ ngủ.
Sau khi tỉnh dậy.
Bản thân Tào Lộ tự mặc lên chiến bào, nỗ lực học hành.
Nửa năm nay, thành tích của Thẩm Điềm và Tào Lộ đều tăng lên ổn định. Nhưng vẫn cách Chu Thận Chi tận mười bậc, trong mười bậc này đừng nói đến xếp hạng.
Ngay cả việc tỉ mỉ phân tích điểm số ra.
Thì cô còn chẳng bám được ngón chân của Thanh Hoa.
Một ngày trước ngày thi đại học.
Giáo viên cố tình cho bọn họ nghỉ ngơi thả lỏng.
Ngày hôm đó sắp xếp một tiết thể dục.
Mọi người bước xuống lầu học tiết thể dục, vừa xuống đến thao trường thì nhìn thấy Quan Châu Vân dẫn theo một tốp nữ sinh vào, cậu ta mặc một bộ khiêu vũ Latin màu đen.
Các bạn nữ khác cũng mặc những bộ khiêu vũ Latin màu nhạt cứ như vậy xếp thành một hàng đến trước mặt bọn họ. Sau đó, cậu ta đặt điện thoại trong tay xuống.
Âm nhạc trong điện thoại cũng vang lên.
Quan Châu Vân tay chống lên eo bắt đầu chuyển động, đôi chân dài đưa lên trước rồi lại đưa về sau, gương mặt tròn diễm lệ như dán vàng với nụ cười đầy rực rỡ, cậu ta chỉ hướng mắt về Chu Thận Chi.
Khiêu vũ rất đẹp, rất chuyên nghiệp.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Nhưng ánh mắt vẫn không thể rời khỏi.
Chỉ mãi xem cậu ta khiêu vũ, Châu Vân khiêu vũ làm cho mọi người đều kinh ngạc.
Sau khi màn vũ đạo kết thúc.
Quan Châu Vân cười tít mắt cúi người, sau đó đứng thẳng lên nói với Chu Thận Chi: “Em ở Bắc Kinh đợi anh, cố lên nha!”
Cậu ta khẽ thở gấp.
Lồng ngực nhấp nhô.
Hệt như một công chúa diễm lệ cũng giống như một mặt trời rực rỡ.
Các bạn trong lớp đều ồ lên.
Trần Vận Lương đẩy Chu Thận Chi một cái.
Chu Thận Chi khẽ nhíu mày, đặt tay vào trong túi quần nhìn Quan Châu Vân chẳng nói lời nào.
Quan Châu Vân tặng cho cậu một nụ hôn gió, sau đó dẫn theo các bạn nữ khác rời khỏi, các bạn ấy cũng quay lại vẫy tay với cậu, nói: “Cố lên đấy!”
Tần Mạch lùi về sau.
Khoé mắt đỏ au.
Cậu ấy quay đầu, cố tìm kiếm Thẩm Điềm phía sau dòng người.
Thẩm Điềm tĩnh lặng đứng ở đó, đưa tay chỉ vào khoé mắt, bảo cậu ấy hãy lau nước mắt đi.
Tần Mạch quay sang hướng khác, cúi đầu lau đi nước mắt.
Tào Lộ ngay lúc này cảm thấy bị Quan Châu Vân đánh một đòn phản kích thật mạnh, cậu ấy quàng chặt cánh tay Thẩm Điềm: “Cậu không đi Thanh Hoa là đúng rồi đó.”
Đi rồi thì làm cái gì chứ.
Đi rồi để xem Chu Thận Chi gật đầu đồng ý Quan Châu Vân thế nào ư?
Màn khiêu vũ này được bàn tán xôn xao trong lớp rất lâu, tiết tự học buổi tối cuối cùng, tất cả mọi người đều bắt đầu ký tên cho nhau, có rất nhiều bạn đã ký cho Thẩm Điềm.
Cô nhìn về hướng cậu nam sinh đang ngồi ở bàn cuối tổ một.
Cậu cứ tựa người vào lưng ghế nói chuyện với Trần Vận Lương, đôi mắt đào hoa khẽ nhướng lên, tựa như đang cười. Thẩm Điềm trầm mặc một lúc lâu rồi đứng dậy lấy cuốn nhật ký đi qua đó.
“Chu Thận Chi.”
Cậu đưa mắt lên nhìn cô.
“Hả?”
Thẩm Điềm mỉm cười cầm cuốn nhật ký thời học sinh đặt lên bàn cậu: “Giúp tớ điền một lúc đi.”
Chu Thận Chi liếc nhìn cuốn nhật ký.
“Được.”
Cậu đưa lên cuốn của cậu, đưa cho Thẩm Điềm, cười nói: “Cậu cũng giúp tớ điền vào đi.”
Thẩm Điềm cầm lấy.
“Ok.”
Cô quay người, trở về vị trí của mình rồi ngồi xuống.
Mở ra.
Có rất nhiều bạn đã điền cho cậu rồi, cuốn này của cậu ấy thật nặng, bên ngoài bìa là màu đen, hơn nữa nét bút của các bạn cũng rất ngay ngắn.
Thẩm Điềm cầm bút lên.
Ở trang cuối cùng phía sau.
Bắt đầu nghiêm túc viết ra tên, sinh nhật và sở thích của mình.
Cuối cùng.
Cô viết.
– Chu Thận Chi, chúc cậu tiền đồ như gấm, mãi luôn bình an.
Sau khi viết xong.
Lúc tan học.
Cô và cậu đổi lại cho nhau, cô mang cuốn của mình nhét lại vào trong cặp.
Buổi tối về đến nhà, ngồi trước bàn học.
Cô mở nó ra, mở đến trang cuối cùng.
Nét bút của cậu mạnh mẽ, nét chữ uốn lượn in hằn trên trang giấy.
– Thẩm Điềm, chúc cậu tiền đồ như gấm, mãi luôn bình an.
Khoé mắt của cô lập tức ửng đỏ.
Cô nói: “Cảm ơn, cậu cũng vậy.”
——-