Ba người đi đến một nhà hàng mà Tào Lộ giới thiệu.
Bọn họ gọi món Quảng Đông.
Chất lượng nhà hàng khá tốt.
Chu Thận Chi ngồi ở đối diện.
Thẩm Điềm và Tào Lộ ngồi cùng nhau ở một bên. Thẩm Điềm gọi món, Tào Lộ nhấn xem hình ảnh nhưng vẫn ríu rít hỏi Chu Thận Chi: “Đại ca Chu Thận Chi, không phải cậu ở viện nghiên cứu Thanh Hoa sao? Chạy về Lê Thành này làm gì vậy?”
Sau khi nghe xong.
Cô cũng ngước mắt lên nhìn.
Người con trai ấy đang đặt khuỷu tay lên trên bàn, trả lời tin nhắn công việc.
Anh đưa mắt nhìn lên, trả lời: “Viện nghiên cứu có hợp tác với Giang Thị.”
Ngón tay đang ấn máy ảnh của Tào Lộ ngừng lại, cậu ấy nhìn Chu Thận Chi: “Thế sau này cậu có về Bắc Kinh nữa không?”
Thẩm Điềm đưa lại menu cho phục vụ.
Rồi nhìn về người con trai ở đối diện mình.
Chu Thận Chi đặt điện thoại xuống, ánh mắt chuyển hướng sang Thẩm Điềm, nói: “Có thể sẽ về nhưng việc đi lại giữa hai thành phố đối với tớ không thành vấn đề.”
Tào Lộ cũng nhìn sang Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm như khựng lại một lúc, cô mỉm cười: “Không sao mà, bây giờ giao thông thuận tiện hơn nhiều rồi.”
Chu Thận Chi nhìn vào mắt của cô, khẽ nhếch môi cười.
“Vậy để tớ tranh suất ở lại Lê Thành, ở viện nghiên cứu cũng đang có kế hoạch xây dựng trụ sở mới ở Lê Thành.”
Tào Lộ ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ấy vỗ tay.
“Cái này được nè.”
Chẳng mấy chốc, phục vụ đã mang món ăn lên, Tào Lộ đặt chiếc máy ảnh SLR của mình xuống, hí hửng nói: “Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi!”
Thế là ba người bắt đầu ăn cơm, Tào Lộ vừa ăn vừa dò hỏi Chu Thận Chi. Không biết cô có được tin tức ở đâu, nói trong viện nghiên cứu có một ông trùm, thực tế là hacker nặc danh của nhà nước, biệt hiệu là 28 rồi Tào Lộ vừa cười vừa cắn chiếc đũa, hỏi: “Đại ca Chu Thận Chi có biết người này là ai không?”
Chu Thận Chi cầm bình trà lên châm trà cho Thẩm Điềm.
Anh nhướng mày.
Nói: “Không biết nữa, mà cậu nghe được tin tức này ở đâu vậy?”
Tào Lộ cười hí hửng.
“Người ta đồn vậy á.”
Chu Thận Chi gật đầu, ngữ khí chậm rãi.
“Mới lạ thật.”
– ——
Sau khi ăn cơm trưa xong, Chu Thận Chi đưa hai người họ về chỗ ở.
Tại cổng của khu dân cư.
Thẩm Điềm chuẩn bị tháo dây an toàn ra.
Thì Chu Thận Chi gọi cô một tiếng.
Thẩm Điềm quay đầu.
Tay anh đặt trên vô lăng gõ nhẹ, nói: “Mai tớ đến đón cậu đi chụp ảnh cưới nhé.”
Tim Thẩm Điềm chợt đập loạn.
Cô gật đầu.
“Được thôi.”
Một năm có có bảy ngày nghỉ phép, vừa hay có thể nghỉ rồi.
“Vậy tớ xuống xe đây.”
Chu Thận Chi gật đầu.
“Ừ.”
Cửa xe được đóng lại, Tào Lộ khoác tay Thẩm Điềm vẫy tay với Chu Thận Chi.
Chu Thận Chi nhìn bọn họ một lúc rồi khởi động xe chạy đi.
Góc nghiêng của anh sắc sảo rõ ràng, tay áo sơ mi của anh xắn lên để lộ ra cánh tay rắn chắc, khoẻ mạnh.
Tào Lộ nhìn Thẩm Điềm nói: “Cơ thể của cậu ta chắc là đẹp lắm đó nha.”
Tai Thẩm Điềm bỗng chốc ửng đỏ.
Đẩy Tào Lộ một cái.
Tào Lộ khoái chí cười rồi kéo tay cô đi vào tiểu khu, cậu ấy nói: “Tớ nhớ lớp 11, lúc cậu ta đánh bóng rổ mà kéo áo lên để lau mồ hôi ấy, biết bao nhiêu là đứa con gái cuồng nhiệt hét lên.”
“Cậu ta còn biết kiềm chế á chứ không giống như bọn Giang Sơn, muốn cởi hết ra luôn cơ. Nhưng tại vì Thận Chi cứ ẩn ẩn giấu giấu mới khiến cho đám con gái kia chết mê như vậy.”
“Chu đại ca đúng là đỉnh, nắm được thóp hết rồi.”
Thẩm Điềm bật cười.
“Sao cậu lại biết trong viện nghiên cứu có hacker vậy?”
“Tớ nghe khách hàng nói đó, thì tớ cũng dò hỏi thử thôi. Không phải đại ca lúc nào cũng lợi hại như vậy cái gì cũng biết hết, hoặc có thể cậu ta chính là hacker nhỉ?!”
Thẩm Điềm cười nói: “Người ta là thành viên viện nghiên cứu, sao lại vậy được.”
“Cũng đúng.”
Hai chị em họ đi lên lầu rồi vào phòng, sau khi cởi giày ra thì lập tức ngồi bịch lên sofa không động đậy. Một lúc sau, Tào Lộ lại đứng lên, cậu ấy nhéo mặt của Thẩm Điềm.
“Ngày mai hai cậu phải đi chụp hình cưới rồi nhỉ, mà chắc tớ không đi được rồi nhưng cậu nhất định phải thật điềm tĩnh, có nghe chưa?”
Thẩm Điềm gật đầu: “Nghe thấy rồi, chị à.”
Tào Lộ nghe thấy tiếng chị, cười tít cả mắt: “Em gái, ngoan quá.”
Buổi chiều hôm ấy.
Thẩm Điềm ngủ cả buổi, sau khi tỉnh lại bèn mở máy tính lên và xử lý công việc tại phòng mình luôn. Bản thảo trang bìa của giáo sư Vệ vẫn chưa được sửa xong, bây giờ phải kiểm tra lại ảnh minh hoạ trong từng trang. Bởi vì ảnh của giáo sư Vệ không có nhiều, cách sắp xếp vị trí cũng rất quan trọng, Thẩm Điềm báo hoạ sĩ minh hoạ chỉnh thêm một số ảnh máy móc được sử dụng trong chữa trị vào.
Bố trí theo nội dung của cuộc phỏng vấn.
Thông báo trong máy tính bảng tít tít vang lên.
Tào Lộ đi đến công ty rồi gửi đến cho cô tận mười mấy bức ảnh.
Thẩm Điềm mở ra.
Tất cả đều là ảnh đi đăng ký kết hôn khi sáng.
Nếu Tào Lộ không đi làm nhân viên kiểm thử mà làm thợ chụp ảnh chắc cũng sẽ kiếm được bộn tiền. Cậu ấy rất biết cách chụp, khi cùng Chu Thận Chi điền giấy tờ, anh cười với cô nói câu “Thật trùng hợp.”
Rồi cô quay đầu về sau nhìn anh, khung cảnh ấy cũng bị Tào Lộ chụp lại.
Người ta thường nói đôi mắt đào hoa khi nhìn người khác đều trông rất nặng tình, trong bức ảnh này cũng hiện lên điều đó. Nếu như bản thân không phải là người trong ảnh, biết được nội dung cuộc trò chuyện cũng không mập mờ như người trong ảnh. Người không chuyện khi nhìn tấm ảnh này còn sẽ tưởng rằng người con trai này rất yêu rất yêu cô gái này ấy chứ.
Trong ánh mắt của anh ấy đều chứa đựng thâm tình.
Thẩm Điềm phóng to tấm ảnh lên.
Tào Lộ: Sao nào? Chị cưng đỉnh chứ?
Thẩm Điềm: Quá giỏi! Chụp quá đẹp luôn!
Tào Lộ: Chứ gì nữa!
Tào Lộ: Gửi cho cậu ta đi, sau đó tụi mình cùng nhau đăng ảnh lên! Trời đất ơi, cùng nhau cháy banh cái bảng tin nào.
Thẩm Điềm lại lướt xem ảnh, cô xem từ đầu đến cuối. Nếu đứng ở vị trí là một người con gái thì những bức ảnh này của Tào Lộ, rất đẹp, rất khoe khoang, đúng, đúng là có ý khoe khoang.
Bảo cô gửi lại cho Chu Thận Chi ư.
Nhất là bên trong có tấm ảnh Tào Lộ chụp khi anh đang cầm vô lăng. Tào Lộ canh góc chụp hiệu xe vô cùng rõ nét, bức ảnh này sao cô dám gửi cho Chu Thận Chi chứ.
Anh ấy sẽ cười mất.
Thẩm Điềm nghĩ ngợi một lúc.
Cô chọn một vài tấm kín đáo, cơ bản là chụp bóng lưng cùng với ảnh chụp đăng ký kết hôn gửi cho Chu Thận Chi.
Còn mấy tấm nhìn nhau, ghé vào trò chuyện cô đều không gửi, chỉ giữ riêng cho mình thôi.
Cô chọn một tấm ảnh chụp bóng lưng của hai người.
Đăng lên trang cá nhân.
Nhưng chỉ giới hạn cho một mình Tào Lộ thấy.
Thẩm Điềm: Viên mộng
/Ảnh/
Tào Lộ ngay lập tức nhấn thích bài viết đó.
Tào Lộ: Ôi Điềm của tôi, ước nguyện thành thật rồi!
Thẩm Điềm trả lời cô: Ừ
Tào Lộ: Mấy tấm khác không đăng sao? Đăng tấm gì mà bí ẩn vậy!
Thẩm Điềm: Thôi.
Tào Lộ im lặng một lúc. Đối với cuộc hôn nhân này, Thẩm Điềm vẫn có chút không tự tin. Cậu ấy hiểu chứ, vậy nên cậu ấy không đăng thì để Tào Lộ đăng, nói là làm ngay.
Tào Lộ chọn ra chín bức.
Tào Thành một khung.
Hai bức ở trong xe, hai bức khi đăng ký kết hôn, hai bức nhìn vào nhau và hai bức chụp bóng lưng của họ. Và một bức đặt ở cuối cùng là bức Chu Thận Chi mở cửa xe cho Thẩm Điềm.
Sau đó Tào Lộ đăng lên.
Tào Lộ: Chúc mừng Điềm của tôi, kết hôn sớm chút, gả cho một anh học và và siêu đẹp trai!
Ựa ựa ựa cảm động! Ôi Điềm mà tôi yêu nhất, cưới rồi cưới rồi!
/Ảnh/ /Ảnh/ /Ảnh/
/Ảnh/ /Ảnh/ /Ảnh/
/Ảnh/ /Ảnh/ /Ảnh/
Sau khi đăng lên.
Một lúc sau đã có người thích bài viết đó của cậu ấy, là đồng nghiệp nhưng rất nhanh sau đó cũng có một người bạn học cấp ba, đó là Hoàng Đan Ni.
Cậu ta thích bài viết.
Rồi bình luận.
Hoàng Đan Ni: Ai đấy? Chu Thận Chi?!!!!!
Hoàng Đan Ni: Thẩm Điềm gả cho Chu Thận Chi?!!!!! Có phải mày photoshop rồi đúng không?
Hoàng Đan Ni: Có phải Thẩm Điềm đang nằm mơ không vậy!!!!!
Tào Lộ trả lời Thẩm Điềm: Mày khùng à, mày mới nằm mơ ấy!
Hoàng Đan Ni trả lời Tào Lộ:…
Cậu ta đã nghỉ chơi với Tào Lộ rất lâu rồi, sau đó mới kết bạn với nhau trên wechat. Có một nguyên nhân chủ yếu đó chính là hai người họ rất thích hơn thua với nhau, muốn từ trang cá nhân của đối phương thấy được đối phương sống cực khổ như thế nào. Vậy nên hai người đều thầm cam chịu để đối phương vào danh sách bạn bè, cho đối phương nhìn thấy bài viết trên trang cá nhân của mình.
Tào Lộ chính vì vậy cũng đem hết hình ảnh ăn chơi vui vẻ lúc đi làm của mình đăng lên trang cá nhân khiến cho người khác vô cùng ngưỡng mộ.
Hoàng Đan Ni vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ, sau khi tốt nghiệp cậu ta vào một doanh nghiệp nhà nước làm. Trong đó cậu ta làm việc rất khổ cực, thế nên khi thấy Tào Lộ sống vui vẻ như vậy.
Rất hay nghiến răng nghiến lợi.
Được rồi.
Bây giờ lại thấy Thẩm Điềm đăng! ký! kết! hôn! với! Chu! Thận! Chi!
Mé!
Đúng là không tin được mà.
– ——
Sz: Chỉ có mấy tấm này thôi sao?
Thẩm Điềm nhìn thấy bèn trả lời anh, có chút chột dạ, cô lặng lẽ trả lời.
Thẩm Điềm: Ừ
Chu Thận Chi gửi tin nhắn thoại sang.
“Kỹ thuật của Tào Lộ chắc không kém như vậy đâu nhỉ?”
Thẩm Điềm nhanh chóng trả lời anh.
“Có vài tấm cậu ấy vẫn đang chỉnh.”
Giọng nói anh thanh trong, bật cười: “Được được, vậy cứ đợi cậu ấy chỉnh xong đi.”
Thẩm Điềm thở phào.
Cô hỏi anh có phải anh đang ở cạnh bà nội không.
Anh bảo không phải, anh đang đến phòng nghiên cứu xử lý một số việc.
Thẩm Điềm vừa nghe vậy thì cũng không muốn làm phiền nữa.
Tối hôm đó.
Cô về nhà ăn cơm, đem theo giấy kết hôn cho ba mẹ xem.
Trịnh Tú Vân mở ra xem, bà không nói một lời. Thẩm Xương Minh cũng đang ở bên cạnh xem, đột nhiên không biết tại sao, ông quay người đi, ông nội thấy vậy.
Nói: “Bây giờ con khóc, mai mốt còn phải khóc dài dài.”
Trịnh Tú Vân cũng nhìn sang chồng mình.
Thẩm Điềm vội đi đến nắm lấy tay ba.
Khoé mắt Thẩm Xương Minh đỏ ửng, ông vỗ vỗ vào vai cô con gái: “Ba buồn quá.”
Thẩm Điềm vừa nghe xong đôi mắt cũng chợt ửng đỏ.
Cô nói: “Ba ơi, con vẫn ở bên cạnh ba mà.”
Thẩm Xương Minh ừ một tiếng rồi ôm chầm cô con gái vào lòng.
Trịnh Tú Vân hừ một tiếng.
Rồi mang giấy kết hôn của Thẩm Điềm cẩn thận đặt vào túi, nói: “Biết buồn sao lúc trước không ngăn lại đi? Bây giờ khóc cũng có ích lợi gì đâu.”
Thẩm Điềm ngoảnh đầu lại nhìn Trịnh Tú Vân: “Mẹ!”
Thẩm Xương Minh ngước mắt, nói: “Con bé nó thích, làm ba thì phải ủng hộ nó chứ. Con đường sau này của nó phải tự nó đi, chúng ta là chỗ dựa cho nó là được chứ không nên xen vào cuộc đời nó.”
Trịnh Tú Vân lại giận dỗi hừ lên một tiếng.
Trợn mắt.
Nhưng bà không hề phản pháo lại lời của chồng mình.
Bà hỏi Thẩm Điềm.
“Ngày mai đi chụp hình cưới à?”
Thẩm Điềm gật đầu.
Trịnh Tú Vân: “Ừ.”
– —–
Ngày hôm sau.
Thời tiết có chút nóng bức.
Nơi mà Chu Thận Chi đặt đó chính là một hòn đảo tư nhân nhỏ ở biển Aegean, ở đây không có nhiều khách du lịch, đại đa số đều là đến đây chụp hình.
Có một số công ty sang trọng sẽ chọn nơi này để chụp ảnh tuyên truyền hoặc là tổ chức cho nhóm khách hàng VIP. Do thời gian có hạn, ngày hôn lễ mà bà nội chọn.
Là vào tuần sau.
Vậy nên đợt chụp hình cưới này chỉ chụp được ba bộ.
Một bộ phong cách phương Tây, một bộ phong cách Trung Hoa và một bộ lễ phục dạ hội.
Phong cách Trung Hoa lúc chụp có hơi quy cũ.
Bộ mang phong cách phương Tây, cần phải nắm tay. Chu Thận Chi một tay đặt lên cúc áo, một tay đưa ra, Thẩm Điềm nhấc chiếc váy cưới lên và tay còn lại thì nắm lấy Chu Thận Chi.
Bàn tay của anh rất ấm.
Còn của cô thì có hơi lạnh.
Tay Chu Thận Chi chợt kéo cô sát lại, hỏi: “Lạnh sao?”
Thẩm Điềm lắc đầu, cô đã đánh má hồng rồi nhưng vẫn cảm thấy tai mình ửng đỏ.
Chu Thận Chi ừ một tiếng.
“Lạnh là phải nói đấy.”
Thẩm Điềm cười đáp: “Ừm.”
Sau đó, hai người đi xuống bãi đá ngầm, đối mặt với biển lớn, bắt đầu chụp. Mặc dù chỉ có hai bộ quần áo thôi nhưng vì yêu cầu chất lượng, nên khi chụp bộ dạ hội thứ ba thì trời đã tối mất rồi. Cả đảo cũng được sáng đèn, hòn đảo giờ đây như đắm mình trong một bầu trời đầy sao vậy. Bộ lễ phục của Thẩm Điềm là màu đỏ thẫm.
Là kiểu đuôi cá ôm sát eo, để lộ phía sau.
Cô bước ra từ phòng trang điểm, lúc này Chu Thận Chi mặc chiếc áo sơ mi cùng quần dài màu đen cầm trên tay chiếc điện thoại đang nói chuyện với bà nội. Vừa ngước mắt lên đã trông thấy người con gái kia từ phía xa.
Trên mặt cát mang cao gót không dễ đi nên cô cầm trên tay, chiếc eo vô cùng nhỏ, cô cười ngại ngùng, đôi mắt cong cong hệt như ngôi sao trời, Chu Thận Chi chăm chú nhìn một lúc.
Bà nội gọi một tiếng A Chi.
Anh ngẩn người, cười gượng trả lời.
“Bà nội. Điềm Điềm thay xong đồ rồi, chúng con chụp ảnh đã nhé.”
“Đi đi, hai đứa nhớ chụp riêng cho bà coi nữa đấy.”
“Ok.”
Rồi anh tiện tay đặt điện thoại xuống bàn, Chu Thận Chi tiến lên phía trước cầm lấy đôi cao gót trong tay của Thẩm Điềm: “Khó đi lắm hả?”
Thẩm Điềm đưa chân từ trong lễ phục ra.
“Không mang thoải mái lắm!”
Móng chân của cô là vừa nãy mới sơn lên màu đỏ thẫm.
Da của cô rất trắng.
Sơn lên còn trắng hơn.
Chu Thận Chi nhìn thấy liền nhướng mày.
“Nail chân đẹp thật.”
Thẩm Điềm đột nhiên được khen, sắc mặt bèn ửng đỏ, nói: “Tào Lộ làm cho đấy.”
Chu Thận Chi: “Cậu ấy toàn năng quá nhỉ.”
Thẩm Điềm nói: “Tất nhiên.”
Hai hai cùng đi về phía thợ chụp ảnh, Chu Thận Chi đưa tay vào túi quần, trên tay vẫn cầm đôi cao gót của cô: “Mấy năm nay hai cậu vẫn ở với nhau hả?”
Thẩm Điềm: “Ừm.”
Anh nhướng mày.
Cảm giác ở trên bãi biển làm cho cô nhớ lại hôm sinh nhật của anh cũng tổ chức trên bãi biển. Màn đêm buông xuống, tiếng sóng vỗ bên tai. Anh vừa nướng thịt vừa cúi đầu cười, chơi thành ngữ nối đuôi.
Còn cô thì ở bên cạnh, lắm lúc lại lén nhìn Thận Chi.
Mà giờ đây.
Anh đang đi bên cạnh cô còn cầm trên tay đôi cao gót của cô nữa.
Anh xắn tay áo lên, khi cụp mắt lại ẩn hiện dáng vẻ của ngày xưa.
Thẩm Điềm đột nhiên cảm thấy, nơi này thật đẹp.
Cảm giác ước mơ thành sự thật cũng thật tuyệt.
Cho dù cảm giác anh còn cách cô rất xa.
Ảnh chụp của tối hôm nay cũng khá mạnh dạn. Chu Thận Chi phải ôm eo của cô, Thẩm Điềm vô thức không dám đến quá gần anh, bàn tay anh ôm lấy eo của cô.
Khẽ dùng lực nhưng không phải kiểu quá siết chặt.
Sẽ không để tay quá sát vào da cô, anh sẽ giữ khoảng cách giữa lòng bàn tay và người cô, thế nhưng Thẩm Điềm vẫn như hoá đá.
Thợ chụp ảnh rời khỏi ống kính, nói: “Cô dâu thả lỏng một chút nhé~~”
Thẩm Điềm có chút chán nản, Chu Thận Chi cụp mi nhìn cô: “Cậu nhìn tớ này.”
Thẩm Điềm ngước mắt nhìn vào anh, người con trai ấy khẽ nhướng mày, đáy mắt chứa nụ cười, hỏi: “Hồi hộp gì vậy?”
“Điềm Điềm, chúng ta chỉ chụp hình thôi mà.”
Thẩm Điềm nhìn vào mắt Thận Chi, tim cứ đập liên hồi, cơ thể cũng không còn đơ cứng là bao.
Vậy nên thợ chụp ảnh liên tục nhấn chụp.
Rất nhanh sau đó.
Bộ ảnh tối nay đã được chụp xong.
Sau khi chụp hình xong.
Chu Thận Chi bên cạnh thợ chụp ảnh trò chuyện một lúc, đại khái là muốn ảnh được chỉnh trong hai ngày vì tuần sau sẽ phải dùng đến, thợ chụp ảnh đưa tay lên “ok”.
Gió biển chầm chậm thổi vào.
Chu Thận Chi cầm lấy điếu thuốc từ thợ chụp ảnh, cúi đầu châm thuốc. Khói thuốc lượn lờ bay, anh đưa tay huơ khói rồi tiếp tục nói chuyện với thợ chụp ảnh.
Ở cổng thì dùng tấm ảnh nào.
Ở trong đại sảnh thì dùng tấm ảnh nào.
Anh khoanh tay đứng như thể dựa hẳn vào bàn.
Thẩm Điềm cũng ở bên đây trò chuyện với thợ trang điểm, thợ trang điểm gỡ tóc cho cô, ánh mắt lại nhìn sang bên chỗ chú rể: “Chồng em đẹp trai thật.”
“Người chồng đẹp như vậy em tìm được ở đâu thế?”
Thẩm Điềm cầm điện thoại trên tay: “Là bạn học của em ạ.”
“À! Ngưỡng mộ thật, bạn của chị toàn là gì không hà, hơn nữa chị nói em nghe, nam khôi trường chị lúc trước giờ cũng ú lên từng ngày, nhìn không ra nữa rồi.”
Thẩm Điềm bật cười.
“Thật không? Nhưng chắc vẫn còn nét chứ ạ?”
“Không biết nữa, mập như trái banh rồi, giờ người ta gọi cậu ta là nam khôi mập.”
Thẩm Điềm khẽ cười.
Trên mặt cô vẫn còn lớp trang điểm, cười lên thật sự rất đẹp.
Thợ trang điểm tiếp tục nói: “Chồng của em ở trong trường chắc cũng phải là kiểu nam khôi bậc nhất trường chứ hả?”
Thẩm Điềm khi nghe đến chữ “chồng” vô cùng ngại ngùng.
Cô chỉ đáp: “Là nam khôi ạ.”
“Hai em là từ vườn trường đến kết hôn luôn sao? Thanh mai trúc mã?” Thợ trang điểm nhìn vào mắt Thẩm Điềm, Thẩm Điềm chợt sững người, cô nhìn về phía người con trai đang cách đó không xa, nói: “Dạ không, chỉ là cửu biệt trùng phùng thôi ạ.”
“Woa, lãng mạn quá!” Thợ trang điểm nói: “Chắc chồng của em theo đuổi em có đúng không.”
Thẩm Điềm lại lặng người.
Cô lắc đầu.
Thợ trang điểm thấy vậy, cảm giác câu chuyện có chút phức tạp.
Bèn không hỏi thêm lời nào nữa.
Qua thêm một lúc.
Chu Thận Chi dập tắt thuốc, đi qua.
Thẩm Điềm đã thay ra bộ lễ phục rườm rà, cô xõa tóc ra chỉ còn lại lớp trang điểm trên gương mặt.
Anh nhìn cô nói: “Về thôi.”
Thẩm Điềm gật đầu mỉm cười, sau đó hai người đi ra xe.
Thợ chụp ảnh và thợ trang điểm ở phía sau, thợ trang điểm nhìn hai người đi ở phía trước, khẽ nói: “Cô dâu nhìn dịu dàng quá nhỉ.”
Thợ chụp ảnh vác đạo cụ trên vai, đáp lời: “Không chỉ dịu dàng mà còn rất đẹp nữa.”
Thợ trang điểm ồ lên một tiếng.
Cô không nghĩ như vậy.
Cô đã gặp qua rất nhiều người đẹp rồi.
Nhưng cô dâu tuyệt đối không phải một trong những nét đẹp đại trà đấy.
– —-
Sau khi lên xe.
Thẩm Điềm ngáp một cái, có chút mệt mỏi.
Chu Thận Chi quay vô lăng, nhìn cô: “Ngủ một lúc đi, khi nào đến tớ gọi.”
Thẩm Điềm lau đi nước mắt ở đuôi mắt, mỉm cười lắc đầu.
Cô hạ cửa xe xuống, nói: “Tớ sẽ ngắm cảnh.”
Ngón tay thon dài của anh đặt trên vô lăng, đốt ngón tay rõ ràng, dưới ánh đèn vô cùng đẹp, anh khẽ cười: “Được, cậu ngắm đi.”
Đi chụp ảnh mệt hơn rất nhiều so với đi chơi.
Tiếp sau đó, Chu Thận Chi cũng không nói lời nào, đôi lúc sẽ đặt khuỷu tay lên cửa xe, chống cằm, ung dung thong thả cầm chiếc vô lăng. Chạy ra từ đại lộ của biển Aegean, một bên là biển, một bên là núi, ánh đèn xe chiếu xuống mặt đường, phía trước là con đường dài xa xăm.
Trong lòng dường như cũng được tĩnh lặng.
Thẩm Điềm ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, cơn gió nhẹ thổi qua tóc cô.
Cô ngắm nhìn một lúc bèn ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn về góc nghiêng của người con trai đang ở cạnh. Anh mặc một chiếc áo thun màu đen, khi ánh sáng chiếu yết hầu của anh như thể một lưỡi dao.
Môi anh khẽ nhếch lên.
Đã đến nội thành.
Chu Thận Chi hỏi cô có muốn ăn khuya không.
Cô lắc đầu.
Chu Thận Chi gật đầu rồi lái xe đến tiểu khu nhà cô, Thẩm Điềm xuống xe và vẫy tay với anh.
Ánh mắt Chu Thận Chi nhìn cô.
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Thẩm Điềm lại ngáp một cái, khoé mắt ứa nước, đáng yêu vô cùng cũng có nét đẹp rất đặc biệt.
Cô quay người đi vào tiểu khu.
Chu Thận Chi nhìn theo bóng lưng của cô một lúc rồi khởi động xe rời đi.
– —-
Vào nhà.
Thẩm Điềm vội cởi giày ra.
Tào Lộ nghe thấy tiếng thì lập tức chạy ra: “Điềm bảo bối, hôm nay có mệt không!”
Ngữ khí của Thẩm Điềm mệt mỏi: “Tất nhiên rồi.”
Tào Lộ nghe rất xót, cậu ấy khoác lấy tay cô: “Vậy thì mau mau đi tắm đi, hôm nay có chụp được tấm nào không?”
“Bận bịu quá, quên chụp rồi.” Thẩm Điềm ngồi bên góc sofa, Tào Lộ vuốt tóc cô, vừa nhìn cũng biết là cô thật sự rất mệt: “Phong cách trang điểm này… đúng là đẹp thật, chỉ là có hơi diễm lệ.”
Thẩm Điềm nói: “Tối hôm nay chụp lễ phục dạ hội.”
“Hả? Không chụp thường phục à?”
Thẩm Điềm lắc đầu: “Không có.”
Tào Lộ: “Tiếc ghê.”
Thẩm Điềm huơ huơ tay: “Thôi bỏ đi, mới có ba bộ thôi đã mệt như vậy rồi, còn chụp cái khác nữa, chắc xỉu mất.”
“Cũng đúng.”
Hai chị em nói chuyện một lúc thì Tào Lộ đi mở nước nóng cho Thẩm Điềm, Thẩm Điềm lấy đồ ngủ. Chỉ đến khi nằm trong bồn tắm cô mới cảm thấy thoải mái.
Đợi cô đi từ phòng tắm ra.
Thì Tào Lộ cũng đắp xong mặt nạ, nằm ngủ mất rồi.
Thẩm Điềm kéo chăn lên cho cậu ấy, sau đó tựa vào đầu giường, ngáp một lúc rồi cũng chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng mà trước khi ngủ cô vẫn phải chơi điện thoại một lát.
Cô mở wechat lên.
Phát hiện thông báo có thêm một người bạn muốn kết bạn.
Cô nhấn vào.
Hai chữ “Tần Mạch” giống như phá vỡ hồi ức đột nhiên ùa về ngay trước mặt cô.
Kỳ nghỉ hè tốt nghiệp của lớp 12 là lần cuối cùng cô trò chuyện với Tần Mạch. Trong lần trò chuyện đó, cô biết được tình hình cụ thể giữa Quan Châu Vân và Chu Thận Chi.
Tần Mạch nói cô là người bạn tốt nhất tốt nhất của cậu ấy.
Sau lần trò chuyện đó, cô rời khỏi nhóm và Tần Mạch cũng không còn lên QQ nữa. Năm năm nay, ảnh đại diện của Tần Mạch vẫn là màu tối. Sau này nếu không cần thiết, căn bản là cô cũng sẽ không lên QQ đó nữa. Thế nên cô và Tần Mạch hiển nhiên cũng mất liên lạc.
Vậy mà hôm nay.
Tần Mạch kết bạn với cô.
Thẩm Điềm nhấn vào chấp nhận.
Sau đó chuẩn bị thoát ra.
Ai ngờ được, wechat của cô đột nhiên thông báo.
Tần Mạch: Thẩm Điềm, lâu quá không gặp.
Thẩm Điềm ngơ ngác, cũng trả lời cậu ấy.
Thẩm Điềm: Tần Mạch Mạch, lâu quá không gặp.
Tần Mạch: Cũng rất lâu rồi, không ngờ vừa về nước lại biết được thông tin như thế này. Thẩm Điềm à, Chu Thận Chi vì bà nội cậu ấy nên mới cưới cậu đấy, Thận Chi không yêu cậu đâu, cậu biết không.
Khung chat của Thẩm Điềm đang gõ dòng chữ “Gần đây cậu khoẻ không? Về Lê Thành chưa…”
Chỉ vỏn vẹn mấy chữ đang được xóa dần đi.
Thẩm Điềm: Cậu đang nói gì vậy.
Tần Mạch: Tớ không ngờ rằng, đến cuối cùng cậu ấy lại chọn cậu! Một năm trước bà nội đã phát hiện ra căn bệnh ung thư này, tớ còn đi thăm bà cơ! Tớ ở Anh cũng biết rằng bà nội muốn cậu ấy kết hôn, muốn nhân lúc còn sống nhìn thấy cháu trai mình bước vào lễ đường. Tớ luôn nghĩ rằng dựa vào tính cách của cậu ấy, cứ cho là sẽ tìm một bạn gái giả cũng tuyệt đối sẽ không khuất phục mà kết hôn đâu!
Tần Mạch: Thật không ngờ…
Tần Mạch: Cậu ấy cũng không yêu cậu, cậu ấy chỉ cảm thấy cậu thích hợp mà thôi, Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm cũng không thể ngờ được.
Người từng nói mình là người bạn tốt nhất tốt nhất của họ, lâu ngày không gặp lại nói với mình những lời này.
– —–