Chiếc Hộp Ánh Trăng

Chương 35: Hôn lễ



Vì anh đang sát ở trước mặt.

Thẩm Điềm cũng vô thức nhắm mắt lại.

Tiếp đến là sự ấm nóng của xúc cảm ở trên trán ập đến.

Tim của cô đập nhanh đến nỗi muốn nhảy cả ra ngoài.

Nhóm người đúng chen chúc xung quanh ồ wow lên kinh ngạc, âm thanh như muốn xé toạc bầu trời. Chỉ dừng lại vài giây thôi anh bèn dừng lại, Thẩm Điềm mở mắt ra nhìn vào đôi mắt anh.

Đuôi mắt anh khẽ đưa lên, hàng mi đen như mực.

Anh cười nói: “Đi nào.”

Thẩm Điềm tự nhéo mình một cái, để khiến cho bản thân trở lại bình thường, cô gật gật đầu, mỉm cười.

Anh nắm lấy tay cô.

Thẩm Điềm bước từ giường xuống, mang đôi cao gót màu bạc vào.

Một nhóm người đang đứng chật ở trước cửa, nhìn thấy hai người họ đi đến, Trần Vận Lương lập tức đẩy những người xung quanh mình ra, “Nhường đường đi, nhường đường đi, đừng cản trở anh em tôi cưới vợ nào, né ra!”

Mọi người đều bật cười vui vẻ, chuẩn bị lại đội hình.

Tào Lộ cầm theo điện thoại, kéo theo ba người bên Chu Lượng Lượng cầm theo đồ của Thẩm Điềm, như là chiếc dù đỏ chẳng hạn.

Thẩm Điềm được Chu Thận Chi nắm tay dẫn xuống lầu.

Cầu thang nhà cô, cô đã lên xuống biết bao nhiêu năm chưa bao giờ có cảm giác chật hẹp nhưng không hiểu tại sao hôm nay lại cảm thấy chật như vậy. Anh đi phía trước cô, lắm lúc sẽ quay đầu về sau nhìn cô một lát.

Bảo cô cẩn thận.

Thẩm Điềm khẽ mỉm cười ừ đáp.

Nhưng cầu thang cô có một cái đèn bị hư rồi, dây điện cũng có cái rơi xuống.

Chu Thận Chi nhướng khẽ mày, né đầu khỏi nó.

Thẩm Điểm cũng lách người để né chiếc đèn đung đưa ấy.

Những người khác đang ầm ầm ở phía sau, cầu thang cũng sắp đầy mất rồi, vui đùa náo nhiệt, cười nói ầm vang. Khi đến tầng trệt, đi qua nhà kho nhỏ, Chu Thận Chi đẩy cửa ra.

Giá hàng ở bên ngoài chất đầy hàng hoá.

Tào Lộ cười nói: “Khi học cấp ba tớ rất ngưỡng mộ nhà Thẩm Điềm có nguyên một cái siêu thị đó!”

“Còn phải nói nữa hả!” Chu Lượng Lượng tiếp lời, “Tớ còn bảo mẹ tớ mở cho tớ một cái, tớ nói là nhỏ một chút cũng không sao, chỉ cần có thật nhiều đồ ăn vặt và kem là được!”

“Hahaha…” Cả một nhóm người bật cười hí hửng.

Sau khi bước qua loạt giá hàng.

Trịnh Tú Vân đang mặc trên người kỳ bào đỏ cùng Thẩm Xương Minh với bộ vest màu đen đứng ở cạnh quầy thu ngân nhìn cô.

Khoé mắt Thẩm Xương Minh chợt ửng đỏ nhưng gương mặt lộ rõ nét cười.

Thẩm Điềm rất ít khi được nhìn thấy ba mẹ ăn mặc long trọng thế này. Thẩm Xương Minh cả năm chỉ có ba bộ quần áo thay đến thay lui, đều là những kiểu rộng rãi thoải mái.

Hôm nay mặc thế này, ba của cô thật ra cũng là một ông chú đẹp lão đó chứ!

Bản thân Trịnh Tú Vân vẫn còn trong mình nét dân dã nhưng bà mặc thế này cũng rất đẹp.

Thẩm Điềm tiến lên trước ôm chầm lấy bọn họ.

Trịnh Tú Vân xoa xoa đầu cô, “Con đường sau này con đừng sợ, mẹ ở đây với con.”

Đôi mắt Thẩm Điềm đỏ ửng, khẽ gật đầu.

Thẩm Xương Minh lau đi nước mắt ở đuôi mắt, vỗ nhẹ vào vai con gái, “Căn nhà này mãi là chỗ dựa cho con.”

“Dạ vâng!”

“Đi đi.” Trịnh Tú Vân buông Thẩm Điềm ra.

Chu Thận Chi đi lên trước, nắm lấy tay của Thẩm Điềm, gật đầu với bọn họ, nói: “Ba mẹ vợ nhớ đi cùng với chiếc xe số 2 nha!”

Trịnh Tú Vân: “Mẹ biết rồi.”

Tủ lạnh trong siêu thị cùng bàn ghế đều được dọn dẹp gọn gàng lại, màn bạt che nắng cũng được kéo lên. Hôm nay siêu thị có chuyện tốt, nghỉ bán một hôm. Con đường đi đến ngôi trường cấp ba trọng điểm Trung học 1 của Lê Thành bỗng chốc trở nên rộng rãi, bên ngoài đậu đến tận mười mấy chiếc xe con, chiếc xe dẫn đầu thì cửa trên nóc xe đang được mở.

Có một thợ chụp ảnh đang đứng trên đó, trên vai vác theo một chiếc máy quay phim.

Chiếc xe thứ hai là xe của cô dâu và chú rể.

Là chiếc Mercedes-Benz S-Class.

Ở phía sau cũng có vài chiếc Mercedes.

Giang Cạnh Dã và Trần Ấp đang đứng tựa vào một trong hai chiếc xe đó, nhìn thấy bọn họ đến cũng lần lượt lên xe.

Chu Thận Chi mở cửa sau của chiếc xe thứ hai ra, đưa tay chắn trên thành xe.

Thẩm Điềm cúi người bước vào.

Anh đóng cửa lại rồi đi vòng ra sau, mở cửa xe ở phía bên kia ngồi vào.

Tào Lộ xách theo túi nhỏ ngồi vào chiếc ghế phụ, cậu ấy thắt dây an toàn vào rồi giơ điện thoại lên chụp Thẩm Điềm.

Trần Vận Lương ngồi vào ghế lái, điều chỉnh chỗ ngồi một chút rồi nói: “Đi thôi.”

Thẩm Điềm đưa mắt nhìn bên ngoài xe.

Nhìn thấy ba mẹ đang chầm chậm đi về chiếc xe ở phía sau.

Cô bèn thu tầm mắt về.

Cầm chặt bó hoa trong tay.

Chu Thận Chi vươn tay bỏ chiếc khăn voan của cô xuống, che đi tầm nhìn của cô.

Cô quay đầu sang người con trai đang ở bên cạnh.

Khuỷu tay của anh đặt trên đầu gối, ngả về trước nói chuyện với Trần Vận Lương. Nhìn theo góc này, yết hầu của anh như mũi đao vậy, góc nghiêng rõ nét, trong đáy mắt như chứa nét cười vui vẻ.

Hôm nay anh mặc một bộ đồ vest nhưng trông anh lại rất ung dung thong thả, có chút bâng quơ.

Nhìn anh chẳng hề hồi hộp chút nào cả.

Còn cô.

Lại vô cùng hồi hộp.

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh khi bước xuống cầu thang, câu nói mà ba mẹ nói với cô còn cả hàng nước mắt của ba nữa. Ngay lúc này, Thẩm Điềm mới nhận thức được, bản thân mình đã lớn rồi.

Khoé mắt lại ửng đỏ.

Cô không nhìn nữa.

Chiếc khăn voan tuy che đi một ít nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy được đôi mắt đỏ hoe của cô.

Tào Lộ đang chụp ảnh chợt ngẩn người, cô ấy dùng khẩu hình miệng nói với Thẩm Điềm: “Đừng khóc.”

Nhưng nước mắt vẫn cứ xuôi theo đôi mắt đỏ ửng của cô mà rơi xuống, đọng lại ở cằm cô. Khi Chu Thận Chi tựa vào lưng ghế, ánh mắt lướt qua chợt nhìn thấy giọt nước mắt đọng lại trên góc cằm cô.

Anh ngây người.

Vài giây sau.

Anh lấy một ít khăn giấy ở bên cạnh đặt vào tay cô.

Thẩm Điềm ngơ ngác.

Ngón tay cô cầm lấy tờ giấy, sau đó quay đầu lau đi.

Chu Thận Chi thấy cô như vậy.

Bèn vén chiếc khăn voan của cô lên.

Nhẹ nhàng nói, “Đợi một lúc nữa bảo thợ trang điểm làm lại cho em.”

Thẩm Điềm không trả lời, cô vẫn khẽ lau đi nước mắt rồi ừ đáp.

Một lúc sau.

Cô ngồi thẳng người.

Trong tay nắm chặt tờ khăn giấy.

Chu Thận Chi chỉnh sửa chiếc khăn voan lại cho cô, khi buông tay xuống còn nắm lấy tay cô.

Thẩm Điềm sững người.

Ngón tay anh thon dài, lòng bàn tay ấm nóng.

Anh đang truyền năng lượng cho cô.

Có thể là sợ cô cứ khóc mãi mà chẳng thể giúp được gì.

Nên mới nắm lấy tay cô.

Trong lòng Tào Lộ ồ lên một tiếng, lập tức đưa điện thoại lên canh ngay khi hai người họ đang nắm tay nhau.

Cứ như thế.

Anh nắm chặt tay cô.

Chiếc xe đã đi đến nhà hàng.

Bà nội Giang Lệ Viên, mẹ của Chu Thận Chi Vu Mi, ba của anh Chu Hải Quân cũng đã đến rồi. Bọn họ đang đứng ở trước cửa đón.

Chiếc xe chầm chậm dừng lại.

Bà nội mở cửa xe ra.

Bà nội gọi biệt danh của Thẩm Điềm.

“Điềm bảo bối…”

Thẩm Điềm nâng chiếc váy lên ôm hoa và bước xuống xe, “Bà nội!”

Chu Thận Chi cũng xuống ở phía bên kia, anh đóng cửa vào rồi đi qua đấy. Chu Hải Quân đi qua để đón Trịnh Tú Vân, Thẩm Xương Minh và ông nội Thẩm Nghiệp Lâm. Sau đó mọi người đều xuống xe và đi lên lầu.

Bởi vì thời gian phải làm cho kịp giờ lành.

Thế nên việc kính trà cũng sẽ được tiến hành tại nhà hàng.

Trưởng bối và ba mẹ hai bên đều ngồi thành hàng. Thẩm Điềm quỳ trước mặt bà nội và ba mẹ của Chu Thận Chi, Chu Thận Chi thì quỳ trước mặt ông nội và ba mẹ của Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm tay cầm hoa quỳ thẳng người.

Cô nhìn sang bên Chu Thận Chi đang được người thân rót trà cho anh.

Anh nhận lấy ly trà rồi nhìn sang Thẩm Xương Minh.

“Ba, mời ba uống trà.”

Thẩm Xương Minh gật đầu, buông hồng bao xuống rồi nhận lấy ly trà từ tay anh.

Tiếp đó, Chu Thận Chi xoay người bưng theo ly trà đưa cho Trịnh Tú Vân “Mẹ, mời mẹ uống trà.”

Ngay giây phút đó Thẩm Điềm.

Tất cả mọi cảm xúc đều trở nên hỗn độn.

Đợi đến lượt của cô, ngón tay cô khẽ run, Thẩm Điềm đưa trà về trước.

“Ba, mẹ, mời ba mẹ uống trà.”

Vu Mi và Chu Hải Quân tươi cười nhận lấy.

Và đưa hồng bao cho cô.

Chiếc khăn voan của cô đã được vén lên.

Hàng mi hôm nay thật dài.

Cô nhận lấy hồng bao.

Sau khi lễ kính trà đã được hoàn tất.

Thẩm Điềm được đưa đến căn phòng ở tầng hai nghỉ ngơi một lúc. Tào Lộ và Chu Lượng Lượng hai người họ đi vào với cô, thợ trang điểm cũng bước vào để chỉnh lại cho cô, Tào Lộ khoanh tay chậc lưỡi vài tiếng.

Đi quanh người Thẩm Điềm, sau đó thì đưa tay xoa xoa vào vai cô, “Có mệt không, Điềm bảo bối.”

Thẩm Điềm lắc đầu.

Chu Lượng Lượng đóng cửa lại, ghé vào nói: “Đại ca Chu Thận Chi đang ở ban công nói chuyện với đám con trai kia, bọn họ đưa thuốc cho cậu ấy, cậu ấy hút thuốc à.”

Tào Lộ nói: “Có gì đâu mà ngạc nhiên? Bộ đại ca thì không thể hút thuốc hả?”

Chu Lượng Lượng lắc đầu, cậu ấy mở điện thoại lên, đưa cho Thẩm Điềm.

“Dáng vẻ lúc chồng cậu hút thuốc, đẹp trai thật sự.”

Thẩm Điềm cúi đầu.

Thì nhìn thấy trong tấm ảnh.

Anh ấy đang kẹp trên tay điếu thuốc, tay vịn vào thành lan can, nghiêng đầu nói chuyện với Trần Vận Lương. Cà vạt không biết ở đâu mất, cổ áo thì khẽ mở ra, chân mày nhẹ nhướng lên.

Cảm giác ung dung chẳng màng ấy lại rất thu hút người khác.

Vẫn còn một tấm anh ấy quay đầu lại, cầm điếu thuốc đưa vào miệng, cúi đầu cười.

Thợ trang điểm lướt mắt qua.

“Suốt hai năm nay, đây là tân lang đẹp nhất mà chị gặp đấy!”

Tào Lộ vừa nghe liền cười nói: “Thật sao ạ?”

Thợ trang điểm gật đầu, “Thật đấy.”

Chị ấy giúp Thẩm Điềm cố định lại mái, khẽ cười: “Em gái nhỏ này thật là có phúc.”

Đôi tai Thẩm Điềm khẽ đỏ.

Rồi bảo Chu Lượng Lượng gửi tấm hình này sang wechat cho cô.

Qua một lúc, tiếng gõ cửa vang lên, Tào Lộ bảo vào đi thì cánh cửa bèn được đẩy vào, Chu Thận Chi dùng một tay thắt lại cà vạt, nhìn về phía Thẩm Điềm, khẽ nhếch môi, “Điềm Điềm, xuống đón khách thôi nào.”

Thẩm Điềm nhìn anh.

“Ừ.”

– ——

Khi Thẩm Điềm cùng nhóm người Chu Thận Chi đi xuống lầu thì ở bên dưới khách cũng đã đến được kha khá rồi.

Thợ chụp ảnh cũng đã lắp xong giá máy.

Khách mời lần lượt đến, mỗi một chiếc xe con đều chầm chậm đỗ lại, sau đó sẽ có phục vụ lên trước mở cửa xe cho bọn họ xuống. Thẩm Điềm đứng bên cạnh Chu Thận Chi, gương mặt mang theo nụ cười tươi tắn.

Lúc ban đầu chỉ toàn là người ở bên nhà của Chu Thận Chi.

Dường như toàn là hãng xe đắt tiền.

Thẩm Điềm là tân nương, khi bọn họ đến sẽ chúc phúc Chu Thận Chi trước rồi nhìn sang Thẩm Điềm.

Sau đó vài người em họ của Chu Thận Chi cũng đến và kéo theo Thẩm Điềm chụp hình.

Khi Hoàng Đan Ni đến thì đặt hồng bao xuống, trừng mắt nhìn Thẩm Điềm một cái rồi bước vào.

Qua một lúc nữa.

Có một chiếc xe Rolls-Royce chạy đến, trong giây lát thu hút biết bao nhiêu ánh nhìn của mọi người. Mọi người lập tức ngoảnh đầu nhìn qua, cửa chiếc xe được mở ra, Tần Mạch mặc một chiếc váy dài đỏ hở lưng bước trên đôi cao gót, trên tay cầm một chiếc túi số lượng có hạn, đứng thẳng người nhìn Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm cười nhạt.

Tần Mạch chân mang cao gót bước đến chỗ hai người họ, cậu ta nhìn sang Chu Thận Chi.

Sắc mặt Chu Thận Chi lãnh đạm, anh ngoảnh đầu nói với Trần Vận Lương: “Đi lấy một chiếc ghế nhỏ qua đây.”

Trần Vận Lương ồ lên ngơ ngác, sau đó thì cũng đi lấy.

Tần Mạch đến trước mặt Thẩm Điềm.

Hôm nay cậu ta chọn mặc chiếc váy màu đỏ này rất chói mắt, đây chẳng phải là “giọng khách át giọng chủ” sao. Cậu ta lấy hồng bao ra đưa sang cho Thẩm Điềm, ngữ khí dường như rất hòa nhã, “Cung hỷ.”

Thẩm Điềm nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn.”

Thái độ của cô cũng rất xa cách và bình thản hơn.

Tần Mạch chăm chăm nhìn cô.

Ngón tay bấu chặt vào chiếc túi nhỏ.

Tựa như đang muốn nói gì đó.

Thì trông thấy Chu Thận Chi lấy một chiếc ghế nhỏ ra, cúi người, vỗ nhẹ vào chân của Thẩm Điềm, nói: “Em cởi đôi cao gót này ra đi, đứng trên chiếc ghế nhỏ này này.”

Thẩm Điềm hả lên ngạc nhiên.

Sau đó thì hiểu ra, một tay cô cầm lấy hoa, một tay thì cẩn thận vịn vào vai của anh, cởi chiếc giày ra rồi đứng trên chiếc ghế nhỏ. Gót chân của cô đã bị cọ đến chảy cả máu.

Tào Lộ đứng một bên nhìn thấy vậy.

Bèn “ồ” lên một tiếng rồi bật cười lên hề hề.

Tần Mạch trông thấy cảnh này.

Sắc mặt chợt tái nhợt.

Cả người Thẩm Điềm đứng hẳn trên chiếc ghế rồi chỉnh lại chiếc váy sao cho che đi chiếc ghế phía dưới, cô khẽ nói: “Có khi nào bị phát hiện không?”

Chu Thận Chi đứng thẳng người lên chỉnh váy giúp cô.

Khẽ mỉm cười, nhìn vào cô.

“Phát hiện thì đã sao.”

Tai Thẩm Điềm lại nóng ran.

Nhịp tim cứ đập nhanh không thôi.

Lúc sực nhớ ra.

Thì cái cây đỏ kia cũng đã đi vào tự lúc nào. Tào Lộ bước vào theo mở cửa cho cậu ta, cười tít cả mắt, nụ cười ấy chướng mắt biết bao. Tần Mạch cắn răng bước vào, Tào Lộ vẫn khoái chí cười rồi quay người ngược lại.

Cậu ấy rút điện thoại ra tiếp tục chụp cho Thẩm Điềm đang ở đối diện. Cậu ấy dùng khẩu hình nói với Thẩm Điềm, “Mặt cậu ta trắng bệt hà, bị Chu đại ca đánh cho một vố rồi, hahaha.”

Vì quá đông người.

Thẩm Điềm không thể đọc được khẩu hình của Tào Lộ.

Cô đoán một lúc lâu cũng không đoán ra được.

Khoảng tầm mười một giờ trưa.

Khách khứa cũng đã đến đông đủ.

Thẩm Điềm bước xuống từ chiếc ghế nhỏ, mang lại chiếc giày cao gót đi vào phòng nghỉ kiêm phòng trang điểm ở phía sau cùng Chu Thận Chi. Cà vạt của Chu Thận Chi có chút lệch, Thẩm Điềm ngồi xuống ghế trang điểm, chỉ chỉ tay vào chiếc cà vạt của anh.

Anh nhìn vào gương, sau đó đưa tay lên chỉnh lại, sắc mặt có chút thờ ơ.

Người con trai ở trong gương khiến cho tim người khác không khỏi đập nhanh.

Thẩm Điềm nhanh chóng thu tầm mắt về, nhắm mắt lại để cho thợ trang điểm chỉnh lại.

Trần Vận Lương gõ cửa nói: “Người anh em, người chủ trì buổi lễ gọi mày kìa.”

Chu Thận Chi đứng thẳng người.

“Tới ngay.”

Anh nhìn Thẩm Điềm một lúc, cười nói: “Anh ra trước đây.”

Thẩm Điềm gật đầu.

Sau khi anh ấy đi.

Thợ trang điểm tỉ mỉ kẻ chân mày cho cô, nói: “Tuy là hôm nay chồng em rất đẹp nhưng em cũng xinh lắm luôn.”

Thẩm Điềm nhìn thợ trang điểm, cười nói: “Cảm ơn chị.”

Qua vài phút sau.

Tào Lộ đến gọi Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm bước ra ngoài thì thấy Thẩm Xương Minh đứng ở đó. Ông mỉm cười lắc nhẹ cánh tay, Thẩm Điềm ngay lập tức hiểu ra bèn chạy đến quàng lấy tay ba mình.

Thẩm Xương Minh chỉnh sửa lại đầu tóc cho Thẩm Điềm.

Rồi dẫn con gái vào cửa lớn.

Tiệc mừng đang diễn ra trong đại sảnh.

Ánh đèn bật lên biến cả khán phòng thành một bầu trời đầy sao.

Vừa thiếu nữ vừa ảo mộng.

Sân khấu hình chữ T cũng lấp lánh ánh đèn, bên dưới chân cô, ánh đèn kết thành tên của Thẩm Điềm, đẹp đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt. Buổi hôn lễ này vừa nhìn cũng biết là đã tốn rất nhiều tiền.

Trên sân khấu.

Chu Thận Chi đứng bên cạnh MC.

Thẩm Xương Minh dẫn theo cô con gái đi đến cuối sân khấu chữ T.

MC cầm chiếc mic trong tay cười nói: “Ba định đích thân đưa con gái đến đây hay là muốn tân lang của chúng tôi sang đón ạ?”

Tào Lộ cầm chiếc mic đưa đến trước mặt Thẩm Xương Minh.

Thẩm Xương Minh nói: “Để tôi đưa con gái sang đó, sau khi kết hôn, chúng tôi cũng sẽ ở bên cạnh nó như thế.”

“Wow.”

Cả khán phòng lập tức vỗ tay.

Thẩm Điềm không kiềm được mà siết chặt cánh tay Thẩm Xương Minh, Thẩm Xương Minh nhìn sang cô con gái của mình, khẽ cười bước lên bậc thang.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên sân khấu.

Thẩm Điềm một bên bước đi một bên nhìn sang người ở đầu bên kia sân khấu. Chu Thận Chi khẽ đưa tay chỉnh nhẹ cổ áo, anh bước lên trước vài bước, trong tiếng hoan hô của mọi người.

Đưa tay về phía cô.

MC đứng trên sân khấu cười nói.

“Tân lang không đợi được nữa rồi, anh muốn đích thân đến đó rồi.”

Mọi người cũng đồng loạt cười theo.

Vành tai Thẩm Điềm ửng đỏ, tay cô đặt trên lòng bàn tay anh, Chu Thận Chi nhẹ nhàng đưa cô đến bên cạnh mình. Anh cúi đầu về phía Thẩm Xương Minh, “Ba ơi, sau này cứ giao cho con ạ.”

Cánh tay Thẩm Xương Minh bỗng chốc trống trải.

Cô con gái đã tay nắm tay với người con trai ở đối diện.

Ông chăm chú nhìn Chu Thận Chi.

“Người con trai bất kể ra sao đều phải có trách nhiệm với gia đình, đây là điều cơ bản nhất.”

Chu Thận Chi nhìn vào Thẩm Xương Minh.

Vô cùng nghiêm túc.

“Ba yên tâm.”

Đôi mắt Thẩm Xương Minh đỏ hoe.

Khẽ gật đầu.

Bước xuống sân khấu.

Trịnh Tú Vân trông thấy ông đi xuống, trợn ngược mắt, “Coi có mất mặt không!”

Thẩm Xương Minh: “…”

Cũng đâu phải mới khóc lần đầu!

– ——

MC bảo hai người bọn họ đứng ở giữa màn hình chính.

Thẩm Điềm mặt đối mặt với Chu Thận Chi, cô vẫn đội chiếc khăn voan, nhìn anh trong mơ hồ.

MC cười nói: “Ngày vui như vậy, tân lang có dự tính sẽ tặng cho mọi người ít gì đó làm cho mọi người vui cùng không.”

Chu Thận Chi ngước mắt nhìn, cười hỏi: “MC anh có ý kiến gì không?”

MC bật cười: “Phát hồng bao cho mọi người đi, nhân dân tệ là thứ dễ khiến người khác vui vẻ nhất.”

Chu Thận Chi đáp, giọng nói ẩn nét cười.

“Vậy cứ nghe theo anh là được.”

MC chớp mắt: “Hào phóng vậy sao.”

Anh ấy quay người về sau, chỉ vào màn hình, trên màn hình hiện lên hình ảnh một mã QR, anh ấy nói: “Trước khi đến chủ trì buổi hôn lễ này, tôi đã xin được một hồng bao lớn có thời hạn từ công ty Penguin, chỉ giới hạn hôm nay thôi, hồng bao nhiều nhất là một vạn, chúng ta hãy xem thử hôm nay tân lang sẽ phải mất bao nhiêu máu đây.”

“Trời đất!”

Người ở dưới sân khấu hoan hô không ngớt, tiếp đó là màn hình chuyển động.

Đã có rất nhiều người quét mã vào.

Chẳng mấy chốc, nhóm đã đầy kín người.

MC nói tiếp: “Người nào không vào được thì xin lỗi nha, mọi người chậm một bước rồi chỉ đành đợi nhóm khác thôi.”

Anh ấy nhìn sang Chu Thận Chi.

“Xin mời tân lang bắt đầu.”

Trần Vận Lương nhét điện thoại vào tay Chu Thận Chi.

Chu Thận Chi cầm lấy nhìn vào màn hình, sau đó cúi đầu xuống và bắt đầu phát.

Anh ấy gửi đi năm lần một vạn.

Thẩm Điềm ở bên cạnh nhìn đến kinh hãi.

Cô khều khều vào tay áo của anh.

Anh nhìn sang cô.

Suỵt một tiếng.

Thế là năm vạn lần một đã bị giành sạch, trong nhóm người phía dưới sân khấu có một người đột nhiên hét lớn rồi giơ điện thoại lên. Anh ta một lần giành được hơn năm vạn!

Trời mé!

Tào Lộ đang ngồi ở bàn dành cho bạn thân chính giữa cũng hét lớn: “Chu đại ca vạn tuế! Aaaaa! Thêm mấy cái nữa đi!”

“Ai mà có ngờ đi đám cưới cũng kiếm được hẳn hai tháng lương!”

“Hahaha còn phải nói, thêm vài cái nữa đi ạ! Bọn tôi không ngại đâu bạn!”

MC bật cười: “Ây ya, đổi nhóm khác nào!”

Trên màn hình lại hiện lên một mã QR khác.

Mọi người tranh nhau vào nhóm, tạo nên một cảnh tượng vừa náo nhiệt vừa vui vẻ.

Đúng là nhân dân tệ khiến người ta vui vẻ thật!

Lần này Chu Thận Chi phát hẳn mười cái một vạn.

Thẩm Điềm cảm thấy trước mặt có chút choáng váng, cô vô thức nhìn xuống phụ huynh ở bên dưới sân khấu.

Trịnh Tú Vân và Thẩm Xương Minh không ngờ được rằng đám trẻ này chơi lớn như vậy. Ông nội ở bên cạnh cũng nhanh chóng vào tranh hồng bao, còn về Vu Mi, Chu Hải Quân và bà nội thì vô cùng điềm tĩnh.

Nhất là Vu Mi, trên gương mặt bà còn hiện lên nét cười nhè nhẹ.

Đối với hành động phá gia này của con trai.

Bà dường như cũng chẳng mấy để tâm.

Hôm nay là ngày vui.

Thì vui vẻ là quan trọng nhất mà.

Tiền.

Kiếm nữa là được.

Thế nên, màn đó vừa kết thúc, Thẩm Điềm liền tính toán Chu Thận Chi phát hồng bao ra vừa đúng hai mươi vạn.

Còn hạn ngạch của anh ấy cũng là hai mươi vạn.

“Được rồi, bây giờ chúng ta mời ba mẹ hai bên một người lên đại diện phát biểu ạ.” Câu này vừa được thốt ra, MC liền giơ tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó chính thức bước vào tiết mục chính.

Trái tim đang nhảy trên không trong của Thẩm Điềm giờ đây cũng xem như là về được với lồng ngực rồi.

Cô đưa mắt nhìn Trịnh Tú Vân và Vu Mi bước lên sân khấu từ bậc thang.

Trịnh Tú Vân đi đến bên cạnh Thẩm Điềm.

Vu Mi đứng bên cạnh Chu Thận Chi.

MC bèn đưa mic cho Trịnh Tú Vân.

“Mẹ Thẩm có gì muốn nói không ạ?”

Trịnh Tú Vân cầm lấy chiếc mic rồi nhìn con gái mình cùng với chàng rể tuấn tú ấy. Hồi ức của bà lại một lần nữa kéo về, nhớ đến hình ảnh cậu nam sinh mặc đồng phục ngậm trên miệng điếu thuốc.

Đứa con trai tay cầm điếu thuốc đứng sau lưng con gái bà cách đó không xa.

Cái đứa vừa tròn mười tám.

Đã lái chiếc Mercedes SUV với vẻ ăn chơi và lông bông.

Cùng với cuốn nhật ký con gái mình đã giấu trong ngăn tủ, quãng thời gian mà cô phải cột lên trán hai chữ “Phấn đấu” để thi được vào lớp chuyên, cảnh tượng cô nhét vào tay anh hộp kẹo cao su cầu vồng.

Thân là mẹ nhưng bà lại chẳng phát hiện ra gì cả.

Trịnh Tú Vân siết chặt chiếc mic trong tay: “Tôi từng nói, siêu thị của nhà sẽ để lại cho con gái và con rể của tôi kế thừa. Thế nhưng hôm nay nhìn thấy tài lực của con rể mình, tôi xin phép rút lại câu nói này. Cảm ơn.”

Cả khán phòng tức khắc.

Ngập trong tiếng cười!

“Hahaha, Chu Thận Chi giàu quá rồi nên bị tước quyền thừa kế luôn!”

– ——

[Tác giả có điều muốn nói]

Trịnh Tú Vân: Tôi nói được làm được.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.