Con đường mà chủ biên chọn vốn đã rất vắng vẻ, cung đường giao nhau khá nhiều. Thẩm Điềm đi sai một đường giao nhau, tầm mười lăm phút sau mới phản ứng kịp thì đã muộn.
Cô và cô trợ lý nhỏ của mình bất giác quay ngược trở về, nỗ lực trở về con đường cũ lục lại ký ức chọn ngã rẽ một lần nữa.
Nhưng cũng chính vì như vậy, hai người họ lại đi ra một đỉnh núi lạ lẫm khác.
Hai người họ đều ngơ ngác.
Mà đỉnh núi này lại chỉ có duy nhất con đường mà bọn họ quay ngược trở lại khi nãy, không còn bất cứ tuyến đường nào khác. Điều đó cũng có nghĩa là bọn họ phải đi tiếp, vẫn là phải đi về lại con đường mà bọn họ đã đi lạc ban đầu.
Con đường đó vẫn có rất nhiều nút giao nhau.
Hai người họ vẫn cố gắng thử hết những nút giao này.
Thẩm Điềm uống ngụm nước còn sót lại cuối cùng, nước mắt của cô trợ lý nhỏ đã rơi rồi, cô ấy nhìn Thẩm Điềm: “Chị Thẩm, em xin lỗi chị, bây giờ chúng ta phải làm sao đây chị ơi?”
Thẩm Điềm nhìn đồng hồ.
Đã bốn giờ bốn mươi phút chiều.
“Chúng ta đừng tiếp tục đi nữa, cứ ngồi ở đây đi, sau đó gửi tin nhắn cho bọn họ.”
“Nhưng mà ở đây không có sóng ạ. “Cô trợ lý nhỏ nhìn điện thoại, cô ấy khóc toáng lên: “Hơn nữa…”
Cô ấy đưa mắt nhìn đỉnh núi này, sắc trời âm u, vách đá của đỉnh núi bên đây cũng rất đứng trông chẳng dễ chịu chút nào cả, rất u ám, nó giống như là bất cứ lúc nào có một trận gió thổi qua đều có thể thổi hai người họ rơi xuống vực thẳm.
Thẩm Điềm cũng đưa mắt nhìn theo tầm mắt của cô ấy, trong lòng cũng dấy lên chút sợ hãi.
Đúng là nhìn rất kinh khủng.
Cô nói: “Điều qua trọng bây giờ là chúng ta sẽ đi bắt sóng, sau đó gửi tin nhắn cho bọn họ, nói với bọn họ về vị trí đại khái của mình.”
Cô trợ lý nhỏ thút thít gật đầu.
Thẩm Điềm cũng rất sợ hãi nhưng cô trợ lý nhỏ tuổi hơn cô nên Thẩm Điềm không thể bộc lộ sự sợ hãi đó ra được.
Cô giơ điện thoại lên, đưa mắt nhìn vào cục sóng không có chút động tĩnh nào. Chỉ cần có một chút sóng thôi cũng được, cô cũng có thể gửi tin nhắn đi rồi.
Cô trợ lý nhỏ thấy vậy cũng giơ điện thoại lên theo.
Thẩm Điềm bắt thử sóng ở nơi cao nhất rồi sau đó lại đưa thấp xuống.
Sóng ở đỉnh núi này không bằng với đỉnh núi lúc chiều của bọn họ ở lại, nó hoàn toàn bị phủ kín.
Đã là năm giờ hai mươi chiều.
Sắc trời dần tối, không còn nhiều mây che đi ánh nắng nữa, màn đêm cũng đến nhanh hơn.
Cô trợ lý nhỏ sợ hãi, cô ấy ôm chặt Thẩm Điềm, Thẩm Điềm vỗ nhẹ vào cô ấy. Giờ đây tim của Thẩm Điềm cũng đang đập rất nhanh, cô nhìn qua nhìn dạng của ngọn núi này rồi nói: “Chúng ta đi xuống thêm chút nữa, nói không chừng sẽ có sóng đó.”
“Ừm ừm!” Cô trợ lý nhỏ gật đầu, cô ấy rất sợ nơi này.
Thế là, hai người họ bèn rời khỏi đỉnh núi này, đi xuống núi. Sau khi bước qua một nút giao thì điện thoại Thẩm Điềm có lại một chút tín hiệu yếu ớt, cô lập tức mở wechat trên điện thoại ra chia sẻ định vị của mình cho chủ biên Hứa. Nhưng tín hiệu đột nhiên bị ngắt, cô cũng không biết có được gửi đi thành công hay chưa, cô lại gửi đi một lần nữa.
Cô giơ điện thoại cao lên, cuối cùng cũng bắt được sóng. Cô vô thức nhấn vào ảnh đại diện của Chu Thận Chi.
Dòng tin nhắn cuối cùng trong khung chat là /hôn/.
Bỗng nhiên cô nhớ anh quá đi mất.
Huhu.
Không biết là anh có tìm cô hay không, híc.
Nếu có sóng cô sẽ báo bình an cho anh đầu tiên.
Trên núi gió rất to, gió thổi làm tóc Thẩm Điềm rối tung lên. Cô trợ lý nhỏ ôm cô rất chặt, đưa mắt nhìn về bóng cây ở xung quanh, cô ấy sợ hãi đến phát run và cũng cảm thấy vô cùng áy náy: “Chị Thẩm, em xin lỗi, em xin lỗi chị, đều tại em hết!”
Thẩm Điềm quàng tay lên cô ấy, Thẩm Điềm vẫn đang cố gắng bắt sóng, cô nói: “Điều quan trọng bây giờ là chúng ta phải gửi tin nhắn cho bọn họ.”
Cô trợ lý nhỏ khóc nấc nói: “Điện thoại em hết pin rồi chị ơi.”
Tim Thẩm Điềm hồi hộp nhói lên một nhịp.
Nếu như của cô cũng hết pin thì phải làm sao, cô cúi đầu cố tìm ra sạc dự phòng nhưng sạc dự phòng của cô cũng đã dùng hết rồi.
Thẩm Điềm: “…”
Cô trợ lý nhỏ nhìn lên bóng cây đen kịt, cô ấy nấc nghẹn hỏi: “Có khi nào có thú dữ hay rắn gì không chị?”
Thẩm Điềm vội đưa tay bịt miệng cô ấy.
“Em không được nghĩ theo hướng đó, em yên lặng một chút nào để chị bắt sóng tiếp, em cũng vậy, điện thoại vẫn còn pin chứ hả? Chúng ta có thể để dành một cái điện thoại, cái còn lại để bắt sóng.”
“Dạ còn, còn một ít, tám phần trăm. Lúc nãy em sợ nó tắt nguồn nên không dám dùng nữa.” Cô trợ lý nhỏ cầm điện thoại mở ra, giơ cao lên đi bắt tín hiệu.
Thẩm Điềm nhìn thấy cô tích cực như vậy cũng thả lỏng hơn được một chút.
– —–
Chu Thận Chi nhận được tin nhắn của chủ biên Hứa, chủ biên Hứa là cấp trên của Thẩm Điềm và biết được chồng của Thẩm Điềm thường xuyên đến đón cô, hai người sống cùng nhau nên chắc chắn sẽ rất hay nhắn tin cho nhau. Mà lúc này chị ấy không cách nào liên lạc được cho Thẩm Điềm, Chu Thận Chi chắc cũng sẽ không liên lạc được. Lúc này, chị ấy có nghĩa vụ thông báo cho Chu Thận Chi tình hình của Thẩm Điềm.
Tin nhắn của chủ biên Hứa rất ngắn gọn.
“Cậu Chu, Thẩm Điềm bị lạc trên núi rồi, không cách nào liên lạc được với em ấy. Chúng tôi đã báo cảnh sát, đội cứu hộ sẽ rất nhanh sẽ đến.”
Anh nói hết ý của mình với Liêu Ngạn xong, Chu Thận Chi vội quay người kéo cửa bước ra ngoài, đến phòng làm việc lấy áo khoác và chìa khóa, căn dặn Tiểu Tùng vài việc thì rời khỏi trụ sở nghiên cứu và phát triển.
Anh bước đi rất vội vã.
Người trong trụ sở đều hoang mang, Liêu Ngạn cũng bước theo ra ngoài: “Chuyện gì vậy?”
Tiểu Tùng ngập ngừng, đáp: “Hình như Thẩm Điềm có chuyện rồi ạ.”
Liêu Ngạn bỗng sững người.
Chiếc G-Class màu đen nhanh chóng chạy lên cao tốc, phóng nhanh về phía núi Ngà voi. Trời âm u tối đen đã đành, thời tiết còn trở lạnh, càng gần núi thì sương mù càng dày hơn.
Đèn xe lớn của chiếc xe màu đen rọi đi.
Hai chiếc xe cứu hộ đã dừng dưới chân núi, dây rào cảnh báo cũng đã được dăng ở đó. Tất cả người của đội cứu hộ đã mặc đầy đủ trang bị chuẩn bị lên núi tìm kiếm cứu hộ.
Chu Thận Chi dừng xe, siết chặt điện thoại và chìa khoá trong tay vội vã chạy qua bên đó.
Chủ biên Hứa là người đầu tiên phát hiện ra anh: “Cậu Chu, sao cậu đến đây vậy?”
Bước chân Chu Thận Chi dừng lại: “Tôi không yên tâm.”
“Cô ấy có gửi tin nhắn cho mọi người không?”
Ánh đèn chiếu cuống trên nét mặt anh, đôi mắt đào hoa của anh trai đó không còn dịu dàng như bình thường nữa mà rất xa cách, khó gần. Chủ biên Hứa rất áy náy, chị ấy mở điện thoại ra và nói: “Một tiếng trước em ấy có gửi định vị qua nhưng vừa nãy cảnh sát cứu hộ vẽ bản đồ ra thì không có cách nào xác định được vị trí chính xác của em ấy. Hơn nữa bây giờ không liên lạc được với em ấy, không biết là hai đứa nó có di chuyển nơi khác không.”
Chu Thận Chi đặt tay vào trong túi quần.
Tim đập rất nhanh, anh ngước mắt quan sát hình dáng ngọn núi, nói: “Cô ấy không phải là người sẽ chạy bừa bãi. Nếu cô ấy đã gửi tin nhắn đến thì điều đó cho thấy cô ấy đang ở đó đợi chúng ta. Cho dù có di chuyển cũng sẽ cách đó không xa.”
Chủ biên Hứa nghe vậy chị ấy thấy cũng có lý, đừng thấy tính cách Thẩm Điềm mềm mại, dịu dàng nhưng cô rất có chủ kiến của riêng mình, cũng là một người rất có quy tắc.
Chị ấy nói: “Vậy thì dễ rồi để chị đi nói với cảnh sát cứu hộ.”
Chu Thận Chi bước theo sau chị ấy, đến nơi đang được giăng dây cảnh báo. Chủ biên Hứa đến nói chuyện với đội trưởng đội cứu hộ, nghe vậy bèn lập tức vẽ ra một bản đồ khác.
Chu Thận Chi bước qua đó.
Chủ biên hứa nhanh chóng giới thiệu thân phận của Chu Thận Chi với đội trưởng Triệu.
Chu Thận Chi bắt tay với đội trưởng Triệu: “Làm phiền mọi người rồi.”
“Không cần khách sáo, cứu người quan trọng nhất. Cậu là chồng của cô ấy, có thể cung cấp được nhiều thông tin hơn, phiền cậu nhớ lại những thói quen thường ngày của cô ấy để chúng tôi có thể đưa ra được phán đoán.”
Chu Thận Chi gật đầu: “Vâng.”
Còn về phía cô trợ lý nhỏ, một mình cô ấy sinh sống ở Lê Thành, thuê nhà ở một mình. Liên hệ khẩn cấp của cô là số điện thoại của ông nội, chủ biên Hứa không dám làm phiền ông vậy nên tất cả mọi người chỉ đành đặt hy vọng vào Thẩm Điềm mà thôi.
Ngọn núi này có tổng cộng sáu đỉnh núi, đều nằm rất gần nhau nhưng không phải thông với nhau hoàn toàn, cũng tức là nói hai người họ rất có thể đi đến một đỉnh núi khác hoàn toàn không thông với các đỉnh núi còn lại. Đội cứu hộ không quen thuộc với ngọn núi này, vậy nên đã gọi chủ quán dưới chân núi hỏi thăm.
Chủ biên Hứa nói khi bọn họ xuống núi có rất nhiều nút đường giao nhau, có lẽ Thẩm Điềm đã đi nhầm ở nơi có nhiều ngã giao nhau đó.
Chu Thận Chi nhìn bản đồ.
Anh nói: “Cô ấy đi sai thì sẽ quay trở lại nhưng chắc sẽ không đi về đúng đỉnh núi ban đầu mà đi đến một đỉnh núi lạ khác, cuối cùng chọn cách gửi định vị thông báo cho chúng ta.”
Đội trưởng Triệu nhìn Chu Thận Chi: “Chắc chắn không?”
Chu Thận Chi im lặng một lúc, anh nói: “Thử đã.”
Anh cũng không nắm chắc hoàn toàn phần đúng nhưng anh cảm thấy Thẩm Điềm sẽ làm như vậy.
Đội trưởng Triệu cũng im lặng một lúc, sau đó ông nhìn vào bản đồ. Nếu như vậy thì có thể loại trừ ra được những đỉnh núi khác, có thể vạch quy mô tìm kiếm qua bên cạnh ngọn núi mà bọn họ đã ở lúc đầu.
Sau cùng bọn họ xác định vị trí ở đỉnh núi bên trái. Đỉnh núi này rất hẹp, là một nơi rất nguy hiểm.
Chủ quán nói rằng.
Thông thường người leo núi sẽ không chọn đỉnh núi này, không thể chụp ảnh, phong cảnh cũng không đẹp, tín hiệu cũng không tốt.
Đó là điểm mấu chốt, tín hiệu không tốt. Vậy nên cô mới đi xuống một chút để tìm sóng, vị trí có lẽ ở ngay vị trí cô gửi đi lúc đầu.
Khi xác định rõ được vị trí cứu hộ chính.
Đội trưởng Triệu dẫn theo cả đội chỉnh đốn xong thì lên núi.
Chu Thận Chi nói: “Tôi đi cùng mọi người.”
Đội trưởng Triệu khựng lại.
Ông nhìn Chu Thận Chi.
Vẻ mặt Chu Thận Chi rất nghiêm túc, ánh đèn loang lổ chiếu xuống gương mặt anh, ánh mắt đào hoa rất sâu, đang cố chịu đựng.
Đội trưởng Triệu cũng là đàn ông, ông rất đồng cảm với anh, ông ấy gật đầu: “Cậu Chu phải theo sát chúng tôi.”
“Được.”
Sau đó anh đi theo đội cứu hộ lên núi.
– ——
Trong ngọn núi mỗi khi đêm về sẽ rất lạnh, Thẩm Điềm vô cùng hối hận khi buổi sáng cởi bỏ lớp áo len bên trong, cơn gió trực tiếp thổi vào trong cổ áo, lạnh đến nỗi mà cô và trợ lý của mình chỉ đành ôm chặt lấy nhau.
Điện thoại của cô trợ lý nhỏ đã hết pin và tắt nguồn mất rồi, chiếc điện thoại của Thẩm Điềm vẫn còn nhưng cô cảm giác tín hiệu ở đây về đêm sẽ càng tệ hơn. Ngay lúc này hai người họ đang ngồi trên bậc thang phẳng, lấy một tờ khăn giấy lót xuống mông và ngồi xuống tảng đá nhỏ. Bây giờ hai người họ cũng đã hết cách, Thẩm Điềm giơ điện thoại lên rất lâu nhưng cũng không bắt được sóng.
Hiện tại điện thoại cô cũng đã báo đỏ nên cô không dám chạm vào nó nữa.
Tiếng gió trong núi hù hù rít lên, Thẩm Điềm chỉ mong là trời sáng lên thật nhanh. Chỉ có như vậy cô và cô trợ lý nhỏ mới có thể tìm được đường xuống núi, còn nếu không được nữa thì cứ men theo bậc thang mà đi đến cuối đường. Cho dù không về được vị trí ban đầu nhưng chỉ cần xuống núi thôi là được.
Cô trợ lý nhỏ lại bi quan hơn rất nhiều.
“Chị Thẩm, có khi nào chúng ta không sống được đến ngày mai không?”
“Có khi nào nửa đêm có thú dữ đến không chị.”
“Có phải bọn họ bỏ tụi mình luôn rồi không chị? Sao em chẳng thấy chút hy vọng nào hết.”
“Em hối hận quá.”
Thẩm Điềm rất lạnh, cô bảo trợ lý nhỏ của mình đừng nói nữa, bản thân cô cũng đang cố làm cho mình mạnh mẽ hơn nên không thể để cho cô trợ lý nhỏ phá tan đi được. Cô trợ lý nhỏ dụi mắt, chỉ có thể ngoan ngoãn mà im lặng. Thẩm Điềm ôm chặt cô ấy hơn: “Chúng ta có thể xuống núi được mà. Nếu như không thể đợi được cứu hộ thì chúng ta đợi đến trời sáng, sau đó xuống núi.”
Cô trợ lý nhỏ ừm đáp lời nhưng cô ấy vẫn muốn được nói chuyện, Thẩm Điềm nói tiếp: “Chi bằng chúng ta nói những chuyện khác đi, để phân tán sự chú ý.”
Cô trợ lý nhỏ ngập ngừng nói: “Chị Thẩm Điềm, chị muốn nói chuyện gì ạ, bây giờ trong đầu em chỉ có mấy cảnh tượng đáng sợ thôi, chị Thẩm Điềm ơi, chị Thẩm Điềm.”
Thẩm Điềm bịt miệng cô ấy lại, nói: “Em phải tin tưởng chủ biên Hứa, chị ấy nhất định sẽ báo cảnh sát đến cứu chúng ta, biết chưa? Còn nữa, bây giờ chúng ta phải có lòng tin vào chính mình, em phải mạnh mẽ lên.”
Cô trợ lý nhỏ chớp chớp mắt, chốc sau thì gật đầu liên tục.
Thẩm Điềm thở phào.
Gió rất lớn, cứ mãi thổi vào bên trong quần áo của họ. Lúc này không những lạnh mà còn đói nữa, Thẩm Điềm mang theo chút hy vọng đưa mắt nhìn những cành cây khô trên đất, nghĩ bụng nếu như mình biết đánh lửa thì tốt biết mấy.
Trong lúc đang suy nghĩ lung tung.
Con đường giao nhau nơi bậc thang phẳng hai người họ ngồi, bỗng có ánh sáng lập loè ẩn hiện cùng với đó là tiếng bước chân và tiếng gọi rất nhỏ vang đến.
“Thẩm Điềm.”
“Chu Dĩnh.”
Tiếng của con trai hay con gái đều có. Thẩm Điềm cứ ngỡ mình bị ảo giác, thế nhưng cô trợ lý nhỏ lại lập tức đứng bật dậy: “Chị Thẩm Điềm, bọn họ đến tìm chúng ta rồi kìa chị!”
Thẩm Điềm mới sực bừng tỉnh, cũng đứng lên theo.
Cô trợ lý nhỏ nhảy cẫng lên hét lớn: “Ở đây, chúng tôi ở đây!”
Thẩm Điềm vẫy vẫy chiếc túi trong tay hét lên theo. Nghe thấy âm thanh những ánh đèn ở phía đó bèn tập hợp đi về phía này. Chẳng mấy chốc, cả đoàn người đi lên bậc thang bên này, từ từ tiến đến gần rồi bước lên đây.
Trong đoàn người ấy.
Chu Thận Chi là người đi ở đầu, anh vừa nhìn đã trông thấy Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm vốn muốn học theo cô trợ lý nhỏ của mình chạy qua đó nhưng đột nhiên nhìn thấy anh, cô khựng lại, cả người sững sờ tại chỗ.
Anh ấy biết rồi ư?
Anh ấy cũng đến rồi sao?
Sao anh ấy lại biết?
Aaa…
Cô ngơ ngác đứng lại tại chỗ, đầu tóc rối bời, áo khoác ngoài kéo lên thật kín nhưng vừa nhìn thì sẽ biết ngay bên trong không mặc có mặc áo len, khăn choàng cổ và găng tay đều không đeo. Chu Thận Chi lần đầu tiên trong đời cắn răng nghiến lợi, anh đi về phía của cô và đứng trước mặt cô.
Vì anh bước đến gần nên Thẩm Điềm bỗng nhìn ra được sự tức giận trong đôi mắt anh.
Cô có chút hoảng hốt.
Lùi về sau một bước.
Chu Thận Chi giữ lấy cánh tay của cô, nắm chặt.
Thẩm Điểm ngước mắt nhìn anh, ấp úng: “Hay là, anh đợi chút nữa rồi nổi nóng có được không?”
Chu Thận Chi cụp mi, cố nặn ra thành câu: “Lạnh không?”
Thẩm Điềm thành thật tủi thân gật gật đầu.
Chu Thận Chi giọng điệu có chút lạnh lùng.
“Biết lạnh, sao lại mặc như thế này lên núi?”
Thẩm Điềm lẩm bẩm.
“Lúc chiều không có lạnh.”
Chu Thận Chi cởi áo khoác trên người mình xuống, run run khoác vào cho cô muốn cô mặc vào, sự ấm áp ở xung quanh ôm trọn lấy cô. Thẩm Điềm bỗng dưng rất muốn khóc.
Ấm áp quá.
Chu Thận Chi cúi đầu kéo dây khoá lên đến cằm cô.
Thẩm Điềm bị chiếc áo khoác bọc lại kín đáo, bàn tay cô khẽ nắm lại, sau đó dang tay ôm lấy eo anh.
Chu Thận Chi bỗng ngây người.
Anh ngẩng cằm lên, yết hầu chuyển động.
Sau đó dang tay ôm cô vào lòng thật chặt, anh nhẹ cọ chiếc cằm lên mái tóc cô: “Lần sau không được như vậy nữa, biết chưa?”
Thẩm Điềm gật đầu trong vòng tay của anh.
Rất mạnh mẽ.
Ngoan đến nỗi khiến cho anh phải đau lòng, cơn tức giận cũng vơi hơn một nữa.
“Lấy đồ đi, chúng ta xuống núi.” Anh hôn nhẹ lên trán cô và nói.
Thẩm Điềm vỗ vỗ vào chiếc túi nhỏ phía sau lưng, đáp: “Em mang trên lưng suốt.”
Chu Thận Chi đưa mắt nhìn qua chiếc túi của cô, sau đó anh buông cô ra và nắm tay cô. Mặc dù đã mặc áo khoác nhưng tay cô vẫn còn lạnh ngắt. Nghĩ thôi cũng biết là khi đêm đến nhiệt độ ở trên ngọn núi này thế nào, anh siết chặt tay cô, đi xuống dưới.
Cô trợ lý nhỏ Chu Dĩnh tựa vào chủ biên Hứa khóc toáng lên, trên người được khoác lên chiếc áo khoác của nhân viên cứu hộ.
Cả đoàn người bắt đầu di chuyển xuống núi.
Đoạn bậc thang này vô cùng khó đi, phần lớn mọi người cũng không dám đổi đường khác để đi nên chỉ có thể đi ngược lại con đường ban đầu.
Hơn nữa bậc thang rất hẹp, chỉ có thể một hai người đi, một khi không cẩn thận thì sẽ giẫm phải đá dốc ở bên cạnh. Im lặng đi được vài bước, cơ thể Thẩm Điềm lắc lư, xém chút thì giẫm phải đá dốc.
Tim cô đập lên phình phịch, nói: “Con đường này dốc quá.”
Chu Thận Chi đi ở bậc thang phía trước cô, vẫn đang nắm lấy tay cô, siết chặt, anh nói: “Cả con đường đều như thế này.”
Thẩm Điềm ồ lên một tiếng: “Xem ra tụi em đi lạc con đường xa quá, đường lên núi tuy khá nghiêng nhưng rất dễ đi.”
Chu Thận Chi ừm đáp.
Anh đưa mắt nhìn hàng người theo thứ tự đang xuống núi ở trước mặt, anh buông tay cô ra và đi đến trước mặt cô: “Lên đây, anh cõng.”
Thẩm Điềm sững người, cô nhìn tấm lưng dài rộng kia của anh, nhỏ giọng nói: “Thôi không cần đâu, ở đây…”
“Thẩm Điềm Điềm, anh không phải đang thương lượng với em.” Giọng điệu của anh tuỳ ý nhưng lại không thể dễ dàng từ chối.
Thẩm Điềm mím chặt môi.
Nghĩ ngợi một lúc.
Lên thì lên!
Cô tiến lên trước, khoác tay vòng qua cổ anh.
Cánh tay Chu Thận Chi vươn ra sau, giữ cô lại, cả người của Thẩm Điềm như nằm trọn trên lưng anh. Thận Chi đứng thẳng người, tầm nhìn của Thẩm Điềm cũng trở nên cao hơn.
Cô khoác chặt tay vào anh, nói: “Thôi vậy, nếu có té thì mình cũng té chung, có thể ở cùng anh thì không còn gì hối tiếc.”
Trong giọng nói kia của cô có đôi phần giận dỗi.
Chu Thận Chi nghe vậy, khóe môi khẽ cong lên.
Vững bước xuống từng bậc thang: “Em có thể nghĩ tích cực hơn được không?”
Thẩm Điềm vùi người lên cổ anh, lẩm bẩm: “Tại chỗ này cũng ghê lắm mà.”
Ngữ điệu Chu Thận Chi cũng dịu lại.
“Em cũng biết vậy tại sao không đi theo đội của mình.”
Thẩm Điềm im lặng.
Cô nói: “Nhất thời tính toán sai lầm thôi.”
Chu Thận Chi nghe xong.
Đại khái cũng đoán được nguyên nhân là gì, không phải là lỗi của cô, chắc là do lỗi của cô trợ lý nhỏ kia rồi.
Anh không hỏi tiếp nữa.
Anh đi theo ánh đèn ở phía trước, bước xuống bậc thang.
Từng bước từng bước một, cõng theo cô trên lưng.
Ở góc độ này của Thẩm Điềm có thể nhìn thấy được vành tay xinh đẹp của anh, cổ áo anh đung đưa đôi lúc cũng sẽ nhìn thấy tên của cô, Thẩm Điềm cứ vùi vào cổ anh.
Cảm thấy rất ấm áp và yên lòng.
Rất nhanh sau đó, trải qua hơn một tiếng đồng hồ thì cả đoàn người cuối cùng cũng xuống được đến chân núi.
Thẩm Điềm ngước mắt nhìn lên, trông thấy xe của anh đang đỗ ở gần đấy, cô chớp chớp mắt, nói: “Chu Thận Chi, chúng ta xuống núi rồi.”
Giọng nói Chu Thận Chi mệt mỏi, thở gấp.
“Ừm.”
Đến đây, Thẩm Điềm không còn sợ nữa, cô khoác tay vào cổ anh, đột nhiên mở lời: “Chu Thận Chi, thật ra hôm đó em đã nghe lén được cuộc trò chuyện của anh và thầy Liêu Ngạn.”
Chu Thận Chi khựng lại nhưng giây sau lại tiếp tục bước về trước.
Anh nói: “Em nghe thấy rồi sao không hỏi anh.”
Thẩm Điềm với giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai anh: “Em cũng muốn nói với anh rằng, anh có đi đâu thì em vẫn ở Lê Thành đợi anh.”
“Em thích anh đến như vậy, em có thể đợi được.”
Bước chân Chu Thận Chi dừng lại, anh ngoảnh đầu nhìn cô, Thẩm Điềm cũng nhìn vào đôi mắt anh: “Xin anh đừng vì em mà buông bỏ tương lai của mình, người mà em thích là Chu Thận Chi ưu tú nhất.”
Đôi mắt đào hoa của anh khẽ nhướng lên.
Con tim điên cuồng đập loạn nhịp, anh ồ lên một tiếng, trả lời cô: “Nhưng Chu Thận Chi ưu tú nhất chỉ muốn ở cùng với Thẩm Điềm.”
Ngữ điệu của anh uể oải hỏi ngược lại cô: “Thế phải làm sao?”
– ——-
[Tác giả có điều muốn nói]
Hahaha.
Thẩm Điềm: Kệ chứ sao!