Chiết Ánh Trăng

Chương 3



Vì lương tâm cắn rứt, Vân Li chỉ có thể nghe thấy sự uy hiếp cùng lạnh lẽo, lực uy hiếp không khác gì——
Hiện tại tôi chuẩn bị giết cô, nhưng đao trong tay tôi không đủ bén.

Nhưng không sao, tôi còn có súng.

Cái thứ mà kêu là cán dài còn có khả năng.

Làm sao anh ta biết được?
Chẳng lẽ anh ta đã thử qua rồi sao……!
Các loại suy nghĩ càng nghĩ càng thấy ớn cứ không ngừng dâng lên, cùng lúc đó, người đàn ông còn quỷ dị đứng dậy, đi về phía cô.

Vân Li không biết nguyên do gì, không tự giác mà lui về phía sau một bước.

Người đàn ông không nhìn cô, anh ta đi ngang qua cô, tiếp tục về phía trước, cầm điều khiển từ xa trên bàn lên.

Chỉnh nhiệt độ về ngưỡng 30 độ.

Sau đó bỏ xuống, đi đến quầy bar rót nước.

Phát hiện bản thân lại miên man bất định, Vân Li muốn nhanh chóng nói gì đó để giảm bớt bầu không khí này, nhưng cái miệng nhanh hơn não: “Cái cán dài kia, nên mua loại nào, mới có thể giết……”
Vân Li câm nín, nhận thấy được lời này không thích hợp.

Người đàn ông không nâng mắt, an tĩnh uống nước.

“Ừm…” Vân Li sửa lời, “Đại khái là nó dạng gì, để tôi tránh mua……”
Nghe vậy, người đàn ông nhìn cô, tầm mắt trượt xuống, dừng lại trên cổ tay nhỏ gầy của cô.

Hệt như một cỗ máy vô tình, đối với một đống số liệu, đọc ra kết quả trực quan nhất: “Sức lực của cô không đủ.”
“Ừ?”
“Mua cái gì cũng giống nhau.”
……!
Trở lại câu lạc bộ, Vân Li vẫn dừng lại ở tình huống vừa rồi.

Tưởng tượng như thế, cuộc trò chuyện của họ có vẻ quá đáng sợ.

Giống như tay mơ mới nhập môn không nghĩ tới hậu quả, trắng trợn táo bạo mà đi thỉnh giáo kẻ tái phạm, dùng lực ô thế nào mới giết người được.

Một người dám hỏi.

Một người chỉ giáo.

Nghĩ về chuyện trước khi đi, còn rất ngu ngốc mà nói câu “Đa tạ đã chỉ giáo”, cô hận không thể ngồi máy bay rời khỏi Nam Vu suốt đêm.

Mùa hè khô nóng, nương theo chiều gió thổi qua vành tai, điều hòa cũng không khiến nhiệt độ giảm xuống.

Vân Li che mặt, nhưng ngay cả bàn tay cũng nóng ran, như thể liên tục nhắc nhở cô về khoảnh khắc có bao nhiêu mất mặt.

Cách đó không xa Hà Giai Mộng phát hiện cô, hô: “Nhàn Vân lão sư.”
Vân Li thoát khỏi dòng suy nghĩ.

Lúc này mới phát hiện ra những người rải rác ban đầu lúc này đều tụ tập trong một khu vực nghỉ ngơi nhỏ được mở trong trung tâm của tầng hai.

Một nhóm người ngồi thành hình vòng cung đang buôn dưa lê, còn có mấy người đứng ở bên cạnh.

Tổng thể của bầu không khí rất tốt.

Sau khi bước tới, Hà Giai Mộng hỏi cô: “Sao lên sớm vậy, sạc xong rồi sao?”
“Cũng không khác mấy.” Nghĩ nghĩ, Vân Li lại nói, “Phòng nghỉ có người đang ngủ.”
“Ai thế? Vừa nãy tôi xuống với cô cũng đâu có thấy.”
“Người hôm qua đón tôi.”
“A?” Hà Giai Mộng quay đầu, “Ông chủ, hôm qua anh tìm ai đón người vậy?
Vân Li theo tầm mắt cô ta nhìn lại.

Ở giữa ghế sofa, có một người đàn ông xa lạ bắt mắt đang ngồi đó.

Trên người mặc áo sơ mi in hoa, phối với cái quần dài ở dưới.

Mắt mang ý cười, hai chân bắt chéo dựa người ra sau.

Văn nhã lại ôn hòa, ngay cả khí chất cũng viết ba chữ “Quý công tử”.

Quý công tử nhướng mày, làm như mới nhớ tới: “Tôi xuống dưới một chuyến.”
Khách sáo vài câu với những người khác, anh ta đứng dậy rời đi.

Khi đi ngang qua Vân Li thì dừng bước lễ độ nho nhã mà duỗi tay nhìn cô: “Lần đầu gặp mặt, tôi là Từ Thanh Tống.”
Vân Li sửng sốt, cũng giơ tay: “Chào ngài.”
Từ Thanh Tống vờ nắm nửa giây, buông ra: “Hôm qua chiêu đãi không chu toàn, còn mong cô lượng thứ.”
Vân Li khô cằn nói: “Không sao cả.”
Như là tới cuộc họp mặt do fan mở, khi Từ Thanh Tống rời đi, những người còn lại cũng đi theo.

Lúc tới thì bốn người gộp thành một nhóm, hứng thú của Hà Giai Mộng vẫn chưa giảm.

Ba câu không rời Từ Thanh Tống, trình độ tiếp cận bị tẩy não chả khác gì phần tử bán hàng đa cấp.

Lúc sau cũng không chờ Từ Thanh Tống trở lại, đoàn người tìm đường về.

Khi gần đến khách sạn, Hà Giai Mộng nhắc tới chuyện đi lại với Vân Li.

Vốn dĩ trực tiếp đặt trước vé khứ hồi, nhưng lúc trước Vân Li lấy cớ muốn ở Nam Vu chơi thêm mấy ngày, nói là sẽ gửi ngày bay và chuyến bay cho cô ta sau.

Một phát kéo dài tới hiện tại.

Nhưng Hà Giai Mộng cũng không thúc giục cô, chỉ kêu là sau khi xong xuôi thì nói cho cô ta biết.

Nhắc đến chuyện này khiến tâm tình Vân Li trở nên nặng trĩu hơn.

Lần này cô từ Tây Phục đến, nói dễ nghe một chút là vì công tác, kỳ thật phần lớn nguyên nhân là do cô và ba cô Vân Vĩnh Xương cãi nhau một trận.

Ngòi thuốc nổ ở đây là, cô gạt Vân Vĩnh Xương thi đậu nghiên cứu sinh.

Không biết từ khi nào, Vân Vĩnh Xương đặc biệt phản đối Vân Li đến một thành phố khác học đại học.

Khi đăng kí nguyện vọng thi đại học, ông ta nói một không có hai, chính là kêu cô điền tất cả nguyện vọng các trường đại học trong vùng.

Sau vài lần Vân Li phản kháng không thành, chỉ đành ngoài miệng đồng ý, nhưng sau lưng vẫn điền Nam Vu theo ý nguyện của mình.

Lúc ấy Vân Li ngây thơ nghĩ, cảm thấy chỉ cần trúng tuyển, Vân Vĩnh Xương sẽ không thể không cho cô đi.

Xem ra với thái độ hiện tại của ông ta, nếu lúc trước bản thân mà trúng tuyển thật, khẳng định ông ta cũng sẽ nhẫn tâm bắt cô học lại.

Cho nên cũng không biết nên nói cái này là vận khí tốt hay là kém may mắn đây.

Chỉ cần một điểm thôi là thi đậu.

Cuối cùng Vân Li vẫn ở lại Tây Phục như Vân Vĩnh Xương mong muốn
Vốn dĩ vẫn luôn nuối tiếc trước kia thi rớt, cho nên khi thi lên thạc sĩ mục tiêu ngay từ đầu vẫn là trường đại học công nghệ Nam Vu.

Mà thái độ Vân Vĩnh Xương vẫn y như vào 4 năm trước.

Nói là từ nhỏ cô luôn trong tầm mắt của bọn họ, một đứa con gái đi xa như vậy, căn bản bọn họ không an tâm.

Thế hệ trước đối với cái này cũng chả có khái niệm gì, chỉ cảm thấy Tây Phục cũng không phải không có đại học tốt, muốn học lại cũng có thể thi đậu, ghi danh vào trường bản địa cũng chả khác gì.

Vân Li chỉ có thể dùng cách thức lúc trước, giả vờ chuẩn bị thi nghiên cứu sinh vào trường đó, rồi lo liệu cái tiền trảm hậu tấu.

Sau khi thi đỗ, cũng không dám nói cho Vân Vĩnh Xương biết, mỗi lần định nói là một lần nói không được.

Mẹ Dương Phương và em trai Vân Dã đều biết rõ tình huống, cũng không xen vào, chỉ đứng một bên quan sát.

Thời gian báo danh cũng đang đến gần, trong lòng cô chỉ có mỗi chuyện này, mỗi ngày Vân Li đều phải chịu sự dày vò.

Lâu lâu cảm thấy muốn phát điên, nghĩ mình mới ngoài hai mươi, ra ngoài học nghiên cứu mà vẫn phải chịu sự kiểm soát của ba mẹ hệt như đứa nhóc lên ba hôm nay có thể ăn thêm kẹo được không.

Khoảng thời gian trước khi nhận được lời mời từ EAW, bởi vì địa điểm ở Nam Vu, Vân Li liền tìm cô bạn Đặng Sơ Kỳ ở Nam Vu được bốn năm, hỏi cô nàng có biết nơi tổ chức VR ở đâu không.

Vừa hay bạn cùng phòng của Đặng Sơ Kỳ có họ hàng làm việc tại EAW, sau khi biết rõ tình hình, Vân Li cảm thấy chuyện này khá là đáng tin cậy.

Hơn nữa điều kiện bên kia đưa ra rất tốt, khiến thái độ cô vốn định trực tiếp từ chối cũng bắt đầu dao động.

Không thể hạ được quyết tâm, sau đó trên bàn cơm Vân Li thuận miệng nhắc đến.

Lúc ấy thấy phản ứng Vân Vĩnh Xương không lớn, cô cảm giác thời cơ đến, nên tranh thủ cơ hội thật cẩn thận thẳng thắn.

Tuy nhiên, Vân Vĩnh Xương nghe được lời này ngay lập tức thay đổi sắc mặt, nổi trận lôi đình, không cho cô bất cứ lời giải thích nào, kêu lập tức bỏ hy vọng này đi.

Còn nói trực tiếp là đi kiếm việc làm, hoặc là một lần nữa báo danh nghiên cứu sinh tại một trường bản địa.

Sự chột dạ của cô đã hoàn toàn biến mất trước thái độ độc tài của ông ta, cảm xúc tích tụ lâu ngày cũng bởi vậy mà bùng nổ.

Cô không thể hiểu được, ủy khuất lại phẫn nộ, không nhịn được mà nói một câu: “Đây là chuyện của con, con muốn thế nào là quyền của con”
Chiến hỏa bùng lên.

Vân Li cũng bởi vì nhất thời, mà không suy xét, dứt khoát phản hồi cho EAW qua mail.

Tiếp nhận công việc này.

Bị gián đoạn bởi nhạc chuông, Vân Li vào phòng, liếc mắt nhìn ID người gọi.

Là Vân Dã.

Cô bắt máy để loa ngoài, rồi ném điện thoại xuống giường.

Bày ra dáng đàn chị, mở miệng giành trước: “Báo danh tính trước.”
Thiếu niên sửng sốt: “Gì cơ?”
“Em là đến truyền lời hay là em trai chị.”
Trầm mặc vài giây, Vân Dã có chút sa mạc lời: “Em trai chị.”
Vân li: “Ồ, vậy nói đi”
“Chừng nào chị về? Nhân tiện mang đặc sản của Nam Vu luôn.”
“Em muốn cái gì, chị gửi qua cho em.”
“Chị định làm gì, bỏ nhà đi bụi à? Vân Li chị ấu trĩ thật.” Vân Dã nói, “Đã nhiêu tuổi rồi, cãi nhau với ba mẹ liền bỏ nhà ra đi, nói ra thì chị không biết mất mặt à?”
Vân Li không dính chưởng: “Em không nói thì ai biết.”
Áp suất thấp ở nhà kéo dài vài ngày, Vân Dã trở thành cái túi đấm cho cả hai bên trút giận.

Cậu không muốn tranh vũng nước đục này đâu, bất đắc dĩ hỏi: “Khi nào chị về thế?”
Còn hơn nửa tháng mới đưa tin khai giảng, trong khoảng thời gian ngắn đó Vân Li không muốn trở về, miễn mới vừa về lại cãi nhau với Vân Vĩnh Xương.

Vân Li ăn ngay nói thật: “Có khả năng sẽ không về.”
Vân Dã: “A?”
“Dù sao trường cũng sắp khai giảng, chị lười chạy tới chạy lui, coi như thích ứng trước cho quen nhen.” Vân Li bắt đầu nói lý do, “Hơn nữa Đặng Sơ Kỳ cũng ở đây, nhân tiện đến lúc đó chị còn có thể tìm cô ấy chơi thêm hai ngày.”
“Chị nghiêm túc chứ?”
“Đương nhiên,” càng nói, Vân Li càng cảm thấy trở về là điều không cần thiết, “Được, không có khả năng.

Chắc chắn chị sẽ không về.”
Vân Dã không thể tin được: “Chị không sợ ba đánh chết sao?”
“Nói gì vậy.” Vân Li kêu cậu nhận rõ thế cục, “Lúc này mà chị quay về là bị đánh chết đấy.”
“……”

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, bởi vì không cần về nhà cãi nhau với Vân Vĩnh Xương, tâm tình Vân Li nháy mắt cũng thông suốt.

Vân Li ngủ ngon sau một đêm, sáng sớm hôm sau liền xuất phát.

Hôm nay trạng thái của mọi người rõ ràng khác với ngày hôm qua, họ cầm máy ảnh từ sảnh khách sạn, lâu lâu sẽ chụp một đoạn.

Vân Li hơi xấu hổ khi quay chụp trước mặt người khác, nhưng Tri Bất Liễu và Phí Thủy lại chủ động chào hỏi trước ống kính của cô
Thấy thế, Vân Li cũng bớt vài phần câu nệ, cong cong môi.

Trước khi bước vào, một số người tìm vị trí có thể chụp được cả Hải Thiên Thương Đô, bắt đầu quay chụp những nơi không có người.

Vân Li mô phỏng làm theo, tìm chỗ ngồi cách xa với nhóm người kia nhanh chóng suy nghĩ hoàn thành văn án.

So với hội trường trải nghiệm, EAW giống như chủ đề công viên nhỏ hơn.

Phong cách trang trí của lối vào bắt mắt, mang theo một cảm giác tách rời.

Phông nền như dòng chảy của dãy ngân hà, bị từng dòng ánh sáng trắng cắt ra, lan trên trần nhà.

Dường như có thể đi vào thế giới hư ảo thông qua khe hở này.

Trên đỉnh còn viết tên đầy đủ của công ty khoa học kỹ thuật: Enjoy Another World.

Khác hoàn toàn với vẻ quạnh quẽ với tối tăm vào ngày hôm qua.

Các thiết bị trong trung tâm được khởi động, hình ảnh lộng lẫy hoa mỹ tranh đoạt với nhau khiến người ta đắm chìm trong đó.

Hạng mục có rất nhiều loại hình, kích thích gây cấn, cảm giác thể nghiệm, giải câu đố, trận PK.

EAW đã mời gần 20 người, sau khi vào địa điểm, đầu tiên là nhân viên hướng dẫn sẽ tổ chức cho bọn họ đi trải nghiệm các hạng mục dành cho nhiều người, chẳng hạn như tàu lượn siêu tốc thực tế ảo trong nhà, điện ảnh 5D cùng với sự tham gia của các hạng mục khác để tạo cảm giác chìm đắm trong đó.

Các nhân viên nhàn rỗi đều bị lôi đến, là người sẽ giúp cho việc ghi hình.

Trước khi đeo kính VR, Vân Li nhìn thấy bên cạnh có một số máy bay không người lái, từ những người bên cạnh đang thực hiện thao tác quay chụp.

Lần đầu tiền cô được trải nghiệm ghi hình ngoài trời, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy khung cảnh lớn như vậy.

Sau khi kết thúc hạng mục này kia, đoàn người quay trở lại tầng hai.

Tầng này cơ bản là các hạng mục đơn lẻ hoặc hầu như là khoang thuyền vũ trụ, chiến xa ám hắc, trò chơi ghi lại chuyển động
Một nửa khu vực còn lại là phòng khép kín, cung cấp cho người chơi một không gian yên tĩnh để trải nghiệm.

Đang suy nghĩ không biết nên chơi nào trước, Vân Li đã nghe thấy tiếng chào hỏi nhiệt tình từ phía sau.

Vân Li ngẩng đầu, là Từ Thanh Tống.

Cùng với, người đàn ông kia mà hai ngày trước cô đều gặp.

Cho dù anh ta có đeo khẩu trang, nhưng vẫn khiến người ta có thể dễ dàng nhận ra.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủn ngày hôm qua, Từ Thanh Tống cũng tạo khá nhiều mối quan hệ tốt với nhiều người, lúc này đã có người chủ động bắt chuyện, chào hỏi.

Vân Li cũng khó tránh khỏi chuyện xấu hổ ở trong phòng nghỉ của ngày hôm đó, cũng không muốn chính diện gặp mặt với người đàn ông.

Vừa lúc nhìn thấy hạng mục mà cô đánh dấu ở trên bản ghi nhớ, tên là bungee jumping.

Cô quay đầu đi qua.

Tên danh mục và hình thức của nó đều kích thích hơn so với những loại khác, nhưng không có người hướng dẫn bên cạnh.

Vân Li xem bảng hướng dẫn, cũng không dám tùy tiện đụng vào, định đợi một nhân viên đi qua.

Nhàn rỗi không có việc gì làm, Vân Li dứt khoát dựng giá ba chân lên, đặt máy ảnh SLR lên, điều chỉnh vị trí với vòng sáng.

Hạng mục này giống như một chiếc xích đu, nhưng là kiểu lên xuống, yêu cầu một bộ thiết bị an toàn lên người.

Mô phỏng tối đa hóa cảm giác nhảy bungee.

Bình thường đều là nhân viên hướng dẫn đeo cho khách.

Vài phút trôi qua, Vân Li không thấy nhân viên nào đi tới.

Đang lúc cô suy tư có nên đổi hạng mục khác hay không, thì giọng nói của Từ Thanh Tống phát ra phía sau: “Làm sao vậy?”
Vân Li quay đầu lại.

Chưa kịp biết gì thì hai người này đã đến đây.

Vân Li có chút không biết theo ai, theo bản năng đáp: “Tôi muốn thử hạng mục này.”
Từ Thanh Tống nhẹ nhướng mày, vỗ vỗ bả vai của người đàn ông bên cạnh: “Nên làm việc nhỉ.”
Mặt mày người đàn ông lười nhác cẩu thả, không có hành động gì.

Từ Thanh Tống nhún vai, giải thích: “Này không phải đang thiếu nhân lực sao.”
“……”
Đúng là rén cái gì thì cái ấy nó tới.

Một lúc sau, người đàn ông đi tới, cầm lấy dây an toàn treo trên giá xuống, cúi đầu kiểm tra.

Anh ta không mặc đồng phục giống với nhân viên công tác khác, mà chỉ mặc áo thun đơn giản với quần dài.

Vân Li không rõ thân phận của anh ta.

Cũng bởi vậy, có một nỗi lo lắng khác—— cô không xác định được anh ta có biết các thao tác không.

Người đàn ông lấy dây an toàn, đứng trước mặt cô.

Bởi vì dáng cao nên hơi chút cong eo, hờ hững chỉ đạo: “Đưa chân vào vòng đen.”
Cái khoảng cách này thật sự rất gần.

Vân Li khó tránh khỏi cảm thấy khẩn trương, cũng chưa kịp hỏi chuyện, chỉ làm theo những gì anh ta nói.

Sau khi bỏ hai chân vào, người đàn ông cầm sợi dây hướng lên trên, yêu cầu Vân Li đặt tay vào các vòng tròn tương ứng.

Buộc chặt hình thể cô, rồi sau đó cho cô ngồi trên thiết bị.

Khi đứng trên mặt đất cảm thụ không được sâu cho lắm, nhưng ngồi xuống, thì có loại cảm giác bất an không thể kiểm soát được.

Vân Li nhìn chằm chằm hành động của người đàn ông đang thắt dây an toàn trên người cô đến vị trí tương ứng, thong thả ung dung kiểm tra.

Ở ngay lúc này, Từ Thanh Tống bên cạnh cũng tham gia, mỉm cười bình luận ——
“Khá tốt, lần đầu làm mà đã thành thạo rồi.”
=========================
năm cuối rồi các bạn còn điều gì hối tiếc hay chưa làm không
T6104731122021✔.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.