Vân Li đứng đó phát ngốc trong chốc lát.
Ban đầu cô cho rằng, Phó Chí Tắc nói chuyện yêu đương hẳn là loại trạng thái đám mây xa xôi không thể với tới, lại không nghĩ rằng anh cũng có một mặt rất đáng yêu.
Không biết từ “đáng yêu” này có thích hợp không.
Có công nhân khác kêu Vân Li qua kia hỗ trợ, cô che che gương mặt, để bản thân thoát khỏi cảm xúc vừa rồi, tùy tiện gửi Phó Chí Tắc cái icon.
Nhóm học sinh cao trung trong hội trường trải nghiệm là Nhất Trung ở Nam Vu, nghe nói là chương trình học của lớp thông tin được điều chỉnh sắp xếp để học sinh có thể trải nghiệm ngay tại hội trường thực tế ảo gần nhất.
Trong vài ngày tới, các trường từ Nam Vu tới EAW.
Khi gần đến giờ tan sở, Doãn Dục Trình tìm Vân Li, nói lịch trình của anh ta có sự thay đổi, trước tiên về Nam Vu.
Muốn gặp cô tối nay.
Khi đến quán cà phê, Doãn Dục Trình đã đợi sẵn, anh ta để tâm với Doãn Vân Y nhiều hơn Vân Li đối với Vân Dã.
Cô ngồi vào ghế đã bị kéo ra từ trước, sau khi ngồi xuống, Doãn Dục Trình liền khách khí nói: “Thời gian làm việc kêu cô ra, có phiền đến cô không?”
Vân Li lắc đầu: “Không sao, nói chuyện với anh xong tôi có thể quay lại làm việc.”
Vân Li đi thẳng vào vấn đề: “Vân Dã là thảo luận trong bưu thiếp nói sẽ đến vào kỳ nghỉ đông sao?”
“Đúng vậy,” Doãn Dục Trình uống trà, “Vân Y đọc bưu thiếp thì nói chuyện này với tôi, hỏi ý kiến của tôi.”
Doãn Dục Trình: Thực ra tôi cũng không muốn quản việc này, nhưng bưu thiếp này bị ba mẹ tôi bắt gặp.” Bộ dáng anh ta đau đầu: “Tóm lại, để hai người bọn họ đi chơi riêng với nhau, cũng tương đương với việc thúc đẩy bọn họ yêu sớm, cho nên đến lúc đó tôi cũng sẽ đi cùng.”
“……”
Tưởng tượng ra cảnh ba người họ cùng nhau đi dạo, tận đáy lòng của Vân Li mà đồng tình với Vân Dã.
Doãn Dục Trình tiếp tục nói: “Nhưng một mình tôi trộn lẫn đi cùng hai người bọn họ, lại giống cái bóng đèn lớn.
Đến lúc đó có thể mời cô đi cùng chứ?”
Vân Li không phản ứng lại đây: “Gì cơ?”
Theo bản năng cô muốn từ chối, nhưng nhất thời không biết làm như vậy có thích hợp hay không, nên không đáp: ” Để tôi về thương lượng với em trai một chút.”
Nghe được lời cô nói, Doãn Dục Trình cúi đầu cười cười, mở túi lấy ra một cái hộp trước mặt Vân Li: “Lần trước cô mang qua quà lại cho Vân Y, khoảng thời gian trước chúng ta đi ra ngoài chơi, em ấy chuẩn bị một món quà cho cô.”
Đó là cái hộp màu tím sẫm, Vân Li cảm thấy mình không làm gì cả, chần chờ nói: “Nếu không lấy về cho em ấy đi? Đó không phải là vấn đề lớn.”
Doãn Dục Trình cười nói: “Không đáng giá, nhận lấy đi.
Hy vọng cô có thể thích.”
Anh ta không tiếp tục trì hoãn với cô, gọi hồng trà cho cô cũng là một ly mang đi.
Vân Li nhận hộp, đứng dậy chào tạm biệt anh ta.
Một lần nữa, vì bôn ba chuyện của Vân Dã, sau khi Vân Li trở về chỉ muốn mắng Vân Dã một trận.
Click mở cửa sổ trò chuyện của Vân Dã, nhập vào nói: 【 bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn chị gái tới chùi đít cho em à.
】
Vân Dã: 【 [ nghi vấn ] 】
Vân Li đành phải nhẫn nại tính tình nói ra chuyện này.
Vân Dã: 【 có thật anh ta muốn đi cùng chúng em sao? 】
Vân Li: 【 chẳng lẽ chị bịa chuyện? 】
Vân Dã im lặng một lúc:【……】
Năng lực tiếp thu người trẻ tuổi tương đối mạnh, cách vài phút, Vân Dã lại tới: 【 Vân Li, chị đi chung với chúng em đi.
】
Vân Li không hiểu.
Vân Dã: 【 tới đi tới đi mà 】kèm theo icon “van xin”.
Vân Li: 【 làm gì 】
Vân Dã có chút ngượng ngùng: 【 chị đi cùng với bọn em đi, đến lúc đó chị giúp em lôi anh trai cậu ấy nha.
】
Vân Li chém đinh chặt sắt từ chối nói: 【 không được.
】
Vân Dã: 【 đi mà.
】
Vân Li: 【 không được.
】
Không trả lời lại tin nhắn Vân Dã, sau khi về EAW, Vân Li mở hộp ra nhìn thoáng qua, là lắc tay thạch anh màu xanh nhạt.
Cô tùy tiện bỏ vào hộp, nhớ món quà Giáng Sinh mình tặng cho Phó Chí Tắc.
Có vẻ quá mức đơn sơ rồi.
Luôn có loại cảm giác Phó Chí Tắc bị thua thiệt.
“Nhàn Vân lão sư, cô đón giao thừa như nào vậy?” Hà Giai Mộng nhàm chán tới hỏi hỏi.
Phải đón giao thừa à.
Những năm trước, cô thường về nhà chơi game với Vân Dã cả đêm.
Nghĩ đến cuộc nói chuyện hôm qua với Phó Chí Tắc, Vân Li không chút kiêng dè nói: “Chắc là cùng bạn trai ấy.”
Hà Giai Mộng trầm mặc vài giây sau khi nghe cô nói, sau đó kinh ngạc mở to mắt: “Nhàn Vân lão sư, cô có bạn trai á.” Cô ta nhớ tới gì đó, có chút ảo não: “Trước đây tôi tác hợp cô với Phó Chí Tắc, còn không phải đang giúp người ta cạy góc tường à.”
Vân Li: “Cũng không hẳn……”
Hà Giai Mộng đẩy vai cô vào người cô, cười xấu xa nói: “Nhàn Vân lão sư, như vậy không tốt đâu, có bạn trai phải một lòng nha.”
Vân Li: “Tôi yêu đương với anh ấy……”
Hà Giai Mộng không nghe rõ, tò mò hỏi: “Với ai cơ?”
“Phó Chí Tắc.”
“……”
Trên mặt Hà Giai Mộng khiếp sợ diễn càng khoa trương.
Cô ta hít hà một hơi, khó tin nói: “Là Phó Chí Tắc mà tôi biết sao?”
Vân Li cười cười: “Ừ.”
Hà Giai Mộng phản ứng, lại có thể khiến Vân Li cảm thấy có chút……
Thích?
Vẻ mặt của cô ta như muốn nói, Nhàn Vân lão sư, cô quá trau bò rồi, lại có thể hái đóa hoa cao lãnh xuống! Cũng không biết có phải hay trước kia theo đuổi Phó Chí Tắc bị nhục quá nhiều không, cả người Vân Li trong trạng thái bay bổng.
Vừa rồi Hà Giai Mộng nói không cảm thấy cô có bạn trai.
Từ khi biết Phó Chí Tắc cũng không để ý ccô nói với người khác, Vân Li muốn cả thế giới biết bọn họ là một cặp.
Cô mở ảnh chụp chung chuyến du ngoạn trong đêm mở ra Giáng Sinh, anh mang khăn quàng cổ của cô, thần thái thả lỏng mà nhìn máy ảnh.
Vân Li chuyển ảnh chụp chung qua cho Phó Chí Tắc: 【 em để màn hình khóa nha.
】
Nhìn vào chiếc khăn trong bức ảnh, Vân Li nghĩ đến mình c ó thể đan một chiếc cho anh, coi như là quà đền bù đêm Giáng Sinh.
Sau khi tan sở, cô đi ra ngoài mua một ít chỉ bông.
Sau khi tính toán thời gian, nếu cô đan ngày đêm, chờ anh về cũng sắp hoàn thành.
Cô là tay mơ, chưa bao giờ đan trước đây.
Từ đêm đó, Vân Li dành hết tâm sức cho việc đan khăn quàng cổ.
Hầu như không có thời gian rảnh nói chuyện với Phó Chí Tắc, cô vừa nhấc đầu dậy đã qua ba bốn giờ, cô mới nhớ tới hồi âm lại cái icon.
Trạng thái này kéo dài một ngày rưỡi, Phó Chí Tắc gọi điện video cho cô.
Anh dựa vào đầu giường, trên người mặc áo ngủ,hai cúc áo trên cùng bị cởi bỏ.
Nước trong ly, anh chậm rãi uống một ngụm.
Vân Li nhanh chóng mà nhìn thoáng qua, lại cúi đầu tự đan khăn quàng cổ của mình, trực tiếp đem hắn lượng ở một bên.
Phó Chí Tắc: “……”
Dáng vẻ Phó Chí Tắc tự nhiên: “Rất bận sao?”
Cô gái trong màn mình chỉ cúi đầu, cúi gằm mặt trước ống kính.
Lực chú ý của cô hoàn toàn không đặt trên video này, thậm chí không trả lời câu hỏi của anh.
Phó Chí Tắc dùng đầu ngón tay gõ gõ cái ly, thậm chí không trả lời các câu hỏi của anh.
Anh không hỏi nhiều, di chuyển ống kính ra xa, đặt sang một bên.
Từ bên cạnh cầm quyển sách xem, là phần giới thiệu kinh nghiệm phát triển của Nghi Hà trong 20 năm qua.
Anh xem một lúc, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Vân Li.
Cô hết sức chăm chú, nhấp môi, không biết đang mân mê thứ gì.
Qua một hai giờ, Phó Chí Tắc lật lại toàn bộ cuốn sách.
Anh nhìn chằm chằm màn hình một hồi lâu, Vân Li không phản ứng, anh thay đổi quyển sách.
Nhìn mấy dong chữ, suy nghĩ không yên.
Phó Chí Tắc đóng sách lại, nhìn Vân Li hồi lâu.
Anh đứng dậy rót một cốc nước, ngồi xuống nhấp hai ngụm rồi lại mở sách ra xem.
Lại đóng lại.
Phó Chí Tắc ghé vào trên giường, cầm lấy di động, mặt để sát vào màn ảnh: “Li Li.”
Vân Li giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía màn ảnh, bộ dáng cô bị sợ hãi mới vừa hoàn hồn, vắng cô một hai ngày, lúc này mới được nhìn cô chăm chú, Phó Chí Tắc dựa vào giường, mở sách tiếp tục xem.
Phó Chí Tắc tập trung vào sách bên ngoài màn hình, không tới vài giây, Vân Li lại cúi đầu.
Phó Chí Tắc có chút tức cười, nói: “Nói chuyện.”
Vân Li không ngẩng đầu, nói thẳng: “Hôm nay em không rảnh, lần sau được không?”
Phó Chí Tắc: “……”
Bị cô gạt qua một bên lâu như vậy, Phó Chí Tắc nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: “Em chuẩn bị cho anh cái gì à?”
“……”
Động tác Vân Li dừng lại, ngẩng đầu nhìn màn hình: “Không, không có.” Muốn cho anh một sự bất ngờ, Vân Li không nói thật: “Sau mùa đông, em đan khăn quàng cổ cho Vân Dã, nên khá là bận.”
Phó Chí Tắc nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, khẽ ừ một tiếng, không biết có tin hay không.
Một lát sau, anh mới nói nói: “Ngày mai về Nam Vu.”
Anh không nói trước cho cô biết thời gian quay lại Nam Vu.
“Sao lại đột ngột như vậy?” Vân Li nghĩ rằng đã xảy ra việc gấp gì đó, ngừng việc đan dệt trong tay, Phó Chí Tắc cầm điện thoại lên bấm vào, đồng thời trên điện thoại nhận được thông tin chuyến bay của anh.
Giọng điệu Phó Chí Tắc không thể bình thường hơn: “Trở về xem tuyết.”
……
Vào lúc ba giờ sáng, Nam Vu chào đón trận tuyết lớn nhất trong những năm gần đây, chỉ kéo dài hai ngày.
Sáng hôm sau, khi Vân Li tỉnh lại, mái nhà bên ngoài đã là một mảnh trắng xoá, thậm chí tuyết còn đọng lại trên mép bệ cửa sổ ba bốn cm.
Vân Li xuống lầu chụp ảnh liên tiếp, hưng phấn mà gửi cho Phó Chí Tắc.
Đem ảnh chụp chuyển qua cho Vân Dã, lúc này cậu vẫn cầm điện thoại, trực tiếp nhìn thấy dòng chữ có thể nhìn ra cậu khiếp sợ: 【 vỡi, đây là tuyết sao? 】
Phải mất hai hoặc ba giờ để Vân Li đi xuống cầu thang ghi lại rất nhiều tài liệu về tuyết.
Về phòng mở máy sưởi, Vân Li ngồi bên cửa sổ đan khăn quàng cổ, tuyết rơi xào xạc, cô nghĩ hôm nay Phó Chí Tắc phải về.
Nhìn chằm chằm vào tuyết trên bệ cửa sổ, một cảm xúc vi diệu bao trùm lấy cô.
Chỉ là mấy ngày không gắp, vì sắp gặp lại anh, mà cô rất mong chờ.
Chuyến bay của Phó Chí Tắc hạ cánh lúc 6 giờ chiều, anh gửi cho cô một tin nhắn.
【 Li Li, đi chơi muộn 20 phút】
【 sau khi hạ cánh có lẽ sẽ mất một chút thời gian để đến lối ra】
【lạnh】
Máy bay đã cất cánh khi nhận được tin nhắn, Vân Li nhìn tin nhắn, vội vàng chạy vào phòng chọn quần áo sẽ mặc tối nay, chọn một áo khoác măng tô màu nâu nhạt.
HKhi trang điểm,Vân Li thoáng nhìn hộp khảm xà cừ trên bàn, đối với gương, soi gương rồi trang trọng đeo bông tai vào.
Vân Li dùng cần gạt nước để quét tuyết trên kín chắn gió.
Mở dẫn đường đến sân bay đến Nam Vu, cách nơi Vân Li sống hơn 20 km.
Dọc theo đường đi, hai bên đường tích tụ lớp tuyết dày 10 cm, cô gặp được xe xúc tuyết vài lần.
Lần cuối đón Phó Chí Tắc ở sân bay Tây Phục, cô còn thấp thỏm bất an, chờ đợi suốt mấy tiếng đồng hồ.
Cô không bao giờ dùng vận khí nữa.
Khi đến cửa ra, chuyến bay của anh đã cập cảng được một thời gian.
Vân Li đợi ở chỗ cũ, khí đám người bước ra ngoài, anh cũng ở trong đó.
Một lúc sau, anh rời khỏi đám đông, dừng lại trước mặt cô.
Nhìn thấy cô, trên cảm xúc Phó Chí Tắc không có thay đổi gì lớn.
Vân Li cảm thấy mình quá mức kích động, hơi kiềm chế nụ cười trên khóe môi, vừa định nói, người trước mặt bỗng nhiên giơ tay, hơi thở anh nhẹ nhàng lướt qua, tay ngừng ở mái tóc của cô.
Sau một giây, anh lại gần thay cô phủi bông tuyết trên tóc.
==========================
CN110727022022.