Editor: Sapoche
Chu Yến Kinh chủ động tắt đèn.
Mạnh Đan Chi dựa sát vào người anh, nên cô có thể cảm thấy được nhịp tim đang đập mạnh mẽ của anh.
Đặc biệt là khi cách Chu Yến Kinh gần như thế này, cô cảm giác được cơ thể mình đang dần dần nóng lên.
Không biết là do nhiệt độ cơ thể của anh hay là cô suy nghĩ nhiều mà Mạnh Đan Chi có cảm giác cả người cô đều đang nóng dần lên.
Mạnh Đan Chi ngồi dậy khỏi người anh, kéo áo lại, ở trong bóng tối s0 soạng cái nút thắt quan trọng nhất trên áo.
Ánh trăng bên ngoài chiếu vào phòng.
Trong bóng tối, Chu Yến Kinh có thể mơ hồ nhìn thấy dáng người ngồi ở đầu giường, trong bóng đêm mờ ảo hình dáng cơ thể của cô vô cùng nổi bật.
Anh đưa mắt nhìn sang chỗ khác, rồi nhắm mắt dưỡng thần lần nữa.
Mạnh Đan Chi cài từng nút tàu [1] lại, cô cảm giác mình đang làm rất nhiều động tác dư thừa, quan hệ của bọn họ cũng không còn giống như trước đây nữa.
[1]
“Anh trở về khi nào thế?” Cô mở đèn.
Cuộc điện thoại vừa rồi với Hứa Hạnh, chắc chắn anh đã nghe được hết rồi.
So với chuyện nhầm lẫn khi nãy, thì cú điện thoại trực tiếp kia đã khiến cô muốn chết ngay tại chỗ.
Chu Yến Kinh mở mắt ra, nhìn thấy cô chỉ cái lại có một nút, thậm chí còn thả mái tóc dài của mình xuống, dáng vẻ vừa lười biếng vừa xinh đẹp.
Rõ ràng là cố ý, hình như cô đã quá xem nhẹ sự tồn tại của anh rồi.
“Hôm nay, không được sao?”
Anh bình tĩnh lạ thường, giống như chuyện khi nãy chưa từng xảy ra, anh xuống giường rót một cốc nước, ngửa đầu uống hết, yết hầu chuyển động lên xuống.
Cổ áo rộng lộ ra phần xương quai xanh bên trong.
Mạnh Đan Chi chống tay lên giường, “Có thể, chỉ là sao anh lại đến đây…”
Thấy được ánh mắt sáng quắt của cô, Chu Yến Kinh nhắc nhở: “Đây là căn hộ của anh.”
Mạnh Đan Chi chớp mắt: “Hình như là vậy thật.”
Sau khi trúng tuyển đại học B, cô không muốn ở lại ký túc xá, dì Chu nói nhà con trai dì ấy còn dư phòng trống, không thể để lãng phí thế được.
Sau khi đến đây, cô mới biết được chỗ này là căn hộ của Chu Yến Kinh, đây là nơi anh đã ở suốt ba năm qua.
Sở dĩ chỉ có ba năm là do thành tích của anh vô cùng xuất sắc, hoàn thành chương trình học trước thời hạn và đến nhận việc ở lãnh sự quán nước ngoài.
Mạnh Đan Chi vẫn cứ nhìn chằm chằm anh mãi, sau đó cô mới giả vờ lơ đãng nhìn sang chỗ khác.
Khi nãy cô vừa mới sờ cơ ngực anh sao? Hay là cơ bụng nhỉ?
Chu Yến Kinh nhướng mày, “Nhìn gì thế?”
Mạnh Đan Chi theo bản năng trả lời: “Nhìn xem khi nãy em sờ phải cái gì.”
Chu Yến Kinh cũng không ngờ tới cô sẽ nói thế, anh hỏi: “Thế em nhìn ra được chưa?”
“Chưa được.” Mạnh Đan Chi lắc đầu, khiêu khích ngược lại anh: “Nếu anh có thể để em sờ thêm lần nữa, chắc chắn có thể biết được.”
Chu Yến Kinh cũng không nói có thể hay không thể.
– —
Mạnh Đan Chi nghĩ Chu Yến Kinh thấy cô trở về sẽ rời đi, nhưng cô không ngờ được chuyện, hình như đêm nay người này không có ý định rời đi.
Căn hộ này có tổng cộng ba phòng, một phòng được cô dùng để đồ linh tinh, một phòng được cô làm phòng chứa quần áo, nên chỉ còn một phòng có giường để ngủ.
Được rồi, ngủ cùng nhau thì ngủ cùng nhau thôi, cũng không phải chưa từng ngủ qua.
Thừa lúc anh đang tắm, cuối cùng Mạnh Đan Chi cũng có thể mở WeChat ra.
Trần Thư Âm: [Chu Yến Kinh về nước sao?]
Cô không trực tiếp trả lời, mà hỏi lại: [Làm sao lại hỏi như thế?]
Sao mà mọi người ai cũng biết anh về nước hết thế.
Trần Thư Âm đang cầm di động nên cô ấy nhanh chóng mở lịch sử trò chuyện ra chụp lại màn hình.
[Đây, mấy người khác chia sẻ cho tớ, Trịnh Tâm Nhiễm cùng đám chị em của cô ta lỡ miệng khoe ra, tớ không tin nên không phải đang đến tìm cậu chứng thực đây sao?]
Mạnh Đan Chi mở ảnh chụp ra.
Trên ảnh chụp là một nhóm nhỏ năm người, sau khi Trịnh Tâm Nhiễm nói thì những người khác đều gửi mấy câu nghi vấn “Thật hay giả thế?” và “Tâm Nhiễm sao cậu biết?”
Cô ta cũng rất hưởng thụ khi được hỏi nhiều như thế, nhưng cũng không trả lời từ đâu mà cô ta biết được chuyện này.
Cho nên lúc trước Trịnh Tâm Nhiễm muốn thêm tiết mục quan trọng ở lễ hội văn hóa, là đang muốn thêm Chu Yến Kinh sao? Thêm riêng thế à?
Mạnh Đan Chi nhíu mày, [Ừm.]
Trần Thư Âm: [Hả?]
Trần Thư Âm lăn lông lốc trên giường một hồi mới ngồi dậy: [Cô ta thật sự là âm hồn không tan mà, hai người đã đính hôn từ lâu rồi, còn suốt ngày nghĩ muốn ăn rắm.”
Tuy người khác không rõ ràng lắm, nhưng là bạn thân, cô ấy biết rất rõ ràng đấy.
Lại nói về mối quan hệ của Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh, thì cô cảm thấy mối quan hệ này có chút kỳ lạ.
Nhà họ Mạnh là dòng dõi thư hương [2], giáo sư Mạnh truyền thụ học thức khắp mọi nơi, mà người lớn trong nhà của Chu Yến Kinh đều là học trò của ông ấy, anh lại là bạn của anh trai Mạnh Đan Chi.
[2] Dòng dõi thư hương: Là gia đình có học thức cao, nhiều đời làm nhà giáo.
Hai nhà lại ở gần nhau, là hàng xóm của nhau.
Cho nên Mạnh Đan Chi thường xuyên đi chung với nhóm bạn của anh trai, hoặc thỉnh thoảng cũng thường một mình đến nhà họ Chu, vẻ ngoài của Chu Yến Kinh rất đẹp, cô lại là người nhan khống [2], thường xuyên chạy theo sau mông của anh.
[2] Nhan khống: Là những người ham mê nhan sắc.
Lúc còn nhỏ, Mạnh Đan Chi vẫn gọi anh là “anh Yến Kinh.”
Hai người cũng có thể coi là thanh mai trúc mã, tuy thỉnh thoảng vẫn hay cãi nhau, nhưng Chu Yến Kinh lớn hơn cô tận năm tuổi, cũng coi như là hay chiều theo cô.
Dù anh lớn hơn chỉ một chút nhưng luôn có nhiều cô gái cô không biết tên, có thể nhỏ hơn hoặc lớn hơn cô một chút cũng đều gọi anh như thế, những lúc như vậy Mạnh Đan Chi sẽ thấy không vui.
Trong thời kỳ phản nghịch, h4m muốn chiếm hữu của Mạnh Đan Chi rất mạnh, thỉnh thoảng sẽ gọi một tiếng “anh Yến Kinh”, còn đa số đều kêu tên, có lúc còn kêu cả họ lẫn tên.
Như vậy cũng được coi là bình thường.
Khi học trung học, Mạnh Đan Chi trở về Ninh Thành ở cùng với bà ngoại, mà Chu Yến Kinh đã hoàn thành xong chương trình học và ra nước ngoài rồi.
Mãi đến năm trước, Chu Yến Kinh về nước cũng chỉ có vài người biết, cùng ngày hôm đó khi hai người say rượu đã làm bậy.
Thật ra, ngay từ đầu Mạnh Đan Chi cũng đã không tính toán giấu giếm gì cả.
Còn về chuyện sau khi tỉnh lại Chu Yến Kinh có nói gì đấy, chỉ là cô không nhớ rõ vì khi nhìn thấy khuôn mặt củ anh, trong đầu cô đều chỉ nghĩ đến biểu hiện tối qua của anh có tốt hay khong mà thôi.
Nếu chỉ đơn thuần là chuyện ngoài ý muốn thì cũng thôi đi.
Nhưng đến buổi sáng ngày hôm sau, hai người họ từ trong cùng một phòng đi ra vừa khéo lại bị anh trai của Mạnh Đan Chi nhìn thấy.
– — Có thể nói lúc đấy là bắt gian tại trận đi.
Trong một đêm thân phận của Chu Yến Kinh có chuyển biến lớn, hoàn toàn từ thanh mai trúc mã, anh trai nhà bên của Mạnh Đan Chi trở thành nhiệm vụ nặng nề “Chồng chưa cưới.”
Sau hôm đó, người của hai nhà đã ngồi cùng với nhau, đính hôn bằng miệng cho hai người.
Mà Trịnh Tâm Nhiễm, cũng là em gái của bạn Chu Yến Kinh, dùng lời của Trần Thư Âm mà nói thì cô ta chính là “bạch liên hoa” [3] trước mặt Chu Yến Kinh, phía sau là một hoa sen đen.
[3] bạch liên hoa: Là những cô gái mà chúng ta cần phải dè chừng khi tiếp xúc. Kiểu người này vẻ ngoài thì thể hiện ngây thơ, trong sáng, vô tội nhưng thực chất bên trong suy nghĩ và tâm cơ của họ rất giả tạo và độc ác. Những bạch liên hoa này thường đóng vai yếu ớt, cần sự chở che từ người khác trong hầu hết mọi vấn đề, lợi dụng sơ hở từ mối quan hệ của người khác để chiếm lợi cá nhân.
Đương nhiên, cô và Trịnh Tâm Nhiễm cũng không phải không có mâu thuẫn với nhau.
Nhiều nữ sinh khoa ngoại ngữ, tuy bình thường trên mặt không tỏ vẻ gì, nhưng sau lưng lại có rất nhiều thị phi, cạnh tranh càng không thể tránh khỏi.
Năm trước trong trường phải chụp hình để tuyên truyền tuyển sinh, mọi người cảm thấy Mạnh Đan Chi mặc sườn xám rất xinh đẹp và trang nhã, quả thật ngoài đời cô cũng không khác lắm.
Trịnh Tâm Nhiễm thì mắt không phải mắt thật, mũi cũng không phải mũi thật, nhưng lại cho rằng do cô đi đường tắt, nên mỗi ngày cô ta đều cố ý mặc sườn xám lấy lòng mọi người.
Sau khi Mạnh Đan Chi mở cửa hàng sườn xám, còn bị cô ta lan tin đồn là cô làm việc không đàng hoàng.
Lúc này lại khoe ra, không che dấu chút gì đương nhiên là cố ý muốn truyền tin này vào lỗ tai cô rồi.
Mạnh Đan Chi sửa lại cho đúng: [Còn chưa có chính thức đính hôn đâu.]
Có lẽ là đang rất oán giận, Trần Thư Âm trực tiếp gửi tin nhắn thoại đến: “Làm sao được? Chu Yến Kinh ăn xong phủi sạch sẽ thế, là tra nam [4] à?!”
[4] Tra nam: Trong thuật ngữ ngôn tình Tra nam để chỉ một người đàn ông tồi, không nghiêm túc trong chuyện tình cảm
Tiếng nói rất vang làm lỗ tai của cô cũng tê rần.
Cái đáng sợ chính là, Mạnh Đan Chi còn nghe được tiếng cửa phòng tắm mở ra.
Cô hơi quay đầu lại, nhìn thấy Chu Yến Kinh đang mặc áo choàng tắm đứng ngay cửa, đương nhiên là anh đã nghe được lời trách mắng của bạn thân cô rồi.
Mạnh Đan Chi nghĩ thầm, lúc nãy mới nói là quỳ dưới váy cô, bây giờ lại gọi cả họ lẫn tên nói người ta là tra nam, có thể chịu được sao?
Nhưng mà, cô nghĩ sai rồi.
Chu Yến Kinh đi đến trước mặt cô, coi như không nghe thấy giọng nói nghi ngờ của Trần Thư Âm, còn nhắc nhở cô: “Đi tắm đi.”
“…”
– —
Trước khi chọn quần áo ngủ cho đêm nay, Mạnh Đan Chi lại phát rầu.
Bình thường cô chỉ ở đây một mình, đồ ở đây cũng đều là kiểu thoải mái, dễ chịu, không chỉ có hai dây mà còn lộ cả eo nữa.
Mạnh Đan Chi lau tóc, chọn lấy một bộ đồ bảo thủ nhất.
Nhìn có vẻ bộ đồ này ổn nhất trong tủ đồ của cô.
Trên thực tế khi ngủ cô rất lộn xộn, ngủ từ đêm đến sáng đều rất nhiều lần xảy ra chuyện váy ngủ sẽ cuốn đến tận eo.
Sau khi tắm rửa xong, Mạnh Đan Chi còn nhớ là chưa trả lời cho Trần Thư Âm, sau khi từ phòng tắm đi ra đã cầm ngay lấy di động.
Quả nhiên, Trần Thư Âm đã gửi liên tiếp mấy tin nhắn.
[Ba mẹ đã đồng ý cả rồi, chỉ thiếu mỗi nghi thức thôi.]
[Bảo bối, người đâu? Ngủ rồi?]
[Tính tình cậu thật tốt đấy, tớ đã tức muốn chết rồi đây!]
Mạnh Đan Chi cười, trả lời: [Đừng tức, bây giờ anh ấy đang ở đây.]
Trần Thư Âm: [?]
Trần Thư Âm: [Tin nhắn thoại trước đó của tớ gửi không phải anh ấy nghe được rồi chứ.]
Mạnh Đan Chi lừa cô nói: [Không có.]
Trần Thư Âm đang âm thầm nghĩ điểm mấu chốt trong đấy, cảm thấy tình huống không chỉ đơn giản như thế.
Có thể là do Trịnh Tâm Nhiễm đã đi đường ngang ngõ tắt nên biết được, Chu Yến Kinh về nước đã đến chỗ của Chi Chi, nên không có khả năng sẽ đến ở chỗ khác nhỉ?
Toàn bộ khách sạn Đế Đô đều không mở hết à.
Trần Thư Âm cũng yên tâm, lại bắt đầu lo lắng: [Cô nam quả nữ, có phải nguy hiểm hay không, trên đời này không có Liễu Hạ Huệ [5] chứ.]
[5] Liễu Hạ Huệ: Là nhà tư tưởng, chính trị gia và nhà giáo dục Trung Quốc cổ đại người tôn trọng và tuân thủ đạo đức, Mạnh Tử cũng tôn ông là “vị thánh của hòa bình.
Chỉ là chưa đợi cô trả lời, đối phương đã nhanh chóng sửa lời: [Nhưng mà, tuy đã lâu tớ chưa gặp nhưng dáng người của anh ấy trong ấn tượng của tớ vẫn tốt lắm, nếu kỹ thuật của anh ấy tốt, thích chút cũng được, cuộc sống chính là để vui vẻ thế mà.]
Mạnh Đan Chi: […]
Thật ra lần thân mật trước đã cách tận mấy tháng rồi.
Cô cảm thấy hình như mình sớm quên cảm giác khi đó là gì rồi, tưởng tượng đến cảnh tượng đấy mặt vẫn đang nóng dần lên, chỉ nhớ rõ bản thân như đang phiêu lưu trên biển.
Mạnh Đan Chi thả di động xuống, nhìn về người đàn ông đang dựa trên giường kia.
Dù cách xa nhau rất lâu rồi nhưng khí chất của anh lại càng thêm chín chắn, không biết đã trải qua những gì, so với dáng vẻ dịu dàng trước kia thì hoàn toàn khác nhau.
Thậm chí khi đối diện, cô cũng có chút hoảng sợ.
Ánh mắt Chu Yến Kinh chuyển trên người cô.
Cô bây giờ so với lúc mặc sườn xám hoàn toàn khác nhau, váy tơ tằm, dài đến đầu gối, rũ xuống cùng với vòng eo mảnh khảnh đang giấu bên trong.
Sau đó mới bình tĩnh dời mắt sang chỗ khác.
Bản thân không nghĩ một chuyện nhưng anh không có phản ứng lại là chuyện khác.
Mạnh Đan Chi đến trước gương, đối với sắc đẹp của bản thân có chút hoài nghi.
Dáng người cô không tốt sao?
Không có lực hấp dẫn sao?
Anh lại chỉ nhìn thôi đấy à!
Mạnh Đan Chi tự hỏi tự trả lời mấy lần, nhìn trái nhìn phải cuối cùng đưa ra kết luận.
Chu Yến Kinh mù rồi.
Lúc này, tâm trạng cô mới thoải mái đến một bên khác nằm vào trong chăn, không quên nhắc nhở người mù kia: “Sao anh còn chưa ngủ nữa?”
“Có việc.”
Tâm tình của Mạnh Đan Chi không tệ, nghe thấy trong di động của Chu Yến Kinh phát ra mấy câu tiếng Anh, nghe giống như bài phát biểu nhậm chức, cô không biết tại sao anh lại phải nghe.
“Anh đang nghe gì thế?”
“Một bài diễn thuyết của một tổng thống hôm nay.”
Chu Yến Kinh đối với sự chuyên nghiệp của bản thân có yêu cầu rất cao, bất cứ ai làm phiên dịch đều muốn nâng cao chuyên môn của mình, huống chi anh lại liên quan đến bộ ngoại giao, từng lời anh nói đều đại diện cho một quốc gia.
Trong chốc lát, Mạnh Đan Chi nghe đến mức buồn ngủ. Mơ mơ màng màng nhắc nhở anh: “Mười giờ, tắt đèn.”
Cô chỉ thuận miệng bịa đại một cái thời gian.
Chu Yến Kinh nhìn đồng hồ trên bàn chỉ chín giờ rưỡi, không bắt bẻ cô mà đưa tay tắt đèn, trong phòng bỗng chốc tối đi.
Lúc này, ngược lại cô lại chẳng thể ngủ được.
Mạnh Đan Chi nhanh chóng nghe thấy tiếng người bên cạnh nằm xuống, âm thanh phát ra cũng rất nhỏ, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên họ chung giường chung gối, chỉ là lần này có hơi yên lặng.
Sau khi cô hoàn hồn trở lại, từ trong bóng tối gọi tên anh: “Chu Yến Kinh.”
“Em muốn hỏi anh một chuyện.”
Bên cạnh không có tiếng trả lời.
Mạnh Đan Chi không tin anh ngủ nhanh như thế, dùng mũi chân cọ cọ chân anh, rất nhẹ nhàng thăm dò thử: “Anh Yến Kinh?”
“Ừm?”
Quả nhiên là chưa ngủ, vừa rồi là cố ý không trả lời cô!
Mạnh Đan Chi còn chưa nói gì, chân đã bị kiềm lại.
Dọa cô nhảy dựng lên, muốn trốn sang bên cạnh, đã bị chân anh kẹp lấy, cả người cả chăn đều nằm trong ngực anh, váy ngủ cũng theo quán tính mà kéo lên trên.
Chu Yến Kinh đưa tay từ dưới vạt áo đi vào.
“Anh muốn làm gì?”
Chu Yến Kinh cũng chẳng dừng lại, “Không phải nói là quỳ dưới váy sao?”
Anh lấy hành động thực tế cho cô thấy.
Lỗ tai Mạnh Đan Chi đều đỏ lên hết rồi.
Ánh trăng mờ ảo, cô nhìn yết hầu của anh lên xuống theo từng câu anh nói, sau đó đã bị hôn lấy, trực tiếp cạy mở môi cô, vừa mạnh mẽ lại vừa nóng bỏng.
Mùi hương quen thuộc hỗn loạn trong không khí, mùi vị hormone nồng đậm làm cô mê mang, hoàn toàn bị mang đi.
Mạnh Đan Chi thầm nghĩ, chẳng phải trước đó anh không có phản ứng sao?
Lúc bị anh hôn, cô không bài xích, thậm chí còn có chút ý lo4n t1nh mê.
Từ lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia đến nay cũng đã lâu lắm rồi, cô vẫn không thể học cách chống đỡ được, cũng không biết anh có phải say mê, lăn qua lộn lại gây sức ép cho cô.
Ngay cả mắt Mạnh Đan Chi cũng chẳng muốn mở, nhưng cũng không quên trách anh: “Anh không thể dịu dàng một chút sao?”
“Lần sau.” Giọng nói của người đàn ông mang theo cả sự thỏa mãn.
“Khi anh nói hai chữ này nghe rất không phải người đứng đắn gì.”
“Giống tra nam.” Chu Yến Kinh nói thay cô.
Mạnh Đan Chi: “…”
Từ này cũng chẳng phải cô nói.
Khó trách lúc nãy nghe Trần Thư Âm mắng, anh không có cáu giận ngay lúc đấy, chắc là để trong lòng, đợi có cơ hội mới tính sổ.
Lại nói hai người ở mặt này rất hòa hợp.
Làm chuyện chính xong, Chu Yến Kinh hỏi: “Chuyện khi nãy định nói là chuyện gì thế?”
Phản ứng của Mạnh Đan Chi có chút chậm, “Anh không tham gia lễ hội văn hóa ở trường sao?”
“Xem tình hình.” Chu Yến Kinh cũng không để ý, “Làm sao thế?”
Lần này anh trở về ngoại từ đến các công ty để phiên dịch, còn có một chuyện khác cần làm, chỉ sợ nếu đêm nay nói ra cô sẽ không ngủ được.
Xem ra kỹ thuật là do tự bản thân làm.
“Vậy chuyện anh về nước…” Mạnh Đan Chi ê a nói, một lần nữa sắp xếp lại từ ngữ: “Có nói qua với Trịnh Tâm Nhiễm sao? Cô ta nói muốn để cho anh tham gia lễ hội văn hóa…”
Chủ yếu là hôm nay Trịnh Tâm Nhiễm còn nhìn chằm chằm cô, nên cô phải hỏi.
Giọng Mạnh Đan Chi có chút mềm mại, Chu Yến Kinh nghe thấy một chút, nhưng hỏi cái này có chút kỳ lạ.
Anh suy nghĩ thử xem người kia là ai, và tên người đó là gì.
“Không có.”
Mạnh Đan Chi tỏ vẻ vừa lòng với đáp án này, thưởng cho anh một cái hôn.
Đàn ông có thể nghĩ đây là mời gọi, tinh tế mà hôn xuống, cô đẩy mặt anh, “Xin lỗi nha, ngày mai em có tiết.”
Chu Yến Kinh đặt tay cô trên gối, “Anh không cần đi học.”
“?”
Giờ khắc này Mạnh Đan Chi đồng ý với đánh giá của Trần Thư Âm.
“Tra nam!”