Chiều Theo Sở Thích Của Em

Chương 23



Editor: Sapoche

Đương nhiên những người lớn vô cùng hiểu rõ chuyện này.

Bọn họ cùng nhau trao đổi chuyện mình đã từng tham gia hôn lễ như thế nào, và nhanh chóng đi đến nhận thức chung: “Muốn đặt khách sạn tốt, phải đặt trước một năm.”

Ví dụ tốt nhất chính là của mẹ Chu: “Tôi có một người bạn học, hôm trước tham gia hôn lễ có gặp qua, con gái bà ấy kết hôn nhưng bởi vì khách sạn năm nay đã kín chỗ nên đành dời sang năm sau.”

Tô Văn Tâm nói: “Khó thế sao?”

Bà nhìn sang Mạnh Đan Chi: “Đúng là cần bàn bạc sớm chút thật.”

Mạnh Chiếu Thanh nhìn bà một cái, “Mẹ.”

Tô Văn Tâm dừng lại, nhìn sắc mặt của con trai mình, bà ấy bị gọi tên nên cũng tỉnh táo lại, chuyện này bà ấy không thể làm chủ nữa rồi.

Cũng không có tư cách làm.

Mẹ Chu dường như cũng biết bọn họ đang dần nổi sóng ngầm nên cười nói: “Ai da, cũng không nhất định thế mà, nhưng mà phòng ngừa chút vẫn tốt hơn.”

Mạnh Đan Chi lộ ra một nụ cười xấu hổ nhưng không thất lễ.

Lần trước nói về chuyện lĩnh chứng cũng đã đủ khiến cô kinh hãi rồi, lần này trực tiếp bàn đến chuyện kết hôn luôn, cô có chút hoang mang không biết nên làm gì.

Rõ ràng là mới đính hôn thôi mà.

Chu Yến Kinh đúng lúc nói: “Mẹ, chuyện này sau này rồi nói sau.”

Một trong hai nhân vật chính đã lên tiếng rồi, người lớn cũng không bàn tính nữa mà chuyển sang nói sau.

Mạnh Đan Chi nhẹ nhàng thở ra, ra vẻ cảm ơn, gắp cho anh một miếng thịt — Là thứ bình thường cô thích ăn nhất.

Di động cô rung lên hai cái.

Mạnh Chiếu Thanh: [Đừng nghĩ nhiều thế.]

Mạnh Chiếu Thanh: [Nếu không muốn, em có thể từ chối.]

Lời an ủi của anh trai làm lòng Mạnh Đan Chi thoải mái không ít.

Thật ra không phải không muốn chuyện này, chỉ là trong lúc này tốc độ nhanh quá rồi, mới đính hôn đã bàn luôn chuyện kết hôn thế này.

Cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Trong suy nghĩ của Mạnh Đan Chi, cô và Chu Yến Kinh còn chưa đạt đến trình độ thế này. Mặc dù có nghĩ đến chuyện tương lai sẽ ở chung với anh rồi.

Cô nhìn Chu Yến Kinh.

Anh đang cầm ly rượu, ngón tay thon dài, chỉ cần động nhẹ thôi thì ánh đèn sẽ chiếu vào chiếc nhẫn trên đấy, hào quang chói cả mắt.

Mạnh Đan Chi nhìn chăm chú bàn tay đặt trên đùi mình.

Chu Yến Kinh đối với chuyện này không có chút cảm giác xa lạ nào, giống hệt như ngày thường.

Từ tiệc đính hôn trở về cũng đã gần ba giờ chiều rồi.

Vốn Mạnh Đan Chi còn tính quay về trường học, chỉ là mấy người lớn đều đang tủm tỉm cười nhìn hai người, đặt sẵn xe cho hai người.

Có thể quay về trường học trên chiếc xe đã đặt trước này sao? Cô nghĩ không được rồi.

“Xem phim không?” Chu Yến Kinh cúi đầu hỏi.

“Được nha.”

Mạnh Đan Chi rất ít khi đến rạp phim, bởi vì bình thường cũng đã có máy chiếu phim rồi.

Nhìn thấy hai người đi xa, người nhà họ Chu mới lần lượt rời đi, giáo sư Mạnh mới quay đầu lại nói: “Hôm nay phiền con rồi.”

Mặt Tô Văn Tâm đỏ lên một chút, không phải ngại ngùng mà bị nói thế nên cảm thấy thẹn và chua sót: “Con… Đây là việc con nên làm.”

Nói gì thì Mạnh Đan Chi cũng là con gái của bà, là tiệc đính hôn của con gái bà.

Mà bà lại được cảm ơn thế này, rất giống như người xa lạ.

Giáo sư Mạnh cười cười: “Được rồi, hai đứa nhỏ đi chơi rồi, con cũng về nhà sớm một chút tránh để bên kia hiểu lầm con.”

Tô Văn Tâm nhìn sang Mạnh Chiếu Thanh.

Mạnh Chiếu Thanh chỉ nói: “Ông nội nói rất đúng ạ.”

Trí nhớ của anh về bà đều chỉ dừng lại ở khoảng thời gian năm tuổi, không rõ ràng lắm. Chuyện anh ấy nhớ rõ nhất chính là khi Chi Chi được đưa về đây.

Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh nói: “Em không xem phim chiến tranh.”

Chu Yến Kinh ừm.

Bỗng nhiên Mạnh Đan Chi lại thấy tò mò: “Lúc trước anh từng ở bên ngoài… thế chỗ anh ở có từng xảy ra chiến tranh hay không?”

“Có một vài chỗ chiến tranh nhỏ.” Chu Yến Kinh nhẹ nhàng nói, “Những quốc gia nhỏ không có địa vị thường hay xảy ra chiến tranh.”

Cho dù là những người bé nhỏ đấu tranh cũng sẽ dùng đến vũ khí.

Anh hỏi: “Em có biết Syria trước kia ngoại giao thế nào không?”

Mạnh Đan Chi mang máng nhớ về mấy tin tức kia, lúc ấy cô còn cảm thán rất lâu, thân là nhà ngoại giao, cho dù đã bàn bạc xong cũng không thể giúp được gì nhiều.

Hai người chọn xuất chiếu gần nhất.

Tuy đã đeo khẩu trang, nhưng vẻ mặt và khí chất vượt trội nên người đi đường ngang qua gần như đều dõi mắt nhìn theo.

Khi Chu Yến Kinh đứng đợi mua vé, Mạnh Đan Chi thấy có người tiến lên: “… Có thể kết bạn wechat không?”

Cô khẽ hừ nhẹ.

Cô nâng tay lên đối phương vừa nhìn thấy, cũng biết khó mà lui.

Hôm nay là thời gian làm việc, nhưng người cũng không ít, chắc bởi vì trung tâm thương mại này mới khai trương chưa lâu.

Mạnh Đan Chi tiến đến trước mặt anh nhìn thời gian, “Còn mười phút nữa.”

Chu Yến Kinh hỏi: “Em từng cùng người khác đến xem phim rồi sao?”

“Anh không phải người à?” Mạnh Đan Chi trêu chọc, “Em chính là bà chủ đấy, làm sao có thời gian đi xem phim chứ, ở nhà xem.”

Chu Yến Kinh cười khẽ.

“Ăn gì không?” Anh hỏi, “Đồ ngọt.”

Mạnh Đan Chi: “Ăn.”

Cô vẫn rất thích đồ ngọt, nhưng ăn nhiều sẽ dễ béo lên.

Chờ khi tiến vào phòng đã là mười phút sau đó, chỗ ngồi của bọn họ ở phía sau, hai hàng phía sau cũng, hình như đều là cặp đôi.

Mạnh Đan Chi còn nhìn thấy một đôi đang hôn nhau nữa.

Thật can đảm, dù sao cô cũng không dám đâu.

Chắc do ánh mắt của cô quá rõ ràng, nên Chu Yến Kinh thấp giọng nói: “Có người nhìn đấy.”

Mạnh Đan Chi bất giác cảm thấy anh như đang trêu chọc cô, “Nói với em làm gì, em chỉ tập trung làm người xem thôi.”

Phim này là do cô chọn, là một bộ phim nghệ thuật [1].

[1] Phim nghệ thuật: Một phim nghệ thuật thường là một bộ phim độc lập nghiêm túc nhằm vào một thị trường thích hợp hơn là nhằm vào số đông khán giả đại chúng. Một bộ phim nghệ thuật “dự định là một tác phẩm nghệ thuật nghiêm túc, thường mang tính thực nghiệm và không được thiết kế để thu hút khán giả đại chúng”; chúng được “làm ra chủ yếu vì lý do thẩm mỹ chứ không phải để tìm kiếm lợi nhuận thương mại” và chúng chứa “nội dung độc đáo hoặc mang tính tượng trưng cao”.

Khi tay hai người chạm vào nhau.

Mạnh Đan Chi hệt như bị kim đâm phải, nhanh chóng rút tay về.

Khi lần nữa đưa tay ra, người đàn ông bên cạnh như đợi chờ đã lâu.

Tay cô bị cầm lấy hầu như không lộ chút nào ra ngoài, thật ra cô so với bạn bè cùng tuổi thì cũng không tính là lùn, nhưng trước mặt anh cái gì cô cũng thấy nhỏ.

Anh dễ dàng bao lấy tay cô.

Trong bóng tối, nhịp tim Mạnh Đan Chi đập thình thịch, có thể cảm giác rõ ràng nhiệt độ cơ thể của anh, cùng chiếc nhẫn lành lạnh.

Chu Yến Kinh vuốt nhẹ bàn tay cô.

Cô giống như quán ăn mới được tìm ra, như con gấu hoang dã đang tìm kiếm thức ăn.

Đột nhiên, tiếng vang của cặp phía sau làm cô bừng tỉnh.

Da đầu Mạnh Đan Chi run lên, việc này ở căn hộ cô và Chu Yến Kinh đã làm vô số lần, chỉ là bối cảnh và âm thanh này thật sự khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

Sau khi xem phim và ăn cơm chiều xong, về đến nhà cũng đã gần tám giờ.

Bầu trời bên ngoài vừa mới tối lại, tâm tình của Mạnh Đan Chi rất tốt, đi trước mở cửa, “Lần sau vẫn nên về nhà xem phim là tốt nhất.”

Chu Yến Kinh đi phía sau cô.

Chuyện đầu tiên Mạnh Đan Chi làm là tháo trang sức ra, sau khi mở hết bỏ vào hộp, cô cảm thấy nhẹ nhàng giống như cởi đôi giày cao gót trên chân ra vậy.

Hôm nay nhìn cô thật đẹp, cô ở đằng kia tự chụp ảnh của mình.

Hứa Hạnh gọi điện đến: “Bà chủ, hôm nay trong tiệm bán được hai bộ, không thấy cậu, còn rất thất vọng đấy.”

“Chi Chi.” Chu Yến Kinh bỗng nhiên tiến vào.

“Anh Yến Kinh.” Mạnh Đan Chi mờ mờ ám ám che điện thoại lại, làm ra tư thế đừng lên tiếng.

“Sao tớ lại nghe được tiếng con trai thế này?” Hứa Hạnh nghi ngờ, lại hào hứng lên: “Bà chủ, là bạn trai cậu sao?”

“Hình như là anh trai.”

Mạnh Đan Chi nói: “Con nít không cần lo nhiều như thế, ngủ ngon.”

Hứa Hạnh: “?”

Chúng ta rõ ràng đều là sinh viên cùng lớp đấy.

Điện thoại kết thúc, Mạnh Đan Chi đứng lên nhưng lại bị đè ở bàn trang điểm, Chu Yến Kinh rất ít khi động chân tay ở ngoài giường, đến bây giờ cũng chỉ có một lần cạnh cửa duy nhất.

Cô đưa tay đẩy đẩy mặt anh, “Không tắm à!”

Chu Yến Kinh thả cô ra, khi nói còn thổi hơi vào mặt cô: “Cùng nhau.”

“… Không cần!”

Đương nhiên phản đối vô hiệu rồi, sau khi Mạnh Đan Chi vào phòng tắm mấy giây sau Chu Yến Kinh đã tiến vào, cô nhanh chóng trời đất quay cuồng, anh dễ dàng nắm lấy hơi thở của cô.

Vòi hoa sen bị mở ra, tiếng nước rì rào che mất tiếng động vốn có.

Quần áo Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh ướt sũng, dán sát vào người, cô chạm vào thân thể anh cảm thấy vô cùng nóng.

Về phần sườn xám của cô, dù bị thấm nước cũng không nhìn thấy rõ ràng, tuy nhiên từng đường cong cơ thể đều không thể che giấu được.

Mạnh Đan Chi nhìn thấy anh cúi đầu mở từng hạt nút của cô, hô hấp cũng lên xuống bất thường.

Bất ngờ chưa kịp phòng bị đã thấy anh ngẩng đầu lên, hàng mi dính chút bọt nước của cô, từ từ rơi xuống, lại lần nữa che phủ lên.

Nước xối thẳng vào mặt của người đàn ông khiến anh càng gợi cảm hơn.

Chu Yến Kinh rất ít khi không kiên nhẫn như thế, mới cởi bỏ hai nút, đã đặt cô lên tường, đưa lưng về phía anh, tay từ chỗ xẻ tà mà tiến vào trong.

Mạnh Đan Chi kêu lên một tiếng: “Chu Yến Kinh…”

Đàn ông có ưu thế tuyệt đối, đùi phải để ngang tiến vào khe hở, thành điểm tựa cho cô, vải quần của anh cọ xát trên làn da non mềm của cô, bắt cả người cô phải buộc chặt lại.

Nước từ vòi hoa sen từ từ chuyển nóng, khí nóng xông lên đầy trong phòng.

Mạnh Đan Chi tìm không thấy chút tốn sức nào, bắt lấy quần áo trong của anh, nhưng mà chỉ trong lúc đó thôi, nội y đã bị anh cởi hết ra, tháo xuống mắt cá chân.

Mặt cô đã đỏ hết lên, nghe thấy tiếng hít thở vô cùng rõ ràng của anh.

Trong phòng tắm có một cửa sổ, trước kia Mạnh Đan Chi đều để chai chai lọ lọ lên đấy, đã bị Chu Yến Kinh đẩy hết sang một bên, phát ra tiếng loảng xoảng.

Cô ngồi xuống mặt bàn lạnh như băng, khẽ rùng mình một cái.

“Thật lạnh.”

Nhưng động tác tiếp theo của anh, càng làm đầu óc Mạnh Đan Chi dần trống rỗng, từng trận pháo hoa đợt này đến đợt khác nổ vang trong đầu cô.

Đầu gối trắng nõn cong lên, khoác lên lưng anh.

Sườn xám giống như đã tới chỗ căng nhất rồi, cô không dám cúi đầu xuống.

Mãi đến khi Chu Yến Kinh đứng lên, cô mới xoay đầu, đuôi mắt đỏ lên, giọng nói mang theo ý từ cầu xin tha thứ: “Anh Yến Kinh, trở về phòng… trở về phòng được không?”

Trong lúc, Chu Yến Kinh ôm cô trở về phòng, cuối cùng Mạnh Đan Chi cũng bắt được chút thời gian để thở.

Nhưng mới thả lỏng một chút, đã bị đặt lên giường, hai tay của cô giơ lên cũng bị anh nắm lấy.

Ánh mắt Chu Yến Kinh dừng trên mặt cô, hôn nhẹ vào môi cô.

“Vừa nãy anh…” Mạnh Đan Chi hoàn toàn không dám nghĩ, ánh mắt không chịu khống chế mà ngắm nhìn anh, vừa sợ vừa thẹn, giọng cũng nhỏ đi: “Sao anh lại…”

“Sao anh lại gì?” Chu Yến Kinh hỏi.

Tay phải anh lần nữa nắm chặt lấy hai tay của cô giơ lên, tay trái dùng để làm chuyện khác.

Mạnh Đan Chi trừng anh, ánh mắt không có chút uy hiếp nào.

Chu Yến Kinh không hề dừng lại, lúc này vừa dịu dàng vừa lưu luyến, so với người trong nhà vệ sinh khi nãy hoàn toàn như hai người khác nhau, vốn dĩ hai tay đang giữ chặt tay cô cũng đổi thành mười ngón đan nhau.

Mạnh Đan Chi rất thích như thế, ngẩng đầu lên.

Nhưng thừa lúc cô buông lỏng cảnh giác, đã thấy anh dùng một cách khác để đưa đầu óc cô trở về giai đoạn hỗn loạn trước đó rồi.

Chờ khi mọi thứ kết thúc cũng không biết là mấy giờ rồi.

Mạnh Đan Chi thấy không thoát được nên cùng mặc anh rửa sạch cho cô, nói cái gì cũng không bằng lòng kéo chăn qua đắp kín người mình lại.

“Anh ngủ đi!” Cô từ từ nhắm hai mắt lại sai khiến anh.

Chu Yến Kinh không nói gì, chỉ im lặng nhìn theo cô.

Ánh mắt vô cùng lo lắng, Mạnh Đan Chi nhịn không được mà trợn mắt, đỏ mặt, giọng nói có chút mềm đi: “Sao vẫn nhìn em?”

Chu Yến Kinh đưa tay tắt đèn.

“Ngủ ngon.” Anh nói.

Bởi vì chỉ xin nghỉ có một ngày, nên ngày hôm sau Chu Yến Kinh còn phải đi làm.

Mạnh Đan Chi trợn mắt nhìn anh, anh vừa mới thay tây trang, lại từ cái người mặt người dạ thú đã trở thành người lịch sự rồi, tiếp theo sẽ ra ngoài.

Nghe thấy tiếng động trên giường, Chu Yến Kinh nghiêng đầu. “Thức rồi sao?”

Mạnh Đan Chi dạ, không nhịn được vẫn xuống nhìn anh, sau đó lại thấy anh đến đầu giường lấy đồng hồ thì cô phát hiện trên tay anh không đeo nhẫn.

Cả đêm, không đeo sao?

Môi của cô vô thức mím lại lộ ra chút mất hứng.

Chu Yến Kinh nhìn theo mắt cô, trong mắt mang theo chút ý cười không đổi: “Trong lúc đi làm không tiện đeo.”

Mạnh Đan Chi hiểu lời giải thích của anh, nhưng giả vờ nghe không hiểu: “Cái gì?”

“Tuy rằng không có nhiều kim cương, nhưng nơi làm việc của anh, rất ít khi mang nhẫn, cho dù có cũng là phụ nữ đeo.”

“…”

Đến khi anh đi một lúc lâu, Mạnh Đan Chi mới lấy lại được tinh thần, cô đã giả vờ không nghe thấy rồi.

Ăn sáng xong, Mạnh Đan Chi trở về [Kinh Chi].

Hứa Hạnh đang ngủ gà ngủ gật, thấy cô đến nên vội vàng ngồi thẳng dậy: “Bà chủ, khi nãy tớ không có ngủ, tớ đang làm việc.”

“Cậu không cần giải thích, tớ có thể tin tưởng.” Mạnh Đan Chi buồn cười.

Hứa Hạnh cảm thấy hôm nay cô không giống bình thường, “Đêm qua, giọng tớ nghe thấy có phải bạn trai cậu không?”

“Không phải.” Mạnh Đan Chi phủ nhận.

“À?”

“Là chồng chưa cưới.” Mạnh Đan Chi từ từ nói, “Bây giờ là thật.”

Hứa Hạnh chúc mừng hai tiếng, lại bắt đầu cảm thán, CP đàn anh Chu và bà chủ của cô ấy chưa có bắt đầu đã trực tiếp BE luôn rồi sao?

May mắn là cô ấy không phải người buồn duy nhất, trong trường học có rất nhiều người buồn với cô.

Mạnh Đan Chi đi đến sau quầy, thấy trang mạng xã hội trên máy tính có viết trang web riêng của cô thì kinh ngạc: “Của tớ sao?”

“Là tớ viết.” Hứa Hạnh chớp mắt.

“…”

Làm Mạnh Đan Chi vui vẻ một hồi.

Cô nói mà cô chưa lập tài khoản kinh doanh của mình, cửa hàng sườn xám cũng không nổi tiếng, sao lại có trang web riêng được chứ.

“Hôm qua tớ không có chuyện gì làm, viết cho một trang Baidu [1], dù sao sau này chắc chắn có người viết, còn không hay bằng tớ đâu.”

[1] Baidu: Trang tra cứu thông tin như google, được sử dụng nhiều ở Trung Quốc.

Hứa Hạnh nhớ đến gì đấy: “Đúng rồi, kiến thức thêu thùa kia là do tớ viết bừa, có thể sẽ sai đấy, bà chủ cậu tự mình sửa đi.”

“Có thể sửa sao?” Mạnh Đan Chi chưa từng chú ý đến mấy cái này.

“Có thể, xét duyệt qua là có thể rồi, rất đơn giản.” Hứa Hạnh lấy túi ra khỏi cửa, “Tớ về đi học đây.”

Cô ấy đi rồi, cửa hàng sườn xám cũng chỉ còn mỗi Mạnh Đan Chi ngồi đấy.

Hứa Hạnh đều đã làm sẵn cái đài hoàn hảo rồi, mặc kệ cô cũng không thể lãng phí tâm ý của người ta.

Tiện tay sửa Baidu của mình, Mạnh Đan Chi lướt quanh mấy trang web, phát hiện Hứa Hạnh đã quên thoát mấy bài post trong diễn đàn.

– – [Lần tới đàn anh Chu và đàn chị Mạnh gặp là ngày tháng năm nào? Có thể là lễ hội văn hóa sang năm là gặp đấy.]

– – [Không thể nào, trăm năm tôi mới đu CP một lần sao?]

– – [Thật hy vọng chồng chưa cưới của đàn chị Mạnh buông tha người đẹp ra.]

Nói hươu nói vượn.

Mạnh Đan Chi đóng bài pot lại, vào trang người theo dõi, nhập tên Chu Yến Kinh vào, tư liệu của anh cũng nhanh chóng hiện ra.

Đương nhiên, anh phải nhiều hơn rồi.

Có chỗ chưa mở, có thể nhìn thấy dưới tin tức liên quan, chỉ là bởi vì về nước chưa lâu nên chưa có công khai lộ diện, cho nên tin tức đều là tin quốc tế.

Mạnh Đan Chi mở Baidu.

Lý lịch của Chu Yến Kinh rõ ràng hơn người khác nhiều, nhưng một loạt trực tiếp bày ra, đủ khiến người ta kinh ngạc không nói nên lời.

Mạnh Đan Chi kéo đến dưới cùng, sau khi những chuyện nhân vật trải qua, là cuộc sống cá nhân, đời sống sinh hoạt đều được liệt kê từng cái một: Cuộc sống tình cảm.

“Độc thân.”

Mạnh Đan Chi không muốn để từ này, từ này chắc chắn là mấy em gái mê anh trong đại học B viết.

Cái khác đều đúng rồi, chỉ có cái này sai.

Mạnh Đan Chi thoát khỏi, sau mười giây, cô nhấp lại trang thông tin, báo lỗi rồi gõ ba chữ.

“Đã đính hôn.”

Thế này mới đúng.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.