“Cho nên Thánh Tử đang muốn làm gì?” Mạc lão tiếp tục hỏi.
“À, Mạc lão, ta nghe nói hôm nay bang chủ của Tạc Thiên bang – Lý Tạc Thiên muốn xuất quan nên đi xem một chút.” Diệp Tu nói rất nhẹ nhàng.
Mạc lão nghe được câu này thì biết ngay Thánh Tử muốn đi làm gì, hắn đang muốn đi gây sự với Tạc Thiên bang.
“Vậy được rồi, Thánh Tử cẩn thận một chút.” Mạc lão lại không lo lắng chút nào cả.
Trong các tiểu bối thì Thánh Tử có phong thái vượt trội, căn bản không cần ông lo lắng quá nhiều, hiện tại tuy Thánh Tử còn ở Tinh Thể cảnh tầng chín nhưng sức mạnh của hắn đã đột phá cực hạn trong dự đoán, đạt đến tận 150 vạn cân!
Phóng mắt nhìn toàn bộ ngoại môn, chỉ sợ không có mấy ai là đối thủ của Thánh Tử.
Diệp Tu nhấc chân rời đi, trong mắt hiện ra một tia lạnh lẽo.
Thế giới này vốn là như vậy, không đánh phục đối phương trước thì gã sẽ cho rằng ngươi là quả hồng mềm.
Hiện tại Lý Tạc Thiên sắp xuất quan, chuyện đầu tiên gã làm nhất định là gây sự với hắn.
Dù gì cũng phải đánh một trận thì chẳng bằng chủ động tấn công, thế không phải càng thoải mái hơn sao?
“Nghe nói lần này Lý Tạc Thiên bế quan đột phá Tinh Lực cảnh tầng bảy, sức mạnh có thể đạt đến trăm vạn cân, nhưng làm sao ngươi biết được sức mạnh của tiểu gia ta đã lên tới 150 vạn cân.” Diệp Tu nói thầm trong lòng.
Những ngày qua hắn vốn có thể đột phá, nhưng hắn không làm, bởi vì nghe Mạc lão nói rằng căn cơ Tinh Thể cảnh vô cùng quan trọng do nó liên quan đến con đường lâu dài sau này, lúc đột phá tốt nhất nên đạt đến cực hạn mà bản thân có thể chịu đựng.
Mà hiện tại cho dù Diệp Tu có 150 vạn cân sức mạnh cũng chưa đạt đến cực hạn chân chính.
Hơn nữa Diệp Tu còn tu luyện dễ như ăn cơm uống nước nên cũng không vội lắm.
Lý Tạc Thiên không có mặt ở Tạc Thiên bang mà đang ở địa điểm dành riêng cho các đệ tử tu luyện bế quan trong thánh cung Thiên Nguyên —— Địa Hạ tỉnh cung.
Địa Hạ tinh cung được xây dựng nằm sâu dưới lòng đất, bên trong có số lượng lớn Ngưng Tỉnh trận, có thể không ngừng cung cấp vô số tinh lực (sức mạnh vì sao) để tu luyện.
Lúc này ở lối vào Địa Hạ tinh cung, cảnh tượng 11 người quấn băng vải ngồi trên xe lăn đã trở thành phong cảnh độc đáo nhất.
Những người này rõ ràng là đám người Tạ Sư, Tạ Tốn của Tạc Thiên bang bị Diệp Tu đánh cho tàn phế.
“Đi ra rồi, Lý Tạc Thiên đi ra rồi!” Tiếng kinh hô vang lên.
Chỉ thấy ở lối vào Địa Hạ tỉnh cung, một thanh niên mặc áo trắng dáng người thon dài, trong tay cầm một thanh trường kiếm chậm rãi đi ra.
Người này chính là Lý Tạc Thiên.
Lý Tạc Thiên vừa ra tới liền nhìn thấy đám người Tạ Tốn, đồng tử gã không khỏi co rụt lại.
“Nhị đệ, xảy ra chuyện gì vậy?” Lý Tạc Thiên đi nhanh đến trước mặt Tạ Tốn.
“Bang chủ, ngài phải làm chủ cho chúng ta.” Đám người Tạ Tốn khóc nức nở nói.
Nói xong, Lý Tạc Thiên kề sát lỗ tai đến bên miệng Tạ Tốn, khi gã kể lại thì Lý Tạc Thiên đã tức đến sắc mặt tái xanh.
“Ngươi nói một tiểu tử mới nhập môn hai ngày, chỉ là Tinh Thể cảnh lại đánh các ngươi thành như vậy?” Đồng tử của Lý Tạc Thiên co rụt lại.
“Đúng vậy…”
“Nhưng bang chủ yên tâm, lúc trước người này đắc tội Lâm Mặc của đội chấp pháp, hiện nay ta đã liên hệ được với đại đệ tử ngoại môn của đội chấp pháp là Lâm Trần, hiện tại có thể đã đến tính sổ với Diệp Tu rồi!” Tạ Tốn âm u lên tiếng.
“Tốt, một tên đệ tử mới nhập môn mà dám cưỡi lên đầu Tạc Thiên bang chúng ta!”
Lý Tạc Thiên vừa dứt lời thì một giọng nói trêu chọc đã vang lên.
“À, đây không phải phó bang chủ Tạ Tốn của Tạc Thiên bang à?”
“Thế nào, ba ngày trước ta chiêu đãi ngươi trong rừng cây cũng không tệ phải không?”
Mọi người lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Tu đang bình tĩnh bước từng bước một đi tới.