Câu chuyện về hạt dưa hấu kết lại với màn đổ vỏ của Vương Vu Dạng lên người Chu Dịch. Anh nghe được từ Hà Trường Tiến một cái tên, Tiểu Khâu, trong danh bạ của nguyên chủ không có người này, không biết là ai.
“Tiểu Khâu gọi điện cho em.” Hà Trường Tiến nói, “Cuối tuần này cô ấy chuyển nhà, mời chúng ta đến ăn cơm.”
Vương Vu Dạng không có hành động gì khác: “Chuyển nhà mới?”
“Vâng, chuyển tới tiểu khu chếch chéo khu mình.” Hà Trường Tiến gãi đầu, “Thật ra cô ấy muốn tìm anh, chẳng qua là ngượng ngùng, không biết phải mở lời với anh thế nào. Con gái nhà người ta mặt mỏng, nhờ em nói với anh một tiếng.”
Vương Vu Dạng kết luận được hai thông tin, Tiểu Khâu là nữ, tuổi khá trẻ, trước đây có nảy sinh chuyện không vui với nguyên chủ.
Hà Trường Tiến hỏi: “Anh Vương đi không?”
Vương Vu Dạng cười: “Anh thì không đi được.”
“Anh vẫn còn để bụng Tiểu Khâu à?” Hà Trường Tiến vội gào lên, “Cô ấy nói với em rồi, lần đó cô ấy không cố tình muốn vào phòng anh, nghe thấy tiếng động, tưởng trộm nên mới không nghĩ nhiều mà vào.”
Cậu ta bĩu môi: “Cô ấy nghe nhầm nên mới vào, thật sự không có ý gì khác.”
Nguyên chủ giận vì chuyện này?
Anh đã tìm kiếm cả căn phòng từ lâu, không có gì kỳ lạ.
Chẳng lẽ nguyên chủ giống A Nam, chỉ đơn giản không muốn người khác vào phòng mình?
Hoặc là… còn có thứ anh chưa tìm ra?
Hà Trường Tiến lấy kính xuống lau lau: “Anh Vương, Tiểu Khâu quen biết chúng ta đươc hai năm, cô ấy là người thế nào chắc anh cũng biết, bình thường nấu cho chúng ta biết bao đồ ngon. Anh tha thứ cho cô ấy đi.”
“Được rồi.” Vương Vu Dạng đưa tay xoa thái dương, “Anh đi.”
Vương Vu Dạng lập tức vui vẻ: “Lúc đó anh nhớ nói chuyện rõ ràng vào, mọi thứ khúc mắc cứ mở hết ra, em bị kẹp ở giữa khó chịu muốn chết.”
Vương Vu Dạng nghĩ thầm, nên nói chuyện.
Cái chết của nguyên chủ chung quy vẫn phải điều tra cho rõ ràng, không chừng có thể tìm thêm chút gì đó từ Tiểu Khâu.
Tiếp theo là đủ loại lời khen Hà Trường Tiến dành cho Tiểu Khâu, khen trên trời dưới đất, suy nghĩ tâm tư đều hiện rõ trong mắt, không tài nào che dấu được.
Vương Vu Dạng lười nhác vùi người trong sofa: “Cậu thích em ấy đúng không?”
Mặt Hà Trường Tiến đỏ lên: “Đâu, đâu có.”
Vương Vu Dạng nghịch nghịch mấy sợi tóc: “Thích thì theo đuổi đi.”
Hà Trường Tiến bẻ bẻ ngón tay, mặt nhăn nhăn nhó nhó: “Anh Vương, giờ em tin anh nói sẽ thay đổi cách sống rồi, trước đây anh tuyệt đối sẽ không nói như vậy.”
Vương Vu Dạng chợt có chút hiếu kỳ, không biết nguyên chủ là kiểu người gì.
Hay là nhờ Chu Dịch tra giúp mình một chút?
Vương Vu Dạng lại nghĩ, đứa nhóc kia nói không quản, không dễ xử lý đây…
Sau khi Hà Trường Tiến đi, Vương Vu Dạng quay về phòng lục tìm. Anh bỏ ra hết một tiếng, tìm tất cả những nơi có thể tìm, vẫn không thu hoạch được gì.
Không có mục tiêu, không có phạm vi, chỉ dựa vào chút linh cảm quái dị, muốn tìm ra điểm bất thường là rất khó.
Gần mười hai giờ đêm, Chu Dịch trở lại.
Vương Vu Dạng ngáp mấy cái liền: “Sao muộn thế?”
“Có vài việc.” Chu Dịch lên gác, “Anh chờ, tôi đi tắm.”
Vương Vu Dạng ngửi thấy trên người hắn mùi máu tanh rất đậm, nhưng hành động của hắn không có gì bất thường, xem ra không bị thương, là dính máu của người khác.
Chu Dịch như nhớ tới điều gì, hắn đột nhiên dừng lại, đứng trên cầu thang nhìn xuống: “Thứ gì không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Vương Vu Dạng nhíu mày: “Hả?”
Chu Dịch tiếp tục lên gác, giọng nói lạnh lùng: “Tốt nhất đừng để người khác biết khứu giác của anh quá nhạy cảm, bằng không sẽ chọc tới rất nhiều phiền phức.”
Vương Vu Dạng lười biếng: “Chỉ có mình cậu biết.”
Anh thấy mắt thanh niên nhìn sang, liền cười cười: “Thân phận của tôi cũng vậy. Tiểu Dịch, cậu xem, chú cậu đối xử với cậu khác cậu thế nào.”
Chu Dịch: “…”
Không lâu lắm sau đó, Chu Dịch thay quần áo khác xuống dưới: “Đi thôi.”
Vương Vu Dạng cầm đèn pin, tầm mắt rơi xuống bóng lưng cao lớn trước mặt: “Cậu có thể để lưng chạm tôi không?”
Chu Dịch quay đầu.
“Ý tôi là,” Vương Vu Dạng đội nón đen lên, “Lúc gặp tình huống phát sinh…”
Chu Dịch ngắt ngang lời anh: “Tôi sẽ bỏ anh lại.”
Vương Vu Dạng thở dài thườn thượt: “Tâm địa Tiểu Dịch ác độc như thế ư.”
Chu Dịch mở cửa ra ngoài.
Vương Vu Dạng chậm rãi đóng cửa, mở đèn pin lần theo sau hắn: “Đã trễ thế này làm sao chúng ta qua đó?”
Chu Dịch không đáp.
Vương Vu Dạng vịn tay cầm chầm chậm xuống bậc thang, đổi đề tài: “Ban tối tôi ăn thử mì cậu nói, mùi quá nồng, không so được với của cậu.”
Anh cầm đèn pin chiếu lên hàng hiên: “Mì ăn không vô, tôi lên cái phần mềm Meituan gì đó gọi mì thịt bò ở một cửa hàng có khá nhiều phản hồi tốt, ăn rồi mới thấy cũng không bằng của cậu. Tiểu Dịch, chỉ cậu nấu ngon nhất.”
Chu Dịch đáp: “Anh ngậm miệng.”
Vương Vu Dạng cười: “Được thôi.”
Chu Dịch không cảm xúc xuống tầng, sau đó lại chạy lên vác người đàn ông còn đang mò mò ở tít trên tầng năm, vác xuống tầng như vác con rối.
Vương Vu Dạng nghe nhịp thở của người thanh niên, không hụt lấy một hơi. Anh thỏa mãn nói: “Nhìn cánh tay cậu mạnh mẽ cơ bắp thế này, chú đây an tâm.”
Chu Dịch giễu cợt: “Thẩm nhị gia bị một thằng đàn ông đối xử thế này lại không khó chịu chút nào?”
Vương Vu Dạng cầm đèn pin trong tay, đột nhiên cười rộ lên: “Cậu đoán xem.”
Chu Dịch nhìn anh qua vài tia sáng mờ ảo, phát hiện sắc mặt anh u ám, như ma như quỷ.
Chùm tia sáng lia tới, Chu Dịch chói mắt nghiêng đầu: “Chiếu tôi làm gì?”
Vương Vu Dạng chiếu đèn vào mặt hắn, lười nhác đáp: “Nhìn cậu chứ sao.”
Anh thở dài đáng thương: “Tôi mà không chiếu, mắt mũi miệng của cậu tôi chẳng thấy rõ cái nào.”
Chu Dịch giữ cổ tay anh, chiếu đèn đi chỗ khác, nghiêm mặt lạnh giọng: “Đừng đùa.”
“Rồi, không đùa nữa.” Vương Vu Dạng thản nhiên đáp, “Chúng ta đi thế nào? Có xe?”
Thái độ nói đổi là đổi, tính tình vô thường.
Chu Dịch không nhìn anh nữa, đi thẳng về phía trước: “Theo tôi là được.”
Vương Vu Dạng đưa đèn pin chiếu sáng lưng hắn, trở về trạng thái hòa nhã: “Tiểu Dịch, cậu chậm một chút xem nào, chăm sóc người già tàn tật.”
“…”
Chu Dịch không biết lôi đâu ra một chiếc Jeep, Vương Vu Dạng ngồi vào ghế, lập tức bị các mùi vị chung quanh choán lấy.
“Cậu ngủ với phụ nữ trong xe?”
Chu Dịch đánh vô lăng, bánh xe ma sát với mặt đường, vẽ thành hình chữ S lao thẳng vào hàng cây ven đường, tiếng phanh xe gấp gáp gai tai vang lên, chiếc xe dừng lại khi cách thân cây chỉ vài centimet.
Vương Vu Dạng ngồi trên ghế phó lái đưa đầu nhìn: “Vừa rồi nguy hiểm thật, thiếu tí nữa là đụng vào rồi.”
Gân xanh nổi đầy trên trán Chu Dịch: “Anh ngưng nói.”
Vương Vu Dạng: “…”
Hai giây sau, Chu Dịch vỗ tay lái, khẽ to giọng: “Tôi nói anh đừng mở miệng!”
“Chưa nói mà.” Chu Dạng quay đầu, quan tâm, “Cậu bị ảo giác hở? Hay là lúc quay xe não không xử lý kịp.”
Chu Dịch đưa tay che mặt, vẻ muốn chết đi cho rồi.
Vương Vu Dạng xoa mũi: “Tôi rút lại câu vừa rồi, ngủ với đàn ông.”
Giọng Chu Dịch lạnh lẽo: “Anh nói cái gì?”
“Không phải cậu.” Vương Vu Dạng mở một thanh chocolate, “Là chủ xe bạn cậu, làm ở ghế phó lái, cậu nhìn dưới chỗ tôi xem, có một hai chiếc áo thun, mùi bạc hà.”
Chu Dịch không nhìn, không mặn không nhạt nói một câu: “Chó nghiệp vụ cũng không lợi hại bằng anh.”
Vương Vu Dạng khiêm tốn xua tay: “Cũng giống nhau.”
Chu Dịch trợn mắt.
Vương Vu Dạng để tay gối sau đầu, cắn một miếng chocolate: “Mở cửa sổ đi, mùi hơi nặng.”
Chu Dịch nhíu mày: “Tôi không nghe.”
“Ừm.” Vương Vu Dạng đáp, “Nếu cậu ngửi thấy, nhất định sẽ đi rửa xe.”
Chu Dịch nghe thấy mùi chocolate thoang thoảng từ ghế bên cạnh, hắn thò tay vào túi, lấy hộp thuốc ra: “Những người tôi quen đều là người có năng lực, khướu giác khác với người thường cũng có, nhưng không đặc biệt như anh.”
Vương Vu Dạng liếm chocolate bên khóe miệng: “Lúc tôi bắt đầu dùng thân thể này chứng quáng gà mới xuất hiện, cả khướu giác kỳ lạ, có thể nguyên chủ không có tình trạng thế này.”
Hắn hời hợt: “Tôi vừa đến đã có nhiều chuyện lạ, thú vị thật.”
“Thú vị nhất là tôi không có ký ức của nguyên chủ, giống như một đoạn dữ liệu bị xóa hoàn toàn vậy, không còn chút vết tích.”
Trong xe tĩnh lặng.
Chu Dịch nhìn người đàn ông ngồi ở ghế phó lái, ánh mắt tối tăm không rõ: “Anh nói cho tôi làm gì?”
Vương Vu Dạng nhắm mắt: “Coi như chú đây lải nhải chút việc nhà với cậu đi.”
“Lải nhải việc nhà?” Chu Dịch lười lạnh, “Anh tưởng mình quăng mấy miếng mồi để khơi lên lòng hiếu kỳ của tôi, tìm cơ hội nhờ tôi điều tra chuyện của nguyên chủ?”
Vương Vu Dạng chậc lưỡi, khóe môi khẽ giương lên: “Cậu thông minh lên thế này khiến chú có chút thích cậu rồi đấy.”
Chu Dịch: “…”
Xe dừng ở ven đường mấy phút.
Lúc này Vương Vu Dạng đang lướt điện thoại đọc báo, Chu Dịch chăm chú lái xe, hai người không hề nói chuyện.
Tam Danh là một biệt thự riêng biệt, có cả hoa viên được chăm sóc rất tươi tốt, thoáng đãng lại không kém phần trang nhã.
Vương Vu Dạng xuống xe, trong tầm nhìn chỉ có rải rác vài điểm sáng nhỏ nơi đèn đường và cửa sổ biệt thự, những chỗ còn lại chỉ là những khoảng tối đen.
Đèn pin không được bật, anh đứng nguyên một chỗ, không biết phải đi đâu.
Chu Dịch thấp giọng: “Nhắm mắt lại.”
“Không được vác.” Vương Vu Dạng đùa, “Tôi không nhìn thấy cậu.”
Chu Dịch mặc đồ đen thui đứng trong tối: “…”
Luồng hơi lạnh đột ngột xông về phía Vương Vu Dạng, anh chưa kịp tỉnh táo đã bị vác trên vai: “Cậu…”
“Đừng ồn.” Chu Dịch cảnh cáo, không nói gì thêm.
Chu Dịch bị người thanh niên nọ vác đi. Trong mắt anh, vài điểm sáng nhỏ nhoi kia như treo ngược trên trời, di chuyển tán loạn, ánh nhìn mờ mịt khó chịu, chỉ còn cách nhắm lại.
Bên tai là tiếng hít thở đều đặn trầm ổn, anh nghe thấy tiếng động nhỏ, đoán chừng là đang trèo tường vào bên trong. Đến lúc được thả ra, người anh hơi nhộn nhạo.
Vương Vu Dạng nôn khan.
Sắc mặt Chu Dịch trầm xuống: “Anh mà dám phun ra là tôi đi, không quản anh nữa.”
Vương Vu Dạng hít sâu, quờ quạng bắt được một cánh tay, sờ dần xuống là một bàn tay to lớn, khớp xương rõ ràng lại còn cứng, lòng bàn tay thô ráp, vết chai trên ngón tay khá dày.
Trên đầu là giọng nói lạnh lẽo: “Sờ đủ chưa?”
“Chưa.” Vương Vu Dạng nhỏ giọng, “Để chú sờ xem cậu có bao nhiêu cái vòng tay.”
Miệng trêu chọc, song tay Vương Vu Dạng lại buông ra, đôi mắt lia tới một điểm sáng khá lớn: “Có đèn trong vườn hoa.”
Chu Dịch ừ hử, sau đó lên tiếng: “Lưu Phong ở hướng hai giờ.”
Vương Vu Dạng bất ngờ mở mắt: “Trễ thế này còn chưa ngủ? Hắn đang làm gì?”
Chu Dịch đáp: “Chăm sóc cây cỏ.”
Vương Vu Dạng thấy quái lạ, lúc này lại ước ao đôi mắt trở lại như bình thường, tầm nhìn như mù lòa này khiến anh trở nên rất vô dụng.
“Lưu Phong mặc đồ ngủ, chỉ có một mình.” Chu Dịch miêu tả những gì hắn thấy, “Hắn đang ngồi xổm bên bụi hoa, vừa vuốt lá vừa ngân nga, tâm tình rất tốt.”
Vương Vu Dạng nhấc vành mũ lên: “Hôm nay Lưu Phong ở tang lễ rất bình thường, hơn nữa hắn còn đến Thẩm Thị làm việc, không phát điên cũng không có bệnh. Chẳng nửa đêm không ngủ với vợ, chạy ra đây coi hoa là phương thức giải tỏa cảm xúc của hắn?”
Sau một lúc, tiếng thở Vương Vu dạng ngừng lại: “Cậu cảm thấy chỗ này lạ ở đâu?”
Chu Dịch nhìn anh: “Cái gì?”
Vương Vu Dạng đáp: “Độ ẩm quá cao.”
Chu Dịch mấp máy môi: “Mùa này ở thành phố S độ ẩm khá cao.”
“Cao quá mức.” Vương Vu Dạng nghiêm túc cau mày, “Quá ẩm ướt, không thoải mái.”
Chu Dịch chưa kịp đáp đã nghe anh lầm bầm: “Tôi ghét trời mưa.”
Hắn nhìn thấy sự chán ghét nơi người đàn ông bên cạnh mình, chân thực hiếm có.
Vương Vu Dạng mắc chừng quáng gà nghiêm trọng, tầm nhìn trở nên hạn hẹp, thứ ở dưới chân cũng không cách nào nhìn thấy. Anh trầm ngâm một lúc, chớp mắt hồi xổm xuống sờ sờ mặt đất, quả như anh đã nghĩ, rất ấm ướt.
Chu Dịch cũng ngồi xuống: “Vừa rồi tôi đến đây mặt đất khô ráo.”
“Không có mưa.” Vương Vu Dạng nói, “Buổi đêm ở nhà tưới cây làm gì?”
Chu Dịch đáp: “Mấy hôm rồi nhiệt độ cao, có thể là tiện tưới để cấp ẩm.”
“Không giống tiện.” Vương Vu Dạng sờ tay xuống đất, “Là cố tình xả nước.”
Chu Dịch nói: “Lưu Phong về nhà.”
Vương Vu Dạng dừng lại: “Vào rồi?”
Chu Dịch nhìn Lưu Phong đi vào phòng khác: “Ừm, vào rồi.”
Vương Vu Dạng hỏi: “Hắn trông thế nào?”
Chu Dịch không cảm xúc: “Không phải là lão bạch thỏ?”
Vương Vu Dạng cười: “Tiểu Dịch, không ngờ cậu có khiếu hài hước thế đấy. Nhưng giờ không phù hợp, cậu nói xem có đúng không?”
Cơ mặt Chu Dịch giật giật: “Lưu Phong cười một tràng dài, trông rất sảng khoái.”
Vương Vu Dạng đứng dậy: “Cậu đưa tôi vào chỗ của Lưu Phong.”
Chu Dịch định vác anh trên vai thì bị cản lại: “Chuyện còn chưa xong, tôi không để cậu vác được, nôn đầy lên người cậu đấy.”
“Như vầy,” Vương Vu Dạng nói, “Cậu đi trước, tôi đi sau cậu.”
Chu Dịch im lặng: “Anh giữ áo tôi.”
Dứt lời, cánh tay của hắn bị tóm lấy, bên tai là tiếng cười: “Trẻ con mới nắm quần áo.”
“…”