Vương Vu Dạng cười ha ha không nhịn xuống được: “Tiểu Dịch, sao cậu lại đáng yêu như thế nhỉ.”
“Có một cụm từ hình dung về cậu rất hoàn chỉnh, là gì ấy nhỉ…” Anh vừa cười vừa nói, “Ồ đúng, chú nghĩ ra rồi.”
“Gọi là tương phản manh.”
(*) Tương phản manh: Đại khái là bên ngoài lạnh lùng bên trong đáng yêu.
Nửa bên mặt Chu Dịch tái mét.
Vương Vu Dạng cười ra nước mắt, anh thở một lúc mới nói: “Mắt một mí cũng rất đẹp trai đó.”
Thái dương Chu Dịch co rúm lại.
“Tiểu Dịch đừng tự ti, có rất nhiều cô gái thích bạn trai mắt một mí.”
Vương Vu Dạng cười sờ sờ quả đầu định có phần gai tay, vẻ mặt hòa ái động viên: “Nam sinh cũng thích.”
Nửa bên mặt còn lại của Chu Dịch cũng tái nhợt. Nhưng anh không thích, lòng hắn nghĩ.
Vương Vu Dạng bị trì hoãn bởi tràng cười đã đời, một lúc sau mới nói đến chuyện của Trịnh Nguyên: “Tra được nguyên nhân Trịnh Nguyên nghỉ việc chưa?”
Chu Dịch lắc đầu: “Lưu Phong là cấp trên của hắn, năm đó rốt cuộc có lý do gì chỉ có hai người trong cuộc là họ rõ ràng, trong công ty có vài tin đồn, nói rằng hắn phạm sai sót.”
“Có người nói hắn vào phòng làm việc của Lưu Phong mà không gõ cửa, cũng có người nói hắn thấy Lưu Phong mà không chào hỏi.”
Vương Vu Dạng nhíu mày: “Sau đó Trịnh Nguyên bắt đầu học lễ nghi xã giao?”
Chu Dịch: “Có khả năng.”
Hắn nói ra thông tin điều tra được và suy đoán của mình: “Tiền lương của Thẩm Thị rộng rãi, rất nhiều người muốn đặt chân vào. Vào thời điểm đó mà nói hắn đã đánh mất công việc rất lý tưởng, hơn nữa khoảng thời gian đó vì thất nghiệp ở nhà nên bạn gái cũng bỏ đi, còn phá cả đứa con của hắn. Có khả năng hắn tính mọi hậu quả lên đầu Lưu Phong.”
“Cho rằng Lưu Phong khiến cuộc đời hắn trở nên thảm hại.”
Vương Vu Dạng: “…”
“Bất bình và tranh chấp quá sâu, khi trả thù hẳn phải là một nhát dao kết thúc tất cả. Nhưng cái chết của Lưu Phong kì dị như vậy, Trịnh Nguyên tham dự vào bằng cách nào? Hắn không thể là người lập kế hoạch, nhiều lắm cũng chỉ như Lưu Phong, một con tốt thí nhỏ nhoi.”
Vương Vu Dạng nói: “Nỗi hận thù của hắn với Lưu Phong bị kẻ khác lợi dụng, đoán chừng cũng chỉ như vậy.”
Chu Dịch không nói gì, trầm tư.
“Giả thiết là thôi miên đi, có thể thôi miên người thành động vật, khả năng phải rất thượng thừa, không thiên tài thì cũng là biến thái, chí ít phải mày mò nghiên cứu từ mười năm trở lên. Trịnh Nguyên không làm được.” Vương Vu Dạng nói, “Tức là đêm hôm đó có người thứ ba, chờ Lưu Phong trở về thôi miên hắn.”
“Không đúng, không nhất thiết phải đến trung tâm đào tạo. Chẳng lẽ Trịnh Nguyên gọi Lưu Phong đến là muốn dùng lễ nghi tốt nhất với hắn, uống rượu nói xin lỗi gì đó nhằm thỏa mãn tâm lý vặn vẹo?”
Chu Dịch vẫn không lên tiếng.
“Giả thiết đó không phải thôi miên, trong tay kẻ giật dây Trịnh Nguyên có thứ khiến Lưu Phong trở nên như vậy?”
Vương Vu Dạng đẩy vai thanh niên: “Nói gì đi.”
Chu Dịch hạ mắt nhìn anh: “Cảnh sát đang điều tra các khu thí nghiệm trong nước.”
Vương Vu Dạng kỳ lạ: “Thí nghiệm?”
“Ừm.” Chu Dịch nói, “Chờ kết quả.”
Trong đầu Vương Vu Dạng chợt lóe lên thứ gì, lần này anh kịp thời bắt được, thế nhưng không thể nhìn thấu qua lớp sương mù mông lung dày đặc.
Tầng gác yên tĩnh trong giây lát.
Vương Vu Dạng nhìn thấy tạ bên góc tường, anh đi tới khom người nâng lên, không nhấc nổi.
Chu Dịch: “…”
Vương Vu Dạng nâng bằng cả hai tay, thở hồng hộc.
Trán Chu Dịch hằn đầy gân xanh: “Bỏ xuống, trọng lượng đó không thích hợp với anh.”
Vương Vu Dạng không đánh đố bản thân nữa, anh xoa xoa cánh tay có chút lên gân: “Đúng là già cả rồi.”
Chu Dịch cười nhạt: “Anh đến phòng gym xem, cỡ tuổi này của anh có biết bao nhiêu người.”
Khóe môi Vương Vu Dạng giật một cái, không lưu tình gì hết.
“Tiểu Dịch, chú muốn ăn salad hoa quả.”
Chu Dịch nhắm mắt lại, giọng điệu cứng rắn: “Không biết làm.”
Vương Vu Dạng thở dài: “Thôi bỏ đi.”
Chu Dịch nghe tiếng bước chân, hắn mở mắt, nghiêng đầu đưa mắt nhìn bóng lưng xuống tầng của người đàn ông nọ, đến khi khuất mắt mới thu tầm mắt lại.
Giờ ngủ trưa của Vương Vu Dạng còn chưa bắt đầu, đã nghe lấy tiếng gào của Hùng Bạch: “Chú ơi, lão đại cháu làm salad hoa quả, chú muốn ăn không ạ?”
Anh mở cửa ra ngoài: “Salad hoa quả?”
“Vâng.” Trong miệng Hùng Bạch có nửa trái dâu tây, trong miệng chỉ toàn vị ngọt, “Ăn ngon lắm luôn.”
Vương Vu Dạng thấy khóe môi cậu nhóc dính sữa chua.
Chu Dịch bắt được, không khống chế được mở miệng: “Tiểu Bạch, miệng cậu bẩn.”
Hùng Bạch ậm ừ hai tiếng, đưa lưỡi liếm sữa chua dính trên môi, thỏa mãn tít cả mắt lại, ôm tô vui vẻ ăn salad.
Vương Vu Dạng nhìn về phía thanh niên, ánh mắt đầy ý sâu xa.
Mi mắt Chu Dịch giật giật.
Hơn hai giờ chiều Trần Tử Húc đến đây, không có quá nhiều đồ, chỉ có hai chiếc vali da.
Có Giang Dương hộ tống theo cùng, vẫn mặc màu hồng nhạt giống thường ngày, vẫn rất ra dáng đàn ông.
“Đến rồi, anh lượn đi báo cáo nhiệm vụ được rồi đó, lẹ lên.” Trần Tử Húc chê phiền.
Giang Dương tháo kính xuống: “Đã đến đây rồi, không mời anh vào ngồi?”
Trần Tử Húc không thèm kiêng nể: “Ngồi cái rắm, đã dọn dẹp gì đâu.”
“Này em họ,” Giang Dương khá hứng thú, “Tìm cái gì không tìm lại tới cái chỗ rách nát đến cái thang máy còn không có này, có khuynh hướng thích chịu ngược?”
Trần Tử Húc: “…”
Giang Dương nhìn câu đối tết tàn tạ ở nhà đối diện, tùy ý hỏi: “Nhà bên này ai ở?”
“Không biết, cút đi.” Giọng điệu Trần Tử Húc rất hung hăng.
Giang Dương đi tới gõ cửa, Trần Tử Húc vội vàng nhào tới cản.
Đúng lúc này, cửa mở ra, Chu Dịch cầm mấy túi rác ra ngoài, nhìn hai người họ lằng nhà lằng nhằng.
“Đệt!” Trần Tử Húc chửi.
Giang Dương nhìn người thanh niên cao lớn cường tráng, mặt vui vẻ cười nói: “Là cậu à, ở đây cùng với anh trai cậu?”
Chu Dịch làm ngơ đóng cửa lại, cầm rác xuống tầng.
Đồng điếu trên mặt Giang Dương chẳng thấy đâu, quay người nhìn em họ, biểu tình gian trá vẻ “Thằng oắt mày lộ đuôi rồi nhá”.
Mặt Trần Tử Húc hết xanh lại đen.
Giang Dương đưa mắt nhìn bảng số nhà đối diện, không vội, có cơ hội tiếp xúc với người đàn ông kia.
“Được rồi, đi đây, lần sau lại tới thăm cậu.”
Trần Tử Húc phẩy tay như đuổi ruồi.
Giang Dương đột nhiên quay đầu: “Tử Húc, phải biết kiềm chế, đừng chỉ biết chơi đùa, có ngày tự hại chính mình.”
Trần Tử Húc ngẩn người: “Hửm.”
“Anh tự bận tâm bản thân mình thì hơn, nhớ kiểm tra sức khỏe định kỳ, cẩn thận ông nội tiễn anh vào lòng đất.”
“Yên tâm, anh đây còn muốn làm chú của con cậu.” Giang Dương đeo kính râm rời đi.
Trần Tử Húc giơ ngón giữa lên, cậu đứng ngoài cửa gọi điện thoại, cười toe toét: “Chú ra đối diện tìm tôi đi.”
Vương Vu Dạng hỏi cậu: “Dọn dẹp rồi?”
Trần Tử Húc đáp: “Vẫn chưa.”
“Vậy không qua.” Vương Vu Dạng cười, “Cậu dọn xong thì tính tiếp.”
Trần Tử Húc lờ mờ nghe tiếng cúp máy: “… Fuck.”
Cậu lại gọi tới, giọng như thể chó con làm nũng: “Chú, tôi không muốn chú ra ngoài cửa tìm tôi nữa, giờ tôi đang ở trước cửa nhà chú, tới tìm chú này.”
Vương Vu Dạng mở cửa.
Trần Tử Húc kéo vali vào: “Để ở chỗ chú trước được không, tối tôi tới…”
Còn chưa dứt câu, bên cầu thang có tiếng bước chân, Chu Dịch vứt xong rác quay về.
Ở huyền quan có ba người, đứng chật kín chen chúc, bầu không khí vi diệu nảy nở.
Hùng Bạch vừa khéo đi ra đi vệ sinh: “???”
Hùng Bạch thăm dò ba người đàn ông đứng ở cửa, có vấn đề, chắc chắn có vấn đề.
Cơ mà…
Mình còn phải đi vệ sinh nữa, nhịn không nổi.
Hùng Bạch chui khỏi nhà vệ sinh, phát hiện lão đại đang ở phòng khách hút thuốc, nhiệt độ quanh người cực thấp.
Cậu nhóc cẩn thận mở miệng: “Lão đại, người anh em tóc tím cả người viết “Tôi cực kỳ có tiền” đó là ai vậy?”
Chu Dịch như đang suy nghĩ gì, không nghe thấy.
Hùng Bạch không dám hỏi thêm, cậu nhóc gõ cửa vào phòng của anh trai lão đại, đối mặt với anh trai tóc tím.
Đẹp trai thiệt, không chênh lệnh bao nhiêu với cậu, nhưng mà cao hơn cậu nhiều, tay dài chân dài, nước da trông khỏe mạnh, dây thần kinh vận động phát triển.
Mà mặt trông hơi quen, không biết gặp ở đâu rồi.
“Đồ lùn.”
Hùng Bạch trả lời với giọng nói trong trẻo: “Cậu gọi ai?”
“Gọi cậu đó.” Trần Tử Húc nhe hàm răng trắng sáng ra, “Nhìn đủ chưa?”
Hùng Bạch bĩu môi đến trước mặt anh, vành mắt hồng hồng: “Chú ơi, cậu ta nói cháu là đồ lùn kìa.”
Con ngươi của Trần Tử Húc sắp rớt xuống đến nơi rồi, mịa nó, ông đây chắp tay chịu thua.
Vương Vu Dạng xoa dịu bầu không khí như cha hai đứa nhóc, thiếu điều bắt hai đứa nhóc cầm tay nhau.
Trần Tử Húc ghé vào tai anh nói: “Chú, tôi chỉ nhìn chú thôi đó.”
Xong cúi người xuống nhìn đồ lùn, thiếu đứng đắn nói: “Trần Tử Húc.”
Hùng Bạch nhăn nhăn mũi: “Hùng…”
Trong đầu cậu nhóc thoáng hiện lên ba chữ kia, nghi ngờ chạy vào phòng, gõ phím xác nhận một cái.
Hùng Bạch đi ra phòng khách, hạ giọng nói: “Lão đại, đêm nay anh đừng hành động, chờ đêm mai.”
Chu Dịch ngẩng đầu lên từ làn khói mờ.
“Con gái Tôn Thành Chu sẽ tổ chức tiệc sinh nhật tại gia vào tối mai.”
Hùng Bạch tính kế híp mắt một cái: “Trần gia có trong danh sách được mời.”
Chu Dịch nghe đến đây, biết cậu có chủ ý gì.
“Giữ nguyên kế hoạch.”
Hùng Bạch có phần sốt ruột: “Lão đại, em vẫn chưa nói xong mà, thiếu gia họ Trần là người trong phòng chú đó, quan hệ giữa chú và cậu ta thoạt trông rất tốt, đúng là trời giúp…”
Chu Dịch ngắt lời cậu: “Được rồi, cứ vậy đi.”
Hùng Bạch ngờ vực nhìn hắn chằm chằm, trợn mắt lên: “Lão đại biết cả?”
Chu Dịch ra ban công.
“Rõ ràng có kế hoạch tốt, chắc chắn hơn sao chúng ta không thể dùng? Không có lý do gì mà.” Hùng Bạch cũng theo ra, nói, “Lão đại, đây không phải là tác phong của anh, anh…”
Chu Dịch ngắt ngang lời cậu lần hai, giọng nói lạnh lẽo: “Đừng nói nữa.”
Hùng Bạch hé môi: “Có phải anh sợ chú không đồng ý? Vậy để em nói, chuyện nhiệm vụ không cho chú biết, em có cách khác, chỉ cần chú và Trần Tử Húc cùng tham dự bữa tiệc, em sẽ tiếp tay gây chút nhiễu loạn, có thể cho anh cơ hội và thời gian tranh thủ…”
Chu Dịch nhìn cậu đầy sắc lạnh tàn nhẫn, biểu cảm trên khuôn mặt rất khủng bố.
Mặt mày Hùng Bạch trong nháy mắt trắng bệch, sợ đến không dám thở mạnh. Cậu nhóc uất ức cúi đầu mân mê mấy ngón tay.
Chu Dịch nhắm mắt: “Anh ấy biết Trần Tử Húc, nhưng đối phương không nói gia thế cho anh ấy biết.”
“Huống hồ anh ấy chỉ là người bình thường, nếu gây ra rắc rối trong buổi tiệc lớn như vậy, Trần Tử Húc không thể bảo vệ anh ấy chu toàn.”
Đôi mắt ửng đỏ của Hùng Bạch chớp chớp, biết rõ lão đại lo lắng.
“Vậy chúng ta suy nghĩ thêm?”
Chu Dịch kẹp chặt điếu thuốc trong tay, xoa xoa thái dương: “Tôi đã quyết định.”
Hắn dời bước đi vào phòng khách, bất thình lình thấy bóng dáng cao gầy của người đàn ông nọ bên tường, thoáng nhướn mày.
Chu Dịch ra hiệu Tiểu Bạch quay về phòng, hắn đến gần anh, nhỏ giọng mở miệng: “Nghe được?”
Vương Vu Dạng nói: “Ý kiến của Tiểu Bạch không tồi.”
Chu Dịch rít một hơi thuốc: “Chuyện này không có quan hệ gì với anh.”
“Tôn gia mở tiệc, nhân vật máu mặt trong thành phố S đều sẽ có mặt.” Vương Vu Dạng cười nói, “Chú cũng muốn gặp lại mấy người bạn già.”
Chu Dịch nhìn gò má anh: “Anh đã quyết định?”
“Đúng vậy.” Vương Vu Dạng đáp.
Chu Dịch lạnh giọng: “Tôi nói cái gì cũng sẽ không nghe?”
Vương Vu Dạng nghiêng đầu: “Cho chú cậu một điếu thuốc.”
Sau một lúc lại nói: “Thôi.”
Chu Dịch không phản ứng gì, điếu thuốc trên môi bị lấy đi, tầm mắt hắn đi theo điếu thuốc theo phản xạ, nhìn thấy nó bị kẹp giữa hai ngón tay thon dài gầy guộc của người đàn ông nọ, sau đó bị đưa đến giữa đôi môi không có bao nhiêu huyết sắc.
Vương Vu Dạng hút một hơi thuốc, nghe mùi thuốc rít đặc này là một chuyện, nhưng tự mình thưởng thức lại đem đến loại cảm giác khác.
Anh rũ mắt gảy tàn thuốc: “Yên tâm đi, không có việc gì.”
Không có câu trả lời.
Vương Vu Dạng nhấc mí mắt lên, phát hiện thanh niên đang nhìn mình như nhìn ma quỷ.
Anh phun khói lên mặt thanh niên: “Hoàn hồn, Tiểu Dịch.”
Chu Dịch như bị giật điện, mặt hắn không hề có cảm xúc quay người rời đi, bước chân vừa lớn vừa nhanh, vội vàng vào phòng vệ sinh.
Vương Vu Dạng cười, anh hút nốt điếu thuốc dang dở, tụi tắt tàn thuốc rồi ném đầu lọc vào thùng rác, về phòng cầm điện thoại, tìm tin tức liên quan đến Tân Thụy.
Tuy Tôn Thành Chu biến thái là thật, nhưng lại cưng chiều cô con gái vừa vào đại học của gã như bảo bối.
Năm nào cũng làm tiệc sinh nhật, rất long trọng.
Trần Tử Húc lại gần: “Chú, đang xem gì vậy?”
Vương Vu Dạng nói: “Xem tin tức.”
“Nhà của người có tiền quả là khác biệt, có cái sinh nhật cũng phô trương làm lớn như vậy.”
Trần Tử Húc nghịch đuôi tóc của anh: “Anh có muốn biết tiệc sinh nhật của người có tiền ra làm sao không?”
Vương Vu Dạng: “Hả?”
“Đi tiệc này đi.” Trần Tử Húc cười lên rất đẹp trai, pha thêm mấy phần ngạo nghễ, “Anh muốn đi thì nói, tôi dẫn anh đi.”
Vương Vu Dạng cười, không nói gì.
“Chú không tin?”
Trần Tử Húc buông tóc anh ra, giữ chặt gáy anh: “Chú, lần đầu tiên gặp chú tôi nói gì chú còn nhớ chứ?”
Vương Vu Dạng tiếp tục đọc báo mạng: “Cậu nói rất nhiều.”
Trần Tử Húc nói: “Đều nhớ cả?”
Vương Vu Dạng đáp: “Đều không nhớ rõ.”
Trần Tử Húc: “…”
“Tôi rất có tiền.” Trần Tử Húc nghiến răng, “Là câu này.”
Vương Vu Dạng “À” một tiếng dài.
“Quyết định vậy đi, để tôi dẫn chú đi mở mang tầm mắt.”
Nói rồi Trần Tử Húc đứng dậy: “Bây giờ tôi về dọn nhà, chút nữa chú qua, tôi sẽ cho chú biết thế nào là bếp trưởng chân chính.”
Vương Vu Dạng nhìn thiếu niên hấp tấp chạy khỏi phòng, anh ném điện thoại sang một bên, bóc một thanh chocolate ra ăn.
Nhóc quỷ này tiếp cận mình rốt cuộc là vì mục đích gì…
Cứ thế mà tiếp tục thôi.
Dù cục diện xoay chuyển thế nào, lợi dụng hay bị lợi dụng, không đến phút cuối cùng, không biết được ai nhiều lợi ích hơn ai.
Trần Tử Húc về ngôi nhà mới của mình, nằm ườn ra sofa, đôi chân dài gác lên ghế.
Nằm như thế một hồi, Trần Tử Húc gọi điện cho Giang Dương: “Anh biết tiệc của Tôn gia mấy giờ không? Khi nào anh đi thì gọi tôi.”
Giang Dương ngạc nhiên: “Cậu không đi mà?”
Trần Tử Húc: “Tôi đổi ý.”
Giang Dương trêu đùa: “Nguyên nhân gì khiến em họ tôi đây đổi ý đây?”
Trần Tử Húc cũng cười: “Nghe nói anh từng qua lại với lão già Tôn gia kia.”
Nụ cười trên mặt Giang Dương biến mất: “Làm sao biết?”
Trần Tử Húc vờ vịt: “Muốn người khác không biết, vậy thì mình đừng làm.”
Giang Dương nhỏ giọng: “Năm đó anh đoạn tuyệt quan hệ trong nhà, hai năm gần đây mới có chuyển biến tốt, cậu đừng làm chuyện thêm phiền.”
Trần Tử Húc nhớ tới lời mẹ kể, tên này vì mối tình đầu mà come out, quậy một màn sống dở chết dở, kết quả chẳng bao lâu đã bị đội nón xanh, đầu óc loạn lạc chạy vào Kim Tôn, sa đọa đến bây giờ.
“Anh nghĩ quá rồi, tôi mới không rỗi thời gian quan tâm chuyện hư hỏng của anh.”
Giang Dương thở ra một hơi: “Tối mai anh lái xe sang đón cậu.”
“Đúng rồi, Lâm Thiếu Nam có một người em gái, tối mai sẽ dẫn theo. Cá nhân anh cậu thấy đối tượng coi mắt đẹp hơn một chút, cậu có…”
Trần Tử Húc cúp máy.
Trong phòng quản lý của Kim Tôn, Giang Dương xoay ghế làm việc, hôm nay club không có chuyện vui gì chơi, chán quá đi.
Làm gì thì được đây…
Ghế bỗng dừng lại, Giang Dương bấm đốt tay dựa lưng vào ghế, lên tầng cao nhất gặp Lâm Thiếu Nam vậy.
Lấy người đàn ông khiến mình cảm thấy quen thuộc khó tả kia làm đề tài, họa may có thể thấy được biểu cảm đặc sắc nào đó trên mặt Lâm Thiếu Nam.