Chờ Hừng Đông

Chương 40



Tôi rất muốn đi sâu vào nghiên cứu chú.

Ánh mắt Chu Dịch lặng như băng.

Mắt trái Tiêu Minh giật lên, bỏ ống nhòm xuống theo phản xạ.

Mặt Chu Dịch không hề có cảm xúc, nhả ra một vòng khói, gảy tàn thuốc xuống đất, tiếp tục đi về phía trước.

Sát thủ, lính đánh thuê, bộ đội đặc chủng, ba vòng tròn này có một tập giao chung.

Tiêu Minh là cựu đội phó của lực lượng bộ đội đặc chủng, hẳn đã nghe nói hoặc gặp qua hắn, chắc chắn nhận ra.

Theo tình hình trước mắt, Tiêu Minh vẫn chưa nói thân phận của mình với ông chủ.

Nguyên nhân đoán chừng là muốn điều tra nguyên nhân hắn về nước.

Có kiêng kỵ.

Chu Dịch suy tư, Lâm Thiếu Nam phái Tiêu Minh lại đây nghĩa là đã nổi lòng nghi ngờ, chẳng qua cảm thấy quá mức hoang đường, muốn tra tường tận một vài thứ.

Hắn muốn dùng tương kế tựu kế, lợi dụng Tiêu Minh theo dõi để bảo vệ người đàn ông kia.

Dù sao Tiêu Bạch cũng chỉ là một tình báo, thân thủ tầm trung.

Về phần xác định vị trí vừa rồi coi như là một lời cảnh báo.

Những thứ khác, sau này hãy nói.

Chu Dịch đưa áo vest đến tiệm giặt ủi, sắp xếp lại kho hàng, mua đồ ăn về lại tiểu khu, phát hiện Tiêu Minh đã rút khỏi tòa nhà đối diện, cũng không ở gần đây nữa.

Xem ra muốn đổi đường theo dõi khác.

Lúc Chu Dịch trở về mới biết cháo trong nồi vẫn còn nguyên, người đàn ông nọ vẫn đang ngủ, hắn xoa thái dương, quay người đi quét tước vệ sinh.

Gần đến mười giờ, Vương Vu Dạng còn buồn ngủ mới rời giường, người mềm nhũn, lại trước gương đứng đơ ra đó cả nửa ngày, thở dài: “Có tóc bạc rồi.”

Giọng điệu đau thương, như thể đã sắp đến lúc gần đất xa trời.

Chu Dịch đang lau tủ TV: “…”

Vương Vu Dạng gọi: “Tiểu Dịch, tới đây nhổ tóc bạc cho chú.”

Chu Dịch ngoảnh mặt làm ngơ.

Vương Vu Dạng cười: “Lại đây.”

Chu Dịch cứng rắn lạnh lẽo: “Tự nhổ.”

Tầm hai, ba phút sau, Chu Dịch mặt mũi tối tầm đứng ngay sau anh, nhổ sợi tóc bạc trên đầu anh xuống.

Vương Vu Dạng nói: “Cậu tìm xem còn cọng nào không.”

Chu Dịch cảm thấy bất đắc dĩ trước thái độ của anh: “Lúc trước anh không có tóc bạc?”

“Không có.” Vương Vu Dạng chỉnh lại đuôi tóc dài, mặt mày biếng nhác, “Lúc còn sống chú rất chú trọng sức khỏe.”

Chu Dịch nhìn người đàn ông trong gương, không chút nghĩ ngợi đã nói ra một câu: “Vậy còn nuôi tiểu bạch thỏ làm gì?”

Vương Vu Dạng với cái lược: “Hả?”

Chu Dịch rũ mắt, ánh mắt rơi xuống phần cổ mảnh khảnh tái nhợt của anh, hơi khựng lại, không nói một lời đã đi mất.

Vương Vu Dạng buộc tóc lên, ăn bữa sáng nóng hồi.

“Tiểu Dịch, cậu hết sốt rồi đúng không?”

Chu Dịch trầm mặc dọn dẹp.

Vương Vu Dạng gắp cà rốt xào: “Tiểu Bạch đâu?”

Chu Dịch vẫn không có phản ứng.

Vương Vu Dạng như không cảm nhận hàn khí trong người hắn đang tràn ra ngoài, lại hỏi tiếp: “Đi học à?”

Chu Dịch ném khăn lau lên bàn, sắc mặt lạnh lùng.

Vương Vu Dạng khẽ ngẩng đâu, khóe môi mỉm cười, dịu dàng hòa ái.

Đáy mắt Chu Dịch khẽ động, hắn hít sâu, nhạt giọng nói: “Ăn xong làm việc chính.”

Vương Vu Dạng hỏi: “Việc chính? Cái gì?”

Chu Dịch nhìn anh: “Không phải anh muốn tôi kiểm phòng giúp anh?”

Vương Vu Dạng nhớ ra, đặt bát đũa xuống: “Vậy giờ làm luôn đi.”

Chu Dịch nhìn trong bát anh vẫn còn cháo, có mỗi một bát cũng không ăn xong. Hắn cau mày: “Lát nữa.”

Vương Vu Dạng nghe vậy, tiếp tục ăn cháo.

Mười giờ rưỡi, Chu Dịch đi vào phòng ngủ chính: “Không vội kiểm trong một ngày, chia nhỏ khu ra.”

Vương Vu Dạng mở ghế ra ngồi xuống: “Nghe Tiểu Dịch.”

Chu Dịch nhìn túi phước cầu an trên đầu giường.

Vương Vu Dạng bóc chocolate ra ăn: “Cái đó là bữa trước Hà Trường Tiến đi chùa thắp hương.”

Không biết Chu Dịch nghĩ cái gì, cởi vòng đen trên tay xuống ném cho người đàn ông nọ: “Cầm.”

Vương Vu Dạng dừng lại.

“Trong này có thiết bị giám sát.” Chu Dịch nói, “Khi xung quanh có máy nghe lén hoặc quay trộm, đèn báo động sẽ nháy lên.”

Vương Vu Dạng đặt chocolate lên bàn, cầm chiếc vòng đen trong ngực mình: “Đây là thứ hộ mệnh của cậu phải không.”

Chu Dịch đến cạnh giường ngồi xổm xuống, nhìn vào vách tường: “Không đáng kể.”

Vòng đen có chút mát lạnh, lẫn với mùi thuốc lá nồng nặc vờn xung quanh mũi Vương Vu Dạng. Anh nhìn ngắm chiếc vòng, ngón tay vuốt ve những vết tích trên đó.

Chu Dịch không nghe thấy tiếng động gì phía sau, hắn quay người, đang định nói chuyện thì thấy anh đi tới, ngồi xuống trước mặt hắn, kéo tay hắn.

Như phản xạ tự nhiên, Chu Dịch giơ tay lên, né động chạm của anh.

Vương Vu Dạng cười: “Tiểu Dịch căng thẳng.”

Chu Dịch lạnh nhạt: “Tôi có gì phải căng thẳng.”

Nụ cười trên môi Vương Vu Dạng càng sâu: “Đúng vậy, có gì phải căng thẳng chứ…”

Vừa dứt lời, anh bắt lấy cổ tay của thanh niên.

Chu Dịch chưa kịp trốn đi, bị chạm vào trong nháy mắt như trúng phải độc, không nhúc nhích, sững sờ nhìn bàn tay giữ trên cổ tay mình.

Khớp xương thon dài, ngón tay nhẵn nhụi, quá mức trắng mềm mảnh mai, chỉ cần nắn một chút là có thể bẻ gãy.

Vương Vu Dạng đeo vòng đen trở lại trên tay hắn.

Chu Dịch cứng ngắc, tim vọt lên đến cổ họng, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi, vết thương trên cánh tay bị hắn bỏ quên từ lâu cũng bắt đầu đau nhói lên.

Một loạt biến hóa này đều bị hắn liều chết ghìm xuống, chưa từng mảy may xuất hiện trên mặt.

Vương Vu Dạng đeo xong, không nhanh không chậm nói: “Nếu là đồ của giới của giới giết chóc thì nên dùng trên người cậu, vậy mới phát huy được tác dụng cao nhất, chứ nó không phải một cái thiết bị giám sát, quá lãng phí.”

Chu Dịch không lên tiếng.

Vương Vu Dạng cười, vỗ lên mu bàn tay hắn hai cái: “Chú nhận tấm lòng của cậu.”

Trong hơi thở Chu Dịch chỉ toàn mùi nước giặt trên người anh, yết hầu hắn khẽ trượt xuống: “Vậy anh chờ tôi làm cho anh thiết bị giám sát khác.”

“Được.” Vương Vu Dạng đứng lên, “Phiền Tiểu Dịch rồi.”

Chu Dịch lau mồ hôi lạnh trên trán, trong đầu hiện lên câu nói của lính đánh thuê trúng tuyển năm ấy.

—— Lính đánh thuê không cần tình cảm, không cần gia đình.

Hắn cắn chặt điếu thuốc trên môi, cần.

Ở một nơi khác, Hùng Bạch đi học tại trung tâm huấn luyện, vẫn ngồi ở hàng cuối cùng.

Điểm khác biệt duy nhất chính là, cô gái ngồi trước mặt cậu nhóc đã trở thành bạn cùng bàn.

Cùng nhóm thực hành.

Hùng Bạch chìa qua một miếng giấy trắng làm danh thiếp.

Cô gái đứng lên, đọc tên và chức vụ của đối phương lên theo hướng dẫn của giảng viên.

Trịnh Nguyên đứng bên cạnh nói: “Bạn nữ, lúc đọc lên âm lượng phải nhẹ đi một chút, nếu không đối phương sẽ không cảm nhận được sự tôn trọng, chỉ cảm thấy ồn ào, xốc nổi, chưa đủ độ chín chắn.”

Mặt cô đỏ chót: “Vâng, xin lỗi, em quên mất.”

Trịnh Nguyên nhẹ giọng động viên: “Không vấn đề gì, chúng ta tập lại một lần nữa.”

Cô gái ngượng ngùng cười: “Vâng!”

Hùng Bạch lia mắt nhìn xung quanh, lúc góp ý vừa rồi giọng Trịnh Nguyên rất thấp, cố ý giữ lại tự tôn cho học viên, không để người khác mượn cơ hội chế nhạo.

Đúng là ga lăng chu đáo.

Sau buổi học Hùng Bạch tìm cô gái nọ nói chuyện: “Cậu đăng ký khóa mấy buổi học?”

Cô gái ngại ngùng trả lời: “Một tuần.”

Hùng Bạch cười chớp mắt mấy cái: “Mình cũng vậy.”

Cô gái vui vẻ nói: “Thật ư, thế thì tốt quá, chúng ta vẫn có thể cùng tổ.”

Hùng Bạch cất sổ ghi chép và bút đi: “Trung tâm đào tạo này mình tìm trên mạng, đắt hơn so với những chỗ khác nhưng cảm thấy rất đáng đồng tiền.”

Cô gái như tìm được người cùng chí hướng, gật đầu liên tục: “Trình độ giảng viên cũng rất cao, đặc biệt là thầy Trịnh, thầy ấy rất nổi tiếng.”

Hùng Bạch nói: “Thầy Trịnh giảng bài rất thú vị.”

“Ừm.” Cô gái nhỏ giọng nói, “Rất nhiều người tới đây vì thầy ấy, đăng ký muốn học lớp của thầy.”

Hùng Bạch “A” lên một tiếng: “Vậy đồng nghiệp của thấy ấy chắc không thích thầy ấy đâu nhỉ?”

Cô gái hỏi: “Tại sao?”

Hùng Bạch nhún vai: “Cạnh tranh, kiểu thế.”

“Không có đâu.”

Cô gái nói: “Mình thấy thầy Trịnh có quan hệ rất tốt với đồng nghiệp mà.”

Hùng Bạch kéo kéo dây balo, cậu cũng nhìn thấy cảnh đồng nghiệp tương thân tương ái như thế rồi.

Mỗi người đều có ít nhiều khuyết thiếu, cũng vì thế mới có thể tạo ra những khả năng vô hạn.

Trịnh Nguyên biểu hiện quá hoàn hảo như vậy, trông có vẻ đạo đức giả cứng nhắc, các đồng nghiệp không khó chịu sao? Hài hòa như vậy là thế nào?

Cậu nhìn theo tầm mắt của cô, lập tức thấy Tào Tháo đứng bên lối đi, tay cầm cặp táp đen, tay còn lại cầm ly giữ nhiệt, không biết nghe thấy được bao nhiêu.

“Chào thầy.”

Trịnh Nguyên ngẩng đầu: “Sao các em còn chưa đi?”

“Bây giờ đi ạ.” Hùng Bạch đứng dậy, nói, “Thầy Trịnh, em có việc muốn hỏi thầy.”

Trịnh Nguyên đáp: “Vậy đến phòng làm việc của tôi đi.”

“Thứ năm gặp lại nha.”

Hùng Bạch cầm balo lên, vẫy tay với cô gái một cái, nhanh chóng ra khỏi phòng học với Trịnh Nguyên.

Trịnh Nguyên đến văn phòng, đặt cặp táp và ly nước lên bàn làm việc, đóng cửa lại nói: “Có chuyện gì vậy?”

“Em muốn hỏi về phần Powerpoint cho bài thuyết trình sắp tới ạ.”

Hùng Bạch vừa nghi hoặc vừa cẩn thận gãi gãi đầu: “Em không biết phải điều chỉnh bài thế nào, muốn nhờ thầy Trịnh hướng dẫn.”

Trình Nguyên nhìn từ trên xuống dưới, thời gian và ánh mắt đều vừa khớp, không thiếu lễ độ, cũng không có ý dò xét, khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái.

“Theo độ tuổi, kinh nghiệm và trình độ của cậu, cơ bản và dễ nhìn là được rồi.”

Hùng Bạch dẩu môi: “Em không cần chỉnh sửa gì ạ?”

Trịnh Nguyên nói: “Không cần.”

Hùng Bạch đáp với giọng điệu mềm mại: “Vậy em không lăn tăn nữa.”

Trịnh Nguyên vuốt gấu áo: “Ừm.”

Hùng Bạch mở cửa, ló đầu lại, cười rạng rỡ đáng yêu: “Thầy Trịnh, hôm sau gặp lại ạ!”

Trịnh Nguyên hòa nhã: “Trời mưa, em có mang dù không?”

Hùng Bạch a lên: “Em quên rồi ạ.”

Trịnh Nguyên mở ngăn kéo lấy một chiếc ô sẫm màu ra: “Em cầm đi.”

Hùng Bạch kinh ngạc: “Vậy làm sao thầy Trịnh về được?”

“Đêm nay tôi ngủ lại trung tâm.” Trịnh Nguyên nói, “Đi đường cẩn thận.”

“Cảm ơn thầy ạ.”

Hùng Bạch cầm dù đóng cửa lại, nụ cười trên mặt biến mất, thở dài thất vọng.

Trung tâm đào tạo này không có cảm giác gì lạ, nhưng Trịnh Nguyên có một chút.

Lúc uống rượu lấy ra hai ly, một ly cho mình, ly còn lại đặt phía đối diện, còn cụng ly.

Vừa trang trọng vừa kỳ dị.

Hùng Bạch lái xe đến đây, đỗ khá xa, lúc về chạm mắt mấy người bạn trên lớp, bọn họ ngồi xe buýt cả.

Để phù hợp với thiết lập hình tượng sinh viên vừa tốt nghiệp quần áo không quá một trăm đồng, Hùng Bạch cũng đi xe buýt.

Hùng Bạch ướt nhẹp trở về nhà, vừa vào cửa lập tức tháo giày, cởi quần áo ra.

Vương Vu Dạng ngồi trên sofa nhướn mi.

Chu Dịch lạnh lùng nói: “Tiểu Bạch, vào nhà vệ sinh cởi.”

Hùng Bạch cởi quần được một nửa: “???”

Lúc ở quân đoàn, không phải mọi người đều tắm chung, ở trần mặc quần cộc tương trợ các kiểu, bình thường mà ta.

Hùng Bạch nhìn vào mắt lão đại, một lời khó nói hết túm quần chạy vào nhà vệ sinh.

Chu Dịch bực bội một cách khó hiểu, bên tai đột nhiên có giọng nói: “Eo Tiểu Bạch vừa nhỏ vừa trắng, không tồi.”

Hắn nghe thế, lạnh lùng liếc người đàn ông nọ: “Thế à?”

“Phải rồi.” Vương Vu Dạng cười cười, “Tiểu Dịch, lấy cho chú trái quýt đi.”

Chu Dịch đứng dậy vào phòng Tiểu Bạch.

Vương Vu Dạng lắc đầu một cái, đứa nhỏ này ngày càng dễ giận; anh chậm rãi cầm một trái quýt về phòng, cầm điện thoại đọc tin tức về Thẩm gia và Lâm gia.

Hùng Bạch tắm rửa sạch sẽ xong về phòng: “Lão đại, anh cãi nhau với chú hở?”

Chu Dịch không trả lời mà hỏi lại: “Có chuyện gì bên chỗ Trịnh Nguyên?”

Hùng Bạch lau tóc: “No.”

Chu Dịch cau mày: “Tiếp tục theo dõi.”

Hùng Bạch đặt mông xuống giường, hai lòng bàn chân dính vào với nhau: “Cảnh sát hình như muốn rút rồi.”

Chu Dịch không thấy lạ: “Vụ án nhiều, nhân lực có hạn.”

“Vừa có chút manh mối đã rút,” Hùng Bạch ra vẻ ông cụ non, “Lão đại, không phải em nói gì tới anh chớ, cái chết của ân nhân anh có quá nhiều bí ẩn, phức tạp đây.”

“Lần này nhận việc cũng vì tiền thù lao, anh đến dinh thự Tôn gia tìm người bên đó muốn, vô tình tìm ra nguyên nhân bí ẩn phía sau cái chết của Lưu Phong.”

“Trước đó chúng ta sẽ gom hai việc này lại với nhau ư? Không hề.”

Cậu nhóc tự hỏi tự trả lời: “Em cảm thấy trông có vẻ không liên quan, không chừng cuối cùng lại móc nối với nhau, chỉ hai người chúng ta điều tra là không đủ, cần thêm một tay của cảnh sát nữa.”

Chu Dịch nói: “Tối nay tôi đem thuốc đến chỗ của Mai Nguyệt, cảnh sát sẽ tiếp tục truy vết.”

“Vậy lão đại cẩn thận.”

Hùng Bạch nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, tối nay em có hẹn, chắc sáng mai mới về. Em không tắt máy tính, CCTV của Trịnh Nguyên và trung tâm đào tạo lão đại xem ha.”

Chu Dịch trầm giọng: “Cậu qua đêm bên ngoài?”

Hùng Bạch kéo khăn tắm trên đầu xuống: “Lâu lâu mới gọi một lần, nói chung phải đi chứ ạ.”

“Hơn nữa anh không cho em làm bậy bạ trong xe mà, bây giờ bắt đầu tìm khách sạn có phòng cũng phải ngủ lại một đêm, không thể đi về lúc nửa đêm được.”

Chu Dịch: “…”

Hùng Bạch ló mặt ra khỏi khăn tắm: “Lão đại, anh muốn thử không?”

Chu Dịch không phản ứng: “Cái gì?”

“ONS á.” Hùng Bạch nghiêm túc nói, “He hay she cũng được, em có số này.”

OSN: aka One Night Stand, nghĩa là tình một đêm.

Chu Dịch: “…”

Hùng Bạch sâu xa nhấn mạnh: “Lão đại, anh đừng bài xích như thế chứ, nhu cầu sinh lý đã được chứng minh là mang lại lợi ích cho sự phát triển của thể chất và tinh thần. Anh có thể tự dựa vào mình một ngày, một năm, nhưng dài hạn thì không thể, sẽ dẫn đến thận hư, khí huyết không lưu thông, viêm đường tiết niệu, lão hóa sớm, ảnh hưởng đến tinh thần…”

Chu Dịch càng nghe, mặt càng đen lại, cuối cùng biến thành đáy nồi, hắn vác đáy nồi ra khỏi phòng.

Hùng Bạch thở dài, lão đại quá ngây thơ, chưa từng chạm vào phụ nữ, cũng chưa từng chạm vào đàn ông, là xử nam duy nhất trong quân đoàn bọn cậu.

Cũng chẳng biết rốt cuộc tính hướng của hắn là gì, quá mơ hồ.

Hơn một giờ đêm, tại khu nhà Nam Thập Giai, tầng năm số 502.

Mai Nguyệt đang ngủ say đột nhiên mở mắt ra.

Trong phòng tối đen, cực kỳ yên tĩnh, không có tiếng động lạ.

Sợi dây căng như dây đàn trong lòng Mai Nguyệt buông lỏng, cô mở đèn, cầm ly nước trên tủ đầu giường uống một ngụm.

Chiếc ly đưa đến bên miệng, đột nhiên khựng lại.

Đồng tử Mai Nguyệt co lại, cô quay đầu, trên tủ có một thứ.

Một chiếc ống trong suốt dài từ ba đến bốn centimet, bên trong là chất lỏng không biết tên, không biết xuất hiện từ lúc nào.

Ở khoảng cách gần như thế cô lại không hề phát hiện.

Nếu như muốn mạng của cô, chẳng phải quá dễ dàng?

Mai Nguyệt đi chân trần, cầm súng kiểm tra từng phòng một, không có phát hiện.

Sắc mặt cô rất khó coi, giắt súng sau lưng, dùng khăn giấy cầm ống thuốc lên nhìn, sau đó cẩn thận đặt xuống, mang theo vào cục cảnh sát.

Trương Tề đang ngủ thì bị cú điện thoại của Mai Nguyệt dựng dậy, cả đêm đo đạt kiểm tra.

Mai Nguyệt không về nhà, cũng tùy tiện ngồi trên ghế cục ngủ, lúc Trường Tề gọi dậy đã là gần sáng.

“Thế nào?”

Trường Tề tháo kính xuống: “Trên ống không có bất kỳ dấu vân tay nào.”

Mai Nguyệt vén mái tóc ngắn gọn gàng: “Cậu nói tiếp đi.”

Trương Tề uể oải vuốt mũi: “Em chỉ xét nghiệm ra được máu của ba loại chó khác nhau, một lượng lớn Adrenaline, và một vài thành phần không rõ khác nữa.”

Adrenaline: có tên khác là Epinephrine, là một hormon được giải phóng khỏi tuyến thượng thận, được phóng thích vào máu và phục vụ như các chất trung gian hóa học, đồng thời truyền tải xung thần kinh cho các cơ quan khác nhau. Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, là thứ cho nhịp tim của con người đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.

Mai Nguyệt quay đầu lại: “Cần bao lâu để xác định các thành phần còn lại?”

“Rất khó nói.”

Trương Tề đeo kính lại: “Tuy hiện tại em không chắc chắn về những thành phần đó, nhưng em có cảm giác thứ thuốc trong ống đó không phải một loại virus; nó có thể là một loại thuốc thí nghiệm liên quan đến biến đổi cơ thể con người, rất kỳ lạ.”

Biểu cảm trên mặt Mai Nguyệt cứng lại, nếu là thí nghiệm…

“Trước tiên cậu cứ tiếp tục điều tra, từ từ sẽ ra.”

“Được, em sẽ cố hết sức.” Đôi mắt sau cặp kính của Trương Tề thoáng lóe lên vẻ phấn khích.

Mai Nguyệt gọi hai đồng nghiệp bên khám nghiệm đến nhà mình, kết quả không tìm ra đầu mối gì.

Người đến tối hôm qua không hề để lại dấu vết, giống như ma quỷ.

Mục đích chính là đưa ống chất lỏng kia, địch hay bạn vẫn chưa thể xác định.

Trước hết phải tra ra chất lỏng đó là thứ gì.

Mùng hai đầu tháng, Trần Tử Húc xách theo hai hộp chocolate xuất hiện trước mặt Vương Vu Dạng: “Chú, tôi về nhà chờ mấy hôm, một cuộc điện thoại từ chú cũng thẳng thấy đâu, tin nhắn cũng không có lấy một cái. Chú có xem tôi là chuyện gì to tát gì đâu.”

Nói rồi đau lòng nhào lên, mặt chui vào cổ anh cọ cọ: “Con mẹ nó tôi mua cho anh hai hộp chocolate, nhập khẩu đàng hoàng, tôi tự đặt đấy, thế có đủ tâm không? Có đủ không?”

Vương Vu Dạng đẩy cậu ra: “Nhóc quỷ, nói chuyện thì nói, đừng có loi choi như chó con.”

“Ai là chó con, ông đây là chó lớn, không, là sói.”

Trần Tử Húc lại muốn nhào vào, bị Hùng Bạch từ nhà vệ sinh đi ra đạp cho một phát.

“Tiên sư nó,” Trần Tử Húc hung dữ, “Nhóc lùn, cậu đạp ông?”

Hùng Bạch ôm đùi người to nhất nhà, nhỏ nhẹ đáng yêu: “Chú ơi, cứu cháu với!”

“Vờ vịt, lần trước vờ vịt, lần này lại mẹ nó vờ vịt,” Trần Tử Húc vặn tay cậu nhóc, khinh bỉ, “Thằng cháu ăn trộm kia, bỏ tay ra cho ông.”

Hùng Bạch cười hê hê: “Vừa nãy tôi đi vệ sinh không rửa tay đâu đó.”

“Tao đệt!” Trần Tử Húc hất tay như bị ruồi bâu, nhảy tưng tưng chạy trốn.

Hùng Bạch đắc ý làm mặt quỷ.

Vương Vu Dạng làm cho hai đứa nhóc ngồi xuống, đau đầu mở tủ lạnh, phát hiện chỉ còn mấy cọng cải thìa, liền gọi điện cho Chu Dịch.

“Lúc cậu về mua táo nhé, phải to, đẹp, giòn.”

Chu Dịch nghe thấy động tĩnh trong điện thoại: “Nhóc quỷ kia ở đây?”

Vương Vu Dạng: “Ừ.”

Chu Dịch trầm mặc cúp điện thoại.

Vương Vu Dạng không ra ngoài, Trần Tử Húc chui vào, còn cài cửa kính lại.

“Chú, hôm nay tôi lên trường báo danh.”

Vương Vu Dạng nói: “Học cho giỏi.”

“Có gì hay mà học.” Trần Tử Húc đáp lên vai anh, ghé vào tai anh thổi hơi, “Chú là người rất vô tình.”

Vương Vu Dạng cười: “Ừm.”

Trần Tử Húc bỏ tay khỏi vai anh, tới trước mặt anh, khom người nhìn chằm chằm, ánh mắt kia như tia X quét từng li từng tí một: “Chú, nói cho chú một bí mật nhỏ, tôi rất muốn đi sâu vào nghiên cứu chú.”

Vương Vu Dạng không để ý, nhíu mày: “Đây không phải chuyện rõ rành rành?”

Trần Tử Húc nhe răng cười gian manh, gằn từng chữ một: “Là đi, sâu, vào, nghiên, cứu.”

Hùng Bạch ngoài cửa kính đọc được khẩu hình miệng, không nhịn được chậc lưỡi.

Trông mặt chú chắc kèo là 0, đôi lúc không biết chuyện gì xảy ra, chẳng hiểu sao lại có khí chất của mỹ nhân đỉnh cấp Thẩm nhị gia kia, thậm chí khiến cậu muốn ngủ cùng một lần.

Đáng tiếc, chiều cao quyết định 01.

Lúc cậu mười lăm tuổi cao 168, hiện giờ mười chín tuổi, 169.5, đã mấy năm trôi qua, cũng chỉ cao lên được 1.5 centimet, đúng kiểu khuyết tật loại hai.

Ngày nào cũng uống sữa, cái gì cũng có thể quên nhưng cái này nhất quyết không quên, mỗi ngày hai bịch, viên sữa nén cũng là thứ thiết yếu khi rời nhà, trên người lúc nào cũng có mùi sữa.

Kết quả vẫn chả có tác dụng gì, thảm hại.

Hùng Bạch nghe thấy tiếng mở cửa, mây đen lũ lượt kéo đến trên đầu: “Lão đại, anh về rồi.”

Chu Dịch cầm bịch trái cây vào nhà: “Người đâu?”

“Trong bếp.” Hùng Bạch nhìn thấy trong túi có dâu tây, mắt sáng bừng lên, bầu trời trên đầu trở nên trong trẻo, thò tay vào lấy mấy trái dâu đi rửa.

Hùng Bạch rửa đại một tí đã nhét vào miệng: “Dây tây lần này ngọt quá.”

Chu Dịch cầm một trái táo lên: “Tên nhóc kia tới làm gì?”

“Mua chocolate cho chú.” Hùng Bạch nhìn bàn trà bĩu bĩu môi, “Cái đó đó.”

Cậu nhóc cầm một trái dâu, nhai một miệng đầy, hai má phình lên như chuột hamster: “Em từng ăn rồi, một hộp hơn một vạn.” (~35m)

“Mặc dù tên kia rất thiếu đòn, kiêu ngạo vô cùng, nhưng cậu ta là quan ba đời, cao phú soái, học sinh ưu tú, điều kiện toàn diện, lại dính người, cả một bụng trò gian, tính khả thi cưa được chú rất cao.”

Trên mặt Chu Dịch không có biểu cảm gì, tính khả thi bằng không, vì tên đó không hợp khẩu vị của người đàn ông nọ.

“Nói cái gì?”

Hùng Bạch không nhớ cái gì, chỉ nhớ một câu rất rõ: “Cậu ta nói muốn đi sâu vào nghiên cứu chú.”

Quả táo trong tay Chu Dịch bị bóp nát.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.