Hà Trường Tiến lải nhải giống mọi hôm, nói nhiều đến mức nước bọt văng tung tóe, trong phòng không lúc nào ngơi tiếng.
Vương Vu Dạng nói chuyện với cậu ta đến khi mặt trời xuống núi, đến tận khi trời tối thì ở lại xem phim.
Xem một bộ phim hài có điểm đánh giá rất cao, cả phim Hà Trường Tiên nghiêng ngửa cười ha ha ha trên sofa, y hệt một đứa trẻ.
Vương Vu Dạng đang xem thì mí mắt sụp xuống, bên tai có tiếng gào rất to: “Anh Vương!”
Anh giật mình: “Hả?”
Hà Trường Tiến xoa xoa mặt, ai oán: “Trước đây mỗi lần hai anh em mình xem phim đều cùng thảo luận với nhau mà, giờ anh chẳng nói tiếng nào.”
Không chờ Vương Vu Dạng đáp, đôi mắt phía sau cặp kính của cậu ta híp lại vì cười: “Chút nữa em tìm một bộ bom tấn mới nhất, để em xuống tầng mua đồ ăn trước đã, anh muốn ăn gì?”
Vương Vu Dạng nói: “Anh đi chung với cậu.”
“Đừng, anh bị quáng gà, đi khó khăn lắm,” Hà Trường Tiến xua tay từ chối, “Lỡ anh mà ngã hay va đập chỗ nào, em trai anh chắc chắn sẽ tìm đến tận nhà em, nhìn chỗ cơ bắp với sức mạnh đó xem, một đấm là em toi nửa cái mạng đấy.”
Vương Vu Dạng không đùa giỡn cùng: “Vậy cũng tốt, cậu cứ mua đại đi.”
Lúc gần đến huyền quan, Hà Trường Tiến dừng lại, quay đầu vào nhà vệ sinh, xong xuôi cũng không ra ngoài, mà đi vào phòng ngủ.
Vương Vu Dạng sờ lên chiếc vòng đen trên cổ tay, nghe tiếng mở cửa, anh quay người, thấy Hà Trường Tiến cúi thấp đầu, mấy sợi tóc trên trán rủ xuống che mất cặp kính, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì.
Hà Trường Tiến đi đến huyền quan.
Vương Vu Dạng nhìn bóng lưng cậu ta: “Không mang điện thoại à?”
“Em mà mang theo là lại muốn chơi, không an toàn, vì mạng sống nhỏ nhoi này em thiết nghĩ mình nên để ở nhà.”
Hà Trường Tiến đứng trước cửa, quay người nhăn nhở cười, đưa tay quơ quơ: “Anh Vương, em đi nha.”
Động tác và nụ cười trên mặt kia khiến cậu có chút sức sống của người trẻ, vẻ thất bại chua chát biến mất chẳng còn tăm hơi.
Huyền quan không có đèn, ánh sáng có phần ảm đạm, tầm nhìn của Vương Vu Dạng ở góc độ này trở nên rất tối tăm, chỉ có thể thấy đường nét bóng người nhỏ nhỏ gầy gầy mơ hồ.
Anh vẫn chưa đi, Hà Trường Tiến đã đóng cửa lại.
Chừng hai phút sau, Vương Vu Dạng nhận điện thoại của Chu Dịch.
Đầu bên kia có hơi ồn ào, Chu Dịch trầm giọng nói: “Hà Trường Tiến chết rồi.”
Mí mắt Vương Vu Dạng giật giật.
Buổi chiều sau khi biết được Hà Trường Tiến cũng là vật thí nghiệm, Chu Dịch theo dõi ở gần đó, lúc Hà Trường Tiến xuống nhà hắn vẫn luôn theo sau.
Mọi thứ phát sinh mà không hề có điềm báo trước, Chu Dịch hoàn toàn không kịp làm gì, trơ mắt nhìn Hà Trường Tiến bị cuốn vào.
Hà Trường Tiến chết quá bất ngờ, không toàn thây.
Tiểu khu lần thứ hai nháo nhào cả lên, cuối năm, hết cháy lại đến nổ, khiến ai nấy khiếp hãi bàng hoàng.
Thi thể được cảnh sát đưa đi, mảnh vỡ chiếc ô tô từ vụ nổ văng đi tứ tung, cảnh báo người dân nơi đây vừa xảy ra vụ việc khủng khiếp đến mức nào.
Vương Vu Dạng ngồi trên băng ghế dài hút thuốc, trong mũi đặc mùi cháy khét khó ngửi, thoang thoảng chút mùi thịt bị nướng chín.
Khứu giác quá nhạy bén, anh không cách nào làm ngơ.
Chu Dịch trầm mặc ngồi bên cạnh, cùng hút thuốc với người đàn ông nọ.
Đôi môi nhạt màu của Vương Vu Dạng ngậm lấy điếu thuốc, trong mũi thở ra một làn khói: “CCTV của tiểu khu có thu được gì không?”
Chu Dịch: “Không có.”
Giọng điệu Vương Vu Dạng bình thản: “Sự việc bất ngờ này là do người làm.”
Chu Dịch không phủ nhận.
Ngay cả khi họ khẳng định như vậy, không tìm ra manh mối trên hiện trường cũng vô nghĩa.
Xe và người đều đã nổ tung.
Khi Vương Vu Dạng phát giác mùi cá biển tanh nồng nọ tản ra từ cơ thể của Hà Trường Tiến, trực giác đã có dự cảm không lành. Nghe cậu ta tán gẫu mấy chuyện vừa rồi, dự cảm đó càng thêm mãnh liệt, lại không thể làm gì được.
Lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác này.
Chu Dịch phát hiện người đàn ông nọ có chút kỳ lạ, yết hầu hắn khẽ trượt: “Hà Trường Tiến có tiết lộ việc liên quan đến thí nghiệm không?”
Vương Vu Dạng lắc đầu: “Nếu có thể nói, việc gì cậu ta phải che giấu.”
Anh ngừng lại, chợt nhớ tới một chuyện: “Lúc chiều, Hà Trường Tiến có nói mấy năm rồi thành phố S thay đổi nhiều, cậu ta nói bảy năm trước phố trụy lạc còn loạn hơn bây giờ gấp mấy lần, có rất nhiều ăn xin.”
Ăn xin? Chu Dịch cau mày, hắn để Tiểu Bạch điều tra ngày 19 tháng 12 năm 2021 và số người mất tích trong cả năm, nhưng không có tiến triển.
Nếu ăn xin mất tích hoặc tử vong sẽ không ai báo án, cảnh sát sẽ không có ghi chép.
Chu Dịch gửi tin cho Tiểu Bạch trong nhà, để cậu chú ý vào đối tượng ăn xin, lưu manh và người lang thang trong thành phố S bảy, tám năm trước. Không có kết quả sẽ mở rộng phạm vi điều tra trong toàn bộ thành phố S, kể cả những thành phố lân cận khác.
Bên tai là giọng nói khản đặc của người đàn ông nọ: “Thật sự là cậu ta? Không nhìn lầm?”
Chu Dịch: “Ừm.”
Ánh sáng từ tàn lửa nhuộm đỏ khóe môi Vương Vu Dạng, anh cúi người xuống, mái đầu đen nhánh hạ thấp, đôi tay nhợt nhạt đỡ lấy trán.
Luôn cảm thấy cái chết của Hà Trường Tiến rất vô thực.
Vương Vu Dạng cầm điếu thuốc: “Tiểu Dịch, trái tim trong thân xác này của chú rất yếu đuối.”
Chu Dịch căng thẳng nhìn anh.
Vương Vu Dạng thở dài: “Có hơi khó chịu.”
Chu Dịch khựng lại trong giây lát, bàn tay dày rộng khô ráo xoa lên tấm lưng cong lên của người đàn ông nọ, ngượng nghịu vỗ về.
Cái chết của Hà Trường Tiến như một cơn gió, theo Tiêu Minh đến tận vườn phong lan.
Tiêu Minh đứng xuôi tay.
Đôi chân thon dài của Lâm Thiếu Nam tao nhã vắt chéo lên nhau, trên bàn là một tờ giấy, trên tờ giấy là một dòng chữ cứng cáp mạnh mẽ.
– Hà Trường Tiến chết rồi.
Lâm Thiếu Nam không nhanh không chậm gõ lên mặt bàn: “Chết thế nào?”
Tiêu Minh đến gần, trên giấy có thêm ba chữ.
– Xe nổ tung.
Lâm Thiếu Nam trầm ngâm: “Trong xe gắn bom?”
Tiêu Minh lắc đầu, không giống.
Phạm vi nhỏ, sức công phá vượt ngoài khả năng hình dung của gã, như một vật thể sống vậy.
Đây là loại bom gã chưa từng tiếp xúc bất kỳ lần nào.
Chốn thành thị xuất hiện thứ quái dị như vậy, gã phải liên lạc với đội trưởng.
Lâm Thiếu Nam trầm tĩnh trong chốc lát, không biết đang nghĩ gì, gương mặt anh tuấn thanh lãnh trở nên tăm tối dữ tợn, hàm chứa sự phẫn nộ cực lớn.
“Cút ra ngoài!”
Tiêu Minh rời đi, phía sau là tiếng trà cụ bằng sứ bị đập tan nát.
Lâm Thiếu Nam đập phá mọi đồ vật trong phòng, chỉ trừ cây phong lan trên chiếc bàn dài. Y gọi Lâm Thành vào: “Tra thông tin về Hà Trường Tiến.”
Lâm Thành nhanh chóng đem tư liệu tới.
Lâm Thiếu Nam ném tư liệu đi: “Cậu đưa tôi thứ ai cũng tra được, thứ này khác đống giấy lộn chỗ nào?”
Lâm Thành ngưng thở, sau lưng thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Lâm Thiếu Nam cầm lấy chậu phong lan, nhẹ giọng nỉ non: “Vừa nãy thiếu chút nữa em đã đập nát cả hoa rồi.”
Mồ hôi lạnh trên lưng Lâm Thành càng nhiều, cẩn trọng thở hổn hển, nếu nhị gia còn ở đây thì tốt rồi.
Có nhị gia, thiếu gia rõ ràng trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.
Lâm Thiếu Nam ngửi hương lan, như là ngửi được mùi vị trên cơ thể người nọ, vẻ tàn độc trong mắt dần thu lại: “Tiếp tục điều tra.”
Lâm Thành lên tiếng trả lời.
“Quét dọn, đặt đồ vật lại vị trí cũ.” Lâm Thiếu Nam nói rồi rời khỏi phòng.
Nơi Hà Trường Tiến xảy ra chuyện không có CCTV, thi thể được vớt ra từ đống đổ nát của vụ nổ, cảnh sát không cách nào xác định được thân phận, muốn giám định cần chút thời gian.
Vương Vu Dạng và Chu Dịch đến chỗ thuê của Hà Trường Tiến.
Bước vào, Vương Vu Dạng bị thứ một thứ mùi xông đến họng, nôn khan.
Chu Dịch cũng ngửi thấy được, chỉ là không nồng nặc như vậy.
Mùi này bốc ra từ nhà vệ sinh, không chỉ tanh tưởi mà còn hôi thối, giống như cả căn phòng ngập trong mùi cá chết vậy.
Chu Dịch mở cửa nhà vệ sinh ra, mùi hôi tanh xộc thẳng vào nội tạng Vương Vu Dạng, anh không nhịn được bước nhanh đến bồn rửa bên cạnh nôn ra.
Từ lúc Hà Trường Tiến ra khỏi nhà đến khi nghe tin cái chết của cậu ta, trong hai phút đó Vương Vu Dạng ở phòng khách, không nghe được loại mùi hôi thối kinh khủng này.
Sau khi anh đi mới xuất hiện.
Chu Dịch muốn đi sang, Vương Vu Dạng vẫn đang nôn, ngăn hắn lại: “Cậu tra của cậu đi.”
Hắn khựng lại, không nói một lời bước vào nhà vệ sinh.
Diện tích nhỏ, đồ dùng ít, nhìn thoáng qua có thể thấy hết được, không có gì kỳ lạ.
Tầm mắt Chu Dịch khóa chặt lấy chiếc giỏ rác tỏa ra mùi hôi tanh nọ.