Phiên ngoại 5: Chú đẹp thật đấy.
Vương Vu Dạng mê man ngủ một giấc rất dài, lúc tỉnh lại đã thấy thiếu niên với mái tóc đen ngồi bên mép giường, ôm cứng điện thoại chơi game.
“Tiểu Bạch.”
Hùng Bạch nghe thấy tên mình, tay bỗng run lên, bấm lộn phím làm quái vật vây lấy nhân vật trong game, cậu ấn ấn màn hình thoát khỏi trò chơi, cười vô cùng mềm mại: “Chú dậy rồi.”
Vương Vu Dạng chống tay lên giường, ngồi dậy: “Nhóc đến đây lúc nào?”
Hùng Bạch vội vàng đến đỡ anh: “Hơn nửa tiếng trước ạ.”
Vương Vu Dạng tựa vào đầu giường, eo đau đến mức cau mày: “Hạ Húc đâu?”
Hùng Bạch bày ra giọng điệu kinh ngạc giật gân: “Ở trong bếp phụ lão đại nhặt rau.”
“…”
Vương Vu Dạng xoa xoa hai bên thái dương.
Hùng Bạch sốt ruột đứng bật dậy, lắp bắp: “Chú, chú khó chịu ạ, cháu, cháu cháu cháu, cháu gọi lão đại vào đây nha?”
Vương Vu Dạng xua tay: “Không cần.”
Hùng Bạch vâng dạ hai tiếng rồi về chỗ ngồi, ngửa đầu nhìn người đàn ông nằm trên giường.
Vương Vu Dạng tùy tiện vuốt mấy sợi tóc hơi rối, ngón tay anh thon dài nhợt nhạt, giọng điệu thờ ơ: “Nhóc nhìn gì?”
Hùng Bạch ngẩn người: “Chú ơi, chú đẹp thật đấy.”
Vương Vu Dạng khẽ cười: “Già rồi.”
Mặt Hùng Bạch vô cùng thành thật: “Không già không già, chú chẳng già đi tí nào luôn á.”
Vương Vu Dạng biếng nhác: “Vậy thì không già.”
Hùng Bạch cảm thán trong lòng, lão đại trâu bò thật, có thể nắm trong tay một con người thần tiên như chú.
Cậu không khỏi nghĩ đến tiếng thút thít mình nghe được trong điện thoại, lại nhìn từng dấu vết ẩn hiện được để lại quanh cổ áo chú, thầm nuốt nước bọt.
Phát hiện có tầm mắt lướt qua mình, Hùng Bạch tức khắc giật mình, không dám nhìn thêm: “Chú ơi, tối nay ăn lẩu ạ.”
Vương Vu Dạng nói: “Lẩu? Ăn không nổi.”
“Ăn được hết ạ, hai người kia ăn nồi màu đỏ, chú cháu mình màu trắng.”
Hùng Bạch vừa nói, nghiêng nghiêng đầu nhìn chú với ánh mắt “Người anh em chiến hữu, tôi hiểu bạn”.
Khóe miệng Vương Vu Dạng giật giật.
Nghĩ đến điều gì, Vương Vu Dạng lại ngoắc ngoắc tay gọi thanh niên: “Tiểu Dịch, nói với nhóc chuyện này.”
Hùng Bạch lập tức ghé vào giường, kề sát đầu vào, nghiêm túc như học sinh nghe giáo viên giảng bài: “Chú nói đi ạ.”
Vương Vu Dạng nói đề nghị của Mai Nguyệt cho cậu nghe.
Mắt Hùng Bạch sáng bừng lên, không chút do dự đáp: “Được ạ.”
“Hửm?” Vương Vu Dạng hỏi, “Không suy nghĩ một lúc?”
“Không cần không cần ạ.”
Hùng Bạch cười toe để lộ hàm răng đều đặn trắng muốt, gương mặt ngoan ngoãn đáng yêu đầy hớn hở: “Bây giờ cháu đã rất ổn định rồi, cũng có tất cả những thứ mình muốn lẫn không muốn, cũng nên đến lúc đền đáp xã hội.”
Vương Vu Dạng: “…”
Hùng Bạch nghiêm túc: “Chú ơi, chú nghĩ xem, nếu cháu phục vụ vì nhân dân, làm việc thiện tích được, không chừng Diêm Vương hài lòng sẽ cho cháu được gặp mọi người vào kiếp sau đó.”
Vương Vu Dạng đối diện với ánh mắt lấp lánh sáng bừng của thanh niên, thầm cảm thán tuổi trẻ tốt thật. Anh khẽ cười: “Bên Hạ Húc không thành vấn đề?”
Hùng Bạch: “Anh ta dám?”
“Cháu là nóc nhà đó.”
Miệng thì nói thế, nhưng chẳng được bao lâu sau, Hùng Bạch đã tò tò chạy đi tìm người đàn ông của mình.
Lúc ăn lẩu, Hạ Húc và Hùng Bạch mới ra khỏi phòng.
Thanh niên đi phía trước chôn vóc người nhỏ nhắn vào một chiếc áo khoác vô cùng lớn, bước đi chậm rì, đôi mắt to tròn như nai con đỏ ửng ầng ậc nước, người phía sau nheo mắt, vẻ được ăn no thỏa thuê, thiếu điều kiếm tăm xỉa răng.
Hùng Bạch đứng cạnh ghế, không ngồi xuống.
Hạ Húc tìm đệm ở sofa lót lên mặt ghế: “Ngồi đi.”
Hùng Bạch tì tay lên tay anh ta, chậm chạm ngồi xuống.
Hai người còn lại trên bàn không để ý họ.
Một người lướt điện thoại, người còn lại nhìn người kia lướt điện thoại.
Không khí ấm áp đến khó tả.
Hùng Bạch rướn cổ nhìn nổi lẩu uyên ương sôi sùng sục, cả người như sống lại: “Lão đại, vẫn chưa nhúng đồ ăn vào à?”
Chu Dịch vẫn không dời mắt, chăm chăm nhìn người đàn ông nọ như trước: “Tự nhúng.”
Vương Vu Dạng cất điện thoại, quay đầu nhìn hắn một cái.
Chu Dịch yên lặng nhúng rau thịt vào.
Hùng Bạch đá Hạ Húc một cái, anh ngồi đực ra đó làm gì? Không biết phụ một tay à?
Hạ Húc sầm mặt, đổ cả một đĩa đậu phụ vào nồi.
Hùng Bạch ngửi mùi thơm bốc lên, gương mặt phiếm hồng, ríu rít trong miệng.
“Chú ăn thịt dê không ạ?”
“Không ăn được.”
“Cháu cũng không ăn, vậy không cần nhúng vào nổi, đỡ phải lẫn mùi, tôm cũng được, chú thì sao ạ? Còn có cua nữa… Đúng rồi, cháu có mang Lý Tử Viên và bánh rán qua, chú chờ cháu xíu nha!”
Hưng phấn nói đã đời, người Hùng Bạch lại không nhúc nhích, mông không cho phép.
Hạ Húc đặt đĩa về bàn, đứng dậy lấy đồ trong phòng.
Hùng Bạch không nói gì, tầm mắt dính trên người chú và lão đại, cảm thấy sao hai người xứng đôi thế nhỉ.
Giống như một đôi vợ chồng vậy.
Kỳ diệu thật.
Vì thí nghiệm, chú dần trở về diện mạo của Thẩm nhị gia, lão đại vẫn là lão đại như cũ, hai vẻ ngoài như hai thái cực hoàn toàn khác nhau, một người mang vẻ đẹp ôn hòa dịu dàng khiến lòng người rung động, một người lạnh lẽo ngang tàng đến mức khiến người ta run sợ.
Tổ hợp này có thể mang lại cảm giác tướng phu thê, hoàn toàn là bởi ma lực tình yêu.
Và cả ngôi làng nhỏ này, lão đại mới chỉ hơn hai mươi tuổi, độ tuổi hãy còn bao nhiêu tâm huyết và khát vọng mãnh liệt, thế nhưng đã từ bỏ hết thảy mọi thứ lẫn con đường lính đánh thuê, tự nguyện ở đây dưỡng lão cùng chú, trải qua một cuộc đời thảnh thơi an nhàn.
Hùng Bạch dẩu môi, thật ra cậu cũng thích nơi này lắm, tiếc rằng Hạ Húc phải đáp ứng gia đình, mang trên vai cơ nghiệp lớn như vậy, vất vả muốn chết, không có cách nào mà.
Đợi thêm một lúc nữa, chừng mười năm hai mươi năm gì đó.
Hùng Bạch bất giác thở dài, trong mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ.
Vương Vu Dạng hỏi: “Đã nói chuyện chưa?”
Hùng Bạch đưa tay ra hiệu “OK”, xong xuôi rồi.
Chu Dịch biết là chuyện gì, không mở miệng, hắn khẽ mím môi, ung dung nhúng thêm đồ ăn vào nồi lẩu, nói với Hùng Bạch: “Tính ở đây bao lâu?”
Hùng Bạch chớp chớp mắt, muốn thử thăm dò: “Qua năm không biết được không nhỉ?”
Chu Dịch gật đầu: “Ừm.”
Hùng Bạch không nghĩ hắn sẽ đáp lại, lập tức sợ ngớ người ra. Cậu biết lão đại có tính chiếm hữu với chú rất mạnh, chỉ cần có người xuất hiện bên cạnh chú, bất kể nam hay nữ, ánh mắt của hắn cũng sẽ ngập tràn địch ý, ngay cả cậu đây cũng ăn giấm, đúng là không nói nổi mà.
Cho nên Hùng Bạch lo lão đại không cho mình ở lại lâu như vậy, cậu không ôm hy vọng bao nhiêu.
Không ngờ mọi chuyện thuận lợi như vậy.
Hùng Bạch nào biết được lão đại của cậu đã trải qua một khóa giáo dục tư tưởng.
Ăn lẩu một hồi, Vương Vu Dạng nóng, anh nuốt thức ăn xuống, thanh nhã xắn tay áo lông lên.
Chuỗi ký tự bằng tiếng Anh lộ ra dưới ánh đèn.
Đẹp đẽ và đầy sức mê hoặc.
Hùng Bạch vô thức đưa mắt nhìn, đến khi thấy rõ, tay cậu run lên, đánh rơi trái trứng cút trên đũa vào chén: “Xăm, xăm, xăm…. Xăm kìa!”
“Chú ơi, chú xăm mình ạ.” Hùng Bạch khiếp hãi lầm bầm.
Vương Vu Dạng biếng nhác: “Ừm.”
Hùng Bạch hốt hoảng, ăn luôn trái trứng cút, hỏi một câu rất ngớ ngẩn: “Thế lão đại có xăm không?”
Chu Dịch liếc cậu: “Hỏi thừa.”
Nói rồi gắp đậu hũ cho anh.
Hùng Bạch sững người, ngồi trơ ra, xăm hình tình nhân, còn là I’m living to love you, tiếng Anh hẳn hoi.
Chú với lão đại lãng mạn quá đi.
Mình cũng muốn.
Hạ Húc thấy hai mắt bà xã nhìn mình sáng trưng lên như đèn pha, chợt có dự cảm không lành trong chớp nhoáng, ăn lẩu không vô nữa.
Hùng Bạch thì thầm: “Em muốn…”
Hạ Húc ngắt lời cậu: “Em không muốn.”
Miệng Hùng Bạch méo xệch, môi bĩu ra: “Em thật sự muốn mà.”
Hạ Húc quyết đoán đặt đũa xuống: “Mọi người, tôi còn có việc, xin chào.”