Chờ Hừng Đông

Chương 9: Cậu cười lên trông đáng yêu thật



Vương Vu Dạng cho rằng máy tính phải sửa một lúc lâu mới xong. Không ngờ Chu Dịch mới vác máy ra ngoài hai, ba phút đã ôm máy về. Anh ngáp dài: “Có cái gì cậu không làm được không?”

Chu Dịch đưa lưng về phía anh, gõ gõ bàn phím. Hắn không để ý tiếng léo nhéo phía sau, sắt đá nói: “Đừng phiền.”

Vương Vu Dạng: “…”

“Được rồi.”

Chu Dịch dừng gõ phím, quay đầu, nhìn thấy anh đang chống tay kê đầu, tay luồn vào giữa mấy lọn tóc đùa bỡn như không, mí mắt nhằm hờ, trông biếng nhác như một chú mèo quý tộc. Hắn hít vào một hơi: “Anh làm gì?”

Vương Vu Dạng ừ hử trong miệng: “Vuốt tóc.”

Quai hàm Chu Dịch căng ra: “Anh đang vuốt tóc?”

Vương Vu Dạng nhếch môi khẽ cười: “Ừm.”

Chu Dịch thu tầm mắt lại, gõ tay lên bàn hai lần: “Có xem hay không?”

“Cậu lại phí lời rồi.” Vương Vu Dạng đứng lên tới gần giường, ngồi xếp bằng xuống, “Bắt đầu đi.”

Chu Dịch mở video lên.

Trên màn hình xuất hiện tông màu trắng chủ đạo của hoa tươi, trên tường treo kín những lời phúng viếng, tang lễ được bố trí hết sức trang nghiêm.

Máy quay phim đảo qua hết thảy vòng hoa đặt chung quanh. Vương Vu Dạng di mắt theo, ít có ấn tượng, phần lớn đều đã tiếp xúc qua, chỉ một vài cá nhân hoặc tập thể phe cánh chưa từng giao thiệp.

Những vòng hoa đặt trong tang lễ đều do các nhân vật lớn trong giới chính trị và kinh doanh gửi đến. Hoa của nghệ sĩ từ Tinh Đằng, một vài bạn hữu lúc ăn chơi được đặt bên ngoài cửa, không bày trí vào trong.

Cơ man nào những vòng hoa từ trong ra ngoài cho thấy địa vị và thân phận tầm cỡ của người đã khuất. Bầu không gian chung quanh vẫn luôn nhuốm mùi bi thương.

Có một sự thật, rằng con người sống trên đời, dẫu là ai cũng không cách nào thoát khỏi quy luật sinh lão bệnh tử.

Ống kính di chuyển liên tục, tầm mắt của Vương Vu Dạng cũng chưa lúc nào dừng lại, di ảnh đặt trang nghiêm trên bàn đột nhiên rơi vào mắt anh. Anh bình tĩnh nhìn gương mặt kia của mình, tầm chưa tới hai mươi, còn chưa đến độ tuổi anh bắt đầu tiêu pha hưởng lạc.

Khi đó anh vừa kế nhiệm vị trí gia chủ, bởi nam sinh nhưng nữ tướng, ngũ quan thiên về nét mềm mại. Nhưng vì tạo vẻ trịnh trọng uy nghiêm, anh chưa từng cười.

Trong di ảnh anh đang nghiêm mặt, cằm khẽ hếch lên, đường nét ngay thẳng, tuổi trẻ, ngạo mạn và đầy tham vọng.

Vương Vu Dạng cảm thán không thôi.

Đột nhiên tiếng Chu Dịch vang bên tai: “Anh lúc trẻ…”

“Hả?” Vương Vu Dạng đáp, “Làm sao?”

“Không có gì.” Chu Dịch móc bao thuốc ra, rút một điếu nhét vào miệng, hơi tựa vào ghế, mắt khẽ khép lại.

Một giây, hai giây… năm giây trôi qua, ống kính vẫn dừng lại ở tấm di ảnh.

Vương Vu Dạng hỏi: “Ai quay video này?”

Chu Dịch bật lửa, mồi thuốc: “Một người anh em.”

Vương Vu Dạng hỏi: “Đội viên của cậu?”

Chu Dịch lắc đầu, trầm mặc hút thuốc, cũng không tiết lộ điều gì khác.

Vương Vu Dạng hỏi hắn điếu thuốc: “Nam?”

Chu Dịch nhìn anh một cái.

Vương Vu Dạng híp mắt, đốt thuốc: “Còn là gay, yêu thích người đẹp?”

Anh hút một hơi thuốc, khẽ cười: “Nói tới đây, tôi trông như vậy, cũng tự yêu thích chính bản thân mình. Thỉnh thoảng soi gương có thể thưởng thức mình trong giây lát.”

Chu Dịch thẳng mắt nhìn anh.

Vương Vu Dạng phả khói lên gò má hắn: “Các người là anh em, vậy còn cậu?”

Điếu thuốc trên môi Chu Dịch khẽ run lên.

Vương Vu Dạng nhìn tàn thuốc rơi trên quần hắn: “Phản ứng lớn nhỉ.”

Chu Dịch đứng lên, làm vẻ muốn rút USB ra.

“Mới hai mươi tuổi đầu, đừng dị ứng mấy trò đùa như thế chứ.” Vương Vu Dạng túm áo hắn, thở dài, “Ngồi xuống ngồi xuống.”

Chu Dịch lạnh lủng mỉa mai: “Anh xem tang lễ của mình còn nói chọc ngoáy người không liên quan, đầu hỏng rồi?”

Vương Vu Dạng cười: “Không phải cậu nói tôi là người đã chết một lần, thứ gì phát sinh trên thân thể tôi đều bình thường. Nếu như tôi đột nhiên nói với cậu tôi biến thành phụ nữ rồi, cậu cũng chẳng thấy có vấn đề gì à?”

Chu Dịch: “…” mặt hơi đau.

Ống kính rời khỏi di ảnh, chuyển đến phía dưới bàn. Vương Vu Dạng nhìn thấy rất nhiều hoa lan, nụ cười trên mặt anh nhạt dần, rồi lại hiện lên từ nơi đáy mắt.

Chu Dịch nhạt giọng: “Nghe nói thiếu gia Lâm Thiếu Nam của Lâm gia có một khu vườn ở phía Tây ngoại ô, chỉ có độc hoa lan, đều là giống rất quý hiếm, thuê rất nhiều người chuyên nghiệp đến quản lý trông coi.”

Vương Vu Dạng nhíu mày, trước đây anh cược thua với A Nam. Anh tao nhã nuốt nước bọt: “Tiểu Dịch, cậu nghe được nhiều chuyện đấy.”

Chu Dịch quên cả xưng hô kỳ lạ vừa rồi: “Năm ngoái có người bỏ một số tiền lớn mua mạng của anh.”

Vương Vu Dạng hứng thú: “Một số tiền lớn? Nhiều bao nhiêu?”

Chu Dịch đáp: “Một trăm triệu.” (>300 tỷ VND)

“Có một trăm triệu, mạng của tôi đây ít nhất phải nhân chỗ đó lên mười lần.” Vương Vu Dạng cầm giỏ rác lại, “Các cậu nhận?”

Chu Dịch nhìn tang lễ trên màn hình, trên mặt không có biểu tình gì: “Hắn trả xong một nửa số hoa hồng thì chết ngay trong đêm đó, vì bệnh tim và lao lực quá độ.”

Vương Vu Dạng đang gảy tàn thuốc, đột ngột dừng lại: “Đáng thương thật, mất trắng tiền.”

Cái nhìn của Chu Dịch như khóa chặt người đàn ông bên cạnh: “Sao anh không hỏi tôi ai nhận nhiệm vụ? Nếu một người chủ trong số họ chưa chết, anh…”

Vương Vu Dạng ngắt lời hắn: “Giả thiết, nếu như, ví dụ, có một ngày,… mấy thứ đó đều là mấy câu mở miệng của đám trẻ chưa lớn.”

Chu Dịch: “…” Tôi muốn rút USB ra.

Vương Vu Dạng đột nhiên hắng giọng.

Chu Dịch quay đầu nhìn anh theo phản xạ.

Vương Vu Dạng nhìn chằm chằm màn hình. Ống kính đang hướng ra cửa, có thể nhìn người đến phúng viếng, thậm chí là cận mặt từng người một.

“Gia đình tôi theo dõi rất nghiêm ngặt, người anh em kia của cậu thực sự có tài.”

Chu Dịch ngồi trên ghế hút thuốc: “Có nghiêm đến mấy cũng không ngăn được gió thổi lọt, nếu không anh đã không bị sát hại.”

Vương Vu Dạng nói: “Có dịp thì giới thiệu anh em của cậu cho tôi biết.”

Chu Dịch nghiêng đầu: “Anh muốn làm gì?”

Vương Vu Dạng không trả lời mà hỏi tiếp: “Là tiểu bạch thỏ đúng không?”

Chu Dịch kẽ mấp máy môi: “Gấu lớn.”

Vương Vu Dạng thất vọng xua tay: “Quên đi.”

Mặt Chu Dịch đen lại.

Vương Vu Dạng không nói nữa, thấy đám người họ Thẩm có quen có lạ đi vào nhà tang lệ, đứng ở hai bên, đáp lễ từng vị khách đến phúng viếng.

Chốc lát sau, một người đàn ông rất anh tuấn ngồi trên xe lăn được đẩy đến, mặt mũi người nọ tiều tụy, hai bên má hóp lại, hốc mắt trũng sâu xuống, trong mắt ngập tràn tơ máu, cả người lộ ra vẻ suy sụp khó lòng che giấu.

Chu Dịch không xem video, mà nhìn người đàn ông ngồi trên giường: “Có vẻ cái chết của anh gây nên cú shock rất lớn cho Lâm Thiếu Nam.”

Vừa dứt câu, hơi thở hắn ngưng lại, đôi môi mỏng mím chặt.

Chu Dịch nhìn chăm chăm khóe mắt ửng hồng của người đàn ông bên cạnh mình, đây là lần đầu tiên anh lộ ra cảm xúc thực sự trước mặt hắn: “Hai người từng hẹn hò?”

“Em ấy là thẳng.” Vương Vu Dạng nhìn người anh em của mình trong video, giọng nói khàn khàn, ánh mắt lại rất mực dịu dàng, “Người phụ nữ đầu tiên của em ấy là do tôi chọn.”

Lời Chu Dịch còn chưa kịp thốt ra đã bị tiếng khóc nghẹn của phụ nữ ngăn cản. Hắn nhìn vào màn hình: “Đội trưởng hình sự Mai Nguyệt, cô ta đang điều tra vụ án của anh, không có tiến triển.”

Vương Vu Dạng nói: “Gầy đi nhiều rồi, đến cằm cũng nhô ra.”

Anh thấy Nguyệt nhi đỡ A Nam từ xe lăn dậy, hai người cùng lúc nghiêng mình trước di ảnh.

Chu Dịch vẫn giữ giọng điệu trần thuật: “Cơ thể của Lâm Thiếu Nam rất căng thẳng, rõ ràng rất chống cự, có chứng khiết phích.”

“Cũng không hẳn là khiết phích.” Trong mắt Vương Vu Dạng có mấy phần hoài niệm, “Em ấy không thích bị người khác chạm vào người.”

Chu Dịch nói: “Vậy cũng có thể có quan hệ với phụ nữ?”

“Không phải bẩm sinh.” Vương Vu dạng dụi tắt tàn thuốc, xoa xoa mi tâm, “Nguyên nhân không rõ ràng, em ấy không nói, bọn tôi cũng không tra thêm.”

Chu Dịch hút thêm vài hơi: “Nếu anh muốn tôi giúp anh bắt được tay trong, điều tra chân tướng. Vậy anh nên đưa tư liệu của mấy người anh quen biết cho tôi, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.”

“Mạng lưới tình báo tra được, cũng với thông tin từ anh có lợi trong phép loại trừ.”

Một lúc sau, Vương Vu Dạng đáp: “Xem video trước đã, chỉ khi tìm thấy đầu sợi chỉ mới có thể lôi ra hàng người phía sau.”

Chu Dịch cười như không nhìn anh.

“Được rồi, cho cậu.” Vương Vu Dạng gỡ mấy sợi tóc rối trên trán, bình thản nói: “Bên cạnh tôi có nhiều người đi tới đi lui không nhớ hết được, quen thuộc thì đếm được trong một bàn tay, đều là người thân cận nhất của tôi, xem như biết được đến gốc rễ, không có gì để tra thêm.”

Chu Dịch nói: “Anh nên hy vọng là như vậy.”

Hắn thấy tầm mắt anh bắn tới, lập tức nghiêng mặt đón tiếp trực diện, cười nói: “Bị người thân cận nhất phản bội, dẫu sao thứ cảm giác này cũng đủ khiến anh đau đớn đến không muốn sống.”

Vương Vu Dạng khẽ nhíu mày: “Cậu cười lên trông đáng yêu thật.”

Chu Dịch: “…”

Hai người xem video xong, không nói gì nữa.

Video kéo dài gần hai tiếng, di ảnh được Lâm Thiếu Nam ôm lên xe tang, video tới đây thì ngưng hẳn.

Vương Vu Dạng bình ổn tâm trạng hỗn độn rối ren, xem lại từ đầu.

Chu Dịch ngồi trên ghế, không gây ra tiếng động gì, bất giác chìm vào trạng thái ngủ say.

Vương Vu Dạng xem đến lần thứ năm, mặt trời đã lặn.

Chu Dịch tỉnh lại từ giấc ngủ sâu: “Hay không chúng ta…”

“Dừng lại nhanh!”

Vương Vu Dạng vừa nói vừa nhảy đến bên cạnh Chu Dịch, anh trờ lên phía trước: “Quay lại, lên thêm một chút, đúng rồi, chỗ này.”

Chu Dịch chỉ vào khuôn mặt thanh tú trên màn hình: “Người này là ai?”

“Lưu Phong, giám đốc điều hành của Thẩm thị.” Vương Vu Dạng nói, “Sát thủ có thể do hắn cài vào.”

Chu Dịch nói: “Có khả năng?”

Vương Vu Dạng trở về giường, tay giữ mí mắt sắp sụp xuống, nỗ lực hồi tưởng lại cảnh tượng trong sảnh tiệc hôm ấy, qua hồi lâu mới sắc lạnh giương mắt: “Chính là hắn ta, không sai.”

Chu Dịch lấy điện thoại, chụp lại mặt Lưu Phong.

Vương Vu Dạng suy tư: “Hắn ta không không hề chột dạ.”

“Đại khái là vì anh ngỏm rồi đi.” Chu Dịch nói, “Bình thường không ai đi nghĩ người chết rồi có thể trọng sinh trong một cơ thể khác.”

Vương Vu Dạng lầm bầm: “Điều tôi thấy lạ là, tại sao hắn không bị diệt khẩu, sao còn có thể có mặt ở tang lễ của tôi?”

Chu Dịch liếc mắt: “Tại sao hắn không phải kẻ giật dây?”

“Hắn không có tiền thuê sát thủ cao cấp, không trả nổi tiền hoa hồng.” Vương Vu Dạng đáp, “Hơn nữa người muốn giết tôi rất nhiều, dù hắn có suy nghĩ đó cũng không còn chỗ xếp hàng.”

Chu Dịch không mặn không nhạt lên tiếng: “Đương là gia chủ của Thẩm gia, nhị gia của thành phố S làm sao có khả năng chết trong tay một thuộc hạ nhỏ? Là do anh nghĩ như thế thôi.”

Vương Vu Dạng cười nhìn hắn: “Chỉ cậu thông minh.”

Khóe môi Chu Dịch giật giật.

Vương Vu Dạng nhìn chằm chằm Lưu Phong, trong đầu nghĩ lại mọi chuyện xảy đến với mình từ khi bị ám sát. Anh cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng không nói ra được là kỳ lạ chỗ nào.

Cảm giác này cũng có trên người nguyên chủ.

Tại sao không tường tận được rốt cuộc là ở điểm nào?

Giữa chân mày Vương Vu Dạng xuất hiện chút tàn ác, muốn xả giận như thời làm lão đại không được, theo phản xạ tìm một viên chocolate, ăn từng viên một.

Chu Dạng ra ngoài gọi điện thoại, một lát sau đã có tin tình báo: “Hiện giờ Lưu Phong sống ở Tam Minh, nhà anh cho hắn.”

Vương Vu Dạng đang gặm chocolate, ngẩng đầu lơ mơ: “Phải vậy không?”

Nửa mặt Chu Dịch tái nhợt: “Đồ anh đưa anh còn không biết?”

“Không biết.” Vương Vu Dạng vừa ăn chocolate vừa nói, “Mấy năm vừa rồi tôi biếu tặng nhiều lắm, không nhớ rõ.”

Chu Dịch nhìn đỉnh đầu đen nhánh nọ: “Vậy là, hắn ta từng qua lại với anh?”

“Không có.” Vương Vu Dạng bình tĩnh đáp, lại rơi vào trầm tư, “Tôi cho hắn ta nhà hẳn để biểu dương năng lực làm việc của hắn. Từ trước đến nay tôi rất rộng rãi với cấp dưới làm nên chuyện.”

Chu Dịch nghi vấn: “Hắn ta nhìn như tiểu bạch thỏ, không phải sở thích ngàn năm không đổi của anh?”

Mặt Vương Vu Dạng đầy ghét bỏ: “Là lão thỏ, hơi lớn tuổi.”

“…”

Nửa bên mặt còn lại của Chu Dịch cũng tái mét: “Nói chuyện với anh tôi đau dạ dày.”

“Nãy thì đau gan, giờ thì đau dạ dày.” Vương Vu Dạng quan tâm thở dài, “Đứa nhỏ này, tuổi còn trẻ sao không chú ý thân thể mình?”

Cổ họng Chu Dịch nóng ran, hắn cố nén búng máu trong họng xuống, quay người ra khỏi phòng.

Vương Vu Dạng ăn non nửa miếng chocolate trên tay: “Trong tủ lạnh có quả dưa hấu, cậu ăn không?”

Chu Dịch dừng lại, nghe thấy giọng nói nhuốm ý cười từ phía sau: “Ăn thì tiện thể gọt cho chú cậu mấy miếng.”

Hắn giữ cửa phòng, đóng sập lại một cái “Rầm”.

Một lát sau, trái dưa hấu trong tủ lạnh vẫn bị lấy ra, cắt thành từng miếng có độ dày đều đặn, đặt trên bàn.

Vương Vu dạng thong dong nhấm nháp dưa hấu: “Trời tối tôi với cậu đến nhà Lưu Phong.”

Chu Dịch ngồi trên sofa nghịch bật lửa: “Tôi đi trước, anh ở nhà chờ tin tức.”

Vương Vu Dạng cầm một miếng dưa hấu đến trước mặt thanh niên: “Không thể cùng đi à?”

Chu Dịch biết anh nghĩ gì, nói: “Tuy Tam Minh không ở nội thành nhưng cũng không phải nơi hẻo lánh, giám sát nhiều, tôi muốn đi làm quen địa hình trước.”

Vương Vu Dạng nói: “Mang theo người có bệnh quáng gà, tỷ lệ phần trăm trở ra toàn thây là bao nhiêu?”

Chu Dịch đáp: “Một nửa.”

Vương Vu Dạng chậc lưỡi: “Chỉ đến thế?”

“Chứ thế nào?” Chu Dịch cười lạnh, “Anh cho rằng tôi không gì không làm được thật?”

Vương Vu Dạng nhàn nhã đáp: “Tôi còn thực sự nghĩ vậy.”

“Thứ gì cho anh ảo tưởng như vậy?” Chu Dịch đoán chừng não mình bị úng nước, đột nhiên bật thốt, “Đến anh tôi còn không trị được.”

Vương Vu Dạng lười biếng cười, nhướn mày: “Thì ra cậu muốn trị tôi?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.