Phiên ngoại 8: Anh nuông chiều em.
Tháng năm, sau khi đầu hè qua đi, thời gian chiếu sáng của mặt trời kéo dài hơn, nhiệt độ trở nên dễ chịu, Na Uy cũng trở nên sáng sủa tươi mới hơn.
*Hiện tượng đêm trắng (hay ngày dài đêm ngắn) là một hiện tượng rất phổ biến ở các nơi có vĩ độ phía Bắc của vòng Bắc Cực và phía Nam của vòng Nam Cực, trong đó có Na Uy. Tại quần đảo Svalbard của Na Uy, mặt trời không lặn trong khoảng từ từ ngày 19/4 đến 23/8.
Vương Vu Dạng gửi Đậu Đen ở nhà hàng xóm, khóa cửa lên thành phố mua sắm với Chu Dịch.
Ven đường có ao hồ và những cánh rừng bạt ngàn trải dài, đi hết đoạn đường có thể rất nhiều đoàn khách du lịch đến từ nhiều nơi trên thế giới.
Chu Dịch nhìn người đàn ông đang vùi người trong ghế phó lái, bọng mắt có quầng thâm xanh nhạt. Cổ họng hắn giật giật, thấp giọng nói: “Em xin lỗi, hôm qua em đã làm.”
Vương Vu Dạng không mở mắt: “Lần sau lại tái phạm.”
Chu Dịch bị chọc thủng suy nghĩ trong lòng, ho hai tiếng: “Anh nuông chiều em.”
Vương Vu Dạng khẽ cười lên: “Lần này là lỗi của chú.”
Ánh mắt Chu Dịch nóng bỏng như thiêu như đốt, hắn hôn anh: “Là anh nuông chiều em.”
Đây là đang làm nũng? Vương Vu Dạng thong thả mở mắt, nhìn về người ngồi bên cạnh mình.
Gương mặt Chu Dịch lạnh lùng cương nghị, chỉ là hai bên tai lại phiếm hồng, hắn kêu khe khẽ: “Vợ ơi.”
Vương Vu Dạng quay đầu sang cửa sổ xe.
Vương Vu Dạng vuốt ve vô lăng vài lần, lại bỏ ra, trờ tới siết lấy vòng eo thon gọn kia: “Vẫn gọi trên giường thì hơn.”
“Lúc lên giường em gọi anh như vậy, anh sẽ run rẩy, cắn em thật mạnh…”
Vương Vu Dạng lên tiếng ngắt ngang, mang theo vẻ nghiêm nghị: “Lái xe đàng hoàng.”
Chu Dịch ngẩn người, vô tội nói: “Vợ, em đang đợi đèn đỏ.”
Vương Vu Dạng: “…”
Chu Dịch vẫn nói tiếp: “Em không chỉ muốn gọi anh như vậy trên giường, lúc khác cũng muốn.”
Vương Vu Dạng đau đầu: “Không phải em gọi rồi?”
Chu Dịch đưa tay, gãi gãi lên cái cổ trắng nõn nhẵn nhụi của anh: “Nhưng anh không vui.”
Vương Vu Dạng không còn cách nào: “Chú vui.”
Chu Dịch kéo mặt anh lại, để anh nhìn hắn: “Thật ư?”
Vương Vu Dạng: “Ừm.”
Chu Dịch tháo dây an toàn, kề sát người vào: “Vậy anh hôn em đi.”
Vương Vu Dạng không tức giận, chỉ thấy bất lực và buồn cười: “Em cứ được voi đòi tiên mãi thôi, Tiểu Dịch.”
“Em không có.” Chu Dịch trầm ngâm sửa lời, “Cái này gọi là được cưng chiều mà kiêu ngạo.”
Vương Vu Dạng: “…”
Ông Chu được cưng chiều mà kiêu ngạo đã nhận được một nụ hôn từ bà Chu.
Anh lớn hơn em, luôn coi em như một đứa trẻ, chiều chuộng em, nhường nhịn em, bao dung em.
Vậy em không cách nào kìm chế được, đôi lúc sử dụng chiêu nũng nịu của mấy đứa trẻ đó.
Siêu thị có quá nhiều loại mùi, Vương Vu Dạng đeo khẩu trang, ngăn chặn một phần nhỏ sự công kích của mùi hương đến khứu giác.
Dù nửa đời còn lại của anh bị đảo lộn bởi thí nghiệm trên cơ thể người, nhưng anh vẫn không thích mua sắm, đồ không khiến anh phiền là được rồi. Thậm chí người anh chủ động giao lưu, sự nhiệt tình lớn nhất anh có cũng chỉ dành cho một người duy nhất trên thế giới này.
Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn hàng nến đủ hình dạng cách đó không xa: “Trong nhà còn nhiều nến không?”
“Không nhiều lắm.”
Chu Dịch đẩy xe qua, lấy hết nến xuống, như tính đi buôn nến vậy.
Vương Vu Dạng trêu: “Mua nhiều thế để về đun nước à?”
“Mua nhiều, cũng dùng nhiều.” Chu Dịch đặt nến vào xe đẩy, “Lúc chúng ta làm đều đốt nến.”
Vương Vu Dạng nghĩ, vào ban đêm mỗi lần mình chuyển động, ánh nến cũng lay động theo.
Không biết từ lúc nào, Tiểu Dịch nhà anh đã học cách lãng mạn rồi.
Chu Dịch lại mua mấy cái chân nến.
Vương Vu Dạng không có ý kiến gì với mắt thẩm mỹ của hắn, người trẻ cần được động viên.
Sau đó hai người đi mua bánh mì, gạo, thịt xông khói, lạp xưởng, rau cỏ, thịt cá, lo chuyện bếp núc sinh hoạt như mọi cặp vợ chồng khác.
Cuộc sống giản đơn mà bền lâu.
Ba giờ chiều, Vương Vu Dạng ngồi ở một quán cà phê, ung dung khuấy tách cà phê, ánh mắt lộ ra vẻ thoải mái.
Cuộc sống này được vận mệnh an bài cho anh, anh vui vẻ đón nhận.
Không nhàm chán, trái lại rất dễ chịu.
Chu Dịch đưa tay qua, cài cúc áo sơ mi của anh lại, che khuất đi đường nét xương quai xanh đẹp đẽ.
“Của tôi.”
Vương Vu Dạng: “…”
Chu Dịch nhìn anh, đột ngột nói: “Anh muốn về nước không?”
Vương Vu Dạng dừng tay: “Về nước?”
Chu Dịch không nhìn anh nữa, lại nhìn mặt bàn: “Mấy tháng nữa đội trưởng Mai sẽ sinh, chúng ta về nước một chuyến.”
Dừng lại một lúc, hắn nói tiếp: “Tiện thể làm kiểm tra.” . Truyện Lịch Sử
Vương Vu Dạng hiểu, anh nhướn mày, ý sau mới là trọng điểm.
Chu Dịch vuốt mũi: “Lão Chương đã liên lạc với em.”
Vương Vu Dạng nâng tách cà phê lên, nhấp một ngụm: “Sao không nói chuyện trực tiếp với đương sự?”
Bàn tay thô ráp của Chu Dịch khẽ động: “Gặp người nhà cũng không khác gì.”
Không chờ anh phản ứng, hắn đã lập tức nói: “Em đã hỏi rõ ràng, chỉ là kiểm tra đơn giản. Viện nghiên cứu chỉ muốn kiểm tra những biến đổi của anh trong một năm nay, họ yêu cầu ghi chép tỉ mỉ mọi số liệu, nếu sau này xảy ra vấn đề có thể kịp thời đưa ra cách giải quyết và nguồn nhân lực để làm việc, anh đừng lo.”
Vương Vu Dạng ngả lưng về sau, tựa vào ghế, nhìn nửa kia của anh.
Hắn nói cực kỳ lưu loát, không ngắc ngứ, giống như trong lòng đã có bản thảo rõ ràng, càng giống như đang tự an ủi chính mình hơn là nói cho anh nghe.
Cà phê đắng chát, nhưng Vương Vu Dạng lại nếm ra vị ngọt. Anh dịu dàng cười một cái với bạn đời mình: “Rồi, chú không lo lắng nữa.”
Vốn dĩ hai người lên kế hoạch đi dạo đến tối, cơm nước xong mới về.
Nhưng kế hoạch không theo kịp biến đổi.
Chu Dịch nhận một cuộc điện thoại, sát khí khát máu hằn lên nơi đôi mắt, hắn đưa Vương Vu Dạng về nhà, quay đầu đã đi rồi.
Bảy giờ, Vương Vu Dạng nhận được điện thoại của Chu Dịch, nói sẽ về trễ.
Mười một giờ đêm, vẫn chưa thấy người ở nhà.
Vương Vu Dạng không ngủ được nhiều, vẻ mỏi mệt cứ mỗi lúc một tăng lên. Anh gọi một cuộc điện thoại, khóa máy.
Vương Vu Dạng tỉnh ngủ, anh xuống khỏi giường, đứng ở phòng khách mới phát hiện ra mình không đi dép.
Lần đầu tiên trong đời sơ suất như vậy.
Vương Vu Dạng bật cười, vuốt ấn đường. Vài giây sau, độ cong bên môi biến mất, anh rũ mắt ngồi vào sofa, đầu đau đến nứt toác ra.
Cún con trong ổ nghe được tiếng động, chạy vèo tới.
Vương Vu Dạng khom người ôm cún con lên đùi, khẽ vuốt ve phần lông xù mềm mại, không biết đang nghĩ gì.
Đồng hồ trên tường kêu tích tắc đều đặn, rõ ràng trong đêm khuya tĩnh mịch.
Khó chịu đến khó hiểu.
Vương Vu Dạng ấn dãy số kia, lúc này lại bắt máy.
Đầu bên kia không có tiếng nói chuyện, sắc mặt Vương Vu Dạng thay đổi, tiếng hít thở bên kia rất xa lạ, không phải Tiểu Dịch nhà anh: “Là ai?”
Im lặng trong vài giây, người ở đầu bên kia trả lời, là đàn ông, tiếng Trung sứt sẹo, mang đậm khẩu âm của người Tây Âu.
Vương Vu Dạng nghe gã nói hắn đang tắm, bàn tay vuốt ve cún con hơi khựng lại.
Cún con như cảm nhận được gì, đột nhiên chạy khỏi tay chủ nhân, kinh hoảng bò xuống dưới sofa.
Đèn trong phòng khách sáng trưng, vô cớ khiến người ta hoảng hồn khiếp đảm.
Vương Vu Dạng đặt điện thoại lên bàn trà, hai tay đan vào nhau đặt hờ trên bụng. Anh đã từng này tuổi rồi, lần đầu thích một người, hôn nhân hợp pháp, kết hôn, lấy giấy chứng nhận, kiên nhẫn, cưng chiều, ỷ lại,… mọi thứ có thể cho đều đã cho.
Thậm chí xóa bỏ cả nguyên tắc.
Để đứa nhỏ nọ đeo vòng tay định vị không thể tháo ra lúc tắm, trang bị thiết bị theo dõi ở mọi ngõ ngách.
Vương Vu Dạng nghĩ lại, mấy năm qua dường như cũng chưa từng cãi vã.
Trên giường dưới giường đều rất hòa hợp.
Vì tình cách và thân phân đặc thù của anh, Vương Vu Dạng chưa từng có lòng nghi ngờ ở phương diện tình cảm, càng không lo được lo mất.
Anh tin tưởng người bạn đời của mình, không e ngại nhận được câu nói ám muội qua điện thoại.
Nhưng…
Trong nhà không có nước?
Buộc phải tắm bên ngoài?
Đầu Vương Vu Dạng càng đau đớn, mắt vừa nhắm lại đã mở choàng ra, dừng ở chiếc vòng trên cổ tay.
Đứa nhỏ nói, đây là định vị hai chiều.
Vương Vu Dạng ngẫm lại, dựa theo lời hắn chỉ mở vòng tay ra, xác nhận thân phận, tìm vị trí.
Chưa đầy một phút sau, Vương Vu Dạng biết được nơi mình muốn biết, anh ra huyền quan, nghĩ gì lại trở về phòng khách.
“Đậu Đen?”
Dưới sofa có tiếng kêu rất nhỏ.
Vương Vu Dạng kỳ lạ: “Trốn dưới đó làm gì?”
Cún con sủa mấy tiếng trong sợ sệt.
Vương Vu Dạng nhanh chóng hiểu được câu chuyện, động vật có linh tính, hẳn là bị hơi thở u ám của anh dọa sợ, anh không khỏi thở dài: “Gan nhỏ như vậy, sao mà trông nhà được đây?”
“Gâu, gâu gâu.”
Có lẽ vì không khí trong phòng khách rất nặng nề, cún con rúc dưới sofa sủa mấy tiếng thăm dò.
Vương Vu Dạng luồn tay vào tóc, vuốt mấy sợi tóc tán loạn ra sau đầu, trở về vẻ ung dung ôn hòa thường ngày, khom người ôm cún con về ổ.
“Chờ ở nhà, đi tìm anh của mày đây.”