Một ngày nữa của Tư Nhĩ lại bắt đầu nơi ngoại ô vắng vẻ người qua lại.
Hôm nay cô đã thức dậy từ rất sớm, cô nhanh chóng thoát ra khỏi những giấc mơ và những dư âm của giấc ngủ dài một cách thần kì.
Nếu là hôm qua, hôm trước hay mấy hôm trước nữa thì giờ này cô đều vẫn đang ngủ rất ngon.
Cạnh giường là cửa sổ, ban đêm Tư Nhĩ sẽ phải đóng kín lại vì sợ muỗi nhưng vào ban ngày, ngay khi vừa thức dậy cô sẽ ngay lập tức mở toang cánh cửa sổ này ra và theo thói quen, cô luôn tựa đầu ngồi bên cửa sổ đón bình minh mất một lúc rất lâu.
– Anh dậy rồi à? Chào buổi sáng! – đang ngồi đón mặt trời ló rạng thì Tư Nhĩ đột nhiên trông thấy Trần Trung đi ngang qua.
Trên tay còn cầm theo một gói gì đó.
Hình như là đồ ăn sáng?
– Cô dậy rồi sao? Nay dậy sớm vậy?
– Tại tôi muốn nghe chim hót với ngắm bình minh nên đã dậy sớm đó.
Anh thấy tôi giỏi không? – Tư Nhĩ tự hào khoe khoang.
Cũng bởi từ lúc tới đây đâu có mấy hôm cô dậy sớm thế này.
Trần Trung nghe thế liền lắc đầu cười.
Rồi đáp.
– Mọi người ở đây dậy trước cô cả tiếng đồng hồ rồi, còn tôi cũng đã mua đồ ăn sáng xong.
– Trần Trung dơ túi cơm lên trước mặt muốn chứng minh cho Tư Nhĩ thấy.
– Kệ đi.
– Tư Nhĩ xua tay không còn muốn khoe khoang chuyện mình dậy sớm nữa mà trái lại cô đã có một ý tưởng khác.
– Anh cho tôi món đó.
Tôi nấu trả anh một bữa sáng chất lượng.
Anh thấy sao? Anh cả ngày chỉ ăn đồ ăn nấu sẵn ở quán chắc là ngán lắm rồi nhỉ?- Tư Nhĩ hào hứng đề nghị.
Cô biết Trần Trung không thể tự nấu nướng nên đột nhiên nổi ý tốt muốn nấu cho anh một bữa.
– Nếu cô muốn.
– Đợi tôi một lát.
Dứt lời, Tư Nhĩ vội vàng lao xuống giường vệ sinh buổi sáng và rất nhanh cô đã có mặt tại nhà của Trần Trung.
Nơi đây là một căn nhà mái ngói khá to được xây cách đây từ khoảng hai mươi năm trước theo lời kể của Trần Trung.
– Cô muốn làm món gì?
– Hôm qua tôi mua được rất nhiều rau xanh và hoa quả…
– Ăn salad sao? – Trần Trung chen lời đoán mò.
– Đúng vậy.
Chính xác là món salad rau củ trứng gà.
Vừa đủ chất dinh dưỡng lại không lo bị béo.
– Tư Nhĩ miệng giải thích, tay vẫn liên tục làm.
– Món này nghe lạ nhỉ? Tôi tưởng salad chỉ có rau thôi chứ sao còn có trứng?
– Món salad rau củ trứng gà này tuy đại khái giống với mấy món salad khác nhưng thay vì chỉ trộn sau cùng nước sốt thì ta sẽ trộn thêm cả trứng gà nhằm tăng thêm hương vị, tăng chất dinh dưỡng giúp cung cấp nhiều năng lượng hơn cho cơ thể…- Tư Nhĩ cứ say sưa giải thích mãi , thoáng chốc đã hoàn thành xong món salad để đem ra bàn cho Trần Trung thưởng thức.
Trầm Trung mò mẫn dùng đũa gắp một miếng lên ăn thử.
Hết miếng thứ nhất lại đến miếng thứ hai…
Rau củ quả được trộn đều cùng nước sốt dầu giấm chua cay pha chút ngọt nhẹ cực kì hấp dẫn, thêm miếng trứng gà beo béo, bùi bùi….
Tất cả chỉ có thể gói gọn trong một chữ: Ngon!
Trước giờ đây là lần đầu tiên anh ăn một món salad ngon thế này.
Tuy không trực tiếp khen bằng lời nhưng nhìn biểu cảm hạnh phúc của anh khi ăn món này thì cũng đủ hiểu anh thấy ngon miệng cỡ nào rồi.
Và Tư Nhĩ vui vì điều này.
Quả không hổ danh bao năm qua làm người “vợ đảm dâu hiền” nhà họ Trần bao năm qua.
Đến làm salad cũng ngon như vậy.
Tư Nhĩ đắc ý nghĩ bụng và bắt đầu mở gói thức ăn Trần Trung vừa mua về ra một cách ngon lành.
– Ô kìa… – Tư Nhĩ miệng vẫn còn thức ăn nhồm nhoàm nói.
– Sao thế? – Trần Trung theo phản xạ trả lời cô.
“Ực” – Tư Nhĩ nuốt vội miếng thức ăn trong miệng, tiếp tục nói.
– Áo anh dính sốt rồi kìa.
– vừa nói Tư Nhĩ vừa rút khăn giấy ra lau vết bẩn trên áo giúp cho anh nhưng dù có lau thế nào cũng không thể sạch nổi.
– Không sạch được à?
– Ừ.
– Tư Nhĩ thất vọng nói.
– Giờ sao nhỉ? Chiều nay tôi có ca làm, không thể mặc mấy bộ đồ cũ kia được.
– Anh chỉ có một bộ đồ mới thôi sao?
– Có hai bộ dùng để thay đổi.
Tôi không thể nhìn lại ít ra ngoài nên không muốn mua nhiều quần áo làm gì.
– Hay thế này đi.
Tí nữa tôi sẽ đi siêu thị, tiện mua tặng anh một chiếc.
– Thôi không cần đâu.
Phiền phức lắm! – Trần Trung xua tay tỏ ý muốn từ chối nhưng Tư Nhĩ vẫn cương quyết.
– Đừng khách sáo.
Tôi trông vậy thôi chứ có nhiều tiền lắm.
Tiền hợp đồng hôn nhân ấy.
Chúng ta sau này còn phải giúp đỡ nhau nhiều.
Có cái áo thôi anh đừng tâm quá làm gì.
– Nhưng tôi…
– Quyết định vậy đi.
– Tư Nhĩ quả quyết nói.
Nói xong lập tức đi xu dọn bát đĩa chuẩn bị đi siêu thị mua sắm.
Cuộc sống độc thân đúng là thoải mái quá.
Hôm nay bà đây sẽ mua sập cả cái siêu thị luôn, tiện thể có đồ mới tối đi quẩy, đêm nay không say không về.
Tư Nhĩ chỉ nghĩ đến đây cả cơ thể đã không ngừng kích động.
Miệng cười tươi vui vẻ.
Cô vui tới nỗi ra đường nhìn gì cũng thấy đẹp, thấy ưng mắt.
.
Tại khu trung tâm mua sắm trong thành phố…
– Gian hàng này của chúng ta trang trí có hơi tối, mấy cái kệ bị quá cao chính là vấn đề, tôi thấy nên cần điều chỉnh lại.
Doanh thu tháng này tuy rằng vượt chỉ tiêu nhưng lại kém hơn so với tháng trước…
Ở một gian hàng bán đồ dành cho nam giới, Văn Quảng khắt khe chỉ đạo hai nhân viên trong quán điều chỉnh lại những khuyết điểm còn thiếu ở nơi này.
Tuy rằng nơi đây chỉ là một gian hàng nhỏ không đáng để tâm đến nhưng vì cái tính ưa hoàn mĩ thái quá khiến cho người sếp như anh mỗi tháng đều sẽ phải ghé qua đây ít nhất một lần để kiểm tra các hoạt động kinh doanh ở trong quán.
– Ông sếp khó tính nhà cậu đến cả cái cửa hàng nhỏ này mà cũng phải để tâm đến vậy sao? – Nam Nhật nghe Văn Quảng khắt khe mà cũng thấy thông cảm giùm nhân viên, đành vỗ vai lên tiếng than thở.
– Hàng tháng đủ kiếm chút tiền tiêu vặt, so với lương của cậu hàng tháng thì bằng quá nửa đấy! – Văn Quảng hất tay Nam Nhật ra khỏi vai mình, đưa lại báo cáo hàng tháng cho nhân viên sau đó lạnh lùng bước vào trong.
– Cậu xem, tôi nói đúng quá còn gì? Cậu sống quá hoàn mĩ không tốt…
– Bộ này thế nào? – Văn Quảng thẳng thừng ngó lơ lời thằng bạn thân mình đang nói, tay giơ ra một bộ âu phục màu xanh đen đẹp mắt.
– Xấu òm.
– Nam Nhật chề môi chê cho bõ tức.
– Ồ.
Đang bảo hợp với cậu.
Nếu không muốn thích thôi vậy.
– Văn Quảng làm động tác giả định cất lại bộ đồ.
– Chà! Ngắm kĩ đúng là hợp với tôi thật này.
Cậu mua cho tôi hả…
– Lấy đi.
Coi như tiền thưởng tháng này.
– Gì?!
Bên ngoài cửa hàng Tư Nhĩ không biết đây là gian hàng bán đồ do đích thân Văn Quảng quản lí nên cứ vô tư bước vào chọn đồ cho Trần Trung.
– Kính chào quý khách! – nhân viên trong quán thấy có khách vào liền lịch sự tiếp đón.
Nhìn xung quanh quán thấy cũng có nhiều khách mà lại chỉ có hai nhân viên nên Tư Nhĩ chẳng muốn phiền bọn họ tư vấn làm gì.
Bèn xua tay.
– Để tự tôi lựa được rồi.
Bên trong cửa hàng Văn Quảng loáng thoáng nghe được giọng của Tư Nhĩ ở bên ngoài định ngó ra nhưng bị Nam Nhật vô tình ngăn cản.
– Tôi thấy bộ này hợp với cậu này.
Mua không? – Nam Nhật lấy ra một bộ âu phục treo trên giá đưa cho Văn Quảng.
– Có mắt nhìn đấy! – Văn Quảng bị làm cho phân tâm nên không nhớ để ý đến giọng nói kia nữa, trực tiếp bước vào phòng thay đồ.
Ngay lúc anh bước chân vào phòng thay đồ thì cũng là lúc Tư Nhĩ đi đến chỗ anh vừa mới đứng để chọn đồ.
Cả hai cứ thế mà bỏ qua nhau chỉ trong một khoảng khắc trước sau ngắn ngủi.
Cứ ngỡ như vậy là sẽ xong thì Nam Nhật bất ngờ lên tiếng.
– Tư Nhĩ? Sao cô lại ở đây? – Nam Nhật thốt lên một câu rồi lập tức tự bịp miệng mình lại.
Tư Nhĩ trông thấy Nam Nhật trong bộ âu phục chỉnh tề lại như đang đứng đợi ai đó ở đây liền linh cảm thấy chuyện chẳng lành…
Và y như những gì cô đang lo lắng.
Văn Quảng bước ra từ phòng thay đồ ngay sau đó.
– Sao cô lại ở đây? – Văn Quảng lên tiếng hỏi.
– Mua đồ.
– Tư Nhĩ lạnh nhạt đáp lời.
Ngay giờ phút này đây điều cô cảm thấy hối hận nhất chính là đã bước chân vào cái cửa hàng đen đủi này.
Lại nhớ đến hôm đám cưới, cô lại sợ thêm nữa.
Cũng may hôm đó không ai thấy nếu không chắc giờ này cô đã không yên thân với hai người nhà họ Lam – Trần rồi cũng nên.
Nhưng hôm nay khác hôm đấy.
Hôm nay giữa thanh thiên bạch nhật thế này mà chẳng may có làm chuyện gì không hay thì… chao ôi hậu quả Tư Nhĩ nhát gan nào dám nghĩ đến.
– Chọn đồ đi.
– Văn Quảng thản nhiên buông lời, mặt quay vào gương chỉnh trang quần áo.
– Ờ.
– Tư Nhĩ nửa mừng nửa lo, nửa tin nửa ngờ vươn tay chọn lấy một chiếc áo sơ mi trắng.
Tạm bỏ qua nỗi sợ đối với Văn Quảng, Tư Nhĩ tập trung toàn bộ tâm chí mình vào việc chọn đồ sao cho phù hợp với Trần Trung.
Cô đi dọc giá áo treo những bộ áo sơ mi mà tỉ mỉ lựa chọn từng bộ bộ một.
Suốt từ sáng đến giờ cô vào không biết bao nhiêu cửa hàng để lựa áo nhưng phải mãi tới khi vào đến đây cô mới thấy được chút vừa mắt.
Nếu còn vì né “chồng cũ” rồi bỏ đi nữa thì chắc chắn buổi sáng hôm nay cô sẽ không kịp mua áo tặng cho Trần Trung mất.
Cô đứng ở trong cửa hàng chọn lựa rất lâu, chọn tới chọn lui một hồi thì cũng lựa ra được hai bộ cô ưng ý nhất.
– Chị muốn thanh toán bằng… – nhân viên cửa hàng còn chưa kịp nói hết câu, Văn Quảng đã chen lời.
– Thanh toán bằng thẻ.
Tôi trả.
– Không cần tôi tự trả.
– Tư Nhĩ chắn ngang trước mặt Văn Quảng không cho anh trả tiền.
– Chúng tôi đã thanh toán xong cho anh rồi.
Cảm ơn… quý khách.
– nhân viên trong quán vô cùng thuận theo ý sếp, tính tiền xong lập tức rút lui nhường không gian cho hai người.
– Anh… – Tư Nhĩ khó chịu nhìn Văn Quảng.
– Vẻ mặt ngoan ngoãn vẫn hợp với cô hơn đấy! – Văn Quảng khá thích thú khi trông thấy Tư Nhĩ có biểu hiện chống đối anh như thế.
Ít ra như vậy vẫn còn được tính là cô có cảm xúc với anh.
Dù cho đó có là ghét anh đi chăng nữa cũng không sao.
Miễn là cô không ngó lơ sự xuất hiện của anh.
Mọi cảm xúc khác đều sẽ được chấp nhận.
– Đi theo tôi.
Không phải lần trước cô bảo là muốn rõ chuyện tiền hợp đồng với tôi sao?
– Tiền tôi trả anh rồi nên lý do với tôi bây giờ không còn quan trọng nữa.
– Tôi biết chứ.
Cô hôm đó vốn chẳng cần phải gặp tôi để tận tay trả lại tiền như vậy nhưng vì tên Trần Trung kia nên mới tìm đại một lí do để nếu bị bắt gặp sẽ có cớ trả lời.
Mục đích cuối cùng vẫn là muốn dẫn anh ta đến dự đám cưới của Như Nguyệt và tôi.
Đúng chứ?
Tư Nhĩ thật quá xem thường Văn Quảng rồi.
Anh ta vậy mà lại dễ dàng nhìn ra mục đích của cô khi đến buổi đám cưới ngày hôm đó.
Vốn dĩ chỉ muốn giúp Trần Trung có lí do đến buổi đám cưới đó nên mới nói là đến trả lại tiền.
Ai ngờ vẫn bị phát hiện như vậy.
– Hôm nay còn muốn mua áo cho anh ta? Cô không phải thích anh ta rồi đó chứ? – Văn Quảng ghé sát tai, giọng đểu cán nói.
– Tôi không có.
Anh ta với tôi chỉ là quan hệ bạn bè.
Chuyện của tôi với anh tôi không muốn liên quan gì tới anh ta.
– Tư Nhĩ lo lắng khi bị nắm thóp.
Cô từ đầu tới cuối chưa từng có tình cảm gì với Trần Trung nhưng cô cũng không thể vì thế mà mặc kệ nguy cơ Văn Quảng có thể gây khó dễ cho anh được.
Vô tình điều này lại khiến cho Trần Trung trở thành điểm yếu bị nắm thóp của Tư Nhĩ.
– Nhưng cô đang lo lắng cho anh ta kìa.
Hai năm bên nhau tôi ít nhiều vẫn còn tình cảm với cô vậy mà lại phải chứng kiến cô quan tâm người khác… cô xem.
Có phải rất chướng mắt rồi không?
– Nói tóm lại là anh muốn gì từ tôi? Dù là gì thì tôi cũng nhắc anh nhớ dây dưa với tôi không có lợi cho mục đích lên chức chủ tịch của anh đâu.
Chẳng phải vì cái chức chủ tịch này mà anh cố gắng bao năm nay sao?
– Cảm ơn cô đã quan tâm.
Mục đích của tôi tôi tự tin mình sẽ thực hiện được.
Ngược lại là cô.
Cô nên để ý đến người bên cạnh một chút trước khi đứng đe dọa tôi như thế này đi..