– Có ai ở nhà không? Có bưu phẩm cần kí nhận.
– một anh nhân viên giao hàng mới sáng sớm đã đứng gọi ở cửa nhà Tư Nhĩ.
Tư Nhĩ bấy giờ còn chưa kịp thức giấc nên đầu bù tóc rối chui ra khỏi chăn, tay mò mẫn khắp cả giường để tìm điện thoại…
Ủa? Điện thoại sập nguồn rồi à? Thế đồng hồ… hừm.
Mới có sáu giờ sáng? Giao hàng thôi có cần phải sớm vậy không? Đúng là người giao hàng nhiệt huyết mà.
– Có ai ở nhà không vậy? Có bưu phẩm cần kí nhận.
– người giao hàng tiếp tục gọi cửa thêm lần nữa.
Nghe giọng anh ta khá quen, chắc là từng giao hàng cho cô mấy lần rồi với lại có thể anh ta biết rõ có người ở nhà lên mới gọi gia dẳng như thế.
– Ra ngay đây! – Tư Nhĩ giọng ngái ngủ nói vọng ra.
Hồi còn làm tiểu thư Tư Nhĩ chẳng bao giờ dậy muộn thế này đâu nhưng từ khi về đây tiết trời quá hợp để đi ngủ lên cô sáng nào cũng muốn ngủ nướng lâu thêm chút.
Nếu hôm nay không phải tại người giao hàng kia thì còn lâu cô mới dậy, chần chờ, do dự mãi nên phải mất một lúc thì Tư Nhĩ mới mò ra được đến cửa.
Cô uể oải nhìn người giao hàng.
– Bưu phẩm của cô.
Kí ở đây.
Con mèo đẹp quá! – người giao hàng dúi vào tay Tư Nhĩ một cái lồng trong đó có nhốt một con mèo ba tư.
Tư Nhĩ vẫn còn chưa hiểu gì nhưng vẫn phải kí vào giấy nhận hàng cho xong chuyện để còn quay vào nhà ngủ tiếp.
“Meo~~” – con mèo khẽ kêu nên một tiếng, Tư Nhĩ bấy giờ mới bắt đầu nhìn vào nó, nhận ra đây không phải món hàng bình thường cô liền chau mày, vội hỏi lại người giao hàng.
– Ai gửi nó cho tôi vậy? Liệu có nhầm địa chỉ không chứ tôi không có đặt thứ dễ thương này…
– Không nhầm đâu ạ.
Người gửi con mèo này cho chị đã dặn rất kĩ là gửi cho cô Lam Tư Nhĩ, anh ấy còn đưa thêm tiền để giao nó tận tay chị mà.
– Anh ấy? – Tư Nhĩ hoảng hốt hỏi lại.
– Vâng.
Có gì sao?
– Không có gì.
Cảm ơn anh.
– Tư Nhĩ xua tay sau đó đem con mèo vào và đóng sầm cửa lại.
Trần Văn Quảng anh ta điên rồi à? Sao tự nhiên lại gửi mèo cho mình.
“Meo~meo~” – con mèo lại khẽ kêu lên mấy tiếng.
Tư Nhĩ lười biếng liếc nhìn con mèo đang bị nhốt trong lồng… Con mèo này với vẻ ngoài sang chảnh cùng bộ lông dài thướt tha màu trắng, tính tình hình như cũng rất thùy mị và hiền lành khiến cô bất giác không kiềm được mà nhoẻn miệng cười.
Thân hình chỉ ở mức trung bình, đầu và mắt to, khuôn mặt tẹt, mũi và tai nhỏ, tai nhỏ hình tam giác trông khá dễ thương.
Càng ngắm càng yêu.
– Mèo nhỏ à… – Tư Nhĩ khẽ lẩm bẩm gọi con mèo, đôi tay thon dài cẩn thận chạm vào bộ lông mèo của nó.
“Meo~”
Phải làm sao đây? Dễ thương thế này ném đi thì uổng quá…
– Mèo con mày đói chưa? Hay để chị mua chút gì đó cho mày nhé? Hạt.
Mày muốn ăn hạt đúng không? Chị thấy người ta hay mua hạt gì đó nhỏ nhỏ cho mèo ăn ấy.
Để chị tìm mua cho mày nhé! – Tư Nhĩ lẩm bẩm nói chuyện với con mèo, vừa nói vừa dịu dàng vuốt ve.
.
Tại phòng làm việc riêng của Văn Quảng.
Căn phòng làm việc này nhìn chung chả có gì là đặc biệt cả, thậm chí còn có chút sơ sài khi trong phòng chỉ vỏn vẹn có một chiếc bàn làm việc trên bàn thì có thêm một chiếc máy tính với tập tài liệu chất đống như núi và thêm một bộ ghế sô pha nữa là hết.
Bình thường ở đây rất yên tĩnh, nếu có thì cũng chỉ là những tiếng bàn phím “lạch cạch” hay tiếng “loạt soạt” lật giở tài liệu là chính nhưng hôm nay thì khác.
Hôm nay ở đây đang phải tiếp đón một người nên cái yên tĩnh bình thường không còn nữa mà thay vào đó là những tiếng nói ồn ào.
– Anh thích chị ta rồi chứ gì? Đúng là đàn ông luôn dễ thay lòng đổi dạ mà.
– Trần Thư giận dỗi khoanh tay trách móc Văn Quảng.
Vốn con bé còn nghĩ rằng Văn Quảng sẽ phải hùa vào để làm bẽ mặt Như Nguyệt nhưng ai ngờ anh không những không làm thế ngược lại còn ra mặt nói đỡ giúp cho cô ta.
Văn Quảng dù bị em gái giận dỗi nhưng vẫn rất thản nhiên đi ra đóng cửa phòng lại, tiện thể nhắc nhở thêm.
– Lần sau ra vào nhớ đóng cửa.
– Nhưng anh giải thích đi.
Sao anh lại giúp chị ta?
Trần Thư không chịu bỏ qua, nhất định muốn nghe lời giải thích hợp lí từ ông anh trai của mình.
– Anh biết là em không thích cô ta nên đã đồng ý giúp em gài cô ta rồi còn gì.
Chưa hả giận sao?
– Nhưng… – Trần Thư không hài lòng định lên tiếng trách móc tiếp.
– Nhưng bây giờ chúng ta chưa thể đắc tội với cô ta được.
– Văn Quảng chen lời.
– Ý anh là…
Văn Quảng bình tĩnh ngồi vào bàn làm việc sau đó mở máy tính lên.
Dáng vẻ điềm đạm lại toát ra được khí chất ung dung cao ngạo, dường như đã tiên đoán trước được mọi chuyện.
– Cuộc họp cổ đông sắp tới, cổ phần của cô ta rất quan trọng với anh.
Vậy nên hiện giờ nếu chúng ta đẩy cô ta đến giới hạn thì không chừng cô ta sẽ làm ra chuyện không hay.
Nghe vậy Trần Thư cũng xuôi xuôi nhưng con bé vẫn giận lắm.
Nó ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa dài đặt ở giữa phòng mà than thở.
– Bực thật đấy! Bây giờ còn phải nhịn cô ta.
Càng nghĩ em càng thấy không cam tâm.
– Chứ không em muốn anh cả lên nắm công ty sao?
– Đời nào.
Anh ấy mà lên nắm quyền chắc chắn là sai lầm.
– Trần Thư vội lắc đầu không muốn chuyện kinh khủng mà mình đang nghĩ trong đầu sẽ xảy ra.
Văn Quảng khẽ nhếch môi cười đầy ẩn ý.
Đôi bàn tay đặt nên bàn phím máy tính, bắt đầu làm việc.
– Ê khoan.
Nhưng chẳng phải anh đang nhịn chị ta đúng không? – Trần Thư đang ngồi đột ngột đứng bật dậy.
– Ừ.
– Văn Quảng không mấy để tâm tới hành động của cô em gái mình cho lắm, chỉ liếc nhìn con bé một cái sau đó lại tiếp tục làm việc.
– Thế sao anh lại giúp em gài chị ta? Không sợ chị ta cắn anh sao?
– Còn tưởng chuyện gì… – Văn Quảng lắc đầu trước sự ngây thơ của Trần Thư.
Trần Thư không hiểu nên ngơ ngác dán chặt mắt lên người Văn Quảng chờ đợi lời giải thích từ anh.
Cũng phải.
Con bé trước giờ nào có mấy lần hiểu hết được những ẩn ý trong hành động của Văn Quảng đâu kia chứ.
Đối với cô, anh trai mình giống như một dấu hỏi vậy, một dấu hỏi chấm siêu lớn mà cô không bao giờ tự hiểu hết được.
– Bây giờ cô ta bị em gài đang nhục nhã như thế mà anh lại tự nhiên giải vây cho cô ta thì em thử đoán xem cô ta sẽ cảm kích hay hận?
– Cảm kích.
– Trần Thư nghi hoặc trả lời.
– Chưa kể trước đó anh cũng luôn ghét bỏ cô ta, bây giờ lại quan tâm đến cô ta, đối với một cô gái suy nghĩ khá đơn thuần như cô ta thì…
– Thì sẽ càng cảm kích hơn nữa.
À không đúng.
Cô ta sẽ nghĩ anh đã thích cô ta rồi.
Đúng không? – Trần Thư nhanh chóng hiểu ra liền hấp tấp chen ngang lời Văn Quảng đang nói dở.
– Em đoán đúng rồi đấy! – Văn Quảng hài lòng.
– Ra vậy.
Hứ.
Anh đúng là thâm độc thật đấy! Xem ra anh cả đối đầu với anh chỉ thiệt thân thôi… – Trần Thư mỉa mai.
Một lần nữa con bé lại phải nể phục trước sự tính toán thấu đáo của anh trai thứ của mình.
– Nhưng em sao lại ghét cô ta như thế? Trước đó cô ta đắc tội gì với em à? – Văn Quảng đột nhiên hỏi.
Mặc dù cứ cho là Trần Thư vì quá yêu quý Tư Nhĩ nên mới ghét Như Nguyệt đi chăng nữa thì cũng không thể quá ghét đến mức như vậy được.
Kể ra trong chuyện này Như Nguyệt ngay từ đầu đâu có lỗi.
Thậm chí là còn có chút bị thiệt thòi khi bao năm qua cô ta mang trong mình dòng máu tiểu thư mà lại phải sống lưu lạc đói khổ ở bên ngoài.
– Thực ra cô ta chả đắc tội gì với em hết chỉ là… em thấy con người thật của cô ta quá đáng giả tạo, quá đáng khinh mà thôi… – Trần Thư thở dài một hơi sau đó bắt đầu bộc bạch.
Trong đầu cố hồi tưởng về một vài chuyện liên quan đến Như Nguyệt.
– Nếu bây giờ em nói là cô ta từng quen bạn thân khác giới của em vì tiền thì anh tin không?
– Bạn thân khác giới của em? Cái cậu thiếu gia nhà họ Ngô hiện giờ đang du học nước ngoài đó hả? Ngô gì ấy nhỉ?
– Vâng.
Là Ngô Quang Đức, bạn thân em.
Yêu cầu anh nhớ tên giúp.
– Rồi em kể tiếp đi…
– Chuyện là hồi còn học cấp Ba ấy, Đức có khoe với em là cậu ấy quen được một cô gái rất tốt và có cho em xem ảnh thì chính là Như Nguyệt, em ban đầu thấy cô ta xinh lại hiền nên khá thích đấy, còn muốn gặp cô ta nữa nhưng còn chưa kịp gặp thì nghe tin cô ta đã quỵt tiền của Đức rồi biến mất không tăm hơi.
Hình như là chuyển nhà đi nơi khác thì phải.
Hại bạn em bị lừa cả tình lẫn tiền, suy sụp cả tháng trời.
– Còn có cả chuyện trùng hợp vậy sao? – Văn Quảng có hơi không tin nhưng chỉ ẩn ý chứ không nói thẳng.
– Em nói thật đấy! Anh phải tin em.- Trần Thư biết anh không tin nhưng cũng chỉ bất lực năn nỉ anh tin mình.
– Chuyện xảy ra khá lâu rồi, em lại không có chứng cứ nên mới không tiện nói ra thôi, nếu Đức mà còn ở đây em sẽ bắt đầu ấy đến xác nhận rồi vạch trần bộ mặt thật của cô ta luôn.
Để xem liệu cô ta còn dám chối nữa không.
– Em chắc chứ? – Văn Quảng như bị thuyết phục dần đã tin vào lời cô em gái nhỏ của mình.
– Em nói thật đấy! Không ai tự nhiên đi ghét cô ta làm gì?
– Nếu chuyện em nói là thật thì cô ta làm anh thất vọng rồi?
– Thất vọng? Anh hi vọng gì ở cô ta sao?
– Anh vẫn nghĩ là cô ta đơn thuần không biết tính toán thiệt hơn đấy! Vậy mà hôm nay lại nghe em kể như thế.
Anh sao không thất vọng cho được.
– Văn Quảng nửa đùa nửa thật nói.
– Con gái đơn thuần anh nghĩ dễ kiếm vậy sao? Tưởng ai cũng như chị Tư Nhĩ chắc? – Trần Thư bĩu môi ý dè bỉu.
– Chị Tư Nhĩ chị Tư Nhĩ, mở miệng ra là nói tốt cho cô ấy.
Vậy em có dám chắc chị Tư Nhĩ của em đơn thuần một trăm phần trăm không tính toán chứ?
– Một trăm phần trăm thì không hẳn nhưng em chắc chắn một điều là chị ấy không phải loại người lợi dụng kẻ khác để kiếm lợi cho mình…
– Cũng phải.
– Văn Quảng gật gù công nhận.
– Mà này, chuyện về Như Nguyệt hôm nay cứ tạm thời giữ bí mật trước đã.
Anh sẽ xác nhận lại sau.
– Anh không tin em? – Trần Thư vùng vằng khó chịu.
– Ừ.
Cũng có thể là người giống người thì sao? Em còn chả có gì để chứng minh nữa mà.
– Văn Quảng thừa nhận vẫn chưa thể tin chuyện này có phải thật hay không.
Trần Thư thấy thế liền tỏ thái độ ra mặt.
Con bé không thể ngờ là Văn Quảng lại không tin mình như thế.
Tuy rằng không thể chứng minh lời cô nói là thật nhưng cô chắc chắn mình không hề nhớ nhầm.
– Em sẽ tìm cách chứng minh cho anh xem.
Anh cứ đợi mà xin lỗi em đi.
.
– Mèo nhỏ, chị mua hạt về cho mày rồi này.
Đói lắm rồi đúng không?
Tư Nhĩ vui vẻ cầm túi thức ăn cho mèo đổ ra bát chuẩn bị cho con mèo nhỏ của cô thưởng thức.
Mèo nhỏ của cô hình như là đang đói nên thấy đồ ăn một cái là ăn ngon lành.
Nhìn mèo nhỏ ăn ngon như thế Tư Nhĩ cảm thấy rất vui, bao công sức cô đi tận bảy cây số suốt từ sáng đến giờ mua đồ ăn cho nó xem như cũng được bù đắp phần nào.
– Sáng giờ cô đi đâu vậy? – Trần Trung chậm rãi bước lại gần vào trong nhà.
– Tôi ở gần bàn uống nước.
– Tư Nhĩ nói vị trí của mình ở trong nhà trước sau đó mới trả lời câu hỏi của Trần Trung.
– Tôi đi mua thức ăn cho mèo nhỏ.
“Meo~”
– Cô mua à? – Trần Trung nghe thấy tiếng mèo liền đưa tay ra sờ sờ để tìm kiếm nó.
Tư Nhĩ thấy Trần Trung tìm mãi vẫn không tìm thấy con mèo đâu nên chủ động giúp anh bằng cách cầm tay anh đặt vào con mèo.
– Không.
Của nợ ấy.
– Tư Nhĩ nói.
– Mèo cảnh sao? – Trần Trung tiếp tục hỏi.
– Ờ.
Tôi tra trên mạng hình như là giống mèo ba tư.
– Tôi đoán là nó rất đẹp.
– Trần Trung vừa nói vừa vuốt ve con mèo.
– Ờ.
– Tư Nhĩ đồng tình gật đầu.
– Mà anh sang đây làm gì thế? – Tư Nhĩ hỏi.
– À chuyện là tôi được tặng hai vé đi nghe buổi hoà nhạc vào tối nay.
Cô muốn đi không? – Trần Trung lấy từ trong túi ra hai tấm vé dự buổi hoà nhạc trước sự vui mừng của Tư Nhĩ.
Cô không vội trả lời mà cầm lấy hai tấm vé từ tay Trần Trung trước.
– Ôi trời ơi… tôi muốn mua mà còn không mua nổi.
Anh đúng là thiên tài thật mà.
Không kiềm nổi sự vui sướng ở trong lòng, Tư Nhĩ ngay lập tức ôm chầm lấy Trần Trung mà không thèm để ý rằng anh đang ngại.
– Tôi muốn nghe nghệ sĩ này biểu diễn trực tiếp từ lâu lắm rồi ấy.
Năm ngoái có nhưnh tôi không đi được, năm nay lại không mua được vé còn đang nghĩ là sẽ bỏ lỡ mất… thật sự cảm ơn anh.
– Có chút vậy thôi mà cô vui đến thế sao?
– Vui chứ! Anh ở đây đi.
Tôi phải đi chuẩn bị để tối đi gặp nghệ sĩ của lòng mình đây.
Nói rồi Tư Nhĩ hớn hở chạy vào phòng ngủ tất bật chuẩn bị để tối đi xem hoà nhạc.
– May là cô ấy thích… – Trần Trung khẽ nói với mèo nhỏ.
Hai tấm vé này thực chất là anh tự mua chứ chả có ai tặng anh hết.
Anh mua vì muốn dành cho Tư Nhĩ điều gì đó thay cho lời cảm ơn vì những việc cô làm cho anh nhưng vì giá vé quá cao nên nếu nói là anh tự mua cô chắc chắn sẽ không nhận mất.
Cũng may là cô thích.
Vốn anh còn lo cô sẽ giống Như Nguyệt, sẽ cho rằng anh khô khan không biết tặng quà và từ chối món quà này nữa….